Mục Thần cầm chiếc không gian giới chỉ này nhìn một chút, chỉ là đồ vật rất phổ thông, dùng thần thức tiến vào, bên trong không gian không lớn, chỉ có một ngọc giản nho nhỏ, lại có một cái bản đồ.
Mặt trái Ngọc giản xiêu xiêu vẹo vẹo viết hai câu chữ cực nhỏ —— thời điểm tới tìm ta nhớ mang theo hai miếng vảy cá Điều Long, muốn ướp muối tiêu.
Mục Thần: "..." Ngay cả món đồ này để ở chỗ nào cũng chưa từng nói, thậm chí còn không để lại một câu tin tức hữu dụng, còn bảo hắn lúc phi thăng xách theo hai miếng cá mặn... Rất tốt, lễ vật này rất có giá trị!
Nếu không làm rõ được, tức là thời cơ chưa tới, Mục Thần bỏ bản đồ vào thức hải Thức Hải, cắn răng bóp ngọc giản thành bụi phấn, đúng, thời cơ chưa tới! Còn phải chuẩn bị cá mặn, mang cho lão già đó cá mặn phơi 100 năm! Vạn nhất sau đó hắn có chết, bảo đồ nhi mình mang cá mặn lên cho sư tổ!
Trên gương mặt trắng nõn của Mục Thần dần dần nhiễm phải một tầng sắc đỏ, tức giận!
Chờ đến tối lúc Cố Vân Quyết muốn trộm nghiên cứu xem trong chiếc lọ đó có những gì, chỉ tìm thấy trên bàn Mục Thần cái bình sứ kia, trên bình sứ cũng không biết bị ai cắm một đóa hoa sắp nở, là một bông hoa được chăm sóc.
Cố Vân Quyết có chút đau đầu, dùng thần thức Đại thừa kỳ của y mới tìm được cái bình sứ kia, bên trong hiển nhiên ẩn giấu vật rất trọng yếu, sư tôn của y đã cầm đồ vật bên trong đi, y thậm chí ngay cả một tia tình báo cũng không có, vạn nhất sư tôn có gặp nguy hiểm y cũng không thể đề phòng, lẽ nào y đành lòng sưu hồn sư tôn hay sao? Cố Vân Quyết đã hối hận rồi, y không nên vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Thần liền giống như bị ma nhập, đầu óc cũng không biết suy tính, cái gì cũng muốn nghĩ cho Mục Thần, còn muốn thăm dò gì nữa? Thời điểm khác đến thăm dò không được hay sao? Tại sao lại chọn lúc đó? Quả thực có bệnh!
Cố Vân Quyết đỡ trán, cảm thấy mình nhất định là điên rồi!
Mục Thần vừa vào đã phát hiện tiểu đồ đệ đang ở trong phòng mình "vò đầu bứt tai", như một con khỉ nghịch ngợm, hắn mặt lạnh hỏi: "Ngươi đang làm gì? Viết chữ xong rồi à?"
"Viết xong, mà viết không tốt." Thần sắc Cố Vân Quyết biến đổi, thuận theo lấy từ trong không gian giới chỉ ra chữ bản thân mới viết, bút họa vặn vẹo như mầm đậu, không hề có một chút lực.
Mục Thần vừa nhìn chữ kia, nhất thời nghĩ tới mấy chữ vừa nãy Đan Dương Tử lưu lại, thời điểm quay lại nhìn tiểu đồ đệ cũng có chút ghét bỏ, thật xấu! Thông minh không khác nhau lắm, chữ còn xấu giống nhau!
Cố Vân Quyết cười có chút cứng ngắc, tiểu sư tôn lười ẩn giấu tâm tình, ghét bỏ đến không thể rõ ràng hơn.
Mục Thần lạnh mặt xuống, ôm Cố Vân Quyết ở trên đùi, bảo người cầm giấy và bút mực vào, đưa bút đã chấm mực cho Cố Vân Quyết, hơi sửa đổi tư thế cầm bút của đối phương, tay lớn cầm tay nhỏ, viết xuống ba chữ Cố Vân Quyết.
Chữ của Mục Thần như con người hắn, nét mãnh có lực, mang theo một luồng ngạo cốt khôn kể.
"Đây mới là tên của ngươi, viết lại một lần." Là một nghiêm sư, Mục Thần tự nhận là phi thường nghiêm khắc.
Cố Vân Quyết nghiêm túc viết một lần, tuy rằng còn cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng so với chữ lúc nãy y viết đã tốt hơn nhiều, Mục Thần thoả mãn sờ sờ sau gáy đồ đệ, khích lệ: "Không sai, có tiến bộ là tốt rồi."
