"Đây là khu nhà cao cấp, có loại hai phòng ngủ một phòng khách và ba phòng ngủ một phòng khách. Gần đây có hai ga tàu điện ngầm, xung quanh là các khu thương mại. Tiền thuê một tháng là một vạn." Ông chủ dương dương đắc ý khoe khoang: "Thế nên đa số người sống ở đây đều là thành phần trí thức cao cấp, hoặc là nhân tài quản lý."
Trần Dương quay đầu lại: "Tôi nhớ tiền lương thành phần trí thức cao cấp chỉ khoảng hai vạn, một tháng thuê nhà hết một vạn, vậy không phải có bao nhiêu tiền lương trả tiền nhà hết rồi sao?"
Ông chủ hơi lúng túng: "Có vài người cùng thuê, căn hộ có hai ba phòng mà. Chia nhau thì hàng tháng khoảng bốn năm ngàn. Ở thủ đô thì giá tiền này cũng ok rồi."
Trần Dương cười cười, bấm nút thang máy: "Người vừa bị oán linh thang máy tấn công cũng là thành phần trí thức à?"
"Đương nhiên."
"Cô ta ở một mình?"
"Thỉnh thoảng."
Trần Dương không hiểu nhìn ông chủ, vừa lúc thang máy mở cửa, cậu ấn giữ nút cho đối phương vào trước. Hắn do dự nhìn cậu nói: "Cậu vào trước đi."
Đối phương nghi ngờ trình độ của Trần Dương, lo lắng bản thân vào trước, thang máy bỗng đóng lại, vậy không phải hắn bị nhốt một mình sao? Thế nên hắn bảo Trần Dương vào trước, cậu không thể làm gì khác hơn bèn đi vào rồi nói: "Oán linh ở thang máy khác mà, sao anh còn sợ?" Thang máy có oán linh tấn công người đã bị niêm phong, tạm thời không cho cư dân sử dụng.
Hắn trả lời: "Phòng ngừa lỡ như, lỡ oán linh chạy qua đây hại tôi thì sao?"
"Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa."
Hắn khinh thường hừ cười: "Mấy câu này lừa người khác còn được chứ không lừa được tôi đâu. Kẻ xấu muốn hại người chẳng lẽ còn tìm đối tượng à? Quỷ là do người chết hóa thành mà, muốn hại người cũng sẽ không chọn đối tượng."
Trần Dương nói: "Anh hiểu rất rõ đó." Cậu thật sự không ngờ ông chủ tòa nhà nhìn như bình thường lại hiểu lý lẽ như vậy, cậu nói tiếp: "Những tên hại người không có lý do đều có tâm lý biến thái vặn vẹo, nhưng chúng chỉ là thiểu số thôi. Đa số những trường hợp hại nhau đều có quan hệ nhân quả, ma quỷ cũng vậy, chúng cũng có quan hệ nhân quả, đương nhiên cũng không loại trừ số ít hại người không có nguyên nhân."
Ông chủ nghe Trần Dương nói vậy, ấn tượng về cậu tốt hơn rất nhiều. Hắn trông Trần Dương có vẻ trẻ tuổi nên coi thường, hiện giờ xem ra là tuổi trẻ tài cao. Hắn cũng từng nghe nói trong giới thiên sư không nhìn kinh nghiệm, xuất thân hay tuổi tác mà càng coi trọng thiên phú. Thái độ của hắn dịu đi, không còn tùy tiện và có lệ như trước mà nói rõ ràng mọi chuyện: "Đúng là tiền thuê một tháng của tòa nhà này khá cao, thành phần trí thức muốn thuê cũng khó khăn. Thế nên bọn họ thường cùng thuê chung với nhau hoặc là tình nhân cùng chi trả. Còn có một trường hợp nữa, là tình nhân không thể công khai, ví dụ như cô gái vừa bị tấn công kia."
Trần Dương hỏi: "Nói vậy là sao?" Cửa thang máy mở ra, cậu để hắn đi trước rồi mới bước ra. Đây là tầng 11, mỗi tầng có năm căn hộ.
