DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 73

Dận Tộ có thể không đem uy hiếp của Dận Chân để trong lòng, thế nhưng không thể nào quên một chữ ‘cầu’ kia.

Dận Tộ lớn đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được chữ này từ miệng Dận Chân, có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên Dận Chân nói ra chữ ‘cầu’ đó.

Một Dận Chân như vậy, khiến y không hiểu vì sao có chút thương tiếc.

“Tứ ca…”

Dận Chân buông tay, xoay người ra cửa.

Hắn vẫn ngăn Dận Tộ gặp Khang Hy, Khang Hy cũng tránh y không thấy là bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, chỉ cần Dận Tộ thực sự đến trước mặt Khang Hy nói ra câu ‘Nhi tử không muốn làm Thái tử’ kia, y liền thật sự không phải Thái tử —— bởi vì Khang Hy cũng không phải là thật không còn nhi tử nào hài lòng để giao lại giang sơn, bởi vì vị trí Thái tử Đại Thanh kia thật sự còn chưa đến nông nỗi cần ép người đi làm.

Những việc hắn có thể làm đều đã làm, có thể nói đều đã nói, nếu như Tiểu Lục vẫn không tình nguyện… hắn cũng hết cách.

Dận Tộ đỡ trán: Đây đều là chuyện gì đâu!

Y thật sự không hiểu, vì sao y chỉ đi ôn tuyền thôn trang ở vài ngày lại có nhiều chuyện như vậy phát sinh, còn có Dận Chân, rõ ràng lúc trước ở Giang Nam còn nói muốn mình giúp hắn, thế nào vừa hồi kinh lại khẩn trương thành bộ dạng này?

Không phải ta không hiểu rõ, là thế giới này biến hóa quá nhanh a…

Một mình đứng tại Cần Chính điện không biết bao lâu, có tiếng bước chân trầm ổn từ sau lưng y truyền đến, Dận Tộ không cần quay đầu cũng biết người tới là ai, cười khổ nói: “Hoàng a mã, nhi tử thật sự không phải nhân tài trên phương diện này, thiên hạ này nếu bị nhi tử chơi đến hỏng phải làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, ” Khang Hy nói: “Trước đó trẫm cũng đã đem ngươi phế rồi!”

Ngài đi tới trước mặt Dận Tộ, nói: “Mặc như vậy, có nóng không?”

Lại vươn tay sờ phần lưng Dận Tộ, cau mày nói: “Đều ướt mồ hôi rồi, ngay cả vào phòng có lắp ống sưởi cũng không biết cởi quần áo, đây là ngâm ôn tuyền ngâm đến choáng váng rồi sao?”

Lúc này Dận Tộ mới bắt đầu cảm thấy nóng, vừa cởi áo khoác vừa lẩm bẩm: “Cho dù nhi tử có choáng váng cũng không phải do ngâm ôn tuyền!” Đều là bị ngài và Tứ ca chơi đùa!

“Hiện tại chớ cởi, đi vào trong tắm một cái, trẫm bảo nô tài đi tìm y phục cho ngươi.”

Khang Hy dẫn Dận Tộ đi về phía hậu điện, Dận Tộ nói: “Trước hết phải nói tốt, nhi tử không dùng thùng tắm trong điện của Hoàng a mã, cũng không biết đã có vị nương nương nào đã dùng qua… Ai! Lại đánh người!”

Khang Hy thu tay về, thở dài: Tên tiểu tử miệng không giới hạn này, nào có nửa điểm bộ dạng của Thái tử đâu! Ôi chao!

Sau khi Lương Cửu Công không ngừng bảo đảm thùng tắm hoàn toàn mới, Đới Tử mới ủy khuất bản thân tắm trong điện của Khang Hy, lại mặc y phục được mang từ cung của Đức phi tới.

Oán giận nói: “Hoàng a mã, Tứ ca cũng không biết phát điện chuyện gì ngài thế nào lại phát điên cùng huynh ấy?”

“Không phải ngươi cũng nói tùy tiện tìm người làm sao?” Khang Hy thuận miệng nói: “Trẫm cảm thấy, nếu thật sự tùy tiện tìm một người liền không phải trở thành cái bia cho đám tiểu tử kia bắn sao? Vậy nên liền để bản thân chúng tự chọn, người do bọn chúng chọn, dù sao cũng sẽ không bất mãn đi? Kết quả bọn họ đều chọn ngươi, trẫm còn cách gì?”

Dận Tộ trừng mắt nhìn ngài: “Gạt người.”