Nghe nói đối với loại tiểu hài tử không cẩn thận liền vặn vẹo này phải có mười phần kiên trì, quả nhiên, tiểu đồ đệ sau khi được khích lệ liền vui vẻ dựa vào trong ngực hắn, tấm lưng nho nhỏ tuy rằng gầy yếu, nhưng cũng không còn yếu đuối mỏng manh như khi vừa tới nơi đây, cũng không biết có phải là do hắn nuôi quá tốt rồi hay không, vậy mà lại cảm thấy tiểu đồ đệ dường như có thêm chút thịt, đặc biệt là cái mông.
Mục Thần giơ tay sờ soạng một cái, rốt cục xác định, quả thực là thêm thịt, rất tốt, ngày mai tiếp tục đút.
Cảm giác đứa bé trên đùi hơi di chuyển. Bốp, Mục Thần bất mãn liền vỗ một cái, "Mông có gai hả?"
(Chứ không phải tại anh sờ người ta hả?)
Cố Vân Quyết rít từ trong kẽ răng ra hai chữ: "... Sư, tôn!"
Mục Thần nghi hoặc nhìn y, ánh mắt trong suốt.
Cố Vân Quyết yên lặng đặt tay lên đùi Mục Thần, một bên xoa một bên cười, "Tên của sư tôn viết như thế nào?"
Mục Thần ôm Cố Vân Quyết sát một chút, cảm giác tiểu đồ đệ giống như đội lốt khỉ, ôm một cái đã táy máy tay chân, tiếp tục cầm tay Cố Vân Quyết, viết tên của chính mình xuống.
"Chữ của sư tôn thật đẹp mắt, ta muốn treo nó lên tường." Tay nhỏ vẫn đang động.
Mục Thần nghe vậy khóe miệng hơi động, không để ý cái móng vuốt nhỏ nghịch ngợm kia nữa, ôn hòa nói: "Ngươi chăm chỉ luyện, sẽ viết ra được chữ càng đẹp mắt hơn."
Một đời trước nét chữ của Cố Vân Quyết vừa cứng cáp tuấn dật, vừa ẩn giấu sự sắc sảo, đồ nhi của hắn không hổ là người tài giỏi nhất trong thế hệ này, tất cả mọi mặt đều tài năng xuất chúng. Nếu như không phải sau đó khuấy đảo tiên giới, y nghiễm nhiên sẽ là lãnh tụ thế hệ tiếp theo. Tâm tư Mục Thần có chút lơ đãng, đồ nhi nhất định là bị ma tu dụ dỗ, trong ký ức của hắn, bên người Cố Vân Quyết có một thủ hạ là Mị Ma tướng mạo diễm lệ, nhất định là người trong Ma giới vì diệt trừ đồ nhi của hắn mà bố trí mỹ nhân kế!
Sau này những người bên cạnh tiểu đồ đệ, hắn đều phải nghiêm khắc kiểm tra!
Cố Vân Quyết cúi đầu, trên mặt không giấu được ý cười, tự mình lấy bút, viết tên của Mục Thần một chút, giống như hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, cái bình sư tổ cho ngài có gì trong đó không?"
Mục Thần nâng cằm, nghiêng người nhìn tiểu đồ đệ viết chữ, nghe vậy nháy mắt mấy cái, ngữ khí nhàn nhạt, "Không có gì, tiểu hài tử không cần phải để ý đến."
"Nhưng mà đồ nhi hiếu kỳ a."
"Hiếu kỳ? Người quá hiếu kỳ dễ dàng mất mạng, sau này ngươi cần ghi nhớ, chuyện không liên quan tới mình thì ít bận tâm thôi."
Không hỏi được gì hết, còn bị dạy dỗ, Cố Vân Quyết bất đắc dĩ tiếp tục viết, đợi đến khi viết xong một bảng chữ mẫu, chờ sau khi Mục Thần xem xong, y mới được thả đi nghỉ ngơi.
Mục Thần nhìn chữ trên bàn, tâm tình rất là vi diệu, thật xấu a, tiểu đồ đệ viết chữ thật khó xem, dùng chân cũng không viết xấu được như vậy, chữ đời trước của đứa nhỏ này được luyện ra như thế nào vậy? Bất quá vì bảo vệ tâm tình mẫn cảm của y, hắn vẫn là phải khen y nhiều hơn, xấu cũng không thể nói ra được.
"Sư tôn."
Mục Thần sau khi cất đi "bản chữ đẹp" của Cố Vân Quyết, quay đầu lại liền thấy Cố Vân Quyết ôm cái gối đứng ở cửa, ước ao nhìn hắn, "Sư tôn, ta muốn ngủ với ngài."
Mục Thần do dự một chút, hỏi: "Sợ à?"
