DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 198: Em có cách huy động vote đặc biệt

Tối hôm đó, sau khi Đoàn Giai Trạch và Lục Áp xem trang trí xong, cùng tới nhà họ Tôn dùng bữa.

Cục trưởng Tôn Ái Bình ngồi ở vị trí cục trưởng mấy năm, lại lên chức, lần này không còn làm ở hệ thống cục lâm nghiệp nữa. Đã nhận được lệnh chính thức, ông đã dọn dẹp văn phòng xong.

Lần này Đoàn Giai Trạch và Lục Áp tới dùng bữa, tuy rằng có ý đó, nhưng cũng không thể nói là tiệc mừng, Tôn Ái Bình hành xử vẫn rất khiêm tốn.

Cục trưởng mới vốn là trợ thủ của Tôn Ái Bình, cũng quen với Đoàn Giai Trạch, làm việc với nhau không có gì đáng lo, tuy rằng Tôn Ái Bình phải đi, nhưng tin tức vẫn còn nhanh nhạy, ông nói với Đoàn Giai Trạch: “Mấy ngày nữa, một tạp chí uy tín trong giới sẽ thông báo làm điều tra, chính là top 10 vườn thú được hoan nghênh nhất trong năm, cháu ấy à, lúc đấy phải kêu gọi vote nhiều vào, tranh thủ giành lấy vinh dự này.”

“Ôi, hay lắm.” Đoàn Giai Trạch nghe vậy, vội vã gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Vườn thú được hoan nghênh nhất hằng năm, ầy, chú nói xem, mười vườn thú tốt nhất cả nước này có những vườn thú nào hơn chúng ta?”

“Cháu xem mấy vườn thú kia đều là vườn thú lâu đời, vườn thú thủ đô, vườn thú Xuân Thành..” Tôn Ái Bình nhìn anh một chút, “Chỗ các cháu còn thiếu một chút đấy.”

Đây đều là vườn thú lâu năm, Đoàn Giai Trạch nở nụ cười ngượng ngùng, thời gian họ xây dựng chỉ bằng số lẻ của người ta mà thôi, kỹ thuật nghiên cứu càng không bằng người ta, lại còn là đơn vị tư nhân nữa.

Thế nhưng, vườn thú được hoan nghênh nhất hằng năm cũng rất có kim lượng, đại biểu cho sự tán thành của đông đảo quần chúng.

“Ôi, vậy cũng rất tốt rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngày kỷ niệm thành lập của chúng cháu, nếu có thể giành giải thưởng, đúng là gấm thêm hoa rồi.”

“Còn một tin nữa.. Ừm, nhưng mà để cháu nói chuyện với lão Tống đi.” Lão Tống mà Tôn Ái Bình nói chính là cục trưởng mới tiếp nhận vị trí của ông, “Nhà cháu thế nào rồi?”

“Vẫn còn đang trang trí ạ, nhờ nhà thiết kế trong vườn thú của bọn cháu giúp đỡ.” Đoàn Giai Trạch đáp.”

“Không tồi, đã có nhà rồi, ở vườn thú mãi cũng không hay.” Tôn Ái Bình nhìn Lục Áp một chút, nói rằng, “Chú thấy hai đứa nên nghĩ cách nhận nuôi một đứa bé, như thế lại càng hoàn mỹ hơn.”

Lục Áp đang định mở miệng thì bị Đoàn Giai Trạch cản lại, cười hì hì nói: “Cháu cũng có ý định đấy, nhưng mà chuyện này phiền quá, còn phải xem duyên phận, cũng không thể tùy tiện nhận nuôi được, có phải không ạ?”

“Đúng rồi, sau này về làm người một nhà mà.” Tôn Ái Bình rất tán thành.

Rời khỏi nhà Tôn Ái Bình, Đoàn Giai Trạch mới hỏi Lục Áp, “Nếu ban nãy em không cản anh, có phải anh định khoe đã có hơn năm mươi đứa con rồi hay không?”

Lục Áp: “…………………..”

Lục Áp bất mãn nói: “Em có ý gì vậy, ta cũng đâu phải kẻ ngốc.”

Đoàn Giai Trạch mỉm cười không nói gì, Lục Áp không ngốc, nhưng hắn rất dễ đắc ý.

Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch lại tới cục lâm nghiệp, gặp mặt cục trưởng Tống.

Cục trưởng Tống cũng nói một tin tốt, CCTV chuẩn bị quay một phim tài liệu, chủ đề là vườn thú, bọn họ hy vọng Linh Hữu cũng là một địa điểm quay.

Tin tức này khiến Đoàn Giai Trạch vô cùng phấn khởi, anh không hiểu rõ nội dung cụ thể của phóng sự, thế nhưng đã có thể đánh hơi thấy một tin tức: Trong giới vườn thú trong nước, Linh Hữu đã có tính đại biểu nhất định.

Đây chính là một sự khẳng định với địa vị của Linh Hữu, dù con đường phát triển có gặp sai lầm hay không — tuy rằng Đoàn Giai Trạch cảm thấy mình không sai đâu.



Chưa đầy mấy ngày quả nhiên đã công bố chuyện bỏ phiếu mà Tôn Ái Bình nói, trên thực tế họ chia ra làm hai cách tính điểm, một phần là chuyên gia cho điểm, chiếm 30%. Một phần là quần chúng bỏ phiếu, chiếm 70%. Đã lặng lẽ tiến hành sơ tuyển, do các tỉnh đề cử, đã sàng lọc được bước đầu.

Sau khi thông tin bỏ phiếu này được công bố, Đoàn Giai Trạch vô cùng chú trọng bảo bộ phận tuyên truyền chuẩn bị, thu hút fans bỏ phiếu.

Tiểu Tô cũng dốc hết sức, bảo mọi người thiết kế thật nhiều áp phích vận động bỏ phiếu, mỗi ngày đăng một bức. Áp phích lấy các động vật nhân khí cao làm chính, trên đó photoshop lời thoại lấy thân phận của chúng để vận động bỏ phiếu.

Là vườn thú duy nhất của thành phố Đông Hải trúng cử, có rất nhiều hệ thống liên quan cũng vận động nhân viên tham gia bỏ phiếu cho Linh Hữu.

Đương nhiên Đoàn Giai Trạch không thể yếu thế, anh đăng tin vận động bỏ phiếu trên vòng bạn bè, trong group, còn dò la tình hình ở trong hiệp hội động vật.

Lãnh đạo của một vườn thú nọ cũng vào trận chung kết buồn bực nói: “Vườn trưởng Đoàn à, cậu vận động kiểu gì mà tới tận thành phố chúng tôi thế?”

Đoàn Giai Trạch: “Gì cơ? Em có làm gì đâu, tay em sao dài tới đó được?”

Đây là một thành phố thuộc tỉnh khác cơ mà, mạng lưới quen biết của anh không rộng như vậy, những đơn vị tỉnh khác mà anh biết chẳng phải đều là vườn thú hay sao.

Lãnh đạo đối phương chụp màn hình, nói: “Không có cái gì, ủy viên hiệp thương chính trị của bọn tôi, phương trượng của chùa Huệ Trạch, pháp sư Viên Đạt còn chia sẻ trên vòng bạn bè đây này.”

Nhìn sang, quả đúng là như vậy thật, pháp sư Viên Đạt chia sẻ tin vận động bỏ phiếu trong vòng bạn bè với lời nhắn là “Toàn thể tăng nhân đã tham gia, xin mời chư vị thí chủ đưa tay chỉ điểm một chút, giúp chuyện này.”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Chài ơi quên béng mất, đơn vị tỉnh khác mà anh quen hình như còn có cả giới tôn giáo…

Không chỉ lãnh đạo vườn thú này, sau đó lục tục có thêm mấy vườn thú khác nói rằng, các miếu chùa hoặc đạo quán ở thành phố của họ cũng có hành động hỗ trợ vận động bỏ phiếu cho Linh Hữu.

“Tiểu Đoàn à, cậu thành thật khai báo đi, rốt cuộc cậu có quan hệ thế nào, sao có cả Phật lẫn Đạo thế!”

