Cố Kinh Hàn không tỏ rõ ý kiến về chiếc vé xem phim.
Ngày hôm đó, hai người ở lại Phụng Dương quán dùng cơm với Trường Thanh, Cố Kinh Hàn kiểm tra lại bố trí trước đó, sau mới cùng Dung Phỉ giẫm lên bóng đêm về nhà.
Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió Đông Dung Phỉ lấy lại ký ức và tu vi. Nếu không có Dung Phỉ đã lấy lại toàn bộ thân đại công đức hỗ trợ trấn áp thì e rằng chỉ với sức lực của đám người Cố Kinh Hàn, sẽ rất khó thuận lợi diệt trừ Thiên Ma. Chỉ cần sơ sẩy, Cố Kinh Hàn phải ngọc nát đá tan, chết cùng với Thiên Ma. Vì thế, nhân lúc còn thời gian, dù sao vẫn phải thử một lần.
Trở về Dung gia, hai người nghỉ ngơi thêm hai ngày, sau đó Dung thiếu gia bị Dung Bồi Tĩnh đào lên từ trong ấm êm, xách vào cửa tiệm của mình.
Từ ngày kết hôn, Dung thiếu gia ở nhà suốt ngày, quên luôn cửa tiệm, trở thành điển hình muốn người đẹp không muốn giang sơn. Hiện tại, khó khăn lắm mới rơi vào tay Dung Bồi Tĩnh, Dung thiếu gia buộc phải lượm sổ sách lên, trở về thừa kế gia tài bạc triệu.
Ánh nắng rọi qua song cửa, trời xanh rực rỡ.
Tuyết mỏng tan ra, những tòa kiến trúc Tây Dương rửa sạch bụi trần tự nhiên xuất hiện.
Bảng hiệu san sát vắt ngang như đốm màu rơi vãi khắp nơi.
Dung Phỉ ngồi tựa vào ghế, ánh sáng thưa thớt rọi vào tôn lên những đường nét xinh đẹp trên mặt. Cậu hiếm thấy đứng đắn như vậy, ngón tay thon dài hơi gập, gẩy hạt châu trên bàn tính ngọc đen, tay còn lại lật sổ sách, đọc nhanh như gió, hai bàn tay cùng làm việc, tính toán cực kỳ nhanh.
Tính xong một quyển, cậu lại nhíu mày, ném sổ sách qua một bên, nói: “Chú Tạ, hỏi chú một chuyện.”
Chú Tạ phụ trách quản lý cửa hiệu buôn ngồi ngay bàn bên cạnh, nghe xong thấy hơi hồi hộp, cả người căng cứng, ngẫm nghĩ chắc không phải sổ sách có vấn đề, cậu chủ này muốn cầm súng đoàng đoàng mình chứ?
Chú Tạ nhìn chằm chằm cây súng ở bên hông Dung Phỉ, nơm nớp lo sợ đứng dậy đi tới, nuốt ngụm nước bọt: “Cậu chủ, cậu… cậu gọi tôi…”
Dung Phỉ câu được câu mất vọc bàn tính, lông mày càng nhíu càng chặt, ánh nhìn chăm chú đến tận lúc hai lớp áo sau lưng của chú Tạ ướt đẫm, mới đột nhiên mở miệng: “Chú có xem qua… Ấu Nương chưa?”
Chú Tạ sững sờ, bối rối trong chốc lát. Sau khi xác định Dung thiếu gia đang nghiêm túc, không có ý vui đùa thì mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đó là bộ phim mới ra rạp của nhà hát lớn bên cạnh, nói về chuyện tình yêu của một cô gái tên là Lý Ấu Nương và ba người đàn ông… Không dối gạt cậu, tôi có biết phim này, con gái tôi rất thích xem, còn kéo theo chồng nó đi xem tận hai, ba lần…”
Dung Phỉ gẩy bàn tính cạch cạch, ngắt lời chú Tạ: “Vậy chú nói xem, nếu sau khi kết hôn, con rể của chú vẫn chưa viên phòng với con gái chú, tiếp đó không nói với bất cứ ai mà tự mình đi xem bộ phim này…”
Chú Tạ trừng mắt, nói ngay không thèm suy nghĩ: “Có người bên ngoài rồi! Chắc chắn là có người bên ngoài! Vì cớ gì mà một người đàn ông lại đi xem bộ phim này? Nhất định là đi xem cùng tiểu thư xinh xắn nhà ai rồi! Nếu con rể của tôi dám ức hiếp con gái tôi như vậy, ông đây sẽ đánh gãy chân chó của nó!”
