DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 193: Hề lố, Tôn Ngộ Không

Đoàn Giai Trạch biết Tiểu Tô là người có chừng mực, bởi vậy nên khi những người khác nhìn anh và Lục Áp bằng ánh mắt có vẻ kỳ quái, anh chỉ coi như trêu chọc hằng ngày.

Nhưng ánh mắt của Tiểu Tô lại có vẻ mông lung, khiến Đoàn Giai Trạch đứng ngồi không yên.

Ngày hôm đó anh bảo Lục Áp dạy học, gọi là thầy Lục, bị Tiểu Tô nghe được, anh còn đang muốn giải thích với Tiểu Tô một chút, nhưng lại bị Lục Áp kéo đi.

Đoàn Giai Trạch nhìn Tiểu Tô, tự nói: “Em thấy chắc cô ấy vẫn đang nghĩ tới chuyện thầy giáo…”

Lục Áp không cảm thấy đây là vấn đề gì, hơn nữa hắn hỏi Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch lại không chịu nói, “Thầy thì làm sao? Côn Bằng cũng có thể gọi là thầy Côn Bằng, sao ta thì không?”

Đoàn Giai Trạch: “..Ôi.”

Đoàn Giai Trạch thở dài một tiếng, anh biết giải thích rõ với Lục Áp sự khác biệt vi diệu trong này thế nào đây.

Lúc Tiểu Tô đi ngang qua họ, ánh mắt sáng lấp lánh.

Cuối cùng Đoàn Giai Trạch không nhịn được, gọi cô lại: “Tiểu Tô à em ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tiểu Tô rề rà ngồi xuống, “Vườn trưởng à…”

Đoàn Giai Trạch mỉm cười với Tiểu Tô, trong lòng do dự không biết nên mở lời thế nào.

Lục Áp đực người ra một lúc, làm như không thấy Tiểu Tô, đột nhiên nói với Đoàn Giai Trạch: “Có phải có cái gọi là thước dạy học không?”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Đoàn Giai Trạch thấy ánh mắt Tiểu Tô càng thêm sợ hãi.

Lục Áp cảm thấy, người của Lâm Thủy quán quả thực hơi đần độn, cần uy hiếp một chút, thế nhưng lôi Sát Nhân Đao ra thì có vẻ hơi quá đáng, cũng không được thích hợp. Hình như ở nhân gian có cái gọi là thước dạy học, có vẻ rất thích hợp.

Tiểu Tô vội vã đứng dậy nói: “Vườn trưởng à em còn có việc.”

Lục Áp liếc mắt nhìn Tiểu Tô một chút, thuận miệng nói: “Không phải đang là giờ tan tầm hay sao?”

Tiểu Tô cung kính nói: “Em thích tăng ca.”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Tuy rằng anh Lục không kiêng dè chút nào, nhưng Tiểu Tô không dám nghe tiếp, mặt vườn trưởng đỏ bừng lên rồi, YY đáng quý, nhưng tiền lương đáng giá hơn.(*)

(*) Câu này cải biên từ “Tình yêu đáng quý, nhưng tình bạn đáng giá hơn”

Đoàn Giai Trạch nhìn Tiểu Tô vội vã đi xa, nói với Lục Áp: “…Anh cố ý đúng không? Có ai cho anh xem thứ gì à?”

Lục Áp nghi ngờ nói: “Thứ gì cơ?” Thế nhưng hắn vẫn rất thông minh, dừng lại một chút, hỏi ngược lại, “Thầy giáo còn có ý nghĩa gì nữa?”

Dù sao cũng đã như vậy rồi, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng, như vậy mới không uổng công…

Đoàn Giai Trạch nhìn ra ngoài cửa, bóng Tiểu Tô gần như đã biến mất trong màn đêm, từ tốn nói: “Dạy anh kiến thức mới.”

Lục Áp: “????”

….

Múa rối bóng trong công viên động vật hoang dã Linh Hữu là văn hóa phi vật thể địa phương, dưới sự tuyên truyền của bộ văn hóa thành phố Đông Hải, đã trở thành một trong những tiết mục đáng xem nhất với du khách, nhất là những du khách dẫn theo con nhỏ.