Cố Vân Quyết ngoan ngoãn gật đầu.
Mục Thần ngồi ở bên giường, vỗ vỗ chỗ bên người, sau đó hắn liền nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình hưng phấn lon ton chạy tới, bò lên giường cởi giày, nhào tới liền ôm eo hắn, vô cùng thân mật với Mục Thần.
"Không được đái dầm." Mục Thần dùng sắc mặt ôn hòa nhắc nhở.
Cố Vân Quyết lần thứ hai "ngoan ngoãn" gật gật đầu.
Ánh mắt Mục Thần nhu hòa xuống, lẳng lặng mà nhìn gương mặt của tiểu đồ nhi tại dưới đèn, cái mặt nho nhỏ, hắn cần hai mươi năm mới có thể nuôi y lớn. Hai mươi năm, đối với tu sĩ mà nói, chỉ như một cái búng tay, hắn có thể trong thời gian giới hạn này nuôi Cố Vân Quyết thành một quân tử khiêm tốn được không?
Kéo cái chăn tơ tằm qua, nhẹ nhàng đắp lên người Cố Vân Quyết, Mục Thần vỗ lưng đối phương, sắc mặt ôn hòa. Đợi hô hấp của Cố Vân Quyết đều đều, hắn mới bắt đầu tĩnh tọa tu hành.
Nửa đêm, ánh trăng trong sáng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mành cửa trắng như tuyết, Cố Vân Quyết vốn đã ngủ say lại lặng yên mở mắt ra, nhanh chóng dùng thần hồn Độ kiếp kỳ bao lấy của Mục Thần, lặng yên không một tiếng động để Mục Thần rơi vào trạng thái ngủ say.
(Giải thích chỗ này xíu, Cố Vân Quyết trọng sinh, tuy là cơ thể quay về lúc năm tuổi, thể chất cũng mới đến Luyện Khí kỳ nhưng thần hồn vẫn giữ nguyên trạng thái đỉnh cao của kiếp trước là Độ Kiếp kỳ)
Đồng thời, tư liệu về Cố Vân Quyết cũng bị truyền đến Vạn Kiếm môn, trong tay Ngự Thiên Dực. Bị từ chối vì một hài tử, dù là ai cũng sẽ sản sinh mấy phần hứng thú với đứa trẻ này.
Ngự Thiên Dực làm môn chủ của Vạn Kiếm môn, thế lực phía sau đương nhiên không cần phải nói, bản thân y cũng là được xưng là tu sĩ thiên tài nhất mấy trăm năm qua, mới mấy trăm tuổi mà tiên linh tu vi đã đến Đại Thừa kỳ, cách phi thăng còn kém một bước. Bất kể là thế lực của y, hay là tu vi của y, không cần y mở miệng, người muốn ôm đùi của Ngự Thiên Dực chỗ nào cũng có, huống chi là tìm đạo lữ? Nhưng mà, y bị cự tuyệt, lý do cự tuyệt là đối phương nhận một đồ đệ, tiểu đồ đệ quá nhỏ, không thể rời bỏ sư tôn, cho nên cũng không có cơ hội rời bỏ Sùng Vân môn.
Vì không muốn tiết lộ mầm họa trong thân thể Ngự Thiên Dực, Mục Thần không trực tiếp truyền tin cho y, chỉ bảo y đến đây một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng, người đã từng thường xuyên chạy ra ngoài tìm thuốc mỗi khi rãnh rỗi như Mục Thần, vậy mà cũng có thời điểm không ra ngoài được.
Dưới ánh trăng, tu sĩ trẻ tuổi mặc một thân hoa phục màu đen làm tăng thêm mấy phần bạo ngược cùng trầm ổn, bóp nát ngọc phù trong tay, sắc mặt của y cũng tối lại. So với nguyên nhân của đứa bé này, còn có một chuyện làm y lưu ý. Nhạc Minh Trạch ở trong thư cũng uyển chuyển nói đến một câu, Quý Thanh Viễn đắc tội Mục Thần, đối phương không muốn xuống núi. Lúc xem đến đây, Ngự Thiên Dực hơi nghi hoặc một chút, Mục Thần người này quá mức thẳng thắn, cũng quá lãnh tình, không chút nào để ý đến chuyện của người khác, vì Quý Thanh Viễn đã làm chuyện gì khiến hắn chán ghét, hắn mới có phản ứng như thế?
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc thanh y ngự kiếm mà đến, xa xa nhìn thấy Ngự Thiên Dực, cười vui vẻ, "Ha ha ha, Đại sư huynh, ta biết ngươi ở nơi này mà!"
