DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Anh Từ Một Lần Đánh Cược
Chương 5

Edit: Tờ Tờ

Qua buổi trưa, thư ký vạn năng của hắn đưa bản kế hoạch vào, sau đó hắn kéo Đinh Tử Kỳ đang quay người chuẩn bị rời đi lại rồi trao cho gã ta một nụ hôn nồng nhiệt quấn quýt, hôn một hồi lâu mới tách ra: "Cảm ơn cục cưng Tử Kỳ nhé."

"Được rồi, chỉ giỏi dẻo miệng thôi. Em xem lại xem có cần bổ sung nhu cầu gì không? Đây là lần đầu tiên em làm dự án lớn như vậy, nhất định không nên để tổng giám đốc thất vọng."

Hắn ghé sát bên tai Đinh Tử Kỳ nói: "Quả nhiên vẫn là cục cưng Tử Kỳ tốt với tôi nhất, nhất định tôi sẽ cảm ơn anh thật tốt trên giường." Nhưng mà Đinh Tử Kỳ không để ý đến câu trêu đùa của hắn, chỉ quay người ra khỏi văn phòng.

Chờ sau khi Đinh Tử Kỳ ra ngoài, Lăng Vân Phi nhìn tài liệu mà gã ta đã chỉnh lý lại. Đúng là tập tài liệu này khá toàn diện, phân tích cũng đúng chỗ. Sau khi đọc qua một lần, Lăng Vân Phi lại rảnh rỗi đến tẻ nhạt, vì thế hắn tiếp tục nhìn tư liệu liên quan đến Long Ký Hạo. Lần này hắn phát hiện một chỗ vô cùng kỳ lạ mà lần trước hắn đọc quá nhanh nên không phát hiện.

Ấy là trong tư liệu liên quan đến Long Ký Hạo mà thám tử tư đưa cho hắn đều nhắc đến thời gian sau năm mười tám tuổi của Long Ký Hạo. Anh tiếp nhận kế hoạch huấn luyện người nối nghiệp, thuận lợi tiếp quản Hạo Dương, cưới thiên kim tiểu thư Diệp gia Diệp Tinh Tinh. Ngày tháng trôi qua rất bình đạm không có gì lạ, tựa như hết thảy mọi chuyện đều đặc biệt thuận lợi. Nhưng những thứ liên quan đến cuộc sống trước năm mười tám tuổi của người đàn ông này thì hoàn toàn trống rỗng.

Sao có thể có người không có quá khứ được, như vậy không khỏi có chút kỳ quặc. Lăng Vân Phi lấy điện thoại ra: "Này, lần trước tôi bảo cậu điều tra Long Ký Hạo không phải đã nói là toàn bộ à? Tại sao chỉ có sau khi trưởng thành?"

"Thiếu gia, không phải tôi không tra mà là tra không được. Hình như có người cố ý xóa sạch cuộc sống trước năm 18 tuổi của anh ta, hơn nữa còn chẳng có dấu vết gì cả. Tôi đã tra xét nhiều lần mà vẫn không tìm được."

"Được rồi, tôi biết rồi. Tiếp tục tra cho tôi, mãi đến khi tra được mới thôi."

"Vâng ạ, thiếu gia, tôi sẽ tiếp tục điều tra."

Đặt điện thoại xuống, Lăng Vân Phi đăm chiêu nhìn báo cáo điều tra. Vốn hắn tiếp cận người đàn ông đó chỉ vì một vụ cá cược, nhưng mà bây giờ hắn lại có hứng thú càng lớn hơn với anh ta, hơn nữa chuyện cũng bắt đầu thú vị rồi.

Hắn rất muốn biết trước năm Long Ký Hạo 18 tuổi rốt cuộc là đã có bí mật gì không thể cho ai biết? Phải cần phí sức lớn đến thế để che giấu? Hiện tại lòng của Lăng Vân Phi hoàn toàn đã bị sự hiếu kỳ lấp đầy. Hắn có lòng tin, rằng nhất định mình sẽ vạch trần chân tướng này.