Có người bên ngoài hả?
Ngón tay vọc bàn tính của Dung Phỉ đứng im.
Cậu nhớ lại kiểu quần áo sáng nay của Cố Kinh Hàn, không phải là kiểu ăn mặc tẻ nhạt như để tang của ngày xưa, trái lại diện đồ tươi sáng hiếm thấy. Hỏi hắn thì hắn nói có việc, nhưng không nói là việc gì, trong túi quần còn có một vé xem phim tình yêu nữa chứ, sáng sớm ra cửa, không nói một lời.
Có lẽ là có chuyện thật, Dung Phỉ nghĩ thầm.
Cậu tin Cố Kinh Hàn, chỉ là vẫn thấy không thoải mái. Từng vại giấm rót vào trong lòng, nếu không phải Cố Kinh Hàn chạy trốn quá nhanh thì cậu đã đòi đi theo cho bằng được.
Nhưng mà làm như vậy… có phải là trói buộc hắn quá không?
Dung Phỉ suy nghĩ, cảm thấy sự do dự đa sầu đa cảm này đã thật sự phá hỏng hình tượng thổ phỉ cướp đốt giết hiếp của mình, lập tức ném bàn tính, cầm áo bành tô xông ra ngoài.
“Cậu chủ? Cậu chủ!”
Chú Tạ đuổi theo, song ngay cả bóng lưng của Dung thiếu gia cũng không sờ được.
Cuối cùng, chú Tạ cũng hiểu Dung Phỉ đang ám chỉ điều gì, lập tức mồ hôi nhễ nhại, chú giơ tay sờ đầu, cảm thấy đầu mình càng ngày càng trụi.
Hải thành có thương mại phồn thịnh, người qua lại tấp nập trên đường.
Chờ đến lúc Dung Phỉ cưỡi ngựa chạy tới nhà hát lớn, cậu không còn thấy cấp thiết nữa.
Cậu xuống ngựa quan sát bảng tên đào hát lên sân khấu ở trước cửa, lại nhìn áp phích phim đặt sau cùng, thong thả đi vào cửa, quét mặt rồi đi thẳng vào phòng chiếu phim đã mở màn.
Vén màn đi vào, Dung Phỉ liền nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Hình ảnh trắng đen lập lòe trên màn sân khấu rọi sáng hàng ghế khán giả, có một vài cô tiểu thư yêu kiều đang dùng bàn tay lụa là lau nước mắt.
Trong đó, ở hàng cuối tối mịt, có một người đàn ông mạnh mẽ và rắn rỏi vô cùng lệch tông với đa số ngồi đó, nửa gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, mang đến cảm xúc cổ sơ tao nhã.
Hắn hơi híp mắt và cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó, không mảy may chú ý xung quanh.
Dung Phỉ vừa liếc mắt liền nhìn thấy Cố Kinh Hàn hạc đứng trong bầy gà, lông mày nhíu lại, bước chân nhẹ nhàng, đi vòng tới từ phía sau.
Cố Kinh Hàn ngồi trên ghế, thần trí đâu đâu.
Lời thoại buồn bã sinh ly tử biệt chấn động màng tai trong bộ phim, còn có bản nhạc đệm khóc sướt mướt trong phòng chiếu phim, nhưng hắn không bị ảnh hưởng một chút nào, chỉ lạc đề quá xa nghĩ xem trưa nay phải mang đồ ăn gì đến cho Dung Phỉ đang ở cửa hiệu.
Bánh bao gạch cua thì không đủ cho một bữa trưa, nhà hàng cá chiên xù ở thành Nam thì đang đóng cửa sửa sang, tiệm bánh ga-tô sát vách vẫn chưa ra mẫu mới…
Vấn đề làm sao cho Dung thiếu gia ăn no khiến Cố Kinh Hàn cảm thấy phiền lòng, trong lúc do dự thì chợt có tiếng bước chân rất nhẹ đang tới gần.
