DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 5

Còn không đợi Mục Thần có động tác gì, vị nữ tu ngồi ở ở vị trí thứ tư trong lục cung lại đột nhiên mở miệng: "Đệ tử Tú Dương cung ta đa số đều mang theo chân dung của Mục sư thúc bên người, hôm nay ai dám không nể mặt sư thúc, nữ tu của Tú Dương cung sẽ không bỏ qua." Âm điệu của câu nói này cũng không thấp, tiếng nói của nữ nhân rất êm tai, giữa một đám lão già đặc biệt thảnh thót, đại điện trong lúc nhất thời bỗng an tĩnh lại.

Mục Thần: "..." Nữ tu cả một cung mang theo chân dung của hắn làm cái gì? Đuổi quỷ?

Bên trái nữ tu là một nam tử gương mặt thành thật, thấy mấy lão già chung quanh đều bất mãn nhìn nàng, dáng dấp hèn mọn giận mà không dám nói gì, hắn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Sư muội, ngươi tốt xấu cũng là cung chủ một cung, thận trọng chút." Lời này nghe thấy không sai, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ thì lại có ý vị khác, đây là nhắc nhở mọi người đừng quên thân phận của mình, có ý kiến? Kìm nén đi!

Bạch Tuân Dung ưỡn ưỡn ngực kiêu ngạo, đôi mắt xinh đẹp quét một vòng đại điện, cười lạnh nói: "Thận trọng? Trảm Hồn đao của bổn cung chưa hề biết thận trọng là cái gì." Câu nói này thành công khiến trưởng lão của ba mươi sáu ngọn núi bảy mươi hai động rụt cổ một cái, không còn dám có một chút ý kiến, hiển nhiên đều biết Bạch Tuân Dung cũng không dễ trêu.

Chỉ có điều mấy vị điện chủ của mười hai điện lại có chút tức giận, nữ nhân Bạch Tuân Dung này, thật sự quá kiêu ngạo.

Vị trí bên phải của Bạch Tuân Dung trống không, ai cũng biết đó là vị trí dành cho Viêm Dương cung.

Người thứ sáu là một tu sĩ áo lam gương mặt lạnh lùng, nhìn thấy biểu tình của mấy điện chủ, hắn bất mãn hừ lạnh một tiếng, chỉ cần một âm điệu, liền khiến mấy điện chủ thu hồi ánh mắt, lại nghe hắn lạnh lùng nói: "Cái Lục lạc vừa nát lại không thể dùng đó, Mục trưởng lão muốn lấy để dỗ hài tử, vậy cho hắn là được rồi."

Cung chủ Hàn Dương cung Liễu Hàn Chi, là kiếm tu, tu vi đã đến hóa thần trung kỳ, đồng thời đi vào Sùng Vân môn cùng Mục Thần, là nhân vật tàn nhẫn một lời không hợp liền rút kiếm chém người, lấy giết chóc ngăn giết chóc, kiếm pháp vô tình, cố tình chưa từng có tâm ma, có thể thấy được ý chí kiên định.

So sánh bảo vật trấn phái thành một cái lục lạc nát, ở đây không có người nào dám phản bác, kiếm trong tay đối phương hiện ra từng tia từng tia sương lạnh, hơn nữa trên người hắn có sát khí bức người, nhớ đến hung danh của hắn, ai cũng không muốn gây phiền phức.

Một lão già nhanh chóng đứng lên cười nói: "Trao đổi Hộ Hồn Linh với Mục trưởng lão, chúng ta cũng không phải là không thể đồng ý, thế nhưng có một điều kiện, thời điểm khi Sùng Vân môn có yêu cầu, nhất định phải nộp Hộ Hồn Linh lên."

Mục Thần nhìn thấu ý nghĩ lung lay của bọn họ, tâm lý càng thêm khó chịu, mấy sư điệt của hắn nói chuyện đều không người nào dám lên tiếng, hắn nói cái gì cũng có người dám đưa ra nghi vấn. Coi hắn thành một luyện đan sư quái gở không thích thâm giao với người khác?

Rất tốt, rất muốn ăn đòn! Xem ra đến giờ mình vẫn chưa đánh bọn họ, cho nên để bọn họ cảm thấy mình dễ ức hiếp.

Bóng người màu trắng lóe lên, người đã rơi xuống chỗ ngồi của mình. Ngồi ở chỗ này, thu hết sắc mặt của đám người phía dưới vào đáy mắt không bỏ sót chút nào, Mục Thần lạnh lùng bĩu môi, còn hơn đám ngụy quân tử kia, đám lão già ra vẻ đạo mạo này thực sự là không thèm che giấu. Môn phái này từ khi nào thì đến lượt bọn họ mở miệng? Coi thường hắn không có đầu óc?