Con rối lay động trên màn bóng, nương theo tiếng nhạc dịu dàng, khỉ con trong câu chuyện giành được thắng lợi cuối cùng, vui vẻ trở về với các bạn của mình.

Các khán giả nhiệt tình vỗ tay, nghệ nhân múa rối bóng và đồ đệ đi ra nói lời cảm ơn, các em nhỏ hoạt bát vây lấy, hết sức ngạc nhiên với rối bóng trong tay họ.

Dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, các lão nghệ nhân vẫn đều nở nụ cười niềm nở đối với các em nhỏ yêu thích tay nghề của mình.

Các em nhỏ nhảy nhót tiến lên, nhưng cũng có ngoại lệ, một bé trai sáu tuổi đi rất chậm, tay còn được mẹ dìu lấy. Khác với các bạn đồng trang lứa, cậu bé hơi gầy gò, đôi mắt dưới tóc mái to tròn lại đen láy, lúc nhìn rối bóng, dường như lấp lánh tia sáng.

“Nào, Tiểu Đồng.” Trịnh Vân thấy con trai nhìn các bạn đồng trang lứa nhảy nhót, trong lòng hơi xót xa, nhưng gương mặt vẫn không có vẻ bất thường, dẫn con lên bậc tam cấp.

Lưu lão tiên sinh cầm con khỉ và gậy Kim Cô trong tay, ông cũng thấy Tiểu Đồng từ từ tiến lên, cảm thấy có lẽ đứa bé này bị bệnh, bèn chủ động nói: “Cậu bạn nhỏ, cháu có thích khỉ con không?”

Tiểu Đồng ngượng ngùng nói: “Cháu thích…Tôn Ngộ Không, nhưng khỉ con cũng rất đáng yêu.”

“Hahaha, thế là yêu ai yêu cả đường đi à?” Lưu lão tiên sinh nở nụ cười.

Tiểu Đồng không hiểu yêu ai yêu cả đường đi có ý nghĩa gì, mờ mịt nhìn Lưu lão tiên sinh.

Lưu lão tiên sinh ngồi xổm xuống, vẫy tay bảo Tiểu Đồng tới gần, dạy cậu bé cách điều khiển rối bóng. Tiểu Đồng rất thích gậy Kim Cô có thể co duỗi, ban nãy trong tay Lưu lão tiên sinh, nó được múa giống như bay lên vậy, bàn tay nhỏ bé của cậu cầm lấy nó, còn đi ra sau sân khấu thử nghiệm.

“Như này hả ông?”

Lưu lão tiên sinh động viên: “Không tồi, cháu học tốt lắm!”

Trịnh Vân cảm kích nhìn Lưu lão tiên sinh, “Làm phiền ông rồi.”

“Không sao đâu, có phải cậu bé bị bệnh không? Nếu như không thoải mái thì nên ở nhà nghỉ ngơi, khỏi bệnh rồi quay lại, khí hậu Đông Hải tốt như vậy.” Lưu lão tiên sinh quan tâm nói, qua cách nói chuyện ông có thể nghe ra, đây là du khách tới từ nơi khác.

Trịnh Vân ủ rũ lắc đầu.

Lưu lão tiên sinh sững sờ, lập tức nói “thật ngại quá”, cũng không gặng hỏi nữa.

Không phải Trịnh Vân không muốn Tiểu Đồng khỏi bệnh rồi quay lại, nhưng Tiểu Đồng mắc bệnh nan y, bây giờ chỉ có thể cố gắng trị liệu, giảm bớt đau đớn mà thôi.

Ba Tiểu Đồng bởi vì con mình bị bệnh, nên đã ly hôn với cô, Trịnh Vân đưa con tới Đông Hải ở, bởi vì khí hậu nơi đây dễ chịu. Tiểu Đồng đã muốn tới vườn thú Linh Hữu chơi từ lâu, bọn họ mới chuyển tới đây nửa tháng, Trịnh Vân tranh thủ một ngày đẹp trời, đưa con tới đây thỏa mãn nguyện vọng của thằng bé.

Đồ đệ của Lưu lão tiên sinh đã thu dọn đồ xong, bọn họ cần trở về rồi, Tiểu Đồng cũng lưu luyến trả lại rối bóng.

