Chu Dục sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, nói: "Bệ hạ nói huynh trưởng là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, tiểu đệ tâm phục khẩu phục."
Trong lòng Chu Hi có chút không biết phải cảm thấy thế nào, trêu đùa: "Vi huynh là loại người thế nào, ngươi không biết sao, phải để cho người ngoài nói cho ngươi nghe."
Chu Dục cười khổ một chút: "Núi cao sừng sững, không đám vọng trông."
Chu Hi khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, một lát sau mới hỏi: "Thập lang nếu đã nói với ta, có lẽ cho rằng đề nghị này cũng không tệ nhỉ? Bệ hạ đã nói với ngươi thế nào?"
Chu Dục lắc lắc đầu: "Bệ hạ chưa từng nói rõ rằng với tiểu đệ. Tiểu đệ cho là, huynh trưởng làm tướng đã mười năm, quyền thế ngập trời, cũng gây vô số thù hằn. Lan Lăng Chu thị vốn là cây to hứng gió, huynh trưởng lại ở nơi đầu sóng ngọn gió chống đỡ gia tộc suốt mấy năm nay, cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút. Tuy rằng tiểu đệ bất tài, hôm nay cũng đã làm quan, huynh tưởng ngại gì không làm Đông cung chi sư đi, cũng có thể nghỉ ngơi. Hai năm nay thân thể của huynh trưởng... Tiểu đệ thật sự lo lắng."
Chu Hi ấm áp trong lòng, mi mục cũng nhu hòa đi mấy phần, lại lắc đầu: "Thập lang có tấm lòng như vậy, vi huynh rất vui, chỉ là ngươi vẫn chưa thông thế sự, rất nhiều toan tính còn chưa hiểu rõ, vì huynh... Chức vụ Đông cung chi sư này, vi huynh làm không được."
Chu Dục cũng không giận, gật gật đầu nói: "Suy tính của huynh trưởng bao giờ cũng tốt, nếu đã như vậy, tiểu đệ cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Còn về bên phía thế gia, sẽ thật sự ngồi nhìn Dung tướng trở thành thái tử chi sư hay sao?"
Chu Hi cười cười, nói: "Vi huynh đã quen biết Dung Hàm Chi nhiều năm, tự nghĩ cũng có thể đoán được ba phần tâm tư của hắn, việc này ngươi cứ yên lặng xem xem, cho dù thánh minh thiên tử soi sáng vạn dặm, cũng không phải mọi chuyện đều có thể thuận lòng như ý."
Chu Dục cân nhắc ý tứ trong lời nói huynh trưởng nhà mình, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ Dung tướng có tính toán khác hay sao? Người đọc sách làm quan, quả thật sẽ có kẻ không muốn làm Đông cung chi sư thật sao?"
Chu Hi chỉ lắc lắc đầu: "Tâm tư của Dung Quảng Xuyên không thể dùng lý thường để suy đoán. Sau này nếu có cơ hội cộng sự với hắn, ngươi đương nhiên sẽ biết."
Dừng một chút, lại nâng tay xoa thái dương: "Thập lang hôm nay vừa từ trong cung về, có lẽ cũng đã mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi."
Chu Dục nhận thấy huynh trưởng có vẻ không khỏe, vô cùng quan tâm nói: "Huynh trưởng vẫn nên chăm sóc thân thể, tiểu đệ cáo lui trước."
Chu Hi khẽ gật đầu, nhìn theo ấu đệ ra khỏi thư phòng.
Lúc này mới dùng sức nhu ấn mi tâm.
Hoàng đế chưa bao giờ bắn tên không, nếu đã để lộ tiếng gió với Thập lang, hơn phân nửa cũng là có ý như vậy.
Hắn cho rằng hoàng đế thật sự kiên định muốn để Dung Hàm Chi làm Đông cung chi sư, nhưng hoàng đế cũng không tất sẽ nguyện ý vùi dập thế gia hoàn toàn. Theo quan chế lập Đông cung chi sư, có Thái phó Thái sư Thái bảo, ba người cùng đảm nhiệm, hoàng đế cũng không tất sẽ keo kiệt cho cho mình một chức Thái phó hoặc Thái sư Thái bảo gì đó.
Nhưng tâm tư hoàng đế khó lường, lại vẫn luôn kiêng kị quyền lực trong tay hắn, e rằng nếu thật sự nhận lấy vị trí Đông cung chi sư này, sợ là phải đáp ứng vài điều kiện gì đó mới có thể làm cho hoàng đế bằng lòng.
Ngón tay nhu ấn mi tâm vô thức hơi dùng sức một chút, Chu Hi tuy rằng đã định liệu hoàng đế sẽ xử trí Ôn Tử Nhiên, nhưng cụ thể như thế nào thì vẫn không có chút manh mối, thê huynh Trần Phong lại đã mấy lần đề cập muốn tìm mấy Ngự sử lấy việc này làm cớ để buộc tội Ôn Tử Nhiên, chỉ là bị hắn đè xuống, nên việc này mới không thành.
Não bộ co rút đau đớn càng lúc càng nghiêm trọng, Chu Hi mím môi nghĩ, quả thật cần phải gọi thái y đến xem mới được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 137
Chương 137