*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời dần tỏ, tinh kỳ bay phấp phới trên Phụng Thiên Môn như muốn che rợp cả bầu trời.
Khi những tia sáng đầu tiên dần lấp ló, Chúc Vân Tuyên đã mặc áo lông cổn đội mũ miện vào, sau đó trong tiếng vang hùng hồn liên tiếp của chuông trống mà bước từng bước lên những nấc thang trong Phụng Thiên Môn, bắt đầu làm nghi thức cúng tế cầu xin thần phật phù hộ.
Bên ngoài ngọ môn lúc này, chúng quan thần cũng đã chia nhau ra hai hàng quỳ cúi dập đầu xuống đất.
Đến giờ Thìn, tân quân bước vào Phụng Thiên Điện ngồi lên ngai vàng, sau đó các quân thần chia theo hai tốp nối đuôi nhau đi vào đọc biểu văn chúc mừng. Lễ bộ thượng thư Nghiêm Sĩ Học hiện đã vào chỗ nâng chiếu thư dâng lên, thái giám Cao An chịu trách nhiệm đọc di chiếu liền tiếp nhận rồi tuyên đọc chiếu văn: “Trẫm nhận quyến mệnh* của trời xanh, nhờ có hồng phúc của người đi trước, phụng lấy di chiếu của hoàng đế, theo như tuần tự nối tiếp dòng họ…”
— Quyến mệnh: được yêu mến giao phó trách nhiệm cho.
Thanh âm kia sang sảng vang vọng trong điện một lúc lâu, đến khi âm cuối cùng được hạ xuống, thì tiếng gõ của chuông trống lại được cất lên, chúng quân thần xung quanh bắt đầu thực hiện đại lễ ba quỳ chín lạy.
Chúc Vân Tuyên ngồi trên ngai vàng chầm chậm đảo ánh mắt nhìn qua từng người ở dưới, sau đó ngưng lại trên người Lương Trinh đang quỳ bên trong đám các vị võ tướng. Lương Trinh dường như cảm nhận được, chợt bất ngờ ngước mắt lên nhìn, khi đụng trúng ánh mắt Chúc Vân Tuyên, hắn chỉ khe khẽ cười mỉm, còn gương mặt Chúc Vân Tuyên ẩn sau các chuỗi ngọc, nên nhìn không rõ là đang có biểu cảm gì.
Tân đế đăng cơ, kiến nguyên* Cảnh Thụy, hai mươi bảy ngày đầu xả tang, tiễn dời tiên đế sang biệt cung, bốn mươi chín ngày kế động quan, đợi đến khi hết thảy mọi chuyện xong xuôi đã đến mùa xuân năm sau, cũng chính thức bước vào Cảnh Thụy năm thứ nhất.
— Kiến nguyên: chỉ niên hiệu đầu tiên sau khi lên ngôi, đồng thời cũng là một giai đoạn mới. (Ví dụ như Chiêu Dương năm thứ nhất là chỉ năm đầu tiên Chiêu Dương đế lên ngôi, bây giờ Chúc Vân Tuyên tức Thụy vương lên ngôi sẽ quay lại là Cảnh Thụy năm thứ nhất)
Vào ngày lá thư hồi âm của Chúc Vân Cảnh được gửi đến, kinh thành vẫn đang trong tiết trời se lạnh của mùa xuân. Cao An vừa nhận xong liền đi vào dâng thư đến, Chúc Vân Tuyên đang bận rộn phê duyệt tấu chương cũng chững lại, sau đó ngừng hết những việc đang làm trong tay nhận lấy lá thư.
Chúc Vân Cảnh là vị huynh trưởng ruột thịt do cùng mẹ sinh ra của Chúc Vân Tuyên, năm xưa bản thân đối phương vốn đường đường là một thái tử, nhưng bởi vì án vu cổ Đông cung bị phế truất ngôi vị, sau lại vì tội mưu phản bị ban chết, cũng may nhờ có Định Viễn hầu Hạ Hoài Linh nhanh trí bày kế giả chết trốn đi mới giữ lại được một mạng này. Hiện tại những năm gần đây, Chúc Vân Cảnh vẫn đang sinh sống ở phía Tây Bắc Quỳnh Quan, tính ra cũng phải đến bốn năm, khi Chúc Vân Tuyên lên ngôi mới nhận được bức thư đầu tiên do huynh mình gửi tới.