Hắn trả lời: "Không có tiền mua nhà cũng không thuê nổi, chi tiêu lại nhiều, tất cả đã có tình nhân lo. Cô gái vừa bị tấn công kia tìm một người tình. Người kia trả tiền thuê nhà cho cô ta, thỉnh thoảng đến đây ở vài ngày."
Ý đây là đi làm bồ nhí.
"Thì ra là vậy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một phụ nữ đi ngang qua hai người, lấy thẻ từ trong túi ra quẹt mở cửa nhà. Cửa vừa mở ra thì bỗng có một cô bé từ trong nhà nhào ra hô to: "Mẹ về!"
Người phụ nữ mỉm cười ôm lấy cô bé, đang định đóng cửa thì thấy ông chủ tòa nhà bèn buông con gái ra, mỉm cười chào hỏi vài câu. Hắn cũng khom người trò chuyện với cô bé, bé gái nhút nhát trốn ra sau lưng nắm chặt váy mẹ.
Cô bé chớp mắt mấy cái, vẻ mặt nghi hoặc. Người mẹ trẻ cầm chốt cửa vừa cười vừa chào tạm biệt hai người, cô đang định đóng cửa thì chợt cô bé thắc mắc lên tiếng: "Mẹ, người đi theo sau lưng mẹ vào nhà là ai vậy?"
Cánh cửa đóng sầm lại. Trần Dương và ông chủ tòa nhà vừa định bước đi, nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, hắn lộ vẻ hoảng sợ: "Cậu nghe thấy cô bé đó nói gì không?"
Trần Dương đi lướt qua hắn, quay lại gõ cửa căn hộ vừa rồi. Bên trong yên ắng không hề có động tĩnh, cậu quay qua hỏi ông chủ tòa nhà: "Anh có mang thẻ mở cửa chuyên dụng hay chìa khóa không?"
Hắn lắc đầu, hốt hoảng nói: "Đều ở dưới lầu, tôi không mang trên người." Sau đó hắn dùng sức đập cửa và gọi to tên hai mẹ con nhưng không hề có tiếng trả lời.
Trần Dương kéo hắn ra sau, lấy một cọng dây thép trong ba lô ra phá khóa cửa. Từ sau khi Khâu Thịnh Mẫn dạy cậu cách phá khóa cửa, lúc nào cậu cũng mang theo dây thép trên người phòng khi cần thiết. Ông chủ chưa kịp hoàn hồn, phát hiện bản thân bị xoay một vòng kéo ra sau, hắn kinh ngạc nhìn Trần Dương, trông người thế này mà sức lực mạnh như vậy?
"Cạch" một tiếng, khóa cửa bị phá. Ngay lúc Trần Dương cầm tay nắm cửa định mở thì bỗng người phụ nữ trong nhà mở cửa ra, tò mò hỏi hai người: "Làm sao vậy?"
Trần Dương bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt cô rất bình thường, trong mắt có vài phần nghi hoặc và không vui. Ông chủ tòa nhà mở to mắt nhìn cô rồi hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Tôi có thể có chuyện gì?"
"Ban nãy tôi nghe con gái cô nói..." Hắn hơi do dự, liếc mắt nhìn Trần Dương rồi thay đổi đề tài: "Tiên sinh có nhà không? Tôi muốn trao đổi một chút với ngài ấy về vấn đề an toàn của khu nhà, cần tham khảo ý kiến."
"Chưa về, ảnh đi công tác rồi." Vẻ mặt cô dịu đi: "Nếu như cần tham khảo ý kiến thì hỏi tôi cũng được. Có điều bây giờ tôi hơi mệt, lát nữa còn dạy con gái học bài. Có thể để ngày mai nói chuyện không?"
Bé gái đứng phía sau mẹ rụt rè nhìn hai người, hai tay xoắn lại với nhau, rụt rụt vai. Cô bé chạm vào ánh mắt ôn hòa và bình tĩnh của Trần Dương, như muốn lấy hết dũng khí nói chuyện thì người mẹ đột nhiên cúi đầu, dịu dàng nói: "Văn Văn, về học bài đi."
Cô bé cúi đầu quay vào nhà, Trần Dương nhìn căn nhà tối mờ mờ nói: "Sao trong nhà không bật đèn?"