Từng phút từng giây trôi qua, Lăng Vân Phi nhìn đồng hồ thì thấy đã gần sáu giờ rồi. Hắn cầm lấy áo khoác tùy ý vắt lên vai, lấy bản kế hoạch tiêu sái bước ra khỏi văn phòng. Lăng Vân Phi lái xe đến nhà hàng Minh Hồ, sau đó tiến vào phòng riêng, chuẩn bị chờ Long Ký Hạo đến.

Lần đầu tiên gặp mặt hắn cũng không thể đến muộn rồi để lại ấn tượng xấu cho người đàn ông đó. Lăng Vân Phi tẻ nhạt ngồi trên ghế sô pha, tiện tay giật một cuốn tạp chí để đọc giết thời gian. Chờ đến khi hắn đọc xong tạp chí và hút hết ba điếu thuốc, Long Ký Hạo mới khoan thai đến muộn.

Lăng Vân Phi dụi tắt điếu thuốc, đứng lên đầu tiên: "Long tổng, chào anh. Lần trước cảm ơn anh, hôm nay nhất định anh phải để cho thằng em đây mời khách nhé."

"Chào Lăng công tử, khách khí khách khí quá."

Lăng Vân Phi lấy ra một hộp thuốc lá: "Hút một điếu nhé?"

Long Ký Hạo giơ tay ra rút một điếu, Lăng Vân Phi lập tức ân cần giúp Long Ký Hạo châm lửa.

"Cảm ơn Lăng công tử."

Lăng Vân Phi cũng châm cho mình một điếu: "Không cần khách khí vậy đâu. Hôm nay cùng nhau ăn cơm chính là một thứ duyên phận mà, gọi em là Vân Phi là được."

"Được, Vân Phi, tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nếu không ngại thì gọi tôi một tiếng đại ca đi."

Lăng Vân Phi gật đầu, biểu thị tán thành: "Chào đại ca." Long Ký Hạo không khỏi bị vẻ mặt nghịch ngợm của hắn chọc cười.

"Được rồi đại ca, chúng ta đừng đứng mãi thế này, ngồi xuống nói chuyện nào."

Sau khi hai người ngồi xuống, Lăng Vân Phi đưa thực đơn cho Long Ký Hạo: "Đại ca thích ăn gì? Chọn vài món đi."

Long Ký Hạo khoát khoát tay: "Hay cậu cứ chọn."

"Vậy em cung kính không bằng tuân mệnh nha." Hắn gọi nhân viên phục vụ đến: "Đưa một chai rượu vang lên đây, lại đưa những món ăn ngon nhất của các cậu, sau đó đưa món sứa trộn rau và hai phần canh hải sâm. Đúng rồi, những món ăn liên quan đến cá thì đừng mang lên." Nghe vậy Long Ký Hạo ngẩng đầu nhìn hắn: "Cậu cũng không ăn cá à?"

"Là em nghe bác trai nói anh không ăn cá, hơn nữa em cũng không thích lắm, thế nên mới không gọi."

Lăng Vân Phi nói dối mà mặt không đỏ tim không đập. Long Ký Hạo nở nụ cười: "Vậy cảm ơn lòng tốt của cậu nhé."

"Không cần cảm ơn đâu."

Lăng Vân Phi lén quan sát người đàn ông ấy, phát hiện Long Ký Hạo chỉ hút một nửa điếu thuốc, nửa kia thì đặt vào trong gạt tàn. Lăng Vân Phi thấy hành động này của anh thì có thể đoán được anh là một người đàn ông có tính kiềm chế rất cao, bất cứ chuyện gì cũng lướt qua rồi thôi.

Long Ký Hạo quay đầu lại nở nụ cười: "Sao thế, cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trên mặt tôi có gì à?"

Dù bị tóm ngay tại chỗ, Lăng Vân Phi vẫn trấn định mở miệng như thường: "Em chỉ cảm thấy anh thật trẻ, dưỡng da thế nào vậy anh? Em nghĩ nhất định đều là công lao của chị dâu, chị ấy đã săn sóc anh rất kỹ."

"Ha ha, cậu biết đùa quá, đã là người sắp bốn mươi rồi, nào giống cậu được, vừa lúc đương trẻ tuổi mơn mởn."