Trong thư, Chúc Vân Cảnh tỏ vẻ lo lắng căn dặn khuyên nhủ hắn đủ điều, đối phương cũng không quên hỏi đến chuyện vì sao người Lương Trinh kia lại chịu giúp hắn, trong những dòng thư hiện rõ sự bồn chồn khắc khoải không yên, thế nhưng hắn chợt nhận ra một chuyện, đó chính là huynh trưởng mình đã không còn xưng hô với mình bằng hai chữ “A Tuyên” thân mật như mọi khi nữa, mà thay vào đó là “bệ hạ” giống bao người khác. Chúc Vân Tuyên cứ im lặng mà nhìn chăm chăm lá thư hồi lâu, không lên tiếng, cũng không có phản ứng gì.
Cao An giúp hắn thay đổi chén trà, sau bỗng thấy đối phương không nhúc nhích mới thắc mắc nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, vì sao điện hạ gửi thư tới… Mà ngài vẫn không vui?”
Trong đôi mắt óng ánh nước của Chúc Vân Tuyên hiện ra một tia tự giễu, hắn khẽ buông lá thư xuống, rồi khẽ khàng nỉ non: “Chẳng trách sao những vị đi trước đều nói ngồi trên cao sẽ cực kỳ lạnh lẽo. Từ nay về sau, dường như trẫm đã chính thức trở thành người cô độc rồi.”
“Bệ hạ...”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại: “Thôi, đây vốn là con đường trẫm tự chọn, sao có thể oán trách người khác cho được.”
Phủ An Nhạc hầu.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng lớn trước hầu phủ, Lương Trinh bước xuống xe, rồi thong thả chậm rãi cất bước đi vào. Các vị trưởng bối Lương gia bao gồm cả An Nhạc hầu giờ khắc này đều có mặt đông đủ ngồi ở chính sảnh, ai nấy đều không lấy làm vui gì, chợt lão phu nhân đứng đầu trong nhà lên tiếng nói trước: “Chiêu vương đúng là thật có giá, mời tận năm lần bảy lượt mới chịu trở về một chuyến, còn để bà già như ta cùng trưởng bối thúc bá trong nhà phải chờ đợi một phen.”
Lương Trinh không hề bị chút chuyện vặt vãnh kia làm cho lung lay, chỉ khẽ hững hỡ đáp trả lại: “Tổ mẫu* hà tất chi phải nói như vậy, nay tiên đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, thành ra trong cung có hàng tá chuyện cần làm, ta quả thực cũng không có thời gian rỗi rãnh, dù sao cũng phải đặt chuyện công làm đầu.”
— Tổ mẫu: bà nội
“Ngươi mà có chuyện công gì để làm chứ?” An Nhạc hầu Lương Phong trưng cặp mắt giận dữ nhìn hắn rồi phẫn nộ mắng: “Ai đời như ngươi ngay cả vị trí nhiếp chính vương cũng không cần, lại đi giúp tên Thụy vương kia giành giật ngôi vị từ cửu điện hạ, có phải ngươi bị điên rồi hay không?”
Gã ta vừa dứt lời, thì một phu nhân xinh đẹp mặc y phục sang trọng bên cạnh lập tức òa khóc nức nở lên tiếng chất vấn Lương Trinh: “Ngươi mau nói cho ta biết Hinh nhi nó chết như thế nào?Đang khỏe mạnh sống sờ sờ ra đó sao lại chọn tuẫn táng? Có phải là ngươi bức ép nàng chết hay không? Có đúng không hả?”
Ngay lúc đối phương đang định nhào tới tóm lấy vạt áo mình, Lương Trinh bình tĩnh lui về sau một bước, người hộ vệ bên cạnh hộ cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, khiến cho ả phu nhân kia sợ đến mức thét ầm lên, cả người xiêu vẹo nghiêng ngã được hạ nhân đỡ về chỗ ngồi. Lão phu nhân chứng kiến cảnh tượng trên cũng bị làm tức cho điên máu, đôi mắt đẫm lệ tra hạch Lương Trinh: “Ngươi muốn làm gì đó? Ngươi mang đám người này theo tới đây, là muốn ra tay với người trong nhà hay sao?”
