(Đoạt xá: Đoạt xá là bí thuật của tu sĩ sau khi thân thể bị hủy, còn lại nguyên thần sẽ xâm nhập vào thân thể người khác. Cắn nuốt nguyên thần của người đó mà chiếm lấy thân thể)
Thời gian gần đây, Kiều Khả Nam nhận một case đánh người gây thương tích.
Người ủy thác là một đôi cha mẹ, nguyên nhân là hai bé trai ở trường xô xát, con của họ bị xô ngã xuống cầu thang, trán va đập chảy máu, có thể lưu lại sẹo, bọn họ cực kì tức giận, tuyên bố sẽ khởi kiện.
Kiều Khả Nam nghiên cứu vụ án, hắn cho rằng hòa giải là biện pháp tốt nhất, chuyện này không đến mức phải kiện cáo dài dòng, vả lại, cùng lắm đối phương cũng chỉ bị phán bồi thường mà thôi, chứ thực lòng xin lỗi á, một bức tranh châm biếm đã nói thế này: “Pháp luật không thể ép mọi người xin lỗi.”
Tính đi tính lại, Kiều Khả Nam quyết định sẽ bàn bạc với người giám hộ của đối phương.
Nhà trường nào chẳng sợ chuyện riêng bị đăng báo, Kiều Khả Nam nhủ thầm sẽ khuyên họ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, tìm địa chỉ, không ngờ lại đến một cô nhi viện.
Cô nhi viện phía Nam.
Kiều Khả Nam nhìn tấm biển, đáy lòng không khỏi cảm thán: Thì ra cha mẹ đối phương không phải không chịu ra mặt, mà vì căn bản không có.
Hắn nhấn chuông, một lát sau liền có người chạy ra, hình như là một dì giúp việc: “Ơ … cậu là?”
“Xin chào.” Kiều Khả Nam trưng ra nụ cười hòa nhã, đưa danh thiếp: “Ngại quá, cháu đến để gặp người giám hộ của em Đàm Thượng Nguyên.”
Dì nhận danh thiếp, sắc mặt có chút khó coi, có lẽ vì đã biết sự tình: “Được, mời cậu vào.”
Kiều Khả Nam theo dì vào phòng, dọc theo đường đi ngang qua rất nhiều phòng nhỏ, mấy đứa nhóc lớn nhỏ đủ tuổi tò mò nhô đầu ra, nhìn Kiều Khả Nam một thân tây trang, có vẻ rất sợ hãi, sau đó đều bị mấy dì lớn tuổi xua hết vào.
Kiều Khả Nam cười khổ, nếu biết phải đến một nơi thế này, hắn đã mặc đồ nhẹ nhàng hơn rồi.
Bác gái dẫn hắn đến phòng viện trưởng, đó là một ông bác trung niên, dáng vẻ rất từ ái. Ông mời Kiều Khả Nam ngồi xuống, Kiều Khả Nam cũng không muốn vòng vo, nói thẳng: “Hiện nay chúng tôi mong muốn hòa giải, điều kiện đã ghi rõ trên đầu, nếu có bất kì vấn đề gì xin thầy cứ nói ra.”
Viện trưởng đeo kính lão, nghiên cứu một lát, sau đó lộ ra biểu tình phức tạp: “Chuyện này tôi không nắm chắc lắm … Xin chờ một lát.”
“Được.”
Kiều Khả Nam nhìn ông ra ngoài, giống như gọi điện thoại, sau một lúc, ông quay lại:Người đại diện của chúng tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Kiều Khả Nam biết những cô nhi viện tốt đều có cố vấn pháp luật, có lẽ người kia đang tới, thế cũng tốt.
Hắn và viện trưởng ngồi chờ bên trong, lại không thể cùng nhau vui vẻ tán gẫu, bầu không khí có chút xấu hổ, khi hắn uống xong ly hồng trà thứ năm, cứu tinh cuối cùng cũng tới ──
Không, đối với Kiều Khả Nam, người đến phải là tai tinh mới đúng.
“Xin làm phiền.” Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc cùng tiếng mở cửa, Kiều Khả Nam không thể tin đứng phắt dậy, nhìn người đàn ông không gặp mặt một năm. So với trước, anh có vẻ đen hơn, đường nét càng thêm sắc nét, anh mặc một bộ đồ hưu nhàn, mái tóc buông xuống tự nhiên, khác hẳn lúc ăn vận tây trang, còn tăng thêm vẻ thoải mái không trói buộc.
Nhất là ánh mắt, không còn chìm trong Địa ngục lạnh lẽo.
“A, Hành Chi, làm phiền con rồi.” Viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, nhường không gian lại cho hai luật sư.