"Thanh Viễn sư đệ." Âm thanh Ngự Thiên Dực có chút trầm thấp, có lẽ là quanh năm ngồi ở vị trí cao, vừa mở miệng liền mang theo một phần uy thế của người bề trên, khiến người khác theo bản năng muốn tránh né. Người đến lại không để ý lắm đi đến bên cạnh y, vung pháp bào màu xanh, sau khi tiêu sái rơi xuống đất, mày kiếm nhếch một cái, trong lời nói mang ý cười, trong thanh âm thẳng thắn mang theo vài phần trêu chọc, "Sư huynh thực sự là chăm chỉ, hơn nửa đêm còn ở sau núi tu hành a."
Ngự Thiên Dực liếc mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Quý Thanh Viễn, người sư đệ này, cũng quá mứchiểu y rồi.
Quý Thanh Viễn thấy Ngự Thiên Dực trầm mặc, tựa như đùa giỡn mà hỏi: "Sư huynh khi tâm tình không tốt sẽ tới nơi này, nhiều năm như vậy thói quen vẫn không thay đổi. Nếu như sư huynh thật không bỏ xuống được, không bằng ta thay sư huynh đi Sùng Vân môn một chuyến, thuận tiện nhìn tiên tư của người mà sư huynh mong nhớ ra sao?"
Ngự Thiên Dực bất động thanh sắc, trong hàn ý con ngươi lại lóe lên một cái rồi biến mất, những năm này danh vọng của Quý Thanh Viễn ở trong môn phái càng ngày càng cao hơn, y vì mang theo tâm tư bế quan thoái vị nên mới mặc cho đối phương thu nạp lòng người, nhưng bây giờ, đối phương thậm chí ngay cả sự tình của y cũng dám nhúng tay. Nghĩ xong, y trầm giọng đáp: "Nếu ngươi đã biết rồi, thì tự mình dẫn người đi cầu y đi, những chuyện khác không cần phải để ý đến, ta tự có chừng mực."
Quý Thanh Viễn nhất thời sững sờ tại chỗ, gã vốn chỉ nói một câu nói đùa, bởi vì dạo này trong môn có rất nhiều chuyện, gã căn bản là không có cách nào thoát thân, không nghĩ tới Ngự Thiên Dực dĩ nhiên đáp ứng nhanh chóng như vậy.
Mâu sắc của Ngự Thiên Dực hơi hơi trầm xuống, lại giơ tay vỗ vỗ vai Quý Thanh Viễn, giống như cỗ vũ liếc gã một cái, quay người rời đi.
Sau khi Quý Thanh Viễn phản ứng lại liền nở nụ cười, "Vậy ta liền thay sư huynh đi một chuyến." Thấy thân ảnh Ngự Thiên Dực biến mất, ý cười trong mắt Quý Thanh Viễn dần dần lạnh xuống, biểu tình hung tàn trên mặt cũng phá hủy khí chất thẳng thắn nãy giờ, tay cầm kiếm của gã nắm chặt cán, lực đạo lỡn đến nỗi làm vai cũng run rẩy, gã không cam lòng! Ngự Thiên Dực đây là có ý gì? Muốn thu hồi quyền lực trong tay gã sao? Vậy tâm huyết nhiều năm của gã như vậy chẳng phải là uỗng phí! Nhưng gã cố tình không dám từ chối, chỉ cần bị Ngự Thiên Dực nhìn ra đầu mối, đối phương tuyệt đối sẽ dùng một chưởng vỗ chết gã, Ngự Thiên Dực tuyệt đối có thể làm được.
Nghĩ đến mục đích của việc này, Quý Thanh Viễn đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy xem thường, ai có thể nghĩ tới chuyện Ngự Thiên Dực lại coi trọng một nam tu? Đan tu không có gì lực công kích gì sao? Nếu như đối phương không cẩn thận chết đi, vậy môn chủ đại nhân có lẽ sẽ bế quan chữa trị tâm tình bị thương tổn, cũng chưa biết chừng.
Viêm Dương cung.
Đợi Cố Vân Quyết cởi áo của Mục Thần ra, khi thấy rõ dấu ăn màu đen trên bờ ngực trẵng nõn của Mục Thần, nhất thời đồng tử co rụt lại.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Cố Vân Quyết: "Sư tôn sờ mông ta, không phải vì có ý với ta sao?"
Mục Thần: "Ăn nhiều như vậy mới mập được có chút thịt, ngươi không ngại à?"
Cố Vân Quyết: "Ta nói là ý khác."
Mục Thần: "Ta quan tâm ý của ngươi như thế nào làm gì?"
Cố Vân Quyết giơ tay vuốt ngực thuận khí, "Sư tôn nói đều đúng, đồ nhi ý gì cũng không có."
Hắc Miêu tổng kết: Người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 13
Chương 13