Đằng trước em gái luật sư còn đang thao thao bất tuyệt, Lục Hành Chi nhịn xuống cảm giác đau đớn nóng rực khi lỗ niệu đạo bị xâm nhập. Nói thực là … Được rồi, rất kích thích, sau khi đã quen, cảm giác khó chịu dần giảm xuống, không ngờ một giây tiếp theo, người phía dưới lại làm anh nắm chặt tay, tức giận đập mạnh bàn: ” Đừng quậy nữa!”
Em gái: ”?????”
“Không, không phải nói cô…” Lục Hành Chi sắp điên rồi. Không ngờ Kiều Khả Nam có thể dùng cái tăm bông, ở trên lỗ tinh của anh đâm vào rút ra!
Cảm giác trướng căng ban đầu chuyển thành kích thích mãnh liệt, đầu bông mềm mại di chuyển bên trong, làm anh có cảm giác sưng ê ẩm như bị nghẹn nước tiểu.
Cậu thanh niên hình như còn ngại chưa đủ, đầu lưỡi tinh xảo bắt đầu liếm. Động tác rất nhẹ nhàng, không dám làm ra âm thanh quá to, hắn hôn phần da trên cây gậy của anh, thỉnh thoảng còn đâm đâm vào đầu tăm còn lại.
Thằng nhóc chết tiệt này. Lục Hành Chi cảm thấy mình sắp nổ.
“Luật sư Lục, anh thấy thế nào?”
“Rất tuyệt…”
“Hả?”
“Tôi nói là…” Lục Hành Chi hít sâu một hơi. “Suy luận của cô rất tốt, tôi nghĩ không có bất kì vấn đề gì.” Anh hoàn toàn không nghe lọt chữ nào, chỉ mong sao cô nàng mau đi ra ngoài, để anh còn hảo hảo dạy dỗ tên nhóc to gan lớn mật kia.
Hiếm khi có thể được Lục Hành Chi thừa nhận trực tiếp như vậy, em gái vừa mừng vừa lo: ” Thế nhưng tôi cho rằng…”
“Không sao hết! Cứ vậy đi … Tin tưởng bản thân, tôi cam đoan không có vấn đề gì, hoàn toàn ổn.”
Em gái: “Vậy, vậy sao?”
“Ừ.” Cho nên cô mau ra ngoài đi!
“Được rồi, tôi đã hiểu, cám ơn luật sư Lục.” Cô nhoẻn miệng cười, xoay người rời đi, Lục Hành Chi thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ em gái bất thình lình quay lại: “Luật sư Lục, anh có phải bệnh không? Mặt anh đỏ lắm, có thể bị cảm đó, anh nên xuống phòng y tế dưới lầu khám đi…”
“Cám ơn, tôi sẽ.” Câu này, gần như Lục Hành Chi phải rít ra từ khẽ răng.
Em gái luật sư cuối cùng cũng đi, cửa đóng “Phanh” một tiếng, hai gã đàn ông thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng gần chết. Lục Hành Chi đá chân trên mặt đất, ghế dựa di chuyển về sau, khi anh nhìn thấy dương v*t của mình bị cái gì cắm vào, thiếu chút nữa té xỉu: Tăm bông! Thằng nhóc này thế mà dám lấy tăm bông đâm dương v*t của anh!
“Em muốn chết à!” Lục Hành Chi nghiến răng nghiến lợi, rút cây tăm bông ra, một ít tinh dịch trắng mịn tràn khỏi lỗ liệu đạo, rớt trên mặt đất.
Kiều Khả Nam cười hắc hắc, cười lấy lòng xong lại cười siêu damdang: “Sướng không?” Khúc thịt nhà anh còn chưa xìu xuống, tui biết tỏng rồi mà.
Lục Hành Chi cười nhạt: “Sao không chính mình thử xem?”
“Em giúp anh bắn.” Nhìn dương v*t Lục Hành Chi run rẩy không ngừng, xem ra nhẫn nhịn rất khổ cực.
Kiều Khả Nam quay về tư thế ngồi xổm dưới bàn, vẫy vẫy tay với Lục Hành Chi. Lục Hành Chi tạm nguôi giận, đàn ông trước sự phục vụ như thế thường cũng không để bụng quá nhiều, dù thế nào chăng nữa anh cũng đã nghĩ xong cách “hồi đáp” tên nhóc này rồi.
