Đối diện với tình dục, ai cũng đều yếu đuối đến không chịu được một kích.
Nhiếp Huyễn nắm rõ đạo lý này.
Y thích tiết ngoạn thần tử, cũng càng nhiều là vì muốn biết, bộ dáng chân thật ẩn tàng bên dưới lớp áo mũ chỉnh tề kia là như thế nào.
Vào lúc bị nắm giữ, bị thưởng thức, bị tiến vào, không ai là không yếu ớt. Mà, người quyết định hết những việc này càng ban tặng bao nhiêu thống khổ cùng vui thích, cũng sẽ càng nhận được đền đáp chân thật nhất.
Cho nên y ở trên giường luôn muốn làm người cảm nhận được vui thích.
Tựa như lúc này.
Ngón tay linh hoạt kích thích nơi mẫn cảm phía trước, hành thân bị bàn tay do tập võ mà mang theo vết chai bao bọc lấy, khi nặng khi nhẹ vuốt ve, ngón út lướt qua hội âm mẫn cảm, thỉnh thoảng lại buông ra tính khí đã bị kích thích đến cương thẳng, chuyển xuống ve vuốt hai tiểu cầu.
Khoái cảm lay động.
Chu Hi cắn chặt môi, lại vẫn không thể áp chế được tiếng rên rỉ phát ra theo bản năng, cả người đều căng cứng, mái tóc tán loạn, tình dục mãnh liệt đến như bão quét, thành trì được lý trí thủ hộ bị chiếm đóng, cuối cùng tầng tầng sụp đổ vô pháp vãn hồi.
Thân thể mềm nhuyễn xuống, chỉ biết tuân theo bản năng mà đẩy eo, đưa dục vọng của mình vào trong tay người kia.
Tính khí chảy ra chất lỏng thấm ướt tay Nhiếp Huyễn, thừa dịp hắn ý loạn tình mê, dễ dàng cắm hai ngón tay vào hậu huyệt chặt nóng khô khốc.
Thân thể Chu Hi cứng đờ, đau đớn nóng bỏng từ hậu huyệt truyền đến khiến cho đầu óc vốn đang mê loạn vì tình dục xâm lược lấy lại chút thanh minh. Nhiếp Huyễn tinh ý nhận ra, tay càng thêm ân cần hầu hạ, dùng hết mọi kỹ xảo an ủi nam căn cương trướng đỏ bừng, hai ngón tay trong cơ thể hắn cũng lung tung ấn lên vách ruột non mềm.
Đợi đến khi tính khí trong tay nảy lên muốn bắn, liền rút hết ngón tay ra, để cho hắn xuất tinh, mới đem một tay dính đầy bạch trọc lung tung lau lên tính khí đã trướng lớn đang chờ phát động của mình, nhân lúc thừa tướng của y còn đang xuất thần, tách mở hai chân hắn, mạnh mẽ đâm vào.
Cho đến khi bị làm bắn Chu Hi cũng chỉ nhẹ hừ một tiếng, chỉ là giữa lúc ý thức còn đang tan rã, bỗng nhiên một cơn đau nhức xé rách khiến cho thần hồn đang phiêu tán bị lôi trở về trong cơ thể, theo bản năng kêu thảm một tiếng.
Sau đó lại dùng lực cắn chặt môi.
Hốc mắt cũng ướt, lui mạnh ra sau, muốn né tránh vật cứng dữ tợn đang xỏ xuyên qua mình kia.
Đau đến điên rồi, cũng không còn để ý đến hai tay bị trói chặt căn bản không thể nào lui, sau lưng đụng vào chân bàn, khiến người nghe cũng cảm thấy đau.
Nhiếp Huyễn nắm eo lôi hắn về, long căn đỉnh vào thêm sâu, bị hắn kẹp đến phát đau cũng không ngừng, cho đến khi cả căn đều cắm vào mới thôi, thở hổn hển.
Mơ hồ nhận thấy một cảm giác nóng ướt bất thường, biết là đã làm hắn bị thương, bên trong chảy máu.
Không quan tâm mà tiếp tục dùng sức đưa đẩy hai phát, lúc này mới dương dương tự đắc nâng mắt nói: "Thừa tướng quả thật chặt, lần khai bao này đúng là rất mất sức a."
Kiếp trước y cũng từng vài lần làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung vô liêm sỉ, thậm chí còn chết trong một lần như thế, đương nhiên hiểu rõ nho thần xem trọng nhất là khí tiết, huống chi còn làm thô bạo như vậy, dưới sự thất thủ của thế xác và cả tinh thần, cho dù tính tình có cứng cỏi như Diêm vương cũng sẽ bị chơi khóc.
Lột đi với một thân y phục vàng tím kia cùng với thân phận lẫy lừng, Chu Hi hắn cũng bất quá chỉ là một đại thiếu gia xuất thân thế gia được nuông chiều từ bé mà thôi, sao có thể chịu được chuyện như vầy?
Nâng mắt, vốn nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy dáng vẻ thừa tướng bị thao khóc mà y mơ tưởng đã lâu.
Lại chỉ thấy thừa tướng ngửa mặt, nước mắt quật cường không chịu rơi xuống khỏi vành mắt.
Nhiếp Huyễn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm thiêu đốt đến lợi hại, khiến cho hạ thân y trướng đến phát đau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 36
Chương 36