Vừa ngẩng đầu, một mùi hương quen thuộc đến gần như khắc vào trong xương tủy đột nhiên áp sát, cánh tay đặt trên tay vịn ghế tựa của Cố Kinh Hàn bị đè lại.
Cố Kinh Hàn muốn nâng cánh tay lên thì lại bị người bên cạnh tóm gọn.
Roi ngựa dài nhỏ, óng ả và bóng mượt nhanh chóng quấn tới, trói chặt cánh tay của Cố Kinh Hàn vào tay vịn, không thể động đậy.
Bàn tay đang cầm roi ngựa kia hài lòng xoa xoa mu bàn tay của Cố Kinh Hàn, sau đó do thám một cách trắng trợn rơi thẳng xuống bụng hắn, còn chưa đợi hắn phản ứng thì bàn tay kia đã trượt xuống dưới, chui tọt vào trong quần.
Một vùng mềm lạnh kề sát một vùng nóng rực, chuyển động xoa không mạnh không nhẹ.
Hơi thở của Cố Kinh Hàn trở nên rối loạn, hắn nắm lấy bàn tay kia, bất đắc dĩ nhìn về phía người đang làm loạn: “Có người.”
“Có người thì sao? Có người… thì anh không cho em hôn hả?”
Dung Phỉ ngồi ở ghế bên cạnh, nghiêng người dựa tới. Dưới ánh đèn sáng tối lập lòe, gương mặt phong lưu đẹp đẽ bỗng càng thêm quyến rũ mê người.
Cậu cương quyết đè lên nửa bên vai của Cố Kinh Hàn, đầu lưỡi ướt át quấn lấy vành tai hắn: “May là hai bên người anh không có ai… bằng không, em sẽ cắn đứt nó.”
Nói xong, bàn tay dừng ở bụng dưới của Cố Kinh Hàn bóp mạnh một cái.
“Không tiếc hả?”
Cố Kinh Hàn khẽ hỏi ngược lại, gạt đi bàn tay làm xằng làm bậy của Dung Phỉ.
Ngay vào lúc Cố Kinh Hàn giơ tay lên, Dung Phỉ lại giữ chặt tay Cố Kinh Hàn, dùng sức giang hai tay hắn ra, bản thân sải đôi chân dài ngồi xuống đùi Cố Kinh Hàn.
Dung thiếu gia có hơi vui vẻ, lại còn chuyển động không biết xấu hổ, híp mắt nói: “Tiếc chứ… còn chưa tiến vào mà, làm sao có thể bị mất được?”
Xem tới chỗ này, Cố thiếu gia hiểu ra tay chơi Dung thiếu gia tới đây để khiêu khích, càng ngăn lại càng làm loạn.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn Dung thiếu gia vài giây, tay giữ eo Dung Phỉ, sau đó nhắm mắt lại, ngầm đồng ý dung túng.
Hai ngón tay sờ lên trái cổ của hắn, liên tục miết và vuốt ve như vô cùng yêu thích, mang theo hơi nóng như một ngọn lửa nhỏ bừng cháy.
Đầu ngón tay man mát phủ một lớp chai mỏng di chuyển xuống dưới, ung dung tháo bỏ chiếc nơ trang trọng, môi lưỡi phủ lên, uốn lượn đi xuống.
Như thể đặt mình trong biển lửa, vô số ngọn lửa tranh nhau liếm láp, cơ thể của Cố Kinh Hàn càng lúc càng căng cứng, lồng ngực chập trùng, cánh tay vịn eo Dung Phỉ không kiểm soát được sức mạnh, đột ngột bóp mạnh một cái.
Dung Phỉ rên lên đau đớn, muốn giãy khỏi vòng tay của Cố Kinh Hàn, lại bất chợt bị bàn tay khác chẳng biết giãy khỏi roi ngựa từ lúc nào của Cố Kinh Hàn đè lại bên kia thắt lưng.
“Em chơi đủ chưa?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, Cố Kinh Hàn lại xoa bóp eo Dung Phỉ một cái, sau đó một tay giữ người, một tay còn lại tiến vào trong áo Dung Phỉ.
Ngón tay của hắn gập lại, kiếm chỗ nhiều thịt nhất mà véo một cái, sau đó hôn lên tai Dung Phỉ, nhàn nhạt nói: “Thắt dây nịt lại cho anh.”