Mục Thần ghét bỏ quan sát đối phương một chút, lúc này mới lên tiếng nói: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với bản tọa, bảo sư tổ của ngươi đến."

"Ngươi... là đệ tử thất lễ." Vị động chủ kia bị Mục Thần không nể mặt mũi, cắn răng không nói được một lời, vẩy tay áo ngồi xuống chỗ ngồi của mình, giận đến đỏ mặt, cái bối phận này của Mục Thần, thực sự khiến người hận đến nghiến răng.

Có vết xe đổ, mọi người dù muốn nói cái gì cũng phải suy nghĩ một chút.

Trầm mặc qua đi, một vị điện chủ ung dung đứng lên chắp tay, lễ độ hỏi: "Nếu như không thể đổi, Mục trưởng lão có tính toán gì?"

Mục Thần nhìn đối phương đang giấu đi tham lam trong đáy mắt, thản nhiên nói: "Nghe nói Hỗn Nguyên tông có một cây đàn, âm sắc không tệ." Khẩu khí chậm rãi này mang theo mười phần hờ hững, ý tứ đã rất rõ ràng, hắn không nhất định phải có Hộ Hồn Linh, cũng có thể lấy đan dược đến đổi đồ vật của các môn phái khác. Chuyện như vậy hắn cũng không phải chưa từng làm, chỉ cần tâm lý thoải mái, Mục Thần không quan tâm đến những quy củ này nọ.

Câu nói này của Mục Thần không thể nghi ngờ đã cho các trưởng lão đang bất mãn có một cái cớ để phản kích, tên động chủ vừa mới bị mất mặt lúc nãy nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đây là muốn phản bội sơn môn hay sao?"

Người ở đây đều có tu vi không thấp, lời này cho dù âm thanh có nhỏ hơn nữa, cũng có thể nghe rõ ràng, tất cả mọi người nhìn về phía Mục Thần, ngược lại có chút ý tứ muốn xem kịch vui.

Sắc mặt năm người ngồi trên ghế cao rất khó coi, tiếng lẩm bẩm nho nhỏ kia dường như đã biến mất. Tay Liễu Hàn Chi đã đặt trên chuôi kiếm, Nhạc Minh Trạch cũng nghiêm mặt xuống, nhưng người có động tác còn nhanh hơn bọn họ, chính là Mục Thần.

Giương tay một cái, tay áo màu trắng trực tiếp đánh về hướng mặt của đối phương, động tác này vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn là ý tứ muốn mạng của người đối diện.

Giết gà dọa khỉ!

Không dám chống đối Bạch Tuân Dung, lại dám chống đối hắn, đây là cảm thấy hắn còn dễ ức hiếp hơn một nữ nhân? Mục Thần hừ lạnh một tiếng, trong mắt sát ý mãnh liệt, ngày hôm nay nếu như hắn không nâng lên uy nghiêm, ngày mai sẽ có người cho là hắn mềm yếu dễ bắt nạt, đồ nhi của hắn sẽ bị xem thường.

Vừa nghĩ tới tính tình mẫn cảm kia của Cố Vân Quyết tạo nên dáng dấp vặn vẹo thích giết chóc của đời trước, Mục Thần liền nhịn không được. Đời này hắn sẽ bảo vệ tốt tiểu đồ đệ, tuyệt không để cho y chịu oan ức.

Nhận ra được cỗ sóng linh lực quen thuộc này, Cố Vân Quyết đang ngồi ở trên cửa sổ lắc cẳng chân nỗ lực làm ra một mặt hồn nhiên nhìn về hướng Chủ phong, tròng mắt sâu đậm như nhiễm mực, tiểu sư tôn động thủ với người khác, là ai? Ô uế bàn tay trắng nõn của sư tôn rồi sao?

Mục Thần đột nhiên trở mặt, ai cũng không kịp phản ứng, đối phương trực tiếp bị linh lực của Mục Thần quét trúng, mất hết mặt mũi chật vật nằm nhoài ở giữa cung điện, phun ra một bụm máu. Hắn đã hoàn toàn hôn mê, thật không nghĩ tới Mục Thần lại dám động thủ ở đây.

Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, ngón tay trơn bóng dài nhọn loáng một cái, xung quanh Mục Thần đột nhiên bốc lên vô số ngọn lửa màu trắng, không nhìn ra nhiệt độ, nhưng khi chúng nó xuất hiện khiến cho cả không gian đều vặn vẹo. Theo động tác của Mục Thần, ngọn lửa này giống như hồ điệp ngưng tụ thành đàn ở bên cạnh hắn, chớp mắt liền biến ra lên tới hàng ngàn, hàng vạn con. Mỗi một con đều giống như có sinh mệnh, đánh về phía tu sĩ trên đất, trong khoảnh khắc, một tu sĩ Nguyên anh kỳ liền bị thiêu đốt hầu như không còn, một đứa nhỏ dáng dấp giống hệt đối phương xuất hiện, Nhạc Minh Trạch thấy hỏa diễm không có ý định ngừng lại, nhanh chóng ngăn chặn: "Tha cho hắn một mạng!"

Mục Thần giơ tay vỗ tay cái độp, thu hỏa diễm, giữ mặt mũi cho Nhạc Minh Trạch.

Toàn bộ người ở chỗ này đều khiếp sợ nhìn một màn mộng ảo tuyệt mỹ trước mặt, ánh mắt nhìn Mục Thần liền thay đổi hoàn toàn, ngọn lửa màu trắng này là một trong tam đại Thượng cổ Dị hỏa trong truyền thuyết, Cửu Dương Minh Hỏa! Bị ngọn lửa này thiêu đốt, ngay cả thần hồn cũng không còn, Mục Thần vậy mà có thể làm cho vật này nhận chủ! Lời đồn là thật!

Hơn nữa mức độ khống chế linh lực của Mục Thần quả thực đến mức độ biến thái, có thể làm hỏa diễm hoá hình, lại còn giống như có sinh mệnh, đây cũng không phải là loại năng lực dung một câu có thể hình dung hết.

Hắn hiện tại mới bao nhiêu tuổi? Trăm tuổi mà thôi, Vậy mà linh lực vừa nãy dĩ nhiên đã đến hóa thần kỳ!

Bàn tay của Nhạc Minh Trạch giấu trong tay áo cũng phát run, sư thúc sau khi xuất quan hình như đáng sợ hơn, mấy chuyện một lời không hợp liền giết người, lúc trước sư thúc sẽ không làm.

Con mắt lãnh đạm của Mục Thần vô tình lướt qua mặt mọi người, lạnh giọng nói: "Còn có ai không hiểu bốn chữ tôn sư trọng đạo, đứng lên."

Thấy mọi người đều không nói lời nào, Mục Thần xem thường hừ một tiếng, trên gáy bọn họ đều dán cái nhãn "muốn ăn đòn", quả nhiên, chỉ cần không nghe lời liền mạnh mẽ đánh một trận, cái phương pháp này dung trăm lần hiệu nghiệm trăm lần.

Bảo vệ một mạng cho động chủ kia, Nhạc Minh Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rõ tính khí của Mục Thần, thời điểm không bị chọc giận, hắn thanh lãnh cao quý, cái gì cũng không để ở trong lòng, nhưng bị chọc tới thì hắn có thù tất báo, cái gì cũng có thể làm được. Lúc nãy có người muốn thăm dò thái độ của Mục Thần, lúc này mới chọc Mục Thần nổi giận, xem vừa nãy ý của Mục Thần là thật sự muốn giết đối phương, giết một vị động chủ không phải chuyện nhỏ, hắn có thể ngăn được lần thứ nhất không chắc có thể cản lần thứ hai, nếu như lại nổi lên xung đột, hắn bảo đảm Mục Thần ngay cả phong chủ cũng dám giết, thời điểm đó sẽ không dễ dọn dẹp tàn cục.

Cũng không thể tiếp tục bàng quan, Nhạc Minh Trạch đứng ra vung ống tay áo một cái, tiếp tục trưng ra dáng vẻ chưởng môn, nghiêm túc nói: "Hộ Hồn Linh đổi hai viên hợp thể đan, chuyện này cứ quyết định như vậy, Lý trưởng lão phạm thượng, đến Tư quá phong diện bích* trăm năm, nếu có lần sau nữa, nghiêm trị không tha."

(diện bích: xoay mặt vô tường hối lỗi, trong văn tu tiên mỗi khi có lỗi thường bị phạt đi diện bích một thời gian chừng vài năm.)

Mới vừa có người muốn mở miệng phản bác Nhạc Minh Trạch, Mục Thần liền lạnh lùng hừm một tiếng, âm thanh thanh lãnh kéo dài âm cuối, mặc dù dễ nghe, lại ngầm có ý sát khí, người phía dưới liền ngừng động tác, đàng hoàng lại.

Mục Thần lần thứ hai xác định: Quả nhiên thiếu đánh!

