Phạm Âm yên tĩnh ngồi trên cây, nhìn mũi chân của mình đang lay động trên không trung, kéo theo không khí như đang đông đặc ở xung quanh, bởi vì khí áp thấp, trong không khí tràn đầy phân tử nước, hiện ra ẩm ướt rồi lại oi bức, nhưng mấy thứ này chẳng là gì với tinh linh cả.
Đúng vậy, cho dù là cái chết, cũng chẳng là gì với tinh linh cả. Mặc kệ là chiến tranh hay là thời gian, chủng tộc còn lại đều không trốn thoát được những thứ này.
Phạm Âm thấy Tinh Linh Vương đang từ hành lang thật dài đi đến đây, mái tóc dài màu bạc của y không được đan lại, mà để chúng nó tản ra, áo trắng, khiến người ta không nhịn được sinh ra ấn tượng tốt, nhất là đôi mắt mặc lục ôn hòa đó. Y đi rất chậm, tao nhã đến mức có thể cảm động được nhà thơ chậm chạp nhất, trên thân y tỏa ra khí tức thuần khiết, hệt như tới từ không khí tinh khiết rét lạnh nhất của phía Bắc đại lục, vốn không khí như xi măng khiến người bực bội cũng trở nên mát mẻ hơn.
Phạm Âm nhìn y, chân vẫn còn đang vô ý thức lắc lư, hắn không biết lúc Tinh Linh Vương từ đầu hành lang kia đi đến chỗ mình thì trên chiến trường lại có bao nhiêu người chết, nhưng vậy thì có quan hệ gì chứ. Sinh mệnh tất nhiên phải tiếp nhận tử vong, tinh linh không quan tâm có bao nhiêu người chết đi, tinh linh chỉ để ý vận mệnh của Ager, bởi vì cái đó tương liên với vận mệnh của bọn họ.
Tinh Linh Vương chẳng vội chút nào, nếu như tinh linh chết đi, linh hồn sẽ ở điện Anh Linh chờ đợi thân thể mới, tử vong cũng không phải tử vong chân chính.
Y ở dưới cây nhìn thấy Phạm Âm, đôi mắt xanh biếc ôn hòa đó đẹp đến mức khiến người không thể nói dời mắt đi được, y chẳng nói gì cả, nhưng Phạm Âm biết y đang đợi đáp án của hắn.
Nếu như nói cho y biết Kỳ chính là kí chủ mà Thần Hắc Ám ký sinh, vậy thì Kỳ sẽ chết. Hắn vẫn có hơi mâu thuẫn, hắn không hy vọng Kỳ luôn tới quấy rầy hắn, nhưng cũng không hy vọng Kỳ sẽ chết. Hắn muốn trải qua cái loại cuộc sống yên tĩnh lúc trước với Tinh Linh Vương, hoặc tùy tiện ngao du trên đại lục, nhưng vậy phải trả giá bằng mạng sống của Kỳ.
Phạm Âm nhảy xuống khỏi cây, hắn không cảm thấy xa lạ gì với cảm giác này. Phạm Âm nhớ tới rất sớm rất sớm trước đây, đó là một thiếu niên có thân thể mảnh khảnh yếu ớt, làn da của hắn trắng nhợt đến mức bệnh hoạn. Đôi mắt đỏ của hắn rất đẹp, mang theo cố chấp và sủng nịch. Phạm Âm nhớ tới lúc bọn họ cùng nhau ăn cơm, hắn cầm bộ đồ ăn, chầm chậm dùng cơm sau bữa trưa yên tĩnh, lúc đó dường như đã tiếp cận vĩnh hằng hoàn mỹ.
“Ngươi có thể cân nhắc chốc lát, tuy đại khái ta đã đoán được là ai.” Tinh Linh Vương vươn tay ôm Phạm Âm vào trong lòng y, cằm của y cảm giác được sự mềm mại mịn màng của mái tóc đen, “Ít nhất Alice vẫn không phát hiện bọn chúng có hành động gì khác.”
“Tại sao phụ quân không phái viện quân cho Alice?”
“Vậy thì có thể khiến Thần Hắc Ám đến gần chiến tuyến hơn, có lợi cho hành động của chúng ta.” Tinh Linh Vương nói “Sau đó điều quân đội qua đây, tiêu diệt quân đội của chúng.”