Lục Hành Chi ngồi ở vị trí cũ của viện trưởng, kinh ngạc trong mắt hắn dần rút xuống, nhìn anh thay đổi 180 độ như vậy, không nhịn được nghĩ: Lục Hành Chi có quan hệ với cô nhi viện này sao?
Người kia bình tĩnh ung dung, nghiên cứu thỏa thuận hòa giải hắn đưa cho viện trưởng, lấy bút máy khoanh tròn một chỗ: “Số tiền bồi thường có thể xem xét lại, nhưng xin lỗi thì không thể, đứa bé kia là đứa đầu têu nói năng lỗ mãng.”
Giọng nói Lục Hành Chi đều đều, da đầu Kiều Khả Nam lạnh toát. Tui xin anh đó, tui thực sự không muốn cùng anh lên công đường thẩm vấn đâu…
Kiều Khả Nam: “Nó nói gì vậy?” Đôi cha mẹ chưa kể chuyện này.
Môi mỏng Lục Hành Chi khẽ nhếch, rõ ràng không quá vui vẻ: “Nó mắng Thượng Nguyên là tạp chủng.”
Kiều Khả Nam: “Thì ra là thế.”
Hắn đoán Lục Hành Chi không vui, chắc vì đứa nhỏ có hoàn cảnh giống anh. Một đứa trẻ không cha không mẹ, hận nhất là ai mắng mình không có người dạy dỗ, hắn nghĩ Lục Hành Chi hiểu sự căm tức của đứa trẻ, vấn đề là dù có thế nào, con nhà người ta cũng đã bị thương, còn có thể lưu sẹo.
Kiều Khả Nam: “Không nói xin lỗi là ý kiến của Thượng Nguyên sao?”
Lục Hành Chi im lặng một hồi: “Là của anh.”
Kiều Khả Nam không thể tin được.
Trong trí nhớ của hắn, Lục Hành Chi không phải người hành động theo cảm tính.
“Ờ, em có thể nói chuyện với Thượng Nguyên không?”
Lục Hành Chi khẽ nhướn lông mày, nhìn Kiều Khả Nam, suy nghĩ một lúc: “Chờ một chút.”
Dứt lời, anh đứng dậy ra ngoài.
Kiều Khả Nam thở phào, che ngực, mệt mỏi dựa vào ghế salon. Khí thế của Lục Hành Chi đáng sợ quá, cho dù có ngoại hình có thay đổi, vẫn có thể hù người đối diện kinh hãi, hắn phải mau chóng kết thúc vụ này, nếu mà nhúng chân vào lần nữa, hắn sẽ chết.
Thực sự không phải hắn e ngại đối thủ là anh, khả năng của Lục Hành Chi thế nào hắn hiểu rất rõ, anh có thể nói mưa thành gió nói gió thành mưa, cãi qua cãi lại, chắc chắn phải gặp mặt dài dài, Kiều Khả Nam âm thẩm gảy bàn tính, hắn sẽ hạ thủ trên người đứa nhỏ trước.
Đây là cách tốt nhất. Nếu không như vậy, hắn sẽ bị rối loạn trí não vỡ tung mất.
Đài Loan rất nhỏ, giới luật sư chỉ như một vòng tròn, hắn biết có một ngày mình sẽ chạm mặt Lục Hành Chi, nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh này.
Đây là … duyên nợ chưa tan?
Kiều Khả Nam cười khổ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn không giận, oán giận là biểu hiện chưa thể nào buông xuống, nhưng không phải vì thế mà hắn hết bài xích, giống như kháng thể, nói cho hắn biết, từng vì Lục Hành Chi thương tích đầy mình, phải cảnh giác.
Lát sau, Lục Hành Chi dẫn tới một thằng nhóc bảy, tám tuổi, xem ra là “Thượng Nguyên” ── đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng diện mạo rất quật cường, trừng mắt với Kiều Khả Nam, xem hắn như kẻ thù.
Kiều Khả Nam không để bụng, thân thiện tươi cười: “Ngồi đi.”
Đàm Thượng Nguyên đầu tiên nhìn Lục Hành Chi, rõ ràng rất dựa dẫm, Lục Hành Chi gật đầu, nhóc mới yên lặng ngồi lên ghế salon đối diện Kiều Khả Nam.
Kiều Khả Nam: “Bạn kia mắng em trước?”
Đàm Thượng Nguyên sửng sốt, gật đầu: “Nó nói em là tạp chủng.” Lòng tự trọng nhỏ bé bị tổn thương, vẻ mặt cực kì tức giận, nhưng lại có chút tủi thân.
Kiều Khả Nam: “À, nếu như vậy, thì bạn kia sai rồi.”
Nhóc con và Lục Hành Chi kinh ngạc.