Hồ ly tinh Dung thiếu gia nghênh ngang kiêu ngạo non nớt chán nản líu lưỡi, rồi lại không chịu nổi sắc đẹp của Cố Kinh Hàn, không cam lòng cúi đầu hôn lên bụng dưới của Cố Kinh Hàn một cái, sau đó mới đưa tay giúp Cố Kinh Hàn đeo lại dây nịt vừa tháo được một nửa.
Bàn tay cử động lại véo một cái.
“Cài cúc áo lại.” Cố Kinh Hàn thấp giọng nói.
Dung Phỉ lần lượt cài lại cúc áo từ dưới đi lên, lúc cài đến cúc cao nhất lại không nhịn được vùi mặt vào, hít sâu mùi hương lạnh u nhạt thanh tịch này.
Dung Phỉ đưa tay bưng mặt Cố Kinh Hàn: “Mông bị anh véo bầm hết rồi.”
“Xoa xoa.”
Cố Kinh Hàn dùng cằm sượt qua sườn mặt Dung Phỉ, nói bằng giọng điệu lười biếng khí thế chỉ có ở Dung thiếu gia.
Hai người dần dần yên tĩnh lại.
May mà chỗ ngồi của Cố Kinh Hàn cách phía trước hai, ba dãy ghế, lại thêm Cố Kinh Hàn kìm lại, bằng không sáng sớm ngày mai, chuyện lạ chấn động rạp chiếu bóng thời Dân quốc sẽ đổ bộ lên toàn bộ trang báo ở Hải thành.
Tiếng khóc của các tiểu thư phía trước dường như đã nhỏ lại, âm thanh của bộ phim càng trở nên rõ ràng.
Dung Phỉ lười nhát khép hờ mắt, thấp giọng hỏi: “Anh thích xem thể loại này à? Sao lại không rủ em?”
Giọng nói bên này vừa dứt, câu nói của vai nam chính vừa khéo vang lên.
“Anh không yêu em.”
Âm thanh chồng chéo, một cao một thấp, một nóng một lạnh.
Dung Phỉ đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía Cố Kinh Hàn.
Cố Kinh Hàn đang nhìn Dung Phỉ.
Hắn thấy mắt đào hoa của Dung Phỉ vô thức mở to, chớp chớp, một lát sau chậm chạp cong lên: “Đây chính là cái gì mà… thất thập niên chi dương à?”
Âm thanh não nề của nữ chính gần như nhấn chìm nụ cười khẽ của Dung Phỉ.
Nữ chính đang chất vất: “Anh nói thật chứ?”
Đôi mắt Dung Phỉ dường như đang hỏi.
Hắn luôn có cảm giác hai người đã ở bên nhau rất lâu, đã quen thuộc đến mức không cần nói cũng có thể hiểu, nhưng nếu tính toán cặn kẽ thì cũng chỉ có hai ba tháng mà thôi. Cố Kinh Hàn còn nhớ những chuyện cũ ghi lòng tạc dạ kia, nhưng Dung Phỉ không nhớ gì cả.
Hắn chỉ có thể nói: “Anh thích em là đủ rồi.”
Nhưng thế nào là đủ?
Nhìn vào mắt Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn cảm thấy trái tim nhũn ra, hắn lặng lẽ vò nát vài tấm vé được Trường Thanh cho, quyết định vứt bỏ.
“Giả đấy.”
Cố Kinh Hàn ôm chặt Dung Phỉ, tay giữ lại gáy Dung Phỉ rồi hôn một cái, thấp giọng nói, “Heo do anh nuôi, làm sao anh không thích cho được?”
Dung Phỉ cắn ngược Cố Kinh Hàn một cái, giãy khỏi tay hắn đứng dậy, roi ngựa nhấc cằm Cố Kinh Hàn: “Về nhà ăn thịt heo.”
Nói về nhà liền về nhà.
Dung thiếu gia cuối cùng cũng nhớ ra mình còn phải lăn lộn ở Hải thành, còn phải giữ mặt mũi, thế là mau mau lẻn đi trước khi bộ phim kết thúc.