Lăng Vân Phi nhìn gò má anh tuấn của người đó: "Không có đâu. Nếu anh không nói thì em còn nghĩ anh chỉ hơn em có hai ba tuổi thôi đấy."

Câu nói này của Lăng Vân Phi không phải là lời tán tỉnh với người đàn ông, mà xuất phát từ nội tâm, nhìn Long Ký Hạo thật sự rất trẻ trung.

Các món ăn bắt đầu được đưa lên bàn, Lăng Vân Phi lại rót rượu cho Long Ký Hạo: "Đại ca, trước tiên em mời anh một ly."

Long Ký Hạo khẽ mím môi uống một hớp nhỏ, sau đó đặt ly rượu xuống. Nhìn đôi môi mỏng có dính chút rượu đỏ của Long Ký Hạo, nhất thời Lăng Vân phi cảm thấy thân thể mình bắt đầu hừng hực lửa một cách mất khống chế, thật muốn nghe một chút xem đôi môi khiêu gợi này sẽ thốt lên những lời rên rỉ kiều diễm trên giường ra sao. Lăng Vân Phi suy nghĩ có chút ác liệt, sau đó để dời sự chú ý của mình, Lăng Vân Phi đưa tập kế hoạch đã chuẩn bị xong cho Long Ký Hạo.

"Đại ca, anh nhìn cái này chút đi. Hôm nay em hẹn anh ra ngoài là vì muốn thảo luận vấn đề về mảnh đất kia một chút."

Long Ký Hạo nhận lấy, sau đó tiện tay lật giở vài tờ ra rồi để sang bên cạnh: "Tôi muốn biết quan điểm của cậu là gì?"

Lăng Vân Phi nhìn người đàn ông này chằm chằm: "Em cảm thấy mảnh đất này quả thật không tệ, Hiện tại cả hai nhà chúng ta đều muốn, mà em đã cẩn thận khảo sát và ước định giá đất. Nếu như đấu giá thì mảnh đất này sẽ có chi phí cao hơn nhiều. Mà thương nhân coi trọng nhất là lợi ích, vì thế em hi vọng hạng mục lần này hai nhà chúng ta có thể cùng hợp tác để đạt thắng lợi. Anh thấy thế nào?"

"Phân tích không sai, rất có đạo lý, tôi đồng ý."

Hả, đơn giản vậy sao. Hắn còn chuẩn bị rất nhiều biện pháp thấu tình đạt lý lấy tình thuyết phục, vẫn chưa dùng đến. Thế mà giờ người đàn ông này lại đồng ý một cách đơn giản, mị lực của hắn không lớn đến thế chứ?

Long Ký Hạo nhìn cái người đang giật mình này, không khỏi cảm thấy vẻ mặt ngốc nghếch không dám tin của Lăng Vân Phi bây giờ lại có chút đáng yêu lạ.

"Cậu biết không? Tôi mua lại mảnh đất này không phải để kiếm tiền, vì thế tôi có thể hợp tác với Lăng thị. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là tôi muốn dùng mảnh đất này để xây tòa nhà cao nhất ở thành phố S này."

"Cái gì, cao nhất? Tại sao?"

Long Ký Hạo nở nụ cười nhàn nhạt: "Vì tôi đã đáp ứng một người, sẽ để người ấy đứng trên tầng cao nhất ngửa mặt ngắm bầu trời."

Lăng Vân Phi nhìn nụ cười của người đàn ông, bỗng chốc ngẩn người. Nụ cười lúc này của Long Ký Hạo không còn là nụ cười xã giao nữa, mà là một nụ cười thật lòng từ trái tim, nó khiến người ta cảm thấy rất bình an, cả người như được tắm trong vầng sáng hạnh phúc.

Long Ký Hạo phục hồi tinh thần đầu tiên: "Thế nào, cậu có đồng ý không?"

Vận may trời ban, không phải múa lưỡi quá nhiều đã có thể đạt được mục đích, Lăng Vân Phi lập tức gật đầu: "Được, em đồng ý." Dù sao thì mục đích của hắn là vì để tìm cơ hội tiếp cận người đàn ông ấy.

Long Ký Hạo quay đầu lại: "Ăn cơm đi, ngồi nữa thì món ăn nguội mất."