“Ở vườn thú còn nhiều địa điểm vui chơi, cậu bé à, cháu có thể tới khu voọc xem, bé voọc trong đó lông vàng đấy.” Trước khi đi Lưu lão tiên sinh nói với Tiểu Đồng.

“Cảm ơn ông ạ.” Tiểu Đồng ngước đầu lên nói, “Để cháu đi hỏi khỉ con, xem có thể giới thiệu Tề Thiên Đại Thánh cho cháu không.”

Lưu lão tiên sinh bị lời nói trẻ con chọc cười, “Được lắm, cháu đi hỏi xem.”

“Thế chúng ta đi tới khu triển lãm voọc nhé?” Trịnh Vân bế Tiểu Đồng lên, cho con mình uống mấy ngụm nước.

Ban nãy Tiểu Đồng chơi một lúc, cũng đã thở hổn hển, dựa vào vai mẹ nói: “Vâng ạ.”

Trịnh Vân bế Tiểu Đồng lên xe ngắm cảnh, từ đây cách khu triển lãm voọc mũi hếch một khoảng, thể lực Tiểu Đồng không tốt, Trịnh Vân cũng không thể bế con mình cả dọc đường được.

Ngồi trên xe, Trịnh Vân nghe thấy hai cô gái bên cạnh thảo luận.

“Muốn đi bái thật à? Tui thấy cứ mê tín thế nào ý!”

“Linh lắm đó bà! Bây giờ mỗi lần trước kỳ thi, tui phải đi bái Bạch Hồ một lần.”

“Thế bà có tạ lễ không?”

“Có chứ, nhưng bên này không được tự ý cho ăn, thế là tui tới cửa hàng lưu niệm mua gấu bông Bạch Hồ, giờ trong nhà có vài con rồi đấy.”

“Hahaha, thật sự luôn.”

Trịnh Vân biết họ đang nói tới con cáo Bắc Cực ở vườn thú, lại nói con cáo Bắc Cực này rất nổi tiếng trên mạng, Trịnh Vân đã thấy trong tờ giới thiệu.

Thế nhưng so với truyền thuyết ở vườn thú, Trịnh Vân cảm thấy mình tới Lâm Thủy quán dâng hương sẽ hữu hiệu hơn.

..

Xe ngắm cảnh di chuyển trong vườn thú, chẳng mấy chốc tới khu vực triển lãm của voọc mũi hếch, bởi là động vật quốc gia bảo vệ cấp một, nên nó được độc hưởng một khu triển lãm.

Bởi vì nơi đây đông người, Trịnh Vân bế Tiểu Đồng đi vào.

Vừa vào trong khu triển lãm, Tiểu Đồng liền đẩy vai mẹ mình, muốn được tự đứng xem.

Trịnh Vân khom lưng đặt con xuống, hai mẹ con không lên trước, mà đứng ở bậc thang phía sau nhìn vào bên trong, nhưng không thấy bóng dáng con voọc kia đâu.

Không chỉ Tiểu Đồng, rất nhiều em nhỏ khác cũng hỏi, voọc đi đâu mất rồi?

Khu triển lãm chuyên nghiệp như vậy, đương nhiên sẽ thiết kế góc khuất tầm mắt du khách cho động vật, du khách cũng không thể được chiều theo ý mình, muốn thấy là có thể thấy động vật. Thiết kế như vậy đương nhiên sẽ khiến một vài du khách bất mãn, nhưng người thông minh đều biết, như vậy là cân nhắc lâu dài, vậy mới tốt cho động vật.

Bởi vậy nên Trịnh Vân mới giải thích cho Tiểu Đồng: “Có lẽ khỉ con đang nghỉ ngơi, nó cũng giống con có những lúc con không muốn ở với mẹ, muốn ở một mình chơi game ấy. Nếu từng giờ từng phút mẹ đều chú ý tới con, con có vui được không?”

“Không ạ.” Tiểu Đồng cúi người, trả lời.

Trịnh Vân bật cười, thơm lên mặt Tiểu Đồng một cái, “Chúng ta đợi khỉ con vậy, bây giờ đi xem một vài đồ lưu niệm nhé.”

Trong khu triển lãm voọc có một cửa hàng nhỏ, tất cả đồ đạc bên trong đều tạo hình khỉ. Tiểu Đồng thấy ở đây còn bán cả gậy Kim Cô, lập tức ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.