"Chưa kịp mở." Người mẹ uyển chuyển nói: "Hai người còn có việc sao?"
Trần Dương lắc đầu: "Không có việc gì." Cậu nói xong lùi ra sau một bước, người mẹ trẻ cười cười rồi đóng cửa lại.
Ông chủ tòa nhà căng thẳng, đối mặt với cánh cửa đóng chặt nói một câu: "Tất cả mọi người ở đây đều biết cô ta chưa kết hôn đã có con, không có chồng." Hắn cau mày nói: "Hai mẹ con này cũng rất đáng thương, người mẹ bị lừa làm tiểu tam. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, đoạn thời gian trước, cô bé chứng kiến một vụ tai nạn xe cộ, sợ đến nỗi hơi bị tự kỷ."
"Ồ, vậy có thể chứng minh cô bé không theo kịp bài vở." Trần Dương lắc đầu: "Quá gấp rồi, còn nhiều thời gian để ngụy trang mà. Có lẽ là mới mất nên không hiểu luật lệ."
Ông chủ tòa nhà không hiểu ra sao: "Hả?"
Trần Dương lấy một lá bùa Ngũ Lôi trong ba lô ra, cậu gõ cửa ba cái rồi im lặng chờ. Một lúc sau, người mẹ trẻ mở cửa, dưới ánh đèn, gương mặt cô tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ lo âu. Cô lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Dương giơ tay đẩy cô qua một bên, vừa đi vào nhà vừa nói: "Không có gì." Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Cô vội vã chạy đến muốn đuổi Trần Dương ra ngoài, ông chủ tòa nhà vội ngăn cản, cẩn thận nhìn cô rồi do dự nói: "Cô... cô không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Hắn nói tiếp: "Người vừa ra mở cửa không phải là cô. Lúc nãy tôi hỏi thứ giả vờ là cô về chồng cô, nó bảo chồng cô đi công tác." Người mẹ trẻ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cô mím môi không nói lời nào, khi thấy Trần Dương đi đến cạnh bàn học con gái thì hốt hoảng: "Cậu không được làm xằng bậy! Không được tổn thương con gái tôi!"
Trần Dương ngồi xuống đối diện cô bé, cậu giấu bùa trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói với cô bé: "Coi như tìm thế thân cũng không nên tìm trẻ con chứ."
Bé gái vừa ngâm nga hát vừa vẽ tranh, làm như không thấy Trần Dương. Cậu cũng không tức giận mà nhìn xuống bức tranh cô bé đang vẽ, đường cong mất trật tự, màu sắc tối đen, khiến người ta nhìn mà khó chịu.
"Hai người không thù không oán, tìm một người vô tội làm thế thân, nếu thành công trước khi bị quỷ sai và thiên sư phát hiện thì đó là vận mệnh của anh. Nhưng hiện tại đã bị tôi phát hiện mà vẫn còn mưu toan cướp thân thể trẻ con thì tôi không thể mặc kệ. Anh là một con quỷ già mà lại muốn chiếm thân thể trẻ con, không sợ bị ác linh tranh giành xé xác ăn sạch sao?!"
Hồn phách và cơ thể trẻ con chưa hoàn toàn dung hợp với nhau, rất dễ trúng tà. Thế nhưng chiếm thân thể cô bé này lại là một con quỷ già hơi vô lại, tham lam tuổi thọ mấy chục năm của cô bé, nhưng thân thể cô bé đâu chịu nổi một con quỷ già? Người trưởng thành và trẻ con khác nhau, ngoại hình chênh lệch rất lớn, dễ dàng phân biệt. Sợ là không đợi con quỷ này thích ứng với cơ thể cô bé thì đã bị những ác linh nghe tiếng mà đến xé xác thành từng mảnh ăn sạch.
Cô bé nghe vậy bỗng ném bút chì sáp trong tay. Bút chì văng xuống bàn vang lên tiếng động chói tai, xoay một vòng rồi dừng lại. Người mẹ trẻ và ông chủ tòa nhà đều bị bầu không khí ma quái trong nhà dọa sợ không dám thở mạnh, Trần Dương vẫn bình tĩnh như cũ.