Lăng Vân Phi gắp một miếng vịt nướng bỏ vào trong bát Long Ký Hạo: "Anh nếm thử, đây là món ăn thương hiệu của chỗ này đấy."

Long Ký Hạo ăn một miếng: "Cảm ơn, mùi vị quả thật không tệ, cậu cũng ăn nào."

Rất nhanh, hai người đã ăn xong. Sau khi cơm nước no nê, Lăng Vân Phi tha thiết đề nghị: "Chi bằng chúng ta đến quán bar ngồi một chút nhé?"

Long Ký Hạo cười lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn. Tự cậu đi đi thôi, tôi phải về."

Nhất thời Lăng Vân Phi cũng không còn lạc thú mua vui nữa. Con mồi đã không đi thì mình đi có niềm vui gì cơ chứ!

"Đại ca, chúng ta trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc đi."

Sau khi hai người trao đổi số điện thoại thì mỗi người tự lái xe rời khỏi nhà hàng. Chờ đến khi tắm xong, Lăng Vân Phi gửi cho Long Ký Hạo một tin nhắn "Đại ca về nhà chưa?"

Chờ qua một tiếng đồng hồ, Long Ký Hạo mới gửi tin nhắn trả lời: "Về nhà rồi, nãy tôi đang tắm nên giờ mới đọc được."

Lăng Vân Phi vốn đang buồn ngủ, lập tức dậy tinh thần: "Em cũng vừa tắm xong, chúng ta có duyên quá."

"Ha ha, đúng là rất có duyên."

Hai người lại hàn huyên một hồi, Lăng Vân Phi sợ người đàn ông này ghét bỏ mình phiền phức, cảm thấy mình nên có chừng mực bèn gửi một tin: "Không còn sớm nữa, anh đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon."

Lăng Vân Phi đợi rất lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời. Hắn lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, bèn cầm di động xem đi xem lại, nhưng vẫn không có thông báo có tin nhắn mới. Thật sự là quá buồn ngủ, Lăng Vân Phi không thể làm gì khác hơn là dừng lại.

Sáng hôm sau, chuyện thứ nhất Lăng Vân Phi làm sau khi tỉnh dậy là cầm điện thoại lên. Điện thoại vẫn thế, không có thông báo tin nhắn mới. Hắn không khỏi có chút nhụt chí, thật là một tên ngốc không rõ phong tình, hay là mị lực của bản thiếu gia lại tụt xuống nhỉ, dù rep một tin chúc ngủ ngon cũng được mà.

Lăng Vân Phi không nản lòng, tiếp tục gửi một tin nhắn: "Đại ca, hôm nay nhiệt độ hạ xuống, nhớ mặc nhiều chút nhé."

Một tin nhắn đến rất nhanh, chỉ vỏn vẹn hai chữ, cảm ơn, rồi không có sau đó nữa.

Lăng Vân Phi gọi điện thọai đến.

"Này, Vân Phi, có chuyện gì sao?"

"Ừm, em muốn coi hôm nào chúng ta ký hợp đồng đi, để công trình nhanh chóng được khởi công, được chứ."

"Tùy cậu, nếu cậu mà rảnh thì đến công ty tôi một lúc cũng được. Có chuyện gì nữa không, Vân Phi, tôi phải đi họp rồi."

"Ừm, không có gì, bye bye đại ca nhé."

Sau khi cúp máy, Lăng Vân Phi có cảm giác thất bại vô lực. Thêm mấy câu nữa thì chết à, sao cứ vội cúp máy như không chờ thêm được nữa vậy. Bình thường hắn còn không chủ động gọi điện thoại cho những em tình nhân của mình cơ.

Có điều Lăng Vân Phi là ai? Hắn là kiểu càng gặp ngăn trở càng mạnh mẽ, con mồi càng khó khăn thì càng kích thích được ý chí chiến đấu của hắn. Thông thường quá trình thuần phục con mồi cực kỳ có hứng thú, nhất định hắn phải bắt được người đàn ông này. Lăng Vân Phi kiên định tự tin đắp chăn lại, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

Đọc truyện chữ Full