Được rồi, là gạt ngươi… Khang Hy than thở: “Trẫm có nhiều nhi tử như vậy, chỉ có ngươi và Nhị ca của ngươi là do trẫm đích thân dạy dỗ. Nhị ca của ngươi không trông cậy được, trẫm không trông cậy vào ngươi biết trông cậy ai? Ngươi nói ngươi không biết làm Thái tử, lẽ nào những huynh đệ kia của ngươi lại biết? Những thứ bọn họ học được trong Thượng Thư phòng ngươi đều có học, bọn họ biết ngươi đều biết, những thứ bọn họ không biết ngươi cũng biết. Hơn nữa mấy năm nay ngươi luôn vây quanh trẫm, mưa dầm thấm đất tự nhiên biết nhiều hơn bọn họ… Trẫm chọn ai mà không phải dạy dỗ lại từ đầu đâu? Vì sao lại không thể là ngươi?”

Dận Tộ lẩm bẩm: “Vẫn là gạt người.”

Khang Hy cười cười, gạt hay không lại thế nào, dù sao cũng cứ như vậy, thay đổi trọng tâm câu chuyện, nói: “Quốc doanh bộ ngươi dự định giao cho ai?”

Dận Tộ nghe vậy mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên chân chính ý thức được, y thật sự phải muốn làm Thái tử rồi… hết thảy đều bất đồng.

“Không phải còn có Thất đệ sao?”

Khang Hy nhíu mày: “Dận Hữu?”

Dận Tộ nói: “Không phải chỉ là có chút khiếm khuyết nhỏ sao? Ngay cả chiến tranh cũng từng đi qua, ban sai tính làm chi? Dựa vào vái gì nhi tử phải cực cực khổ khỗ làm Thái tử, Lão Thất lại có thể an an ổn ổn ăn không ngồi rồi chứ!”

Khang Hy giận đến vui vẻ, chỉ vào trán của y nói: “Rõ ràng là chuyện thật tốt, thế nào vừa vào miệng ngươi liền đổi một hương vị đâu!” Dận Hữu thân có tàn tật, Dận Tộ muốn dùng y tự nhiên là có lòng tốt, lại bị nói thành như vậy, thật sự là…

Chẳng lẽ còn muốn ngài tự mình dạy y thu mua nhân tâm như thế nào sao?

Bất quá nghĩ lại, Dận Tộ còn cần thu mua nhân tâm làm gì? Từ nhỏ đến lớn, phàm là những người có quan hệ thân cận với y một chút, quen biết lâu một chút, Lão Tứ, Lão Bát, Vu Thành Long, Lý Quang Địa, thậm chí là Lương Cửu Công… có người nào không bị y thu nạp vào đâu? Đương nhiên Dận Nhưng không tính.

Dận Tộ trầm ngâm nói: “Bất quá Quốc doanh bộ vừa lập ra, công sự quá nhiều, lại có hai bộ môn là sản xuất và tiêu thụ, chỉ sợ một mình Thất đệ quản không hết. Hay là để Lão Cửu và Lão Thập quản tiêu thụ? Hai người bọn họ cũng mười sáu rồi, trên người có một sai sự mới dễ dàng tìm phúc tấn…”

Khang Hy liếc nhìn y: Nhi tử của ngài, còn phải có sai sự mới thú được phúc tấn?

Lại nói: “Lúc trước một mình ngươi trù bị Quốc doanh bộ vẫn là cả ngày rong chơi rảnh rỗi, thế nào vừa đặt lên người Lão Thất liền sợ một mình y làm không xuể?”

Dận Tộ nói: “Tính cách Lão Thất không giống nhi tử nha! Con người Lão Thất cẩn thận, đã nhận việc nhất định tận hết chức trách, chuyện gì cũng quản, không giống nhi tử chỉ thích làm phủi tay chưỡng quầy. Nếu không tìm người hỗ trợ y, chỉ sợ không mệt chết là không được..”

Thật ra còn có vài phần ánh mắt nhìn người, Khang Hy gật đầu nói: “Chuyện này ngươi đi làm là được.”

Dận Tộ hỏi: “Vậy bổng lộc của bọn họ tính thế nào?”

“Bổng lộc?”

Dận Tộ gật đầu, nói: “Đúng vậy, A ca ban sai còn không phải là làm việc vì triều đình sao? Tự nhiên cũng nên có bổng lộc. Người người đều biết, A ca có ban sai không thiếu tiền, vì sao? Vì có người hiếu kính nha! Nói trắng ra là, số tiền kia cũng không tính sạch sẽ. Hoàng a mã cũng thường nói trên làm dưới theo, nếu là A ca cũng quen với việc dùng quyền đổi tiền, người dưới lại phải làm thế nào? Ngày sau quan trường Đại Thanh ta chẳng phải liền triệt để thành nơi giao dịch tiền quyền?”