————

Cùng Nhạc Minh Trạch đi đến cấm địa lấy Hộ Hồn Linh, thời điểm Mục Thần trở lại Viêm Dương cung, Cố Vân Quyết đang ở lầu nhỏ của mình ngoan ngoãn chờ hắn, nhìn thấy tiểu đồ đệ thay đổi một thân trang phục, Mục Thần thoả mãn gật gật đầu, tiểu đồ đệ lớn lên thật đẹp, quả nhiên mặc cái gì đều dễ nhìn.

Nhìn thấy tiểu sư tôn không có mang về thêm mấy con khỉ chướng mắt, Cố Vân Quyết liền cười đến híp cả mắt với Mục Thần.

Trong mắt Mục Thần, tiểu đồ đệ mang một mặt ngây thơ chất phác, lúc cười với hắn hoàn toàn không có chút tính toán, cái biểu tình này quả thực không thể tốt đẹp hơn, khiến tâm tình của hắn trong nháy mắt liền khá hơn nhiều. Tiện tay ôm tiểu đồ đệ, ném y lên không trung, Cố Vân Quyết mở to hai mắt, trán y cách nóc nhà cao ba mét chỉ có một tấc, lúc này mới rơi xuống, ngay sau đó được một cánh tay gầy gò ôm chặt vào lòng ngực, sau đó lại bị ném ra ngoài...

Đợi bị ném bảy, tám lần, Cố Vân Quyết đã có chút không chịu nổi, cảm giác đầu mình có chút mông lung, hiện tại thân thể nhỏ bé của y thật sự không chịu nổi Mục Thần hành hạ như thế. Tóm chặt lấy ống tay áo của Mục Thần, chỉ lo đối phương lại tung mình lên, y dở khóc dở cười gọi hắn: "Sư tôn..."

Mục Thần lạnh mặt, ánh mắt lại đặc biệt sáng lên, "Nâng cao cao."

Ánh mắt Kính Minh hâm mộ nhìn Cố Vân Quyết, hắn cũng muốn được cung chủ nâng cao cao!

Cố Vân Quyết: "..."

Cho tiểu đồ đệ phần thưởng tình yêu độc nhất, Mục Thần tâm tình không tệ nhìn lướt qua trang trí bên trong phòng, hắn không để ý lắm với mấy đồ vật bên trong phòng, bất kể là cái gì miễn có thể dùng là được, nhưng tiểu đồ đệ trong ký ức hình như rất yêu thích đồ vật hoa lệ, ăn mặc tiêu xài cũng không phải vật phàm. Hắn vừa nghĩ liền nói với Kính Đình: "Đến Tàng bảo các chọn chút gia cụ, thay đổi hết mấy phế phẩm ở nơi này." Từ nhỏ phải thỏa mãn sở thích cho tiểu đồ đệ, có lẽ vì còn bé nhận được quá ít, nên lớn lên mới ham muốn càng nhiều.

Ánh mắt Kính Đình phức tạp nhìn Cố Vân Quyết, mặt lạnh rời đi.

Chỉ chốc lát sau, đồ dùng hàng ngày bên trong phòng của Cố Vân Quyết tất cả đều thay đổi, mỗi một kiện đều hiện ra bạch quang mông lung, Cố Vân Quyết giương mắt nhìn, liền biết đây là chút linh khí hiếm có.

Cái bàn là dùng Thanh Dương mộc sinh trưởng tại Tộc Ác cốc ở yêu giưới làm thành, có khả năng loại bỏ tâm ma, ôn dưỡng thần hồn. Loại gỗ này ở bên ngoài chỉ một khối nhỏ liền có giá trị hơn một nghìn linh thạch, sư tôn lại tùy ý dùng để làm cái bàn, bên cửa sổ bày một cái đàn cổ màu đen, màu sắc u ám, hiện ra hào quang màu xanh, dĩ nhiên là một món pháp bảo.

Mục Thần ôn hòa hỏi y: "Thích không?"

Cố Vân Quyết chạy đến tiện tay gảy gảy mấy âm điệu không thành công, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, mềm mại tán dương: "Yêu thích, sư tôn tốt nhất."

Mục Thần cảm giác tóc gáy cả người đều bị câu nói này vuốt xuống, tiểu hài tử mềm mại đáng yêu nói chuyện êm tai nhất, hắn giơ tay xoa xoa đầu Cố Vân Quyết, lần thứ hai ôm lấy đối phương —— nâng cao cao.

Cố Vân Quyết: "..."

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Sư tôn, đồ nhi dạy ngươi tư thế nâng cao cao chính xác, tay ôm lấy cổ ta, chân kẹp lên eo ta..."

Mục Thần: "Đánh chết ngươi cái tên nghiệt đồ này!!!"

Đọc truyện chữ Full