“Không phải trong nhà có năm, sáu cây rồi hay sao? Sao tới đâu cũng thích mua gậy Kim Cô thế.” Trịnh Vân hết cách nói, nhưng vẫn chiều ý con mình mua một cây gậy Kim Cô mới.

“Gậy Kim Cô” nhựa rất nhẹ, Tiểu Đồng cầm nó, rất thích không muốn buông tay, “Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.”

“Được rồi, đợi một chút, mẹ tìm một chú dẫn con đi.” Trịnh Vân đưa mắt tìm nhân viên nam.

“Mẹ ơi, con tự đi được mà!” Tiểu Đồng không vui nói, em cảm thấy mình hoàn toàn có thể đi vệ sinh một mình.

Trịnh Vân chỉ do dự một chút, thấy trong nhà vệ sinh nam không có ai ra vào, bèn nói: “Thế con đi đi, mẹ ở bên ngoài đợi con.

Tiểu Đồng cầm gậy Kim Cô đi vào trong, ngay cả đi vệ sinh cũng không muốn buông tay, khiến Trịnh Vân cũng hết cách.

Tiểu Đồng tự đi vệ sinh, lúc ra khỏi phòng riêng, còn rửa sạch tay, lau khô, mới cầm gậy Kim Cô một lần nữa, lúc này cậu bé nghe thấy tiếng khỉ kêu “Chít chít”, đang muốn ra ngoài lại dừng bước chân, đi tới cửa sổ nhìn.

Diện tích phủ xanh ở Linh Hữu rất rộng, ngoài cửa sổ là rừng trúc rậm, Tiểu Đồng thấy một con khỉ ôm gậy trúc đứng bên ngoài, cúi đầu kêu “chít chít”, chứng minh âm thanh ban nãy không phải Tiểu Đồng nghe nhầm.

Dưới rặng trúc còn có một anh chàng mái tóc màu vàng nâu, ngửa đầu nói: “Mau xuống đi, về đi, không vườn trưởng lại mắng ta!”

Con khỉ lại kêu “chít chít”.

Chàng trai tóc nâu giận dữ nói: “To gan, dám chơi xấu với ta!”

Tiểu Đồng lập tức đẩy cửa sổ ra, đi khập khiễng nói: “Anh ơi, anh hiểu được tiếng nó nói chuyện à?”

Chàng trai tóc nâu quay đầu nhìn Tiểu Đồng, không vui nói: “Đương nhiên hiểu được!”

“Anh lừa em đúng không, nếu anh mà nghe được thì là Mỹ Hầu Vương rồi.” Tiểu Đồng mếu máo nói.

Chàng trai tóc nâu lấy làm kỳ quái nhìn Tiểu Đồng một chút, “Nói bừa mà cũng trúng.”

Tiểu Đồng bật cười, cảm thấy anh này rất thú vị, “Anh không ngầu bằng đâu, Tôn Ngộ Không có gậy Kim Cô, có Hỏa Nhãn Kim Tinh, có râu râu.. Với cả khỉ con rất nghe lời Tôn Ngộ Không! Nhưng anh bảo nó xuống mà nó không chịu xuống!”

Chàng trai tóc nâu: “…Râu râu là cái gì?”

Tiểu Đồng ra hiệu, “Có hai cái râu dài, trên đỉnh đầu ấy.”

Cậu bé giơ tay lên, trên tay cũng có gậy Kim Cô.

Chàng trai tóc nâu bĩu môi, “Ồ, nhóc có gậy Kim Cô à.”

“Đây là em mua, hơn nữa em chỉ có cái này thôi, em không có râu dài.” Tiểu Đồng đỏ mặt nói.

Con khỉ ở trên cảm thấy không ai chú ý tới mình, lén lút dùng tay lấy cây trúc bên cạnh, thế nhưng chàng trai tóc nâu lập tức ngẩng đầu lên quát to một tiếng: “Bỏ xuống!”

Con khỉ này không nghe cậu bé vừa nói gì à, khỉ chỉ nghe lời Mỹ Hầu Vương.

Khỉ con mất thăng bằng, buông tay ngã xuống, chàng trai tóc nâu rảo bước lên phía trước, đưa tay ra đón lấy khỉ con. Sau đó con khỉ liền rơi xuống.

