Chương 3
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Sau khi tan triều, cánh cửa nặng nề khép lại, ánh trăng dàn lên, Tinh Dịch lúc này mới một mình trở về. Hắn độc lai độc vãng đã quen, trên thượng cổ chiến trường hắn đã tàn sát quá nhiều người cho nên giờ hắn không muốn cũng không cần tiên nữ hầu hạ bên cạnh, những người xung quanh cung điện của hắn chỉ phụ trách việc đốt đèn, nấu cơm, quét dọn vườn, người thân cận hắn nhất quanh đi quẩn lại chỉ có hai vị Tinh chủ Tham Lang và Thất Sát.
Từ trước đến nay hắn dù nhắm mắt cũng có thể nhìn rõ ngoại vật, ngoại trừ ánh trăng sáng trên bầu trời, xung quanh còn rải rác những ánh đèn. Ánh trăng giao hòa với những ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống một bóng người.
Tinh Dịch đi vào phòng ngủ, liếc mắt một cái là có thể thấy cái lỗ trên cửa sổ lúc sáng Tiểu Phượng Hoàng chui ra nay đã được dán kín, lộ ra hình một viên cầu. Cho dù là bức tranh thì cũng vẽ không tròn bằng cái lỗ này đâu.
RedHorn: vỡi tròn....
Trong phòng vắng tanh, có lẽ con chim kia đi thật rồi.
Tinh Dịch thầm suy nghĩ, vạn vật trên trời đất này đều có chỗ của nó, nói chung miễn là không ở Phù Lê cung là được.
Sau khi rửa mặt tắm rửa, hắn cởi ngoại bào, dựa vào gối mềm thì phát giác có chỗ không đúng lắm – bên trong gối đầu của hắn là ngọc vụn, bọc ngoài là những cánh hoa ly được phơi khô. Lúc này hắn thấy bến trái gối hơi lồi lên, có chút ướt ướt.
Tinh Dịch nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy dưới gối là một tiểu chim ú, lộ ra đôi mắt đậu đen lúng liếng.
Tiểu Phượng Hoàng cùng hắn chào hỏi: "Chiếp!"
Hắn ngẩn người, sau đó dùng hai ngón tay kéo Tiểu Phượng Hoàng ra – cả người đều là bọt nước, lông mao ướt nhẹp dán hết vào thân chim tròn vo, nhìn toàn thân cảm thấy có chút nhỏ hơn lúc bông xù.
Tinh Dịch hỏi: "Ngươi dùng gối đầu của ta lau người sao?"
Thường thường chim tắm xong không phải là run run người cho lông khô hả ta?
Con chim mập này lông đều xẹp xuống, có thể thấy là một con chim ngốc.
Tiểu Phượng Hoàng mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Tinh Dịch nói: "Trở về đi, tiểu chim ú, ta sẽ không nuôi ngươi đâu."
Nghe xong lời này, Tiểu Phượng Hoàng vỗ vỗ cánh, ngồi trước cái lỗ trên cửa sổ hồi sáng, ưỡn ngực hóp bụng, cố gắng đem chính mình nhỏ lại. Cái lỗ bị phá lúc sáng so với nó có vẻ lớn hơn một vòng.
"Phu quân xem này, người ta gầy, người ta không phải tiểu chim ú." Tiểu Phượng Hoàng nói, trong ánh mắt tràn đầy tự tin. Nó sợ Tinh Dịch nghĩ nó có ý đồ xấu, vẫn ngụy trang là một con chim có tu vi không cao, kiên trì không nói tiếng người. Cho nên những tiếng nói này vào trong tai Tinh Dịch chỉ là "chiếp chiếp" thôi. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại hiểu được!
Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng ướt sũng cố gắng co người lại, trầm mặc chốc lát: "Ngươi béo, dù ngươi có lông có bông xù hay ướt nhẹp, có co người thế nào thì béo vẫn là béo."
Tiểu Phượng Hoàng giật mình, móng vuốt bấu víu trên bệ cửa sổ, hết sức chăm chú nhìn hắn.
Lúc này Tinh Dịch cũng đang chú ý một cái bọc nhỏ rơi trên đất, làm bằng tơ lụa, phía trên có thêu một đóa hoa xuân, đường chỉ vô cùng chắc chắn.
Cái bọc nhỏ như vậy chắc là cái túi trữ vật, Tinh Dịch giơ tay lên nhẹ nhàng chuyển động, túi trữ vật liền rơi vào tay hắn. Hắn kiểm tra bên trong một chút: một quả đào mật, một đống lúa mạch được phơi khô, còn có – từ trên không rơi xuống 9999 đạo phù. "Rầm" một tiếng tức tốc chôn vùi Tinh Dịch...
