Dư âm xúc cảm môi lưỡi lạnh lẽo, mềm ướt, run rẩy tàn phá bừa bãi dần dần rút khỏi cơ thể.
Dung Phỉ cử động đôi chân tê tê, mở mắt liếc nhìn Cố Kinh Hàn tựa ở đầu giường. Cậu vùi nửa mặt vào trong quần áo xộc xệch, liếm môi dưới như thưởng thức dư vị, giọng nói khàn khàn: “Quỷ áp giường này… có hơi sảng khoái nhỉ. Khi nào dao thật súng thật mới đến đây? Em nhớ anh… lâu lắm rồi.”
Va chạm với ánh mắt ẩn giấu sắc thái rừng rực của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn nhẹ nhàng xoa tóc cậu, rồi bóp nhẹ gáy cậu một cái.
“Chờ về Hải thành, viên phòng.”
Cố Kinh Hàn cảm thụ xúc cảm da thịt mềm mại ở giữa những ngón tay, hắn nhắm mắt, nói.
Dung Phỉ giương mắt: “Âm khí của anh giải quyết xong rồi sao?”
Không trả lời câu hỏi của Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn vuốt nhẹ đuôi mắt ướt hồng của cậu, lại nói: “Chúng ta về đạo quán một chuyến. Có đồ cần lấy.”
Dung Phỉ vừa nghe xong, lập tức tỉnh táo, vươn mình ngồi dậy, “Cần đồ chuẩn bị cho anh quay về cơ thể ư?”
Cố Kinh Hàn lắc đầu, nói: “Không phải. Anh cần thời cơ để trở về cơ thể. Tạm thời chưa phải lúc. Về lấy đồ cho em phòng thân. Anh chưa từng nghĩ sẽ kéo em vào hoàn cảnh như vậy, thế nên phải đưa em một vài thứ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Lời nói ra, Cố Kinh Hàn lại cau mày.
Thật ra, suy cho cùng thì những chuyện nguy hiểm này đều do hắn đem tới. Nếu như không có hắn, Dung Phỉ vẫn là Dung thiếu gia làm mưa làm gió của Hải thành, sẽ không gặp phải chuyện quái dị, cũng sẽ không sa vào tình cảnh nguy hiểm, mơ mơ hồ hồ, không cách nào tự vệ.
Bọn họ hiểu nhau, vì thế chưa bao giờ nói những lời chia lìa, nhưng Cố Kinh Hàn chưa bao giờ nghĩ sẽ để Dung Phỉ rơi vào tình cảnh mà hắn không thể bảo vệ cậu.
Nghe Cố Kinh Hàn nói xong, Dung Phỉ phì cười, như kẻ háo sắc* giơ tay vỗ đùi Cố Kinh Hàn, lại sờ thêm mấy cái rồi mới nói: “Anh đang áy náy à? Đừng nghĩ như vậy, Dung Phỉ em cưới vợ, dù cho nợ người 50 triệu đại dương đi nữa, em cũng phải cầm luôn quần cộc trả cho hết nợ. Huống chi hiện tại chỉ là cùng anh đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc, giải quyết chút yêu ma quỷ quái, có tính là gì…”
*Nguyên văn là Đăng Đồ Tử. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc. (google)
Mắt thấy Cố Kinh Hàn mấp máy môi, sắp sửa lên tiếng, Dung Phỉ như thế biết hắn muốn nói gì, quay đầu hôn một cái chóc lên môi Cố Kinh Hàn, cản lại lời nói của hắn.
Dung Phỉ thân mật cọ chóp mũi lên gò má của Cố Kinh Hàn, mỉm cười nói: “Đừng nói với em mấy lời vô nghĩa có mệnh không mệnh gì đó, em cho anh làm thì anh chính là vận mệnh của em, có hiểu không hả, Cố đại thiếu?”