Khang Hy khẽ nhíu mày.

Dận Tộ thở dài, Khang Hy quả thực là minh quân, thế nhưng trong lịch sử ngài cũng không quá phản đối tham hủ. Thật ra đều không trách được, theo tập tính của bộ lạc thảo nguyên trước giờ đều là chế độ chia chác chiến lợi phẩm, ai đoạt được là của người đó… Trong loại bối cảnh này, trên dưới triều đình cơ hồ là không ai không tham, duy có vài người thanh quan là do tự đạo đức của bản thân quản chế chứ không phải vì không được tham, tham không được.

“Quốc doanh bộ là làm buôn bán kiếm tiền, tuy rằng bạc qua tay không nhiều như Hộ bộ, thế nhưng tiền của Hộ bộ thu vào đều có định số, cho dù muốn tham cũng chỉ có hạn độ. Còn Quốc doanh bộ lại bất đồng,” Dận Tộ cười cười, thu nhỏ vấn đề đã kích: “Quốc doanh bộ nếu bị một đám tham quan cầm giữ, tiền buôn bán được sẽ bị bọn họ trực tiếp tham thành của riêng, vậy nên trên phương diện này phải nghiêm phạt.”

Khang Hy gật đầu: “Ngươi quyết định là được.”

Dận Tộ ậm ừ lên tiếng, y từ trước đến nay không thích quyết định chuyện gì.

Sau khi hàn huyên vài câu, đứng dậy nói: “Nhi tử đi gặp ngạch nương, đã nhiều ngày không thấy người rồi.”

Lúc này đã có người đên cung của Đức phi lấy y phục, Đức phi còn không biết Dận Tộ đã tới sao? Từ sớm đã chuẩn bị mấy món y thích ăn.

Nàng tin tức linh thông, chuyện của triều đình nàng không dám nói biết được rõ ràng, thế nhưng bảy tám phần vẫn là nghe được. Tiểu Lục thân thể không tốt, Tiểu Thập Tứ còn nhỏ, nàng vốn đều trông cậy vào người Dận Chân, thình lình chợt thay thành Tiểu Lục, vui vẻ là vui vẻ thế nhưng cũng không khỏi bận tâm.

Lo lắng thân thể Dận Tộ không chịu nổi làm việc vất vả, lại lo lắng Dận Chân có thể vì vậy mà thất vọng, lo lắng Tiểu Lục có chịu thú phúc tấn hay không…

Dận Tộ một bên nghe Đức phi lải nhải một bên gắp thức ăn, tính tình của y tốt, chri ngồi yên ở đó, vậy nên Đức phi có lời gì chủ yếu vẫn là nói với y. Trong lúc trò chuyện, Lương Cửu Công đi tới, mang cũng là tin vui —— Đức phi phải phong hậu nha!

Đức phi mừng đến chảy nước mắt, dập đầu tạ ân, tiễn đi Lương Cửu Công, cười nói: “Ngạch nương còn lo lắng Vạn tuế gia chỉ đem ngươi như tấm bia, hôm nay Vạn tuế gia lại nhân trước khi phong ngươi làm Thái tử cho ngươi một cái thân phận con trưởng, ngạch nương an tâm rồi.”

Đại điển phong hậu của Đức phi ấn tại nửa tháng sau, thời gian vô cùng eo hẹp, Dận Tộ không giúp được gì cũng không loạn thêm phiền, sau khi chúc mừng Đức phi xong liền xuất cung hồi phủ.

Dận Tộ vừa về đến Quận vương phủ đã nghe người gác cổng bẩm lại, nói Dận Chân đang chở bên trong.

Dận Tộ thiếu chút nữa quay đầu rời đi, bất quá nghĩ lại liền cảm thấy bản thân không làm gì có lỗi với Dận Chân, phải trốn cũng là Dận Chân trốn mới đúng!

Vậy nên liền xốc mành tiến vào.

“Cái này cho ngươi.” Thấy y vào cửa, Dận Chân trực tiếp ném một quyển sổ sách đến.

“Cái gì?”

“Là sổ sách của bảy mươi hai gian siêu thị, còn có mấy bổn cặn kẽ hơn, đợi vài hôm lại đưa tới cho ngươi.” Dận Chân nói: “Ta giữ nhiều tiền như vậy cũng là vô dụng, bảy mươi hai gian siêu thị này ngươi muốn giữ lại chính mình dùng hay nhập vào Quốc doanh bộ đều là tùy ngươi.”

Dận Tộ nhíu mày: “Vì sao lại muốn nhập vào Quốc doanh bộ?”