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ, vội càng chạy tới cứu giúp phu quân, ngậm phù tha đi chỗ khác. Tinh Dịch miễn cưỡng trong một đống bùa tìm thấy một lối thoát. Thấy phu quân vươn tay ra, Tiểu Phượng Hoàng liền linh hoạt bay tới nhưng không kịp với đến.
Tinh Dịch nhặt lên một đạo phù, mặt lạnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Phượng Hoàng đứng sau lưng phu quân. Tinh Dịch quay đầu muốn bắt nó lại, nó liền bay đi trốn.
Tinh Dịch phất tay một cái, tất cả đạo phù liền tan biến: "Mấy thứ vô dụng. Xem ra đúng thật là ngươi không thể biến thành người."
Trăm vạn linh thạch tan thành mây khói, Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp đau lòng, ngón tay của hắn liền đưa tới. Nó theo thói quen liền muốn leo lên, kết quả bị tay kia giữ chặt lại.
Tinh Dịch cúi đầu hỏi: "Ngươi tới tìm ta làm gì?"
Tiểu Phượng Hoàng mắt sáng lấp lánh, cọ cọ vào tay phu quân nhà mình.
"Thích ta?" Tinh Dịch hỏi.
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng gật đầu.
Một khắc sau, nó được phu quân thả lại trên tháp. Tinh Dịch cúi đầu cười, thanh âm lãnh đạm: "Ngươi không phải là thứ nhất, cũng không phải là cuối cùng. Nếu không đi, kết cục của ngươi sẽ giống như những đạo phù của ngươi vậy."
Tiểu Phượng Hoàng gục đầu, vỗ cánh nhảy xuống, ngậm lấy túi trữ vật.
Tinh Dịch khoanh tay dựa vào đầu giường, nhìn nó thu dọn đồ đạc.
Tiểu Phượng Hoàng chậm rãi ngậm túi đồ, tìm cái bọc lam sắc thêu hoa. Tinh thần nó có vẻ sa sút, tội nghiệp, lông mao tuyết trắng cũng chưa kịp khô. Nó dùng móng mở túi trữ vật, miệng ngậm đồ bỏ vô, kết quả càng làm càng sai.
Tiểu Phượng Hoàng liếc nhìn phu quân một cái rồi lại cúi đầu dọn dẹp. Tinh Dịch nhìn một lát rồi đứng dậy bước tới. Tiểu Phượng Hoàng vội vàng mở túi ra.
Thì ra là miệng túi hình vuông.
Tiểu Phượng Hoàng miệng ngậm một góc, không cẩn thận buông lỏng ra. Vì vậy lại cuối đầu ngậm lại, rất vất vả để có thể túm được miệng túi, bắt đầu sang giai đoạn cột lại.
Nửa nén nhang trôi qua, móng vuốt nhỏ với cái miệng bé bé không thể nào cột được miệng túi. Tiểu Phượng Hoàng rốt cuộc dừng lại, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn phu quân nhà mình.
Tinh Dịch: "..."
Hắn đứng dậy, tới cột lại miệng túi giúp Tiểu Phượng Hoàng, sau đó buộc chắc lên cổ nó. Tiểu Phượng Hoàng giật giật cái cổ, bỗng nhiên "Chiếp" một tiếng thẳng tắp ngã ngửa ra sau, ra sức giãy dụa, đôi mắt đậu đen tràn đầy thê lương. Tinh Dịch đưa ngón tay chạm vào cổ nó, nó càng ra sức giãy, dùng đôi cánh bưng cái cổ ngắn của mình, hình như là đau đớn lắm, chân còn phối hợp đạp đạp.
Tinh Dịch xoa xoa huyệt thái dương: "Khỏi che, tròn xoe như thế cổ đâu mà che."
Tiểu Phượng Hoàng lập tức ngừng giãy, nằm bất động.
Tinh Dịch không nhìn nữa, tự lên tháp đi ngủ. Tiểu Phượng Hoàng nhìn nhìn một lúc, sau đó hớn hở bay tới, cẩn thận cọ cọ vào cổ phu quân.
Tinh Dịch mở to mắt nhìn nó một chút, cũng không ý kiến gì.
Tiểu Phượng Hoàng lấy lòng dùng cánh chọt lên mặt hắn một cái: "Chiếp"
Tiếng kêu như quan tâm, thêm một chút mềm mại, lại mang ý vị ngoan ngoãn.
Nghĩ nghĩ thấy thú vị, Tinh Dịch đối diện với nó một chút, thần sắc không thay đổi, môi hơi mở, trong mắt lại mang một chút tiếu ý.
Hắn học theo nó: "Chiếp."
Hết chương 3
RedHorn: moe công =]]]]]]]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 3
Chương 3