Như một viên kẹo mềm mại nhưng cất giấu chua cay, được người ngang tàng nhét vào trong miệng.
Trái cổ của Cố Kinh Hàn giật lên giật xuống, có chút khô khan.
Hắn hôn lên chóp mũi Dung Phỉ, không nói gì nữa.
Hai người dựa vào nhau, ở giữa chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ quanh quẩn. Bầu không khí vô cùng ấm áp và kỳ lạ này dễ dẫn tới cơn buồn ngủ, đặc biệt là kiểu người sau khi đã được no ấm đầy đủ như Dung thiếu gia.
Không mất bao lâu.
Cơ thể nửa trong suốt của Cố Kinh Hàn phai nhạt dần, chầm chậm nâng Dung Phỉ đang tựa trên người lên giường, sau đó mới tách ra, hóa thành hình người trên mặt đất một lần nữa.
Chỉnh lại góc chăn cho Dung Phỉ, Cố Kinh Hàn xuyên tường ra khỏi phòng.
Toàn bộ sắc trời ban ngày đã bị pha trộn, hiện tại bên ngoài đã nhá nhem tối, ánh tà dương sắp vụt tắt.
Góc sân âm u, sắc đen tụ hội, thăm thẳm và ngưng tụ, gần như muốn bẻ cong bóng dáng hải đường yểu điệu, dày đặc nhụy hoa.
Cố Kinh Hàn liếc nhìn cây hải đường, rồi lại dời tầm mắt đến chữ Giả đứng ở góc sân, “Ngươi gọi ta đến là muốn giải trừ huyết khế?”
“Đương nhiên không phải.”
Chữ Giả nở nụ cười, ném cho Cố Kinh Hàn thứ gì đó, “Ngươi biết quá ít về chuyện huyết khế, nó không thể giải trừ. Hơn nữa, chấp niệm của ta còn chưa hoàn thành, ngươi muốn thoát khỏi ta thì còn hơi sớm đấy.”
Lông mày của Cố Kinh Hàn khẽ cử động, liếc nhìn vật trong tay, là một chiếc gương nhỏ được Ninh Vân An đưa cho chữ Giả lúc vừa mới vào viện tử.
Gương là gương đồng, to bằng nắm tay, cực kỳ bình thường. Mặt sau của gương điêu khắc hoa văn, ở giữa có khảm đồ trang trí.
“Mảnh vỡ Âm dương điệp?”
Tuy hồn phách không thể cảm nhận được mùi, nhưng Cố Kinh Hàn vẫn có thể nhận ra vật được khảm ở mặt trái của gương.
Chữ giả gật gù, nói: “Chính là mảnh vỡ Âm dương điệp. Vân An nói sau khi cầm cái gương này, y mới nhớ ra một ít ký ức không thuộc về y hiện tại, còn hiểu chút ít đạo thuật. Ta suy đoán, nếu có thể thu gom đủ mảnh vỡ Âm dương điệp, chắc hẳn trí nhớ của y sẽ phục hồi.”
Cố Kinh Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi nói yêu cầu của ngươi chỉ là tìm được chuyển kiếp của Vân Chương.”
“Ta không hề cố định giá khởi điểm.”
Chữ Giả hờ hững cười cợt, “Ngươi cảm nhận được thông qua huyết khế rằng chấp niệm của ta đúng là chưa hoàn thành, không phải sao?”
“Ta muốn tìm chuyển kiếp của Vân Chương, nhưng trước hết người đó phải là Vân Chương.” Chữ giả lạnh nhạt nói, “Ta muốn y lấy lại ký ức, ta muốn Vân Chương của ta, chứ không phải Ninh Vân An quẳng ta vào sân qua đêm.”
Chữ giả ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cố Kinh Hàn: “… Ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Cố Kinh Hàn cau mày.
Hắn lại nhìn thấy một chút than tiếc đồng bệnh tương lân đối với hắn từ trong ánh mắt chữ Giả. Có ý gì đây?