Kiều Khả Nam nhìn khuôn mặt đang ngệt ra của đứa nhỏ, cười nói: “Nhưng mà, quân tử động khẩu không động thủ, bạn kia động khẩu, em động thủ, ai mới tiểu nhân hơn? Bạn bị em xô ngã xuống cầu thang đúng không? May mắn, trán chỉ bị chảy máu, nếu gãy chân gãy tay thì sao? Nếu sơ xẩy, cột sống bị gãy, từ nay về sau, bạn ấy không bao giờ … có thể đi lại nữa.”
Đàm Thượng Nguyên bị hù. “Làm … làm sao nặng như thế được.”
Kiều Khả Nam: “Nên mới nói em rất may mắn, bạn ấy có chửi, cũng chỉ như gãi ngứa cho em, ví dụ, chó sủa em, em sẽ đánh nó sao? Không cần thiết. Đánh nhau, nếu người ta có làm sao, cả đời này em sẽ mang tội, sao lại phải thế? Em xin lỗi không phải vì ân hận đã đánh bạn, mà vì em phải xin lỗi chính mình, từ nay về sau nhớ cẩn thận, hiểu không?”
Thằng nhóc nghe xong đờ người một lúc, ngược lại Lục Hành Chi ở bên từ từ hạ sắc mặt, anh vuốt ve cổ tay trái của mình, vỗ đầu Đàm Thượng Nguyên, nói với Kiều Khả Nam: “Bọn anh cần trao đổi lại với nhau.”
Kiều Khả Nam nghe, liền hiểu đã có tác dụng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền rồi, vấn đề bồi thường em cũng sẽ bàn bạc lại.”
Kiều Khả Nam thu dọn đồ đoàn, đứng dậy muốn đi, bỗng vạt áo bị ai kéo kéo: “Anh ơi …”
“Ừ?”
Đàm Thượng Nguyên ngượng ngùng chà chà tay: “Bạn ấy … có sao không?”
Xem ra tâm hồn nhỏ bé vẫn bất an.
Kiều Khả Nam mỉm cười, ngồi xổm xoa đầu nhóc: “Bây giờ đã không sao rồi, nhưng về sau thì anh cũng chưa biết, từ nay về sau gặp ai mà nói lung tung, cứ giả vờ hắn không phải người, em không nghe hiểu tiếng thú vật, không cần tức giận, nếu muốn đánh nhau, nhớ tập hợp nhóm nhắm vài đứa lớn, lực lượng cân bằng, không ai nợ ai.”
Đàm Thượng Nguyên nghe xong, miệng há hốc, sau đó cười giòn tan: “Anh kì lạ thật.”
Kiều Khả Nam đỏ mặt, vậy mới không bõ danh Joker của anh mày trên giang hồ đó.
Vụ việc xem ra sẽ được giải quyết vui vẻ, không uổng công chuyến đi hôm nay, Kiều Khả Nam mở cờ trong bụng, quay đầu lại thấy Lục Hành Chi chăm chăm nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu.
Cảm giác thực không thoải mái, đang muốn cáo từ, Lục Hành Chi đã nói: “Anh đưa em về.”
“Không cần đâu …”
Lục Hành Chi: “Để bàn bạc lại vài chuyện liên quan đến vụ này.”
Kiều Khả Nam suy nghĩ, nếu là vì công việc, thì không thể từ chối, hắn một thân tây trang còn mang theo ý đồ bất thiện, mới đến đã dọa mấy đứa nhỏ hồi hộp căng thẳng. Kiều Khả Nam không thể làm gì khác: “Chúng ta ra bên ngoài.”
Hai người ra ngoài cô nhi viện, Kiều Khả Nam: “Nói ở đây đi.”
Lục Hành Chi bất vi sở động: “Anh không có thời gian, đưa em về cũng thuận đường, anh còn công việc khác.”
” … Được rồi.” Kiều Khả Nam cũng lười cù nhây, hắn tự nhận mình có thể cư xử bình thường với Lục Hành Chi, dù có ngồi chung xe với nhau cũng không sao, Lục Hành Chi sẽ không dám động thủ với hắn, nếu dám … mình sẽ đánh anh ta, nhỉ?
Anh vẫn đi chiếc Audi cũ, Kiều Khả Nam quen thuộc thắt dây an toàn, Lục Hành Chi khởi động xe, cầm tay lái, lúc này Kiều Khả Nam mới phát hiện, cổ tay trái của anh đeo một chuỗi phật châu, thật ngạc nhiên, hắn nhớ kỹ Lục Hành Chi không tin thần phật.
Con người thà phụ tất cả người trong thiên hạ còn hơn để thiên hạ phụ mình, thứ anh tin, chỉ có bản thân anh.