Đoàn Giai Trạch cũng cạn lời, “Ầy… em có quan hệ không tệ với chủ nhiệm đạo quán chỗ chúng em, nhờ ông ấy giúp đỡ vận động bỏ phiếu.. Mọi người nể mặt nhau…”

Nói như vậy cũng không sai, trong group mà Đoàn Giai Trạch vận động bỏ phiếu, cũng có cả Chu Tâm Đường. Thế nhưng Chu Tâm Đường để bụng nhiều điều, những hòa thượng kia làm tình nguyện viên ở vườn thú, khỏi phải nói, nhất định đã báo sư môn bỏ phiếu. Bọn họ cũng không thể lạc hậu được, vội vã đi thông báo, nhất là các đạo quán bản phái.

Thế là nhất thời, vô số đạo quán, chùa miếu to nhỏ ở Hoa Hạ đều chia sẻ, vận động bỏ phiếu cho một vườn thú…

Đây là một khúc nhạc dạo trong cuộc vận động bỏ phiếu, tuy rằng Đoàn Giai Trạch tích cực, nhưng cũng không điên cuồng, sau khi chia sẻ đúng chỗ, bảo Tiểu Tô chú ý tới tình huống bên đây, cuộc bỏ phiếu này còn kéo dài một thời gian.

“Vườn trưởng, hoạt động bỏ phiếu thế nào rồi?” Lúc tan làm, Hữu Tô thân thiết hỏi, “Chúng ta có thắng không?”

Người này rất háo thắng, Đoàn Giai Trạch nói: “Còn sớm mà, vẫn đang trong quá trình bình chọn, bây giờ số phiếu đã khá ổn định, về cơ bản vững ở top 3.”

“Chỉ top 3 thôi á?” Hữu Tô hơi thất vọng.

“Chị à, giờ Hoa Hạ đông người, cũng đừng xem thường top 3.” Đoàn Giai Trạch nói, “Top 3 đã tốt lắm rồi, vượt nhiều vườn thú lâu năm đấy.”

Nhưng khái niệm này sao có thể thỏa mãn được Cửu Vĩ Hồ, Hữu Tô suy tư, nói rằng: “Không bằng dùng kế nhỏ, để vài tên đi ra gây chuyện.”

Đoàn Giai Trạch đè tay Hữu Tô lại, “Chị bình tĩnh một chút đi.. Chẳng lẽ để vườn trưởng của họ ăn thịt viên gấu trúc của chính mình?”

Hữu Tô ngượng ngùng quay đầu, miệng còn nhắc, “Không giành giải thì thôi, đã giành phải giành giải nhất.”

“Tư tưởng của chị không tồi, ráng làm cho tốt là được rồi.” Đoàn Giai Trạch bất đắc dĩ nói, “Phía cục lâm nghiệp nói là, hy vọng chúng ta giữ được vị trí trong top đầu, có thể tranh được top 5 là tốt lắm rồi.”

Bây giờ xem như đã phát huy vượt xa bình thường, nếu có thể tiếp tục giữ vững, các lãnh đạo sẽ vui lắm cho coi.

“Chồn hoang dễ kích động.” Lục Áp hờ hững chế giễu một câu.

Hữu Tô: “……..”

Hữu Tô nghiến lợi nói: “Tôi chỉ mau mồm mau miệng thôi, chứ ban nãy đạo quân còn âm thầm báo cáo bọn họ hack vote!”

Lục Áp to tiếng nói: “Bản tôn đây là đang nghi ngờ bọn họ hack vote! Hơn chúng ta đều là hack vote!!”

Đoàn Giai Trạch: “……”

“Rồi rồi, em hiểu tâm lý của mọi người.” Đoàn Giai Trạch đứng dậy, nói rằng: “Công viên động vật hoang dã Linh Hữu chúng ta là nhân tài trong nghề, có được Linh.. khụ khụ, Tam Túc Kim Ô, Linh Minh Thạch Hầu, Cửu Vĩ Hồ, Chu Tước…”

Anh nhắc tới từng chủng tộc, các động vật phái tới đều khẽ vuốt cằm, tỏ ý tán đồng.

Mặc dù mọi người không nói ra như Lục Áp và Hữu Tô, nhưng vị trí top 3 này không đủ để thỏa mãn họ, nhất định là không thỏa mãn.