Lục Hành Chi ngồi xuống ghế, Kiều Khả Nam tiếp tục sự nghiệp khẩu giao của mình, dương v*t vừa bị kích thích trở nên rất mẫn cảm, nhất là lỗ bắn tinh, bị đầu lưỡi của cậu vờn qua vờn lại, cơ thể anh liền không khống chế được run rẩy.
Kiều Khả Nam vuốt ve vùng đáy chậu dưới hai bao tinh hoàn, đầu lưỡi liếm từ hai túi trứng liếm đến đường gân gồ lên, khi đã thấy đủ, mới một hơi ngậm bao quy đầ, bàn tay vuốt ve nửa cây gậy còn lại, bụng dưới Lục Hành Chi co thắt, giọng nói khàn khàn: “Sắp bắn rồi…”
“Ừ.” Kiều Khả Nam vẫn chưa nhả, hắn ngậm chặt dương v*t trong miệng, hút mạnh một cái ──
Cơ thể Lục Hành Chi co rút, tinh dịch nồng đặc phun ra, khoái cảm chua xót tê tái chạy khắp toàn thân, cảm giác bắn tinh lần này tuyệt hơn bất kì lần bắn tinh nào trong quá khứ.
Người kia bắn tinh quá mạnh, Kiều Khả Nam xém chút bị sặc.
Lục Hành Chi bắn chừng ba cỗ, bắn xong liền ngửa về sau thở dốc, chỉ nghe phía dưới vang lên âm thanh “Ừng ực”, giống như tiếng nuốt xuống, anh thực sự bị dọa: “Kiều Khả Nam.”
“Ư.” Kiều Khả Nam đáp lại, Lục Hành Chi cúi đầu nhìn, người dưới thân cầm dương v*t bán cương của anh, đem toàn bộ chất lỏng còn sót liếm sạch sẽ, biểu cảm mơ màng say đắm làm lồng ngực Lục Hành Chi chấn động, khóe miệng cậu thanh niên thậm chí còn dính chất lỏng trắng đục, tục tĩu đến cực hạn.
Lục Hành Chi nhéo nhéo má hắn: “Mùi vị thế nào?”
Kiều Khả Nam le lưỡi: “Khó ăn.” Cực kì tanh, còn mặn chát. Nhưng nghĩ tới đó là trà sữa của người mình yêu, làm hắn cảm thấy vui vẻ như ăn mật, hận không thể hòa tan nó vào cơ thể, trở thành máu thịt của mình. “Có người nói thứ đó chứa rất nhiều albumin, không biết ăn nhiều có mắc bệnh gì không?”
Lục Hành Chi dở khóc dở cười, rút khăn giấy trên bàn, lau miệng cho cậu.
Kiều Khả Nam lau sạch mặt xong, chạy về phía bàn trà, tự rót cho mình một ly, xua tan mùi vị t*ng trùng còn đọng lại.
Lục Hành Chi đã từng làm vậy, anh không bài xích việc nuốt tinh, nhưng Kiều Khả Nam mà có thể làm tận bước này, làm anh rất kinh ngạc, không thể phủ nhận cỗ tức giận vì bị cậu đùa giỡn, trong chớp mặt giảm đi rất nhiều.
Thực sự là … tự mình bắt bí mình.
Anh đem dương v*t khôi phục bình thường bỏ vào quần, chỉnh trang trang phục, vươn tay ngoắc ngoắc Kiều Khả Nam: “Đến đây.”
Kiều Khả Nam: “?”
Lục Hành Chi hôn hắn một cái, kéo ngăn bàn, lấy ra một chiếc hộp: “Trước kia tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng cái này ở đây, chỉ là có người nào đó vừa có hành vi thượng phòng yết ngõa, cho nên tôi nghĩ cũng cần cho em một bài học nhớ đời … Yên tâm, sẽ không đau.”
(Thượng phòng yết ngõa” lấy từ câu gốc: Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa” (Ba ngày không đánh, cửa nhà tan hoang) nôm na là vợ tuyệt không thể nuông chiều, phải đánh phải chửi mới thuận bề yêu thương)
Kiều Khả Nam run rẩy, nhìn nhìn cái hộp, như thể thứ ẩn dấu bên trong là một con quái vật, có thể đem hắn nuốt chửng một cái.
“Ra ngoài, khóa cửa kĩ vào.”
Kiều Khả Nam: “…”
Ánh mắt Lục Hành Chi âm u. “Em cứ thử nhân cơ hội này chạy trốn xem.”