Dọc theo đường đi không ai chịu nói chuyện, Kiều Khả Nam lờ mờ nhận ra “chuyện công việc” chỉ là tìm cớ, càng không muốn mở miệng, bầu không khí trong xe cực kì ngột ngạt, Kiều Khả Nam mở cửa sổ, cỗ phiền muộn trong lòng mới vơi đi một chút.
Thẳng đến lúc đến nhà Kiều Khả Nam, Lục Hành Chi mới rút ra một tấm danh thiếp: “Có bất kì vấn đề gì nhớ liên hệ trực tiếp với anh, mặc như vậy chạy tới cô nhi viện, sẽ dọa bọn nhỏ sợ.”
Kiều Khả Nam cười khổ tiếp nhận: “Em biết rồi.”
“Ừ.”
Kiều Khả Nam tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống, Lục Hành Chi hạ cửa xe, hai người cách một cánh cửa số nhìn nhau. Hắn rất muốn hỏi cô nhi viện đó có quan hệ gì với anh? Anh bảo vệ nó như thế, có phải vì đó là nơi anh lớn lên?
Kiều Khả Nam còn thất thần, chợt nghe Lục Hành Chi nói: “Thượng Nguyên … tính cách nó hơi hung bạo, hôm nay em có thể thuyết phục nó, nếu như …”
Lục Hành Chi nói được nửa lại ngừng, Kiều Khả Nam trừng mắt nhìn: “Nếu như?”
“Thôi, không có gì.” Lục Hành Chi bất đắc dĩ hạ môi. Nếu như ngày xưa, cũng có người tình nguyện dịu dàng khuyên nhủ hắn, thì bây giờ liệu có sẽ khác?
Vấn đề này không có đáp án, cuộc đời của anh đã được an bài, không cần truy cứu ngọn nguồn. Lục Hành Chi nâng cửa sổ xe, che đi thân ảnh mình nhung nhớ, xe rời đi.
Kiều Khả Nam đứng ngây tại chỗ, tâm trạng rối bời, thay đổi của Lục Hành Chi làm hắn quá hoang mang, hình như anh không còn là người ở trong suy nghĩ của mình, tại sao? Điều gì đã làm anh thay đổi?
Hắn biết bản thân nên dừng ở đây, không quan tâm, không để ý, nhưng mà…
Hắn hỏi Hoa Cúc Đen: “Cái hố một năm nay làm gì thế?”
Hắn kể chuyện xảy ra hôm nay cho Hoa Cúc Đen.
Joke Nam: “Anh ta hình như không giống cái hố gài bẫy em lúc trước, trước đây giống hệt sao chết, còn lạnh lùng như băng, bây giờ … Không biết ăn nhầm thứ gì, ngay cả tác phong cũng thay đổi, thậm chí bốn phía còn tỏa hào quang, đau hết cả mắt.”
Hắn nhớ lại ánh mắt Lục Hành Chi.
Quá khứ, đôi mắt người kia luôn âm trầm, giống như tường rào ngăn cách với thế giới, không muốn thân cận cũng từ chối người khác thân cận, âm u trống vắng, một bộ dáng nam chính khổ tình, bây giờ lại hết sức nội tâm, hắn nhìn hổng hiểu, rõ ràng không cùng thế giới với mình, nhưng lại có chút xao động, tò mò muốn đi khai phá.
Hắn biết, mình như thế rất nguy hiểm.
Rất nhiều lần hắn đi nhầm đường, năm tháng còn lại, hắn thực sự mong có thể sống bình yên.
Hắn đang định hỏi, lại gõ. “Thôi, coi như em chưa nói gì.” Lúc này, Hoa Cúc Đen mới mang về tin tức: “Cô nhi viện, chắc là nơi gã tài trợ.”
Joke Nam: ” Hở?”
Hoa Cúc Đen: “Cậu trở về không lâu, gã liền biến mất một thời gian, bán căn hộ, phần lớn tiền đều quyên góp cho cô nhi viện, đồng thời cũng nhận làm đại diện pháp lý cho mấy tổ chức từ thiện, nói chung Lục Hành Chi không còn là đại ma đầu, mà thành đại thần tiên rồi.”
Joke Nam: “…”
Hắn trợn mắt há mồm, không thể tin nổi, Lục Hành Chi, kẻ kiểu ngạo không sợ trời không sợ đất, sẽ đi làm cầu nối từ thiện sao?????
Joke Nam: “Này … anh ta bị người đoạt xá đấy à?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tẩu Thác Lộ (Tập 1)
Chương 46: Bị người ta đoạt xá á?
Chương 46: Bị người ta đoạt xá á?