Sau khi thanh lý xong xuôi cả hai đều uể oải, Nhiếp Huyễn gọi người đến đổi chăn nệm, hai người liền ôm nhau ngủ luôn trong Noãn các.
Nhiếp Kỳ tuy rằng mệt mỏi, nhưng nghĩ "tiền án" của hoàng đế quá nặng, nếu cứ như vầy mà ngủ lại luôn trong cung, không biết vương phi sẽ lo lắng đến thế nào, vốn không muốn ngủ lại, nhưng Nhiếp Huyễn lại ôm lấy hắn nói còn sớm mà, tiểu hoàng thúc cũng mệt rồi, nghỉ một lát đi, sẽ nhớ gọi hắn dậy, không để hắn qua đêm trong cung là được.
Tình sự sảng khoái lâm ly thật ra vô cùng tiêu hao thể lực, Nhiếp Kỳ vốn cũng không cao lớn mạnh mẽ gì, nghe hoàng đế cam đoan như vậy liền nằm lại lên giường, an tâm ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ say, ngủ đến giữa buổi chiều. Lúc Nhiếp Huyễn tỉnh lại thái giám đang chuẩn bị thắp đèn, thấy hoàng đế thức dậy, vội vàng hành lễ.
Hoàng đế ra dấu bảo hắn im lặng, đưa mắt nhìn Thành vương còn đang say ngủ, tay chân rón rén xuống giường.
Người trên giường tựa như cũng cảm thấy gì đó, đạp tung chăn, giang tay chân, càng ngủ thêm thư giãn.
Nhiếp Huyễn nhịn không được mà bật cười, thái giám kia lại là một dáng vẻ muốn nói mà thôi, Nhiếp Huyễn dựng thẳng một ngón tay bên môi, ra dấu bảo hắn im lặng, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Thái giám kia không dám liếc nhìn về phía long sàng, cũng thấp giọng nói: "Bệ hạ, ám vệ cử đi Thanh Hà gấp gáp gởi về một phần mật báo."
Nhiếp Huyễn thần sắc vừa động, nâng tay ý bảo trình lên.
Ngày đó Ôn Tử Nhiên không muốn nói rõ, y lại thật sự để tâm, lật hết hồ sơ của Hộ bộ thượng thư cũng không tìm ra manh mối, đơn giản sai ám vệ đến Thanh Hà Ôn thị để điểu tra.
Thủ hạ trái lại cũng nhanh nhẹn.
Mở ra ấn bạc trên cuộn giấy, thái giám bên cạnh nhận thấy tuy rằng trong các có đèn như vẫn hơi tối, thập phần săn sóc cầm đèn đến chiếu sáng cho y, Nhiếp Kỳ trên giường nhẹ nhàng rầm rì một tiếng, vô cùng đáng yêu.
Nhiếp Huyễn nhướn mày, khoát tay bảo thái giám kia lấy đèn ra xa một chút, chậm rãi đọc dưới ánh sáng mờ mờ.
Thái giám kia cung kính đứng hầu bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn hoàng đế một chút.
Hoàng đế thản nhiên đọc từng chữ trên cuộn giấy, ấn đường càng lúc càng nhíu chặt.
Ám vệ của Nhiếp Huyễn đều là những kẻ đắc lực mà lão hoàng đế để lại cho y, trung thành và tận tâm, tuy rằng bị nguyên chủ nuôi thả hồi lâu, thế nhưng năng lực vẫn được bảo trì thập phần xuất chúng, làm việc lưu loát, Nhiếp Huyễn dùng thật sự thuận tay.
Mấy ám vệ không mất vài ngày đã điều tra hết mọi việc về Ôn thị ở Thanh Hà kia, đương nhiên cũng bao gồm cả thân thế của Ôn Tử Nhiên.
Năm đó tứ phòng Nhiên ca nhi bị huynh đệ khi dễ thế nào, người trong tộc Ôn thị đều biết cả, rất nhiều người cũng xem không vừa mắt; ngày ngay dựa vào sự hiển đạt của Ôn Tử Nhiên mà tứ phòng hành sự hơi có chút kiêu ngạo, càng khiến cho nhiều người tức giận. Cho nên ám vệ thám thính mấy thông tin này, cũng không phải mất nhiều công phu.
Nhiếp Huyễn nhìn nhìn, ấn đường càng thêm nhíu chặt, một cảm giác tức giận vô danh dần dần tích tụ lại, nhưng chính mình cũng chợt cảm thấy buồn cười, âm mưu chốn cung đình không biết còn dơ bẩn hơn chuyện trong mấy đại gia tộc này gấp bao nhiêu lần, y đã sớm nhìn quen, những chuyện như thứ tử bị khi dễ thế này vốn cũng chẳng phải mới mẻ gì, chỉ là nhớ tới dáng vẻ Ôn Tử Nhiên nhỏ giọng nghẹn ngào bảo y đừng hỏi, liền cảm thấy trong lòng có chút cương ngạnh, rất không thoải mái.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi ổn định tâm tình, sau giường lại có động tĩnh, Nhiếp Huyễn vẫn chưa để ý, một đôi tay đã quấn lên vai lưng y, Nhiếp Kỳ lười biếng dựa vào lưng hoàng đế, dùng đôi mắt nhập nhèm khi mới tỉnh ngủ và chất giọng mềm mềm hỏi y: "Đọc cái gì vậy, ta xem được không?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 121
Chương 121