Kiều Khả Nam khóc không ra nước mắt, đã sớm biết cha này là người có thù tất báo, sao còn ngu ngốc tự tìm đường chết chứ?
Trong lòng hắn biết chạy trời không khỏi nắng, Kiều Khả Nam đành ngoan ngoãn đi khóa cửa ── nếu lúc này có người tiến vào, người xấu mặt chắc chắn sẽ là mình.
Lúc hắn quay về, Lục Hành Chi đã dọn dẹp bàn làm việc xong xuôi, chừa ra một khoảng rống. “Ghé lên đây, khom lưng, nâng mông lên.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hắn nghe lệnh, tay Lục Hành Chi vòng qua đằng trước, tháo gỡ thắt lưng, đem cả quần tây lẫn quần lót lột xuống.
Bàn tay Lục Hành Chi xoa bóp trên cái mông trơn trượt một hồi, đổ một lượng dầu trơn lớn bôi vào hậu huyệt, một ngón tay theo đó đâm vào, bắt đầu khuếch trương mở rộng.
Tiếp theo, anh mở hộp, vật bên trong là một thứ ước chừng to bằng hai ngón tay, màu hồng nhạt, Kiều Khả Nam:”?”
Lục Hành Chi: “Là máy xoa bóp tuyến tiền liệt.”
Kiều Khả Nam: “…” Ai có thể cho tui biết, vì sao trong ngăn kéo của anh ta lại có thứ này không?
Vật kia không lớn, Lục Hành Chi bỏ rất nhiều gel, nên phần đầu trượt vào rất dễ dàng, Kiều Khả Nam rên rỉ, cảm giác tê dại truyền xuống bụng dưới, hắn có thể cảm giác được những viên tròn ở cuối đang ma sát tuyến tiền liệt của mình.
Lục Hành Chi thành công đưa sex toy vào người hắn, anh tiếp tục lấy ra một chiếc dây da, trói trên đùi Kiều Khả Nam.
Cậu thanh niên còn chưa biết đó là bàng môn tà đạo nào, Lục Hành Chi liền bật công tắc, máy mát xa ngay lập tức rung động, Kiều Khả Nam hét lên một tiếng, hai mắt bỗng dưng mở lớn.
Lục Hành Chi rất hài lòng với phản ứng của cậu, đem bộ điều kiển dắt trong dây da, cố định xong xuôi, mới giúp Kiều Khả Nam mặc lại quần lót và quần tây, vỗ mông ý bảo hắn đứng dậy.
Mặt mũi Kiều Khả Nam nóng bừng. “Anh…!”
Lục Hành Chi mỉm cười, hôn nhẹ vào môi cậu. “Pin mới tôi chưa dùng đâu, đáp lễ『 thành tích tăm bông 』của em thôi, em cứ từ từ tận hưởng mùi vị đến khi hết pin đi. Buổi tối đừng chạy lung tung, chúng ta đi Costco mua một ít đồ ăn, chúc mừng đêm Giáng sinh.”
Kiều Khả Nam nghe xong, suýt nữa té xỉu: “Anh giết tôi luôn đi!”
Lục Hành Chi nói được làm được, suốt đường đi thứ đồ kia vẫn ở trong người hắn, không ngừng rung động.
Kiều Khả Nam định bụng sẽ len lén tắt đi, không đề phòng bị Lục Hành Chi phát hiện: “Dám tắt, lần sau nó sẽ cùng em đi hầu tòa.”
Kiều Khả Nam: “…”
Hai người lái xe đến Costco, trung tâm thương mại vào ngày nghỉ lễ đâu đâu cũng thấy người, hai người đi thẳng tới khu thực phẩm, nếu là bình thường, Kiều Khả Nam sẽ rất vui vẻ lựa đồ, còn lúc này hắn chỉ mong có thể kết thúc càng nhanh càng tốt.
Trái ngược, hôm nay Lục Hành Chi bỗng dưng nổi tính lề mề: “Em muốn ăn gì?”
Kiều Khả Nam: “Tùy tiện.”
Lục Hành Chi: “Thịt gà cuốn?”
Kiều Khả Nam: “Được.”
Lục Hành Chi cầm lên, suy nghĩ một lúc rồi thả xuống. ” Chẳng khác gì gà quay, đổi thứ khác đi.”
Kiều Khả Nam: “…”
*** ** gà nhà anh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tẩu Thác Lộ (Tập 1)
Chương 29: Trừng phạt 1
Chương 29: Trừng phạt 1