Lương Phong cũng nổi giận trách mắng: ” Cái đồ nghiệt tử này! Ngươi đừng quên trên danh nghĩa ngươi vẫn là con trai của ta!”
Lương Trinh lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng đám người đang phẫn nộ sục sôi bên trong căn phòng này, rồi tỏ ra khinh thường lên tiếng: “Tổ mẫu, phụ thân, ta nhớ lý do các vị gọi ta tới đây là vì việc nhà, thế nhưng bây giờ cứ luôn mồm luôn miệng nghị luận việc của triều đình, thậm chí còn đặt nghi vấn đến bệ hạ, chẳng lẽ các ngươi không sợ một khi mấy lời này truyền đi, sẽ khiến cho toàn bộ Lương gia bị hứng chịu tai ương sao?”
“Ngươi!”
Lương Phong trừng đến độ như sắp nức toác cả mắt, hận không thể dùng gia pháp quất chết thằng con ngỗ nghịch bất hiếu này. Ánh mắt của Lương Trinh giờ đây khi nhìn bọn họ chỉ là một đôi mắt rét buốt lạnh như băng, hắn tỏ ra không chút kiên nhẫn mà lên tiếng nhắc nhở ả phu nhân còn đang khóc lóc kia: “Tam thẩm nương*, Thần quý phi là tự nguyện tuẫn táng theo, đây là do nàng tình sâu nghĩa nặng với tiên đế, hẳn là chuyện tốt, ngươi nên thấy vẻ vang mới phải, ngoài ra ta thấy ngươi cũng đừng nên nói bậy, tránh cho họa từ miệng mà ra.”
— thẩm nương: dì
Sau đó mới chuyển sang Lương Phong: “Phụ thân, có một số việc tự ta và ngươi đều rõ ràng trong lòng, không cần phải nói rõ chi nữa, trên danh nghĩa là cha con, ta cũng sẽ không làm mất mặt ngươi, chỉ là từ nay về sau, các ngươi tốt nhân đừng động tay động chân vào chuyện của ta, bằng không… Đừng trách sao ta không nể mặt mũi.”
“Cái tên súc sinh này! Tốt xấu gì Lương gia cũng đã có công nuôi nấng ngươi hai chục năm trời…”
Lương Trinh không chút khách khí ngắt lời gã: “Vì sao Lương gia nuôi ta, trong lòng phụ thân chắc cũng đã tường tận, bằng không chỉ với một đứa con riêng thứ sống tạm bợ Lương gia như ta, sao có thể đi vào nhà họ Lương này? Các ngươi đã phá hoại tương lai cha ta thì thôi, đừng hòng mà phá hoại sang ta!”
“Ngươi… Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Không phải chúng ta cũng cực khổ vất vả nuôi lớn ngươi tới từng này hay sao?”
“Thật sao?” Lương Trinh nhẹ giọng lặp lại, trong mắt toàn là sự khinh bỉ xen lẫn hờ hững.
Lương Phong nghe tới sững người, khi nhìn tới ánh mắt của hắn, khí thế hừng hực đột nhiên yếu đi mấy phần, lời nói ra cũng không đánh thép như nãy: “Tất nhiên là thật… Tên ngỗ nghịch bất hiếu kia, ngươi còn ở đây mà lý sự à?”
“Ồ.”
Năm đó Tạ gia thế lớn, phụ thân của Tạ hoàng hậu là Tạ lão quốc công thủ phụ đương triều, thái tử cũng được hoàng đế hết mực cưng chiều yêu thương. Ngươi nhà họ Lương ban đầu vốn là định muốn dựa vào “đứa con của hoàng đế” này mà sớm ngày thăng quan tiến chức, thế nhưng vẫn còn lo lắng lo sợ bị Tạ gia nhắm vào, thành ra vẫn kéo dài trì hoãn hết mười mấy năm nay, đến khi chờ được cảnh Tạ quốc công sụp đổ, thái tử thất sủng mới nhân cơ hội đó đẩy hắn đưa đến ngự tiền. Ngay từ lúc ban đầu, người nhà họ Lương này chỉ muốn dùng hắn để đổi được lợi ích lớn nhất cho mình mà thôi, bây giờ nói ra mấy câu dễ nghe như vậy, cũng chỉ lừa gạt được bọn con nít ba tuổi.