“…Thực lực hùng hậu như vậy, đúng là chúng ta có tư cách tranh ngôi đầu, cố lên nào! Bắt đầu từ mai livestream đều lấy chủ đề kêu gọi vote, đến lúc đó nhờ cả vào mọi người rồi!” Đoàn Giai Trạch nói.

Những động vật phái tới đều túm năm tụm ba đồng ý, một vài người không phản ứng, Đoàn Giai Trạch liền dồn áp lực lên người họ.

Đoàn Giai Trạch cũng muốn giành ngôi đầu chứ bộ, nhưng kỳ vọng càng cao thất vọng càng nhiều, nói như vậy rồi, nếu không giành được giải nhất, mọi người sẽ phải tự kiểm điểm xem có phải lúc livestream chưa ra sức hay không.

Thế nhưng như Hữu Tô, có phản ứng hay không cũng mặc kệ, cô muốn giành ngôi đầu.

….

Lại nói ở bên kia, Đoàn Giai Trạch cũng đã gặp mặt tổ làm phim tài liệu, đầu tiên anh nói chuyện với đạo diễn một phen.

Ekip phim tài liệu sẽ ghi hình tới nửa năm, hậu kỳ chế tác còn cần một thời gian nữa.

Dưới sự giải thích của đạo diễn, Đoàn Giai Trạch cũng biết được ý nghĩa chính của bộ phim tài liệu này, cục trưởng Tống không hiểu rõ, chỉ biết lấy chủ đề là vườn thú. Trên thực tế, ngoài việc họ ghi hình vườn thú Hoa Hạ, công bố hiện trạng trong nghề, quan trọng là muốn thông qua đó để thể hiện hoàn cảnh sinh thái Hoa Hạ.

Đoàn Giai Trạch nghĩ kể cũng đúng, phim tài liệu của CCTV hẳn là chủ đề rất hay, như vậy mới phù hợp.

Đoàn Giai Trạch đã nghĩ rõ, nếu Linh Hữu có được vị trí trong phim, còn có một nguyên nhân quan trọng là trong một năm qua họ đã đưa ra các biện pháp thay đổi, bằng không các vườn thú lớn trong nước càng có tư cách hơn.

Đạo diễn nói với Đoàn Giai Trạch, thực ra ông đã biết rất rõ Linh Hữu, trước đó ông đã một mình tới Linh Hữu khảo sát mấy lần, chỉ là không lộ ra, không ai biết.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, bảo sao chưa gì đã xác định địa điểm ghi hình, còn chưa từng nói đã tới khảo sát. Bọn họ mà nói, vườn thú được khảo sát sẽ rất nhiệt tình.

Linh Hữu không phải mới tiếp đón ekip làm phim lần một lần hai, các nhân viên đều cảm thấy bớt lo lắng khi ghi hình, trừ một vài nhân viên cần tiếp nhận phỏng vấn ra, bọn họ đều lặng lẽ ghi hình động vật, hơn nữa đều tuân thủ quy củ.

Bởi vì ekip làm phim tới, trong lòng Đoàn Giai Trạch cũng đã nghĩ, một ngày nào đó, vườn thú bọn họ cũng phải quay phim tài liệu, nhưng không phải là một trong những địa điểm ghi hình kiểu này, mà là quay một phim tài liệu cho riêng Linh Hữu.

Anh đã nghĩ cả tên rồi, tên là “Linh Hữu”, quay hai bản, một bản công chiếu, một bản cho thiên đình, trong phiên bản cho thiên đình sẽ đưa cả động vật phái tới vào…



Cũng phải nói, tổ ekip tiến hành rất dễ dàng, thi thoảng có việc phiền phức cần tìm Đoàn Giai Trạch, đều là họ cần quay cảnh gì đó khó khăn, tới bàn bạc với Đoàn Giai Trạch.

Có lần đạo diễn tới tìm Đoàn Giai Trạch tán gẫu, cũng hỏi: “Tôi đã đi rất nhiều vườn thú, vườn thú các cậu, phúc lợi cho động vật không thể chê, rất chịu chi. Tinh thần động vật cũng rất tốt, không có động vật nào hành động cứng nhắc. Nhưng mà tôi cảm thấy thủy cung của các cậu hơi yếu thế.”