Lúc ra đến đường lớn, mông và bắp đùi có hơi đau, Dung Phỉ khó ở xoa xoa, dứt khoát không oan ức chính mình, đặt mông cùng cưỡi một con ngựa với kẻ đầu sỏ.
Thời tiết mùa đông ở Hải thành rất thất thường, vừa chớp mắt tuyết đã rơi xuống.
Cố Kinh Hàn kéo áo khoác dày phủ quanh người Dung Phỉ, một phần thì lót dưới mông cậu, cưỡi ngựa chạy tới cửa hiệu buôn trước, rồi mới trở về Dung gia trước khi tuyết đổ nhiều hơn.
Dọc đường đi, Cố Kinh Hàn thú nhận chuyện Trường Thanh cho vé xem phim, song chỉ nói là mình hiếu kỳ, chứ không nói là để học cách ly hôn.
Dung Phỉ gặm tới gặm lui trên cổ Cố Kinh Hàn, cũng không hỏi tới mà hả hê thưởng thức kết quả, chợt nói: “Đúng rồi, anh có muốn về Cố gia không? Đã lâu anh không về đó rồi.”
“Khi nào rỗi lại bàn.” Cố Kinh Hàn nói.
Hiện tại không phải là lúc dây dưa quá nhiều.
Thế nhưng, Cố Kinh Hàn không muốn dây dưa, lại không nghĩ rằng điều gì đến sẽ đến.
Lúc dùng cơm tối ở Dung gia xong, mọi người ngồi ở phòng khách trò chuyện, nghe Dung Phỉ nhắc tới Cố gia, Dung phu nhân chợt hô khẽ một tiếng, hình như nhớ tới chuyện gì đó mà nhìn Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ: “Ây da… xem đầu óc mẹ kìa, hai hôm trước lúc các con còn chưa trở về, Cố gia sai người đến đưa thiệp mời, là Cố gia nhị thiếu gia Cố Thời Thu sắp thành hôn.”
Cố Kinh Hàn và Dung Phỉ sững ra.
Dung Phỉ cau mày nói: “Hai ngày nay con có nghe ai nói đâu…”
Dung phu nhân nói: “Nói cái gì… Hôn sự đâu có tổ chức ở Hải thành, nói là ở rể nhà tướng quân Bắc Bình nào đó, nên đến Bắc Bình tổ chức rồi.”
Bà vẫy vẫy tay, bảo quản gia mang thiệp mời ra.
“Đây là Cố gia gửi cho hai đứa,” Dung phu nhân đưa hai tấm thiệp mời tới, “Tổ chức vào cuối năm, bây giờ vẫn còn sớm, hai đứa tự quyết định xem có đi hay là không, nhà ta chuẩn bị sẵn quà mừng rồi.”
Cố Kinh Hàn cầm thiệp mời, mở ra xem.
Lại thấy chữ in vàng ở trong thiệp mời chợt như bị lửa thiêu, bỗng chốc hóa thành một chữ cháy đen lớn ____
Ma.
Ngón tay của Cố Kinh Hàn cứng đờ, âm khí được áp chế trong người lập tức sôi trào, như muôn vàn sâu kiến cắn xé lá phổi.
Thiên Ma nên bùng nổ vào năm sau đã được khơi ra trước thời gian.
Hắn đã đánh giá thấp Thiên Ma, nào nghĩ nó đã chuẩn bị từ lâu, muốn đánh hắn trở tay không kịp. Vậy thì việc Dung Phỉ chậm chạp không thể nhớ lại có phải cũng nằm trong sự tính toán của Thiên Ma hay không?
Một miệng tanh nồng được kìm lại nơi cổ họng.
Cố Kinh Hàn bình tĩnh khép lại thiệp mời, nhận thấy Dung Phỉ ở bên cạnh không phát hiện dị thường, lập tức nói: “Cảm phiền mẹ đã thay con và A Phỉ chuẩn bị quà mừng, con xin lỗi. Chúng con sẽ không đi.”
Dung Phỉ ngạc nhiên giương mắt, lại nghe Cố Kinh Hàn nói tiếp: “Con muốn dẫn A Phỉ đến Nguyễn thành ăn Tết.”
“Hai chúng ta.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dân Quốc Yêu Đạo
Chương 59: Từ bỏ
Chương 59: Từ bỏ