Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao là thuốc trị thương vô cùng tốt, lần đầu khi Nhiếp Huyễn cưỡng bức Chu Hi, bởi vì quá tức giận nên làm có chút quá đáng, vừa tát vừa cắn để lại dấu vết rất nhiều, sau đó vì dùng dược cao này, đến lúc trời sáng mới có thể giữ nguyên thể diện cho hắn mà đưa về.
Lúc đó chỉ là quá tức giận, hôm nay đã là yêu thích không buông tay, nếu có thể làm lại lần nữa, đương nhiên là không nỡ.
Nhiếp Huyễn ngửi thấy mùi hương cao chi kia, tinh thần có chút kháng cự, Nhiếp Kỳ không biết là không cảm thấy hay là không thèm để ý, dùng ngón tay quệt một ít, ôn ôn nhu nhu bôi lên vết thương có cũ có mới trên vành tai hoàng đế, nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Đầu ngón tay tiểu hoàng thúc của y nhẵn nhụi mềm mại, khẽ khàng niết trên vành tai, khiến y toàn thân ngứa ngáy.
Nhiếp Huyễn thoải mái thở dài, thầm nghĩ kỳ thực bàn tay Ôn Tử Nhiên còn mềm mại hơn thế này, cầm trong tay cũng thật sự ấm áp trơn mềm; bàn tay của Chu Hi thì có chút nổi rõ từng khớp xương, vừa thon vừa gầy, móng tay được cắt tỉ mỉ sắc bén, cào có chút đau; tay của Dung Hàm Chi lại rất mạnh mẽ, trên ngón tay còn có các vết chai luyện kiếm cỡi ngựa, sờ lên trên người, lại có hiệu quả khác biệt.
Bàn tay Nhiếp Kỳ trắng mịn tựa bạch ngọc, ngay cả vết chai mỏng do cầm bút nhiều năm giống như Chu Ôn hai người cũng không có, thật là có một loại cảm giác cành vàng lá ngọc động tâm.
Một đôi tay như vậy lại tinh tế tỉ mỉ bôi dược lên vành tai mình, quả thật là một loại vui sướng khó có thể diễn tả.
Chỉ là không biết vành tai mình đã tạo nên cái nghiệt gì, một hai ba ai cũng đều thích cắn.
Đang nghĩ như vậy, Nhiếp Kỳ đã nhéo nhéo lên vành tai, đầu ngón tay lướt từ vành tai chầm chậm lướt xuống dưới cổ, như cười như không mà hỏi: "Chỉ cắn lên tai thôi?"
Nhiếp Huyễn hồi phục tinh thần, hơi hơi nheo mắt lùi ra sau một chút, kéo mở cổ áo nói: "Làm phiền hoàng thúc."
Lúc nhìn thấy dấu răng phủ kín cánh tay bờ vai, cho dù là Nhiếp Kỳ từng bị hoàng đế giam trong hậu cung, cũng không khỏi tắc lưỡi cảm thán, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên dấu vết rướm máu, có chút tôn sùng tán thưởng mà nói: "Thật không hổ là bút tích Chu đại thừa tướng."
Nhiếp Huyễn ủy khuất cực, cũng cởi luôn áo lót ra: "Trẫm đối xử với thừa tướng vô cùng dịu dàng, thừa tướng lại trả lại ta như vậy."
Nhiếp Kỳ dò xét liếc nhìn y, chỉ cười không nói, ngón tay lại lấy thêm một ít Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao, bôi lên vết răng trên vai hoàng đế: "Mấy tên nô tài kia hầu hạ kiểu gì, không biết bôi thuốc sau."
Dừng một chút, dè mạnh ngón tay: "Hay là bệ hạ cố ý giữ lại, để nhớ Chu Hi sao?"
Nhiếp Huyễn bị hắn ấn đau đến nhẹ hít khí, nghe vậy liền cười: "Lời này của tiểu hoàng thúc thật là... Có điều nhìn dáng vẻ quẫn bách của hắn, đúng là có chút ý tứ."
Nhiếp Kỳ nghĩ nghĩ, nói: "Ta trái lại không tưởng tượng ra nổi vẻ quẩn bách hiện lên trên gương mặt kia thì sẽ như thế nào, có điều nghe thấy ngươi nói như vậy, có lẽ cũng hay, nếu có lần sau, nhớ rủ ta xem cùng."
Nhiếp Huyễn phì cười, một lúc sau lại thở dài: "Tài năng của Chu Hi có thể nói là kinh diễm, chỉ là tâm quá lớn, rất không biết nghe lời."
Nhiếp Kỳ nghe vậy, trừng mắt nhìn y, hỏi: "Vì sao hắn lại phải nghe lời?"
Nhiếp Huyễn giật mình, hỏi ngược lại: "Cái gì?"
Tiểu hoàng thúc của y lắc lắc đầu, lấy thêm Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao bôi tiếp,:"Vì sao hắn lại phải nghe lời, có lợi ích gì sao?"
Nhiếp Huyễn ngốc lăng.
Hai đời làm vua, đã tạo thành một tính cách cưỡng ép không tha những kẻ không biết vâng lời, chỉ cảm thấy thần tử phải tuân mệnh là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, đây là lần đầu có người phân tích cho y nghe.
Không phải là y không hiểu được đạo lý này, nhưng y tựa như nhất thời không thích ứng được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 117
Chương 117