“Mỗi lần đều như vậy à?” Phạm Âm nói “Vậy có hơi giống như đang chơi cút bắt ấy.”
“Đúng là có hơi giống chơi cút bắt.” Tinh Linh Vương bật cười, giống như một đứa trẻ tinh nghịch, “Có lúc gã thắng, có lúc ta thắng, sau đó chiến tranh sẽ kết thúc.”
“… Giống như việc chung theo thường lệ ấy nhỉ.” Phạm Âm nói “Nếu ngươi thua thì sao?”
“Vậy thì sẽ là chiến tranh chân chính.” Tinh Linh Vương khẽ nói “Có điều có đường tắt thoải mái hơn, ai sẽ đi vòng một đoạn đường dài chứ?” Phạm Âm ngoẹo đầu không nói gì.
Tinh Linh Vương dịu dàng nói: “Dù sao kết quả đều giống nhau, có quan hệ gì chứ?”
Đúng vậy, dù sao kết quả đều giống nhau. Phạm Âm từng làm rất nhiều quyết định tàn khốc, có một vài quyết định được xưng trên cả tàn khốc, nhưng hết thảy lựa chọn đều có vẻ dễ như trở bàn tay vậy, nhưng mà vào lần này lại không cất bước tiến lên được.
Hắn không thể nhìn Ager diệt vong, bởi vì chính hắn cũng là tinh linh, không thể nào nhìn linh hồn của Nguyệt Bạch bị ăn mòn bởi nguyền rủa. Chiến tranh đã bắt đầu, mỗi phút đều có sinh mệnh đang biến mất.
“Kỳ, Kỳ Nero, ám tinh linh của rừng rậm Hắc Ám.”
…
Kế đi ở trên con đường thật dài, đế giầy gõ lên cẩm thạch sáng bóng vang lên âm thanh cô đơn, trong không khí tràn đầy mùi lưu huỳnh và nguyên tố ma pháp, đến từ những cây đuốc không bao giờ tắt kia. Hắn ngẩng đầu nhìn những cột trụ màu đen vẫn luôn kéo dài vào trong bóng tối hắc ám bên cạnh, cho dù với năng lực nhìn ban đêm ưu tú của ám tinh linh, cũng không thể nào nhìn thấy được trần nhà của nó.
Nơi này dù có đốt đuốc, thì vẫn nhìn rất u ám, phía sau Kế là một vùng mênh mông, điều này có quan hệ gì chứ, phía trước cũng là một vùng mênh mông.
Tâm trạng của Kế lúc này có chút nặng nề, chiến tranh càng thuận lợi, hắn càng bất an, hơn nữa tình huống của Kỳ cũng không tốt. Bây giờ hắn có hơi sợ khi nhìn thấy Kỳ, bởi vì hắn cảm thấy Kỳ đang chậm rãi biến mất. Loại tình huống này rất tệ, ngươi muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng tay của ngươi như đang mò vào trong nước, sờ qua sờ lại đều là nước.
Lúc Kế nhìn thấy Kỳ, Kỳ đang ngồi ở trên vương tọa, hắn yên lặng nhìn tấm gương sát đất to lớn ở trước mặt, bên trong rõ ràng có thứ gì đó hấp dẫn hắn.
“Chào buổi trưa.” Kế tiến lên nói.
Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Kế thì nở nụ cười, ôn hòa nói: “Chào buổi trưa, Kế.”
Loại tình huống này chưa bao giờ xảy ra giữa bọn họ, nhưng bây giờ lại thường xuyên xảy ra, khiến Kế có hơi luống cuống. Cách thức sống chung giữa hắn và Kỳ, nói theo quan hệ bình thường thì có chút… không hòa hợp. Tất nhiên trong ám tinh linh rất ít có bạn bè hoặc là thân thích sống chung vui vẻ với nhau, cho nên ám tinh linh đều hiếu chiến, cho dù hòa thuận ngoài mặt cũng chẳng thèm mất công để duy trì nữa, điều này không giống tinh linh.
Tất nhiên, tình yêu cũng sẽ xảy đến với chủng tộc này, ví dụ như Kế thích Freya, Kỳ thích Phạm Âm. Nhưng với chủng tộc ở trận doanh Hắc Ám thì bọn họ thường quen đánh đối phương phản kháng đến gần chết, sau đó kéo về lãnh địa của mình. Đây là một loại phương pháp bọn họ thường dùng để biểu thị ra tình yêu mãnh liệt, cũng là cách trực tiếp nhất đơn giản nhất.