Tiểu Đồng nhìn mà sững người ra, “Giỏi quá, còn giỏi hơn con khỉ trong rối bóng.”

“Thế này mà là giỏi á? Xem đây này.” Chàng trai tóc nâu đắc ý, đưa tay ra cầm lấy chiếc gậy Kim Cô trong tay đứa trẻ, một tay múa lên. Cây gậy linh hoạt xoay tròn trong tay anh ta, giống như cối xay gió, xoay nhanh đến mức chỉ thấy bóng.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Đồng thấy có một người làm được như vậy ở thực tế, há hốc miệng ra.

Thấy vẻ mặt của cậu bé, chàng trai tóc nâu lại càng hả hê, vung gậy ra, gậy Kim Cô nhựa đập vào rặng trúc, nhất thời gãy đôi, khiến bầy khỉ sợ hãi kêu chít chít, nhảy trên đất.

Tiểu Đồng vốn đang sáng mắt lên nhìn, một giây sau cái miệng mếu máo, khóc nức nở, “Gậy Kim Cô của em…..”

“Đợi đã! Đừng khóc nữa!” Chàng trai tóc nâu vội vã bịt miệng cậu ta lại, “Đừng khóc nữa, ta nói cho nhóc biết một bí mật.”

Lúc này có người đi vào, trông thấy chàng trai tóc nâu cách cửa sổ bịt miệng cậu bé, lấy làm kì quái nhìn anh ta.

Chàng trai tóc nâu không buồn liếc mắt nhìn một cái, nói rằng: “Thực ra ta chính là Tôn Ngộ Không.”

Cậu bé rơi nước mắt, không tin.

“……..” Người đi vệ sinh nói, “…Hề lố, Tôn Ngộ Không! Đây là con anh à?”

“Không phải!!” Chàng trai tóc nâu hùng hồn gào lên.

Cậu ta muốn tiến lên giải cứu đứa bé bị dọa khóc này, nhưng chàng trai tóc nâu kia lại đưa tay ra, kéo cả người đứa bé ra ngoài, cậu ta nhanh chóng quyết định, quay đầu lại gào cổ gọi: “Bớ người ta –”

Chàng trai tóc nâu ôm đứa bé ngồi xổm xuống, nhưng thấy Tiểu Đồng ho dữ dội, luống cuống tay chân nói: “Ta không dừng sức, nhóc không sao chứ?”

Khỉ nhảy tới, tò mò nhìn cậu bé đang ho khan, duỗi tay ra vỗ lưng cậu bé.

Tiểu Đồng bị khỉ vỗ một cái, trong mắt toát lên vẻ tò mò, thế nhưng cơn ho vẫn không dừng lại, vừa ho vừa nói: “Đồ lừa đảo, Tôn Ngộ Không ngầu nhất, còn lâu mới mặc áo sơ mi.”

Chàng trai tóc nâu lặng lẽ nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người, “Haha, tiểu tử này.. Ta không có việc gì ngày nào cũng mặc giáp làm gì? Bỏ đi.”

Lát nữa phụ huynh đứa bé đi vào, quay đầu lại báo cáo gã với quản lý, vườn trưởng lại lèo nhèo cho coi. Gã đặt đứa bé lên bệ cửa, tay sờ qua cây gậy Kim Cô bị gãy đôi, gậy Kim Cô liền lành lại như ban đầu, gã đặt vào tay đứa bé.

Tiểu Đồng mở to mắt nhìn: “Khụ khụ! Anh…”

Không biết chàng trai tóc nâu lấy quả đào từ đâu ra, tay không bẻ thành miếng, đút vào trong miệng cậu bé, chặn lời cậu bé lại, sau đó ngậm quả đào, kéo mi hầu chạy đi.



Trịnh Vân và nhân viên, cùng du khách nhiệt tình đồng thời chạy ra phía sau khu triển lãm, ở bên ngoài cửa sổ WC đã chẳng thấy bóng ai, Tiểu Đồng thì ngồi trên bệ cửa, trong tay cầm một cái gậy Kim Cô nhựa. Hai má phình ra, không biết đang ngậm thứ gì.

Trong nhà vệ sinh cũng có nhân viên chạy vào, nhìn bốn phía, không thấy những người khác.