Cô bé lên tiếng: "Không thù không oán? Sao lại không thù không oán? Nếu không phải do tụi bây thì tao sẽ chết sao? Đều do con bé này chơi bóng cao su, kết quả ném bóng trúng đầu tao, hại tao xoay người trượt chân té xuống đường lớn rồi bị xe tải cán nát nửa người trên mà chết. Do mày!"
Cô bé bỗng chỉ vào người mẹ, khiến cô càng hoảng sợ: "Mày là mẹ mà không trông con, chỉ lo nhiều chuyện. Nếu mày trông con thì sẽ không để nó bị đám nhãi con bắt nạt. Đám nhóc kia muốn cướp bóng, nó tức giận ném bóng đi. Tụi bây chối tội hay lắm, chỉ tại tao xui xẻo đúng không? Đáng đời bị đập bóng cao su, bị xe tải cán chết! Tao sẽ không bỏ qua cho tụi bây! Tuyệt đối không bỏ qua một ai, tụi bây đều có tội, đều là hung thủ hại chết tao!"
Trần Dương gõ xuống bàn: "Đừng kích động. Trước tiên tôi hỏi một câu, lúc bị bóng đập trúng, anh đang làm gì?"
Vẻ mặt cô bé trở nên âm u: "Mày cũng nói giúp bọn chúng? Đạo sĩ thúi, uổng cho mày tự xưng là thiên sư, chẳng lẽ mày không biết người chết sẽ về báo thù vào đầu thất sao?"
"Tôi biết. Nhưng anh nói cho tôi biết trước, lúc bị bóng đập vào người anh đang làm gì? Hẳn là đang chơi di động đúng không?"
Vẻ mặt cô bé rất khó coi nhưng không phản bác, hẳn là Trần Dương đã nói đúng. Cậu nói tiếp: "Không thể phủ nhận cái chết của anh có liên quan đến cô bé này, nhưng cũng không phải là trách nhiệm của cô bé. Cô bé và mẹ, đám bé trai bắt nạt, tài xế xe tải, ngay cả anh đang tập trung chơi di động không để ý đến tình hình giao thông đều là nguyên nhân gây ra tai nạn. Anh có thể gọi là ngoài ý muốn. Anh đổ tội cho mọi người, nhưng họ không cần bồi thường cả tính mạng vì lỗi sơ suất như thế."
"Mày còn nói dùm bọn chúng?" Cô bé cố chấp nhận định Trần Dương thiên vị hai mẹ con: "Nếu không phải tại bọn chúng, tao sẽ bị tai nạn ngoài ý muốn sao?"
Ác linh một mực đổ tội cho hai mẹ con, đám bé trai và tài xế khiến nó chết thảm. Nếu như không phải hôm nay người mẹ vô tình đi ngang qua hiện trường tử vong, bị nó dễ dàng bám theo thì nó đã đi tìm mấy bé trai và người tài xế trả thù trước rồi. Nhưng nó hận nhất là cô bé, cho rằng bóng cao su đập trúng người khiến nó bị ngã là nguyên nhân lớn nhất.
Trần Dương lên tiếng: "Anh vẫn khăng khăng báo thù?"
"Nếu đổi lại là mày, bị chết oan uổng như vậy mày không muốn báo thù sao?"
Cô bé cầm lấy bút chì sáp vừa ném trên bàn, nhắm ngòi bút ngay mắt muốn đâm vào. Người mẹ thấy thế gào khóc thảm thiết, bút sáp dừng lại, cô bé ha ha cười to. Người mẹ liên tục xin lỗi, cầu xin ác linh buông tha cho con gái cô, nếu muốn trả thù thì cứ tìm cô là được.
"Đương nhiên sẽ đến lượt mày, mày cũng sai, mày nên chết..."
Trần Dương cau mày: "Gàn bướng hồ đồ!"
Vừa dứt lời, cậu lập tức giơ tay dán bùa Ngũ Lôi trong lòng bàn tay lên đỉnh đều cô bé, ác linh bị đánh văng ra, cậu ôm lấy cô bé giao cho người mẹ. Sau đó lại dán bùa lên ác linh rồi nhanh nhẹn tháo dây đỏ trói nó nhét vào xúc xắc.