Lão phu nhân hết sức căm phẫn, cố sức lấy hơi mà chửi: “Ngươi đúng là một kẻ bội bạc, dù gì ngươi cũng làm thế tử An Nhạc hầu suốt bao năm qua, chúng ta có lỗi gì để mà phải xin? Sao ngươi dám như vậy, sao ngươi dám hả!”
“Tổ mẫu là muốn bức ép khiến ta phải nói hết những chuyện dơ bẩn kia ra hay sao?” Vẻ mặt Lương Trinh càng trở nên lạnh hơn, hắn quyết động đi trước một bước dò hỏi.
Lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của hắn, đột nhiên cũng bắt đầu e dè, nhất thời cứng họng rồi ra vẻ chột dạ dời tầm mắt đi.
Lương Trinh không quan tâm lão nữa, kế tiếp liền quay sang phía vị phu nhân vẻ mặt nguội lạnh hững hờ đứng bên Lương Phong: “Những năm nay ta thân là thế tử rốt cuộc đã phải sống những ngày tháng ra sao, thì không ai rõ ràng hơn mẫu thân, các ngươi cần gì phải hỏi ta.”
Người phu nhân kia cũng chỉ cúi gầm mặt không nhìn hắn, trong đôi mắt cũng ẩn chứa sự chột dạ không sao giấu được.
Lương Trinh chỉ buông ra một nụ cười giễu, hắn cũng không muốn dây dưa thêm với những người nhà họ Lương này, bèn trầm giọng nhắc nhở đám người không ai có biểu cảm giống ai trong căn phòng này: “Các ngươi đừng hòng bày mưu tính kế ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến nhà họ Lương này sụp đổ, hiện tại đã khác xưa, ta hy vọng các ngươi tốt nhất nên kịp thời nhận rõ hiện thực.”
Nói xong liền bước chân ra khỏi hầu phủ rồi ngồi vào trong xe, hạ nhân bên ngoài lúc này nhỏ giọng hỏi hắn bây giờ nên hồi phủ hay là vào cung, Lương Trinh chỉ mỏi mắt nhắm mắt, song ra lệnh: “Ra ngoại thành.”
Nguyên Tế Tự nằm ở phía nam được xây dựng từ thuở tiền triều, đến nay đã được hơn năm trăm năm lịch sử, hiện vẫn đang là chùa miếu khói hương hưng thịnh nhất dành cho hoàng thất. Xe ngựa của Lương Trinh dừng ở cửa bên sau núi của ngôi miếu, một lát sau liền có một vị tiểu tăng ra ngoài nghênh đón rồi dẫn hắn đi vào hậu điện bình thường dành cho khách hành hương.
Trong đại điện tĩnh mịch đầy hiu quạnh này, Lương Trinh tự tay thắp dầu lên cho hai ngọn đèn chong* như hắn đã từng làm trong hai mươi năm qua, ánh lửa lấp lóe khẽ chiếu rọi đôi mắt sâu thăm thẳm như không thấy đáy của hắn.
— Tháp đèn chong: được thắp ngày lẫn đêm trước tượng Phật.
Một lão trụ trì với gương mặt hiền từ phúc hậu bước vào cửa, Lương Trinh thấy người liền mau chóng tiến lên, cung kính Phật lễ.
“Ngồi đi.”
Lão trụ trì ngồi xuống bồ đoàn, rồi tụng lên kinh phật hệt như ngày xưa. Thanh âm tụng kinh niệm phật trầm thấp bỗng chốc vang vọng cả gian phòng, Lương Trinh chỉ yên lặng ngồi đó mà nghe, trên tay còn nhẹ nhàng xoay chuyển những hạt phật châu, nỗi lòng xáo động kia cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đợi đến khi hoàng hôn dần lắng xuống, lão trụ trì mới thôi tụng kinh. Người từ từ mở mắt ra, nhìn Lương Trinh đang thơ thẩn hồn mây, chợt than khẽ: “Đã nhiều năm qua, lão nạp vẫn chưa thôi hối hận về chuyện lúc trước đã không giữ ngươi lại.”