Kế trừng mắt nhìn Kỳ, vốn trên thân Kỳ tỏa ra khí tức hắc ám mạnh mẽ, bằng không hắn cũng không thể dễ dàng làm thủ lĩnh của ám tinh linh như vậy, tuy có một phần nguyên nhân là bởi vì gia tộc của bọn họ đứng đầu trong ám tinh linh. Ám tinh linh vẫn luôn là chủng tộc có quan niệm gia tộc rất sâu.
Nhưng mà bây giờ, loại khí tức hắc ám khiến người bất an đó đã rất nhạt, nhạt đến mức nếu Kế không cẩn thận phân biệt thì hoàn toàn không thể nào cảm giác được.
Chợt một ý niệm buồn cười nhảy ra trong đầu hắn, chẳng lẽ Kỳ vì bán tinh linh kia, quyết định đầu nhập vào trận doanh Quang Minh à?
Tất nhiên thực tế sẽ không phải vậy rồi.
Bởi vì hắc ám chân chính có thể che giấu được tất cả.
Kỳ không còn là thiếu niên nhìn thấy mình sẽ nhíu mày chán ghét, cũng không phải là tên bạo quân ám tinh linh trẻ con tức giận sẽ lấy người khác để trút giận.
Hắn đang phát sinh thay đổi, đang phát sinh thay đổi về phía thần vị. Mà kết quả của thay đổi là: hắn sẽ biến thành một bộ phận của Thần Hắc Ám. Ám tinh linh gọi là Kỳ từ đây sẽ biến mất ở dưới chân của Thần Hắc Ám, biến mất trong đống xương khô chồng chất ở dưới chân của Thần Hắc Ám, cũng trở thành một bộ phận của chúng nó.
Tính tình của Kỳ bắt đầu trở nên ôn hòa, không còn nóng nảy, hắn không động một chút sẽ giết người nữa, cũng không còn tàn bạo phá hủy kiến trúc cung điện nữa, làn da trắng nõn của hắn càng ngày càng hồng hào, không còn mang theo tái nhợt đặc hữu của ám tinh linh như trước đây nữa.
Mái tóc ngắn màu đỏ của hắn chậm rãi dài ra, mang theo màu sắc tươi đẹp như máu vậy, giống như đó chính là chất dinh dưỡng để tẩm bổ khu rừng rậm Hắc Ám này. Hắn không còn cầm vũ khí như chiến sĩ nữa, thậm chí hắn chỉ lười biếng ngồi ở trên vương tọa, quan sát nhất cử nhất động của toàn bộ chiến trường. Hắn trở nên uy nghiêm hơn lúc trước, đôi mắt đỏ càng trở nên mê người, giống như ngay cả hô hấp của người ta cũng có thể dễ dàng cướp đoạt. Khóe miệng của hắn thường nhếch lên. Mặc kệ chiến tranh thắng lợi hay là thất bại, hắn đều giống như một người điều khiển con rối, ở phía sau quân đội hắc ám yên lặng thao tác, mà toàn bộ bọn họ đều là một con cờ trong tay hắn.
Hắn dường như từ một người này biến thành một người khác.
Kế mỗi lần nhìn thấy hắn, đều sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ của hắn càng trở nên xinh đẹp, cũng càng trở nên vắng lặng. Kế đột nhiên phát hiện, quân vương bạo quân đó có khí chất hệt như Tinh Linh Vương ở Thụ Hải Wabenella.
Cái loại cơ trí do thời gian lắng đọng và nhạy bén nhìn thấu tất cả, cùng với mang theo ánh mắt từ bi giống như Thần, tuy hắn là Thần tượng trưng cho tử vong và dịch bệnh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Hắn yên tĩnh ngồi ở trên vương tọa trong cung điện này, giống như chính là một bộ phận của cung điện. Nơi này yên tĩnh đến mức chỉ còn thừa lại âm thanh thiêu đốt của ngọn đuốc, chỉ là cung điện quá lớn, quá trống trải, ngay cả âm thanh của ngọn đuốc cũng bị vùi lấp ở trong tĩnh mịch giống như tử vong.
“Đang nhìn chiến trường à?” Kế nhẹ giọng hỏi, bọn họ đã rất lâu không cãi nhau, nhìn bọn họ sống chung tốt đẹp hệt như rất thân thiết vậy, nhưng quan hệ trên mức độ thế này khiến Kế cảm thấy chán ghét, hắn thà rằng Kỳ vẫn là quân vương bạo quân hễ một tí là giết người…
“Không.” Kỳ dịu dàng trả lời, đôi mắt đỏ cũng không rời khỏi mặt gương, hắn lười biếng ngồi trên vương tọa, ngón tay phải lần lượt gõ tay vịnh, nhìn bộ dáng rất nhàn nhã, “Ta đang nhìn Tinh Linh Vương và Phạm Âm đến rừng rậm Hắc Ám.”
“Cái gì? Sao kết giới không có chút báo động nào…” Kế không thể tin đi đến phía mặt gương, sau đó trầm mặc. Gương sẽ không nói dối, nó chiếu rọi rõ ràng hai bóng dáng trong rừng rậm Hắc Ám, bọn họ đang đi trên đường nhỏ, đang ở biên giới rừng rậm.
“Kết giới là sở trường của Huyền, y có thể dễ dàng xuyên qua bất kỳ kết giới nào mà không khiến người phát hiện.” Kỳ nở nụ cười, giống hệt một đứa trẻ chuẩn bị chơi trò chơi, “Kế, Phạm Âm cũng tới, coi bộ tâm trạng của hắn có vẻ không tốt lắm.”
“… Đúng vậy.” Kế nói khẽ, hắn nhìn mái tóc như hồng ngọc của Kỳ đã dài đến eo, bộ dáng này hiện rõ sự quyến rũ, “Có lẽ hắn không thích thời tiết nơi này.”
“Ta rất nhớ hắn, hắn cũng sẽ nhớ ta chứ?” Kỳ nghiêng nghiêng đầu, nhìn bán tinh linh tóc đen kia nói khẽ.
“Ta không biết ngươi vẫn luôn thích hắn.” Kế nói khẽ, “Ngươi đã quên rất nhiều chuyện, duy chỉ có ký ức về hắn là sâu sắc.”
Kỳ trở nên yên tĩnh, hắn không cười nữa, hắn quay đầu nhìn Kế nói: “Kế, điều này rất đơn giản, giống như ở trong một đêm ánh sao rực rực tại một ngày nào đó, chúng ta nhất định đã được định trước sẽ bị một ngôi sao trong đó hấp dẫn.”
“Đúng vậy…” Kế nói “Chúng ta đều hiểu, có vài chuyện đã được sắp đặt sẵn, số mệnh bất luận ở trận doanh Quang Minh hay là trận doanh Hắc Ám chưa từng thiếu tín đồ.”
Đúng vậy, vào một đêm ánh sao rực rực ở một ngày nào đó, chúng ta đã được sắp đặt sẵn sẽ bị một ngôi sao trong số đó hấp dẫn.
Cho dù bầu trời rất cao, thời gian của ngôi sao chúng ta nhìn chăm chú sẽ rất lâu rất lâu, nhưng chúng ta vẫn không từ bỏ. Vươn tay lên cao, hy vọng có thể càng gần nó hơn một chút, trong hai tầng áp lực của năm tháng và hiện thực, có vài người sẽ vẫn trung thành với tình cảm của mình.
Phạm Âm và Tinh Linh Vương cùng đi vào trong rừng rậm Hắc Ám, rừng rậm này nhìn cũng không khác mấy với Thụ Hải Wabenella, chúng nó nhìn có vẻ như đều cự tuyệt người xa lạ tiến vào, phơi bày ác ý đơn thuần.
Chẳng qua trong rừng rậm Hắc Ám không có sinh vật hiền lành như mấy loài động vật chim, động vật bò sát, hoặc là nhìn giống như là động vật ăn cỏ, chúng nó đều mở to đôi mắt đỏ tham lam, điều này rất dễ giải thích, nơi này là rừng rậm Hắc Ám, bọn chúng uống máu mà sống, cho nên mắt mang theo huyết quang, một loại hiện tượng rất dễ hiểu.
Phạm Âm nhớ tới đôi