Trịnh Vân bế Tiểu Đồng xuống, “Tiểu Đồng à, không sao chứ?”

Tiểu Đồng muốn nói chuyện, nhưng trong miệng ngậm đào, quả đào ngọt lịm, cậu bé nhai nhai nuốt nuốt, lúc bấy giờ mới cất lời: “Mẹ ơi, con gặp Tôn Ngộ Không đấy.”

Lúc bấy giờ Trịnh Vân mới chú ý tới chi tiết này: “Con ăn cái gì thế?”

“Đào Tôn Ngộ Không cho con.” Tiểu Đồng nói xong, du khách báo tin kia cũng nói, “Đúng rồi, người đàn ông kia nói với con của cô mình là Tôn Ngộ Không, sau đó kéo thằng bé đi.”

Thế thì hiểu rồi, giống như cho kẹo mút để lừa người vậy, Trịnh Vân sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô tới đây, không biết nhà vệ sinh ở đây còn có cửa sổ to như vậy, hơn nữa dù thế nào, thực sự không nên để Tiểu Đồng vào đây một mình.

“Chào anh, chỗ các anh có camera giám sát không? Chuyện đó, rất có khả năng kia là kẻ buôn người, nói không chừng còn dụ dỗ em nhỏ khác.” Trịnh Vân nói với nhân viên.

“Không phải đâu mẹ, anh ấy là Tôn Ngộ Không.” Tiểu Đồng lại nói chen vào, cậu bé rất muốn kể cho mẹ về Tôn Ngộ Không, nhưng có vẻ mẹ không được rảnh. Cậu bé giơ gậy Kim Cô của mình lên, “Đại Thánh còn chữa cho gậy Kim Cô của con nữa.”

Không ai coi lời Tiểu Đồng nói là thật, đây chỉ là lời trẻ con mà thôi, huống hồ Trịnh Vân biết đó giờ con mình rất thích Tôn Ngộ Không, cô bận nói chuyện với nhân viên, chỉ đáp qua loa với Tiểu Đồng rằng “Mẹ biết rồi”.

“Thật ngại quá, để tôi đưa cô đi nghỉ, chúng tôi sẽ mời anh đây phối hợp xem camera giám sát.” Thái độ của nhân viên rất tích cực, lập tức mời họ tới phòng nghỉ ngơi, cũng hứa sẽ kiểm tra.

Trịnh Vân bế Tiểu Đồng, đi theo nhân viên.

Tiểu Đồng chỉ cảm thấy sau khi ăn xong đào, cái bụng no căng, còn ấm áp, xua tan cảm giác không bao lâu lại buồn ngủ trước đây. Thế nhưng cậu bé còn quá nhỏ, không thể nói rõ cảm nhận của mình, chỉ có thể căn cứ vào tình trạng hiện tại mà nói một cách đơn giản: “Mẹ ơi, con muốn xuống.”

Trịnh Vân buông Tiểu Đồng ra, miệng nhắc nhở: “Mẹ muốn dặn con, sau này có người lạ bắt chuyện với con mà ba mẹ không ở bên cạnh, con đừng để ý tới. Nếu gặp người xấu họ sẽ đưa con đi đấy…”

Tiểu Đồng mờ mịt nói: “Nhưng đó không phải ai khác, là Tôn Ngộ Không cơ mà.”

Trịnh Vân ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Đó không phải Tôn Ngộ Không.. Khoan đã, con hơi nóng à?”

Cô phát hiện trong thoáng chốc, gò má Tiểu Đồng có huyết sắc, khác với bình thường mặt trắng bệch.

“Không nóng ạ.” Tiểu Đồng chớp mắt, “Nhưng mà con muốn đi xem khỉ.”

“Không được, trước tiên chúng ta phải đi theo chú ấy, nghỉ ngơi một chút.” Trịnh Vân nghiêm túc nói, “Tới đây.”

Tiểu Đồng cúi đầu nói: “Nhưng nếu nghỉ ngơi nữa, vườn thú sẽ đóng cửa mất.”

Nhân viên ở bên cạnh nói: “Cậu bé à, mai em có thể tới đây mà, bọn anh sẽ tặng vé miễn phí cho em.”

Trong lòng Trịnh Vân hơi chua chát, mai cô muốn đưa Tiểu Đồng đi bệnh viện, “..Không sao đâu, con nghe chưa? Chúng ta còn có thể quay lại mà.”