Tuy rằng ở trong miếu phải chịu đựng cảnh kham khổ sống qua ngày, thế nhưng cũng tốt hơn vào hang hổ hầu phủ kia bị làm khó làm dễ. Cái người mẫu thân trên danh nghĩa của hắn ngay từ đầu đã cho là hắn chiếm mất mệnh số của con trai mình, thành ra cho dù Lương gia có cho hắn là con của đế vương đi chăng nữa, thì suốt từ năm chào đời đến khi tròn mười bảy tuổi Lương Trinh vẫn chưa được ngày nào được sống trong cảnh yên bình, ả phụ nữ kia hết lần này đến lần khác đều ngấm ngầm dùng những thủ đoạn bỉ ổi của mình hành hạ hắn. Hắn có thể bình an lớn lên sống tới tận ngày hôm nay, quả thực đã là một chuyện không mấy dễ dàng.
Lương Trinh cười khổ: “Nếu như ta ở lại trong miếu này, thì cũng đâu thể trở thành Chiêu vương khuynh đảo triều chính như ngày hôm nay, bây giờ như vậy cũng không phải là không tốt.”
“Lương thí chủ chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy.”
Lương Trinh nhắm mắt lại: “Cha ta.. Không lẽ ông ấy không cảm thấy căm hận sao? An Nhạc hầu phủ kia vì chút tiền đồ vinh hoa phú quý mà nhẫn tâm hiến tặng ông cho hoàng đế, đồng thời còn chia cắt phụ thân cùng ông, không lẽ với tất cả những chuyện này cũng không khiến ông ấy cảm thấy oán hận chút nào hay sao?”
Lão trụ trì lãnh đạm đáp lời: “Hận để làm gì, oan oan tương báo bao giờ mới dứt.”
“Cẩu hoàng đế đã chết, An Nhạc hầu phủ vốn chưa từng nổi danh kia sớm muộn gì cũng sẽ thua, còn Tạ thị…”
“Con trai của Tạ hoàng hậu nay đã là hoàng đế đương triều, có lẽ là do ngươi dốc sức đẩy hắn lên, nhưng vì sao người nhất định phải như vậy? Người sai ở đây là huynh trưởng của Tạ hoàng hậu, chứ không phải là hoàng hậu, năm đó người thật lòng muốn thả cha người cho ông ấy rời đi, cuối cũng là do vị Tạ quốc công kia tự chủ trương đẩy cha người vào bước đường cùng. Ta nhớ lúc Tạ hoàng hậu còn sống, người vẫn luôn cảm thấy bứt rứt áy náy về chuyện này, cứ luôn nghĩ bản thân đã giết cha người cùng đứa nhỏ kia, cho nên đã nhiều lần đến trước tượng Phật thỉnh tội. Tạ hoàng hậu vốn là một người chân chính thiện lương, nếu Lương thí chủ muốn trả thù cũng không nên liên lụy đến con trai nàng. Chuyện cũ đã qua, cần gì phải chấp nhất, cuối cùng cũng chỉ làm khổ chính mình.”
Lương Trinh hơi run: “Ta vừa mới giúp hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, có lý gì lại muốn trả thù hắn chứ, chỉ là hắn không tin ta thôi.”
“Hai chữ tín nhiệm, nghe qua thì nhẹ, thế nhưng nặng tựa thái sơn, vốn không phải dễ dàng, ngươi căn bản cũng không tin hắn.”
Lương Trinh than thở: “.. Hắn cũng giống ta, đều là người một thân một mình, sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.”
Lão trụ trì nghe xong chỉ im lặng, một chốc lát sau, chợt nhắm mắt lại lần nữa, rồi tiếp tục tụng kinh văn.
—————————-
Chương này thôi không mắng Trinh nữa, Trinh về đây cho chị ôm cái, hai đứa nhỏ này đứa nào cũng khổ…
Ngoài lề: Niên hiệu Cảnh Thụy 景瑞 của Chúc Vân Tuyên: bao gồm chữ Thụy trong Thụy vương + chữ Cảnh 景 trong “cảnh trí” (thế nhưng Vân Tuyên dùng chữ này vì một ngụ ý khác, vì từ “Cảnh 景 jǐng “này cũng là từ đồng âm tên với huynh trưởng Chúc Vân Cảnh”璟 jǐng”, cho nên Chúc Vân Tuyên muốn dùng niên hiệu để xem như nhớ tới việc anh mình xưa là thái tử, coi như giang sơn này cũng là một phần của anh)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 8: Người cô độc
Chương 8: Người cô độc