Trần Dương tung xúc xắc hai cái, nắm trong lòng bàn tay rồi nói: "Vốn muốn cho anh cơ hội, ai ngờ anh lại không phân rõ phải trái. Nhưng niệm tình anh chết oan, nửa tháng sau quỷ môn mở cửa sẽ đưa anh đến Hiệp hội Đạo giáo quy y thụ giới, sớm ngày đầu thai. Trong vòng một năm có ngày xá tội vong nhân, Hiệp hội Đạo giáo sẽ lập đàn, cũng sẽ tìm thiên y để xử lý những trường hợp chết oan như anh."
*Thiên y là một chòm sao chưởng quản bệnh tinh thần trong tướng học Trung Hoa cổ đại. Bốn ngôi sao lớn của chùm sao thiên y biểu thị cho những người tâm lý yếu, dễ sinh bệnh, ốm đau, không được phù hộ giàu sang phú quý. Người Trung Quốc cổ đại rất tin vào thần linh. Vì vậy thiên y ra đời, là sự kết hợp giữa niềm tin vào thần linh và thiên văn học.
Cái gọi là thiên y, vốn là những thiên y Thượng Thanh, có thể chữa lành cho quỷ đột tử.Vì trước khi đột tử, oan hồn bị sợ hãi cực độ, ba hồn không tu bảy phách không về nên không dễ đi đầu thai. Dần dà oan hồn sinh ra ý xấu, biến thành ác linh lệ quỷ, phạm phải sát nghiệt. Thế nên những pháp hội lớn sẽ thỉnh những thiên y Thượng Thanh, dùng "thập đạo cửu y", chữa bệnh cho quỷ, cũng là tế thế cứu người.
Trần Dương xoay người, trông thấy cô bé đã tỉnh lại đang ôm cổ mẹ, bé gái không sợ hãi mà mở to mắt tò mò nhìn mọi người. Thấy cậu nhìn qua, cô bé lập tức cười to, lanh lảnh gọi: "Anh ơi."
"Ngoan quá." Trần Dương lấy bùa trừ tà và bùa an thần đưa cho người mẹ: "Cho vào cái bình nhỏ cho bé mang trên người, một hai tháng là ổn. Coi như ác linh này còn chút lương tâm, không tận lực làm cô bé bị thương. Tuy nói là ngoài ý muốn nhưng hai người cũng có lỗi trong cái chết của hắn. Thế nên lúc quỷ môn mở cửa, cô nhớ thay ác linh làm việc thiện và trai giới, giúp hắn sớm ngày đầu thai."
Người mẹ nhận hai lá bùa, vô cùng cảm kích liên tục nói cám ơn.
Toàn bộ câu chuyện là thế này, lúc ấy cô bé đang chơi bóng một mình ở sân cát, người mẹ đang trò chuyện với mấy người khác, không chú ý thấy con gái bị một nhóm bé trai cướp bóng. Cô bé ném bóng ra ngoài, vì gần vành đai xanh nên trúng phải người đi đường. Cô bé nhỏ không có sức lực gì, thường thì người đi đường sẽ không sao, đáng tiếc người nọ đang vùi đầu chơi game trong di động, bị đập một cái phản ứng quá lớn, sái chân ngã nửa người ra đường, vừa lúc một chiếc xe tải chạy đến.
Cô bé chạy đến xem, chứng kiến cảnh tượng kinh khủng làm cô bé vốn hướng nội bị trầm cảm.
Đúng là người này chết rất oan, nhưng nguyên nhân cái chết của hắn lại rất nhiều, không thể đổ tội cho một ai, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn.
Hai mẹ con tiễn Trần Dương và ông chủ tòa nhà ra cửa, người mẹ còn luôn miệng nói cám ơn. Cô bé rời khỏi vòng tay mẹ, ngượng ngùng ôm Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh."
Trần Dương cười cười, cũng ôm lại cô bé: "Không cần cám ơn."
Lúc này hai mẹ con mới vào nhà, nói cám ơn lần cuối rồi đóng cửa.