Tiểu Đồng ngẩng đầu lên nói: “Mai ạ? Con muốn tới tìm Tôn Ngộ Không.”

“Mai không được, mai chúng ta còn có việc, nhưng bác sĩ nói nếu biểu hiện của Tiểu Đồng tốt, ngày kia hoặc ngày kìa có thể tới.” Trịnh Vân không muốn đánh vỡ ảo tưởng của con, nhưng bây giờ có người xấu lợi dụng điều này, cho nên cô chỉ có thể nghiêm túc nói: “Sau đó mẹ sẽ nói rõ với con về chuyện của Tôn Ngộ Không nhé…”



..

Tôn Ngộ Không đã bỏ chuyện đứa nhóc ra sau đầu, gặm đào lén lút đưa mi hầu trở về, không để ý tới tiếng cầu xin của nó, nói rằng: “Nhóc con nghịch ngợm, lần sau không đưa mi ra nữa.”

Gã vừa gặm quả đào, vừa đi về phòng nghỉ ngơi cho động vật phái tới.

Tôn Ngộ Không ăn đào rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chỉ còn sót lại hạt đào, đúng lúc gã tới nơi mở cửa phòng nghỉ ra, ném hạt đào vào gáy Hùng Tư Khiêm.

“Ai ui!” Hùng Tư Khiêm bưng trán, tức mà không dám ho he, u oán nhìn Tôn Ngộ Không một chút, cúi đầu nhặt hạt đào lên, cái này có thể mang đi trồng.

Tôn Ngộ Không nhảy một cái, ngả người xuống sofa, đặt chân lên, tiện thể đạp Linh Cảm đang gật gù ở đầu bên kia xuống.

Linh Cảm tỉnh giấc, nhìn Tôn Ngộ Không một chút, vội vã bò sang chiếc sofa khác, ngồi cùng một chỗ với Tiểu Cửu —— Từ khi Tôn Ngộ Không lộ thân phận, Tiểu Cửu không còn bị cô lập nặng nề như trước đây nữa, có những lúc nhóm Linh Cảm sẽ chịu để ý tới gã ta.

Lúc bấy giờ Tôn Ngộ Không mới phát hiện, mấy người Thanh Điểu, Tinh Vệ, Cửu Vĩ Hồ đang chơi trò chơi, một người vẽ vời trên bảng trắng, hai người còn lại đoán xem cô vẽ gì, Thiện Tài ở bên cạnh giúp họ tính tỉ số.

Bây giờ tới lượt Tinh Vệ vẽ hình, nàng tụt hậu nhiều năm, suy tư một hồi, vẽ trên bảng trắng một chiếc vòng tròn, ở giữa là hình trái tim.

Hữu Tô: “Ấy, cái này chắc là.. là…”

Tinh Vệ vẽ xoèn xoẹt, nhanh chóng vẽ hai cái râu dế trên hình tròn.

Thủy Thanh và Hữu Tô gần như đồng thanh nói: “Tôn Ngộ Không!!”

Tôn Ngộ Không: “????”

Tôn Ngộ Không không vừa lòng, “Có ý gì vậy, cô vẽ gậy Kim Cô bên cạnh là được rồi!”

“Vẽ gậy ai mà biết được là cái gì, nhỡ Viên Hồng thì sao, dù sao Tứ Phế Tinh Quân rất giống ngài.” Hữu Tô nói: “Nhưng thêm hai cái râu vào thì khác.”

Tôn Ngộ Không đen mặt, “Đây là Phượng Sí Tử Kim Quan!! Phượng Sí!””

Thủy Thanh giảng hòa: “Nhập gia tùy tục, dù sao nhân gian đều gọi như vậy.”

Tôn Ngộ Không nghĩ tới đứa nhóc kia, cảm thấy bây giờ có quá nhiều nhân tộc chẳng ra gì, không cam lòng nói: “Nhất định vườn trưởng Đoàn biết đây là Phượng Sí Tử Kim Quan…”

Hữu Tô cười khan: “Thôi khỏi phải nói, giờ vườn trưởng Đoàn cũng không dám làm fan của ngài trước mặt đạo quân đâu.”

Đọc truyện chữ Full