Bóng tối nuốt chửng ánh sáng, ban đêm hoàn toàn buông xuống.
Trầm mặc một lát, Cố Kinh Hàn mở miệng: “Manh mối mảnh vỡ.”
Chữ giả lại cười, nói: “Khi đó, Âm dương điệp vỡ nát, ta còn chưa kịp bảo tồn thì đã biến mất, nếu nói manh mối thì thật sự không có. Nhưng ta còn nhớ, chất liệu của Âm dương điệp rất đặc biệt, cho dù vỡ nát nhưng cũng chỉ vỡ thành năm mảnh.”
Cố Kinh Hàn nhìn tấm gương không phản chiếu hình bóng của mình, hờ hững nói: “Ngươi nhớ rõ thật.”
Chữ giả cười không nói.
Cố Kinh Hàn nói: “Nhiều năm chưa tìm được, hiện tại cũng chẳng cố hết sức nhưng lại tới dồn dập. Trong năm mảnh còn lại ba mảnh lưu lạc bên ngoài, nói vậy không bao lâu sẽ tìm ra.”
“Vậy làm phiền ngươi.”
Chữ giả miễn cưỡng chắp tay, thân mình mơ hồ, hóa thành khí đen chui vào phòng ngủ của Ninh Vân An.
Cố Kinh Hàn cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi.
Trong góc sân chật chội, tiếng gió thổi tịch liêu.
Cánh hoa hải đường nửa héo nửa tươi rải rác, một con rắn nhỏ có màu tương tự hoa hải đường chui ra từ trong một nhụy hoa, mắt rắn xoay một vòng, thân rắn uốn lượn trườn dọc xuống theo cành hoa, nhanh chóng biến mất trong đất trồng.
Cố Kinh Hàn trở lại phòng, Dung thiếu gia luôn luôn cảnh giác đã tỉnh dậy từ lâu, lúc này đang ngồi tựa vào giường, tay ôm hờ cơ thể đã trở về kích thước ban đầu của Cố Kinh Hàn.
Không còn bùa định thần thôi miên cho Dung thiếu gia, cũng không có Cố đại thiếu để ôm, Dung Phỉ tự nhiên ngủ không ngon.
Lúc cậu tỉnh giấc, vừa vặn nhìn thấy bùa thời gian mất hiệu quả, Cố Kinh Hàn nho nhỏ bỗng lớn lên, quần áo phồng to, tay chân dài ra, thiếu chút nữa rớt luôn xuống giường.
“Chết cha!”
Dung Phỉ thò tay chụp lấy, kéo Cố Kinh Hàn sắp rơi xuống đất trở về.
“Suýt nữa quên mất anh rồi, cục cưng…”
Dung Phỉ vẫn còn hoảng sợ hôn Cố đại thiếu. Cậu vừa lục lọi chu sa và lá bùa trong túi quần áo, vừa liếc nhìn Cố Kinh Hàn trơ trụi mặc người xử lý, ánh mắt quét ngang giữa hai chân Cố Kinh Hàn, hơi dừng lại, giễu cợt một tiếng, “Gà tơ…”
“Sao ở đâu cũng có mùi thơm này vậy… lẽ nào là mùi thơm cơ thể?” Mũi của Dung Phỉ khẽ nhúc nhích, cậu chậm rãi cúi đầu, mái tóc đen mun lướt dọc theo cơ bắp của Cố Kinh Hàn.
“Có chút…”
Nhìn hình ảnh trước mặt, Cố Kinh Hàn cảm thấy hồn thể tràn đầy âm khí có chút nóng lên. Hắn đành phải bước vào phòng, hiện ra thân hình.
“Không phải mùi cơ thể, là mùi thuốc.”
Âm thanh thấp lạnh đột nhiên xuất hiện làm cho Dung thiếu gia đang trong tư thế sỗ sàng cứng đờ ra.