Đoàn Giai Trạch gật đầu nói: “Anh nói rất đúng, thực ra em cũng cảm thấy như vậy.”

Đạo diễn thấy Đoàn Giai Trạch không có vẻ khó chịu, từ tốn nói: “Mở thủy cung bên cạnh biển, đúng là khó khăn, ở cùng động vật ở khu cực địa, lại thêm các động vật khác trong vườn thú quá xuất sắc. Gộp hai điều này lại, khiến thủy cung có vẻ bình thường không có gì đặc sắc.”

Sự bình thường này chỉ là so sánh với bản thân vườn thú họ, so với những động vật khác của họ mà thôi, đúng là không có gì đặc sắc. Thậm chí có du khách còn cho rằng, không bằng những thủy cung có cá heo cá voi biểu diễn.

Đoàn Giai Trạch là Long tộc, nếu anh mở thủy cung không đến nơi đến chốn, vậy thì cũng mất mặt quá rồi, anh đã nghĩ tới vấn đề này từ trước, “Nói thật là, thủy cung này cũng đã được mấy năm, khi đó điều kiện chỗ bọn em không tốt, chỉ có thể làm như vậy. Em cũng nghĩ, bọn em ở thành phố ven biển, xây thủy cung thì có ưu thế gì chứ?”

Đoàn Giai Trạch nghĩ tới ý tưởng của chính mình lúc mới xây dựng thủy cung, nói rằng: “Em vẫn muốn, đợi khi chúng em có đủ vốn rồi, sẽ xin với phía chính phủ, xây một thủy cung nổi.”

Đạo diễn không hiểu rõ về mặt này, nghe ý trên mặt chữ cái hiểu cái không, “Ý cậu à?”

“Bây giờ có rất nhiều vườn thú để con người trong lồng, đưa tới khu động vật. Thủy cung dưới đáy biển cũng như vậy, xây dựng một đường hầm xuống biển, để mọi người tham quan sinh vật dưới biển. Chính là phương thức tham quan xuống đáy biển.” Đoàn Giai Trạch nói, còn đưa hình ảnh mình thu thập được cho đạo diễn xem.

Loại hình này cũng rất giống với “đường hầm đáy biển” của nhiều vườn thú, nhưng khác biệt ở chỗ, một cái mô phỏng góc độ tham quan dưới nước, một cái lại thực sự tồn tại dưới đáy biển.

“Phương thức tham quan này hiện chưa có ở châu Á, trên thực tế ở nước ngoài cũng không có nhiều. Bọn em chọn cách làm bể cá treo tường, đường hầm tham quan, tất cả đều ở trong nhà.” Đoàn Giai Trạch nói, “Bọn em có thể lợi dụng phát điện thủy triều, tầm nhìn của cách tham quan này rất tuyệt, có thể đưa tới cho du khách một trải nghiệm hoàn toàn mới. Thành phố Đông Hải phù hợp yêu cầu địa điểm, tầm nhìn dưới nước tốt.”

Đạo diễn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói một chút, Đoàn Giai Trạch đã đưa ra một ý tưởng táo bạo như vậy, ông há hốc miệng nói: “Cách này, rất khó có thể phê duyệt ở trong nước, hơn nữa chỗ các cậu còn cách biển cả một thành phố.”

“Nếu có chí nhất định thành, em cảm thấy mấy năm nữa sẽ làm được.” Đoàn Giai Trạch cười cười, “Bây giờ vẫn chỉ là một kỳ vọng nhỏ của em, thế nhưng em sẽ cố gắng nỗ lực vì nó.” Nếu được phê duyệt thành công, em sẽ tách thủy cung ra khỏi vườn thú, vận hành đơn độc.”

Thực ra trong lòng Đoàn Giai Trạch còn muốn hợp tác với khu bảo vệ cá heo nữa, chỉ là anh không nói ý nghĩ này ra, tránh cho đạo diễn cảm thấy anh điên rồi.

“Thế nhất định không thành vấn đề đâu, cậu muốn xây dựng, đừng nói là trong nước, nó sẽ là cái đầu tiên ở châu Á, nhất định sẽ được cổ vũ. Chỉ là vận hành phiền phức hơn cả thủy cung.. Chỉ nghĩ cách giữ gìn thôi cũng thấy khó khăn.” Đạo diễn nghĩ thôi đã thấy đau đầu, bảo sao không bao nhiêu người làm.