Trên đời này còn có người ngại nhiều tiền? Vội vàng gấp gáp đem tiền của mình sung công —— ăn no rững mỡ sao?

Dận Chân vội ho một tiếng, đưa một tấu chương qua.

Dận Tộ hồ nghi nhìn hắn một chút, sau đó tiếp nhận nhìn kỹ, xong rồi cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt Dận Chân, thật lâu mới nói: “Tứ ca, ngươi nói sách sử sẽ viết ta như thế nào? Là kẻ duy nhất một lần hối lộ toàn thể quan viên triều đình, thành công lên làm Thái tử?”

Đây là muốn y mất mặt suốt cả nghìn năm sao?

Thảo nào biểu tình của những người kia đều cổ quái như vậy!

Dận Chân tiếp tục ho khan: “Chỉ là thuận tiện mà thôi…”

“Vậy nên Quốc doanh bộ của ta còn chưa khai trương, Tứ ca đã kéo cho ta mọt mối làm ăn lớn như vậy?”

Dận Chân nói: “Kỳ thực bổng lộc của quan viên cũng không nhiều như ngươi tưởng tượng. Chỉ có quan lại có phẩm cấp mới cần triều đình trả bổng lộc, bộ khoái gì đó bổng lộc đều là địa phương ra —— chỉ cần bảy mươi hai gian siêu thị kia, lại thêm cái ximăng, vải vóc ngươi chơi đùa ra là vừa đủ rồi.”

Vừa đủ…

Dận Tộ lập tức khoác áo ra ngoài.

Dận Chân vội vàng đuổi theo: “Dận Tộ! Ngươi là muốn đi đâu?”

Dận Tộ một bên kéo chặt y phục một bên chạy ra ngoài, nói: “Còn có thể đi đâu? Đi kiếm tiền! Mấy gian siêu thị kia ngươi giữ lại chính mình tiêu vặt đi!”

Con mẹ nó, thực sự quá đáng giận mà!

Ximăng ở dân gian còn chưa có ai biết dùng, không thể trắng trợn buôn bán, dựa vào một chút nhân thủ của Quốc doanh bộ lắp đặt hệ thống sưởi gì đó không quá kiếm tiền, vải vóc thật ra đủ nhiều nhưng cũng không quá tinh tế, chỉ thích hợp cho bách tính bình dân dùng, vả lại thoáng cái đẩy ra nhiều như vậy, thị trường lập tức phải hỗn loạn. Còn về siêu thị —— đó là tiền tiêu vặt của gia!

Nói chuyện với loại người chỉ hiểu chính trị không hiểu kịnh tế này, quả nhiên không thông được!

Dận Chân nói: “Vậy cũng không cần nhất thời nóng lòng, quốc khố còn tràn đầy, nói thế nào cũng có thể trước hết chống một năm nửa năm.”

Không phải vừa thanh xong nợ xấu sao?

Dận Tộ hừ lạnh nói: “Thật đa tạ! Không cần! Chỉ cần sau này Tứ ca đừng lại đào hố tới, đệ đệ đã vô cùng cảm kích!”

—————-

Tác giả có lời: Mấy hôm nay không hiểu vì sao đều không có tâm trạng viết, đầu óc cứ xoắn lại… Hôm nay post một chương như vậy, ngày mai còn có hay không cũng không dám bảo đảm…

Về chuyện Dận Chân nhất quyết đẩy Tiểu Lục làm Thái tử ta thấy có rất nhiều nghị luận,có thể ta biểu đạt chưa được rõ ràng lắm —— Dận Chân nghe được Lưu thị nói, hiện tại cho dù phản tham ô thế nào, định chính sách ra sao cũng có thể bị hậu nhân phủ định, thế nhưng phát triển công thương nghiệp lại không giống, sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật và sức sản xuất là tudo không thể lui ngược về, vậy nên mới gửi gắm hết hy vọng lên người liên tục. Thế nhưng Tiểu Lục tính tình tự do buông thả đã quen, muốn để y làm việc chỉ có thể dùng trách nhiệm trói chặt —— Tính cách của Tiểu Lục không thích nhận việc, thế nhưng chuyện đã đẩy lên đầu mình rồi vẫn là rất phụ trách.

Đương nhiên, tất cả những việc này đều là ý kiến ca nhân của mị, sai cũng là do bản thân Đa Đa kiến thức nông cạn, xin đừng trách tội lên người Tứ gia. Ngài chỉ là người đáng thương xem Tiểu Lục như cọng rơm cứu mạng… kỳ thực giống như một ít độc gải đã nói, hình tượng của Tứ gia kỳ thực trước giờ đều là đen…

Đọc truyện chữ Full