Dung Phỉ đỡ cơ thể của Cố Kinh Hàn, bình tĩnh tự nhiên quay đầu, “Em có thấy anh uống thuốc bao giờ đâu. Trên người anh còn có chấn thương gì em không biết không, em khuyên anh nên tự thú đi.”
“Anh uống khi còn bé.”
Cố Kinh Hàn lấy ra đậu chu sa và lá bùa, “Chính là lúc đồn đại anh chết yểu hồi nhỏ ấy. Sư phụ nói đó là một viên tiên đan, có thể bù đắp cho thể chất yếu của anh.”
Dung thiếu gia tức khắc hiểu ra một thân sức mạnh quái lạ của Cố Kinh Hàn.
“Lại đây.”
Cố Kinh Hàn kéo tay Dung Phỉ, bày sẵn bùa, đưa đậu chu sa cho cậu, rồi từ sau đỡ lấy cánh tay nhỏ của cậu.
Dung Phỉ lập tức bị hơi lạnh bao bọc, đang muốn viết thì chợt nghe Cố Kinh Hàn nhỏ giọng nói: “Ngoài cửa sổ có bóng người.”
Trong lòng lo lắng nhưng Dung Phỉ không biểu hiện ra mặt.
Sau khi trải qua thử thách tay quỷ ở đầu giường, Dung thiếu gia đã hết sợ chất giọng xấu xa kể chuyện ma hù người của Cố đại thiếu. Cho dù có tay quỷ, cho dù có bóng thì sao? Chém một nhát là xong.
Phù văn được vẽ trơn tru.
Lúc thay đổi góc độ, Dung Phỉ giống như lơ đãng nhìn về phía cánh cửa sổ được Cố Kinh Hàn ra hiệu ban nãy.
Cửa sổ vốn được đóng chặt đã hé mở một khoảng to rộng bằng lòng bàn tay, ẩn giấu sau bóng đêm như mực bên ngoài, được ánh nến trong phòng rọi sáng, là một nửa gương mặt mỹ nhân đẹp đẽ tựa như vẽ.
Mặt mỹ nhân dường như đã nhận ra ánh mắt của Dung Phỉ, nhẹ nhàng nở nụ cười, ấy mà có vài phần thân quen.
“Vân Tĩnh?” Ánh mắt Dung Phỉ tối lại.
Lời còn chưa dứt, Dung Phỉ đã theo bản năng vung tay, một lá bùa tấn công được Cố Kinh Hàn cho trước đó bắn ra.
Bùa chú nện vào cửa, bất chợt đánh trúng gương mặt nơi cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt bay tán loạn.
Không có bất kỳ âm thanh gì.
Gương mặt mỹ nhân như một trang giấy nhẹ, bị đánh rơi xuống bệ cửa sổ.
Dung Phỉ chậm rãi đi tới, đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ không có gì cả.
“Là mặt người.”
Cố Kinh Hàn dùng giấy bọc ngón tay, nhặt mặt mỹ nhân lên. Bởi do bị tác động, nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng trên mặt mỹ nhân bỗng trở nên dữ tợn quỷ dị, mang theo một luồng âm u khủng khiếp không thể diễn tả.
“Mặt Vân Tĩnh.”
Cố Kinh Hàn phất tay đóng cửa, bảo Dung Phỉ dùng bùa lửa đốt gương mặt này.
Trong phòng lại yên tĩnh.
Sau khi vẽ xong bùa định thần, Dung Phỉ nâng Cố Kinh Hàn nhỏ dựa vào đầu giường, nheo mắt trầm tư: “Là ai làm đây? Có mục đích gì? Nửa đêm canh ba… không thể chỉ tới chơi đùa nhỉ?”
“Không.”
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn u ám, nói, “Bọn họ đến tìm đồ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dân Quốc Yêu Đạo
Chương 46: Thăm dò
Chương 46: Thăm dò