“Em cảm thấy cũng ổn.” Đoàn Giai Trạch khẽ mỉm cười. Trước đây anh cũng cảm thấy xa vời, có một thủy cung đã đủ rồi, nhưng sau khi biết được mình là Long tộc thì không chắc, có hy vọng hơn nhiều!

“Thú vị thật đấy, rất thú vị.” Đạo diễn mỉm cười, “Giống như những người tự nhốt mình trong lồng, tham quan động vật bên ngoài vậy. Không biết rốt cuộc là con người tham quan thủy tộc, hay thủy tộc tham quan con người nữa.”

Đoàn Giai Trạch hiểu ý mỉm cười.

Tuy rằng nhiệm vụ trước mắt của anh là trở thành vườn thú số một trong nước, thế nhưng anh đã có kế hoạch dài hơi hơn, không giống như trước kia bị công trình hy vọng đốc thúc, hoặc làm tốt phận sự là đủ rồi.

Phát triển không có điểm dừng, Đoàn Giai Trạch tin tưởng tương lai họ còn có nhiều kế hoạch bá đạo hơn, trở thành một vườn thú ưu tú, giống như phóng sự phim tài liệu mà đạo diễn quay vậy, hòa cùng một nhịp thở với sinh thái.



Gần đây vườn thú treo áp phích và tranh chữ khắp nơi, mặt trên còn in mã QR, vận động các du khách hỗ trợ bỏ phiếu.

Bộ phận tuyên truyền bận rộn chưa từng có, đến đài truyền hình thành phố cũng nghe tin, còn đặc biệt làm một tin nhanh, giúp đỡ hô hào các cư dân thành phố ủng hộ một phiếu quý giá cho vườn thú thành phố mình.

So với những vườn thú của thành phố lớn đã mở nhiều năm, bọn họ còn nỗ lực hơn một chút.

Tiểu Tô tận lực hơn hẳn, còn thương lượng với nhân viên chăn nuôi, chế tác một nhóm đồ chơi mô phỏng mới, trên đó cũng in khẩu hiệu vận động bỏ phiếu và mã QR rồi cho động vật chơi. Như vậy lúc livestream quay hình, chẳng khác nào tuyên truyền mọi lúc mọi nơi.

Các fans Linh Hữu cũng cảm thấy thật vi diệu, không biết có phải gần đây thời tiết ở Đông Hải đẹp hay không, các minh tinh động vật của họ dường như đều rất sinh động.

Hắc Toàn Phong lười biếng nhất, bây giờ lại chủ động chơi đùa với Tống Bảo, trên chiếc xe lắc hai chỗ của chúng có in mã QR to đùng.

Bởi vì một mặt in mã QR, khẩu hiệu ở mặt bên kia, người vừa mới nhìn còn không rõ vì sao, còn tranh nhau tò mò quét thử.

“Chụp màn hình xong rồi, tò mò chết mất, muốn đi xem mã QR này có gì.”

“Quét xong rồi.. tiện thể vote một phiếu =v=”

Lục Áp ngạo kiều nhất, cũng ngậm cờ một mặt, bay vòng quanh núi Hải Giác một vòng. Hắn cắn dây cờ, lá cờ bay phấp phới trên không trung, bởi vì lá cờ lớn, tuy rằng bay cao, nhưng các du khách vừa ngẩng đầu lên là có thể quét được mã QR trên đó.

Không nói gì khác, chỉ vì con chim ra sức này thôi, mọi người cũng thuận tay tặng một phiếu rồi.

Còn cáo Bắc Cực linh nghiệm nhất, đại tiên cũng ngậm một tấm thẻ đi tới trước cửa, đây rõ ràng là có ý kêu gọi vote mà.

Trong thời điểm nhiều không đếm xuể các thể loại bình chọn, rất nhiều người lười giơ tay, nhưng cách vận động bỏ phiếu này thật sự đánh vào lòng họ, đối với một cách vận động bỏ phiếu như vậy, ai có thể thờ ơ không động lòng chứ.