Ông chủ tòa nhà hơi kinh ngạc: "Vậy là xong rồi?" Hắn đi vòng quanh Trần Dương hai vòng hỏi: "Không cần lập đàn làm phép, không có kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền hay đọc thần chú gì à? Cứ vậy đuổi ác linh, hay là bắt lại? Xúc xắc này là gì vậy?"
Trần Dương vừa đi vừa nói: "Mỗi thiên sư có cách bắt quỷ khác nhau. Xúc xắc là pháp khí." Cậu bỗng dừng lại nói: "Đây là căn hộ của người bị tấn công tối qua?"
"Đúng vậy." Hắn nhanh chóng lấy thẻ mở cửa để Trần Dương đi vào trước, thái độ cung kính hơn rất nhiều. Ban nãy cậu bộc lộ bản lĩnh khiến hắn biết đã xem thường người này rồi.
Trần Dương đi vào nhà của nạn nhân, đương nhiên đã có sự đồng ý của cô từ trước. Cậu đi một vòng rồi nói: "Được rồi, đi thôi."
"Hả? À, được." Ông chủ tòa nhà không hiểu ra sao nhưng vẫn nghe lời đóng cửa. Trần Dương lại hỏi: "Tòa nhà này có từng được sửa sang không?"
"Không có. Tòa nhà mới xây hai năm, còn mới tinh, không cần sửa chữa gì. Sao cậu hỏi vậy?"
Trần Dương cười cười: "Không có gì. Tôi nghe nói trước kia có một cô gái bị ngã thang máy từ tầng 11, chết rồi, có đúng không?"
"Đúng." Ông chủ tòa nhà không giấu diếm, dù sao cậu là thiên sư, hẳn là đã điều tra được không ít chuyện. Đặc biệt cậu không phải là khách hàng, vì vậy hắn nói hết ra: "Nói đến chuyện này, rất tà môn. Hôm đó là đêm khuya, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy có người chết. Sau đó kiểm tra camera an ninh thì phát hiện nạn nhân về nhà khoảng 1 giờ sáng, thang máy dừng ở tầng 11. Cô ta cúi đầu bước tới, bước ra khoảng... thế này rồi đột nhiên đứng yên không nhúc nhích."
Ông chủ tòa nhà giơ tay ra dấu, khoảng cách chừng 20 đến 30 cm. Hắn nói tiếp: "Cô ấy cũng không phải là đứng yên bất động, mà là toàn thân đang vùng vẫy, nhưng không thể tiến lên phía trước hay là lùi về phía sau, rất quỷ dị. Sau đó cô ấy nâng tay lên như với về phía trước, giống như phía trước có một cái cửa vậy, cô ấy dùng sức với cửa sắt như muốn thoát hay giữ lấy mạng sống. Rồi từ từ cô ấy không với nữa mà suy yếu dần dần. Rạng sáng, cửa an toàn của thang máy mở ra, lúc này cô gái kia vẫn còn sống nhưng dường như không thể khống chế được bản thân, cả người ngã ra sau, trực tiếp rơi xuống nóc thang máy đang ở tầng bốn. Thịt nát xương tan, một chân còn gẫy gập ra sau lưng"
Hắn nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng thần bí nói: "Tôi đoán là trúng tà, cậu xem, nửa đêm vô duyên vô cớ đột nhiên đứng ở đây, nhích tới nhích lui không đi. Sau đó cửa an toàn đột nhiên mở ra. Thang máy còn đang ở tầng bốn, cửa an toàn sao lại mở được. Cảnh sát đến điều tra nghi ngờ là phải chăng có người nào động tay động chân. Thế nhưng còn hành động kỳ quái của cô gái trước khi chết, tại sao không thể chạy thoát được, cứ đứng một chỗ vậy là sao? Cảnh sát không thể lý giải được mà xếp vào án kiện quỷ dị. Có phải cô ta ra ngoài trêu chọc phải thứ gì đó rồi bị hại thân?"
"Tôi biết rồi." Trần Dương nói xong gửi tin nhắn cho Trương Cầu Đạo, bảo hắn một giờ tối nay đi đến bệnh viện, cũng nhắn số phòng của nạn nhân cho hắn. Xong xuôi cậu cất điện thoại vào túi rồi nói: "Nếu là hơn một giờ gặp chuyện, vậy tối nay đến một giờ sáng chúng ta vào thang máy xem."
"Hả? Phải vào thang máy? Cái, cái thang máy đó?"
"Cái thang máy có chuyện kia." Bỗng cậu chợt nhớ đến điều gì đó: "Anh có nghe đến chuyện hồn ma thang máy không?"
"Có nghe." Ông chủ tòa nhà vốn đang rối rắm suy nghĩ xem buổi tối có nên theo Trần Dương đi vào thang máy không, nghe vậy hắn không yên lòng trả lời: "Cách tòa nhà này không xa có một chung cư kiểu cũ, cơ sở thiết bị không được tốt lắm, có điều trước kia có thể gọi là khá xa hoa vượt mức quy định. Chung cư đó dùng thang máy riêng chạy thẳng lên nhà. Sau đó có một cô gái không biết thế nào mà bấm sai số tầng, còn bước ra ngoài. Trùng hợp chủ nhà đó có lắp thêm cửa chống trộm, thế là cô gái bị kẹt ở khoảng trống cỡ 30 cm. Ngay cả xoay mình còn khó khăn, lại không với tới nút thang máy, thế là bị chết đói."
"Chung cư xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, mọi người bắt đầu nghĩ phải chăng thang máy riêng có quá nhiều bất tiện. Hơn nữa đã có người chết như vậy, còn chết rất đáng sợ, không ít người dọn đi, dù sao những người sống ở đó đều là những người có tiền. Sau khi sự cố phát sinh, không hiểu vì sao lại có một cô gái đang yên đang lành mà chết ở giữa hai cánh cửa, lúc chết còn thảm như vậy. Cùng một kiểu thang máy lại phát sinh hai vụ án mạng, mọi người đều nói ở đó có quỷ, cư dân ở đó bèn dọn đi, không ai đến thuê phòng nữa. Lâu ngày nó bị bỏ hoang, nghe nói có chính sách đập bỏ để xây dựng công trình khác."
Hắn đang nói bỗng kịp phản ứng, không hiểu sao cảm thấy kinh hãi: "Tôi đang nghĩ tại sao trước khi chết cô gái kia có hành động quỷ dị như vậy, rõ ràng tay chân có thể cử động mà lại không thể đi tới phía trước, chỉ lui về phía sau, ngay cả xoay người cũng khó khăn, chẳng phải giống như hồn ma thang máy kia sao? Không lẽ cô gái đó chọc phải quỷ rồi?"
Trần Dương lên tiếng: "Có lẽ vậy. Ác linh dùng cách chết của bản thân hại chết người, còn gọi là tìm thế thân. Bị người hại chết cũng thành ác linh, không thể đầu thai, trừ phi tìm được thế thân hoặc được siêu độ. Anh xác định đêm nay cùng vào thang máy bắt quỷ với tôi, không sợ bị thành thế thân à?"
Hắn do dự nói: "Đại sư, cậu sẽ bảo vệ tôi chứ?"
"Đương nhiên."
"Sẽ bảo đảm sự an toàn của tôi chứ?"
Trần Dương cười ôn hòa: "Tất nhiên rồi. Có điều phải tăng thù lao."
"Chuyện này còn phải tăng giá à, không phải trừ tà diệt ma là công việc của cậu sao?"
Trần Dương gật đầu nói: "Đúng là công việc của tôi, nhưng có người muốn đi theo xem trò vui, còn phải bảo đảm sự an toàn cho người ta, rất tốn tinh lực của tôi, thế nên tôi phải tăng giá. Dù sao chúng ta đều là người buôn bán nhỏ, cũng là kiếm thêm thu nhập thôi."
Một đơn hàng hai sao mấy triệu còn gọi là buôn bán nhỏ? Ông chủ bày tỏ hắn cũng chỉ muốn buôn bán nhỏ thế này.
"Được rồi, thêm thì thêm, dù sao cơ hội khó có được."
Có thể đến gần quan sát lệ quỷ ác linh, cũng có chủ đề để nói chuyện, đủ để hắn khoe khoang suốt hai năm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 57: Thang máy dữ 4
Chương 57: Thang máy dữ 4