Các động vật khác càng khỏi phải nói, nếu không phải Đoàn Giai Trạch ngăn cản, Hữu Tô còn muốn bảo kiến Nam Kha xếp thành hình mã QR…

Bởi vì chụp được ảnh livestream, các vườn thú khác lập tức biết chuyện, mọi người thi nhau nói trong group: “Chẳng biết phải nói Tiểu Đoàn thế nào nữa, người trẻ tuổi nghĩ ra được nhiều cách như vậy à? Cậu đây là bắt nạt mấy người chúng tôi không biết nuôi chim bằng cậu đấy!!”

Nếu nói mấy cách dán mã QR trên đồ chơi có thể học tập được (Nhưng bọn họ livestream không nhiều fans bằng Linh Hữu), thì hành động đi kêu gọi khắp nơi như Lục Áp, chẳng ai bắt chước được cả.

Đoàn Giai Trạch: Ôm-tay.jpg, em mới dự thi lần đầu nên hưng phấn~ Mong các thầy thông cảm ạ!

Lời này nghe cũng có đạo lý, các vườn thú khác đều là lão tướng thi đấu nhiều năm, phần thưởng từng nhận đếm không xuể. Không giống như Linh Hữu, khó được tham gia, chẳng trách lại kích động như vậy, kêu gọi lực lượng cả vườn thú bỏ phiếu.

Hơn nữa, suy cho cùng vẫn là du khách ủng hộ, thành tích của Linh Hữu mấy năm qua không tệ lắm.

—— Các động vật cũng rất cố gắng, động vật chịu cầm những món đồ chơi PR kia, nhất định đã được sắp xếp từ trước.

Một vài lãnh đạo vườn thú không dự thi cũng cười ha hả, “Được lắm, chúng tôi cũng phải ủng hộ Tiểu Đoàn, rất biết cách chơi, cá nhân tôi ủng hộ cậu một phiếu!”



Đoàn Giai Trạch và Lục Áp đi dạo trong vườn thú, thấy Tiểu Tô hình như đang chạy về phía họ bèn dừng bước, “Sao vậy?”

“Vườn trưởng à, em đang ở bên kia livestream, có khán giả đề cử một ý kiến rất hay, đúng lúc thấy anh, bèn tới đây hỏi một chút!” Tiểu Tô lấy điện thoại ra cho Đoàn Giai Trạch xem, trên đó là vài bức hình, là một vài người mẫu, trên người có mã QR.”

Đoàn Giai Trạch: “Đây là cách tuyên truyền? Chúng ta cũng có mà.”

“Không không, người ta ở bên ngoài, hoạt động quảng cáo.” Tiểu Tô nói, “Chúng ta chỉ có mình chim Lục Áp có thể hoạt động! Còn chưa ra khu thị trường!”

Trong vườn thú động vật có thể thu hút du khách và fan xem livestream, thế nhưng ở ngoài vườn thú thì sao? Có phải cũng nên tranh thủ một chút không? Áp phích cứng nhắc đâu đủ sức chứ.

Lục Áp giận dữ: “Lại muốn ta ra ngoài vẫy người à?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

“Em không có ý đấy!” Tiểu Tô kêu oan, “Trước đây thì thôi, giờ anh đã là người của vườn trưởng rồi, sao em có thể đề nghị anh đi bán sắc chứ!”

Lúc này sắc mặt Lục Áp mới dịu đi một chút, lúc trước mới khai trương, đám nhân tộc to gan này bảo hắn ra ngoài đứng, làm tấm biển quảng cáo hình người thu hút du khách..

Tiểu Tô nói: “Ý em là sơn nước sơn dùng một lần trên bụng ngựa, bụng chim sau đó dạo một vòng trong khu thị trường.”

Lục Áp: “……..”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Đoàn Giai Trạch ôm chặt lấy cánh tay Lục Áp, vừa đi vừa quay đầu lại nói với Tiểu Tô: “Ý tưởng hay lắm, nhưng thôi đi, có khuynh hướng ngược đãi động vật, hơn nữa phạm vi tuyên truyền còn không rộng rãi bằng livestream!”

…Quan trọng nhất là, con chim này cũng là người đàn ông của vườn trưởng đấyyyy!!!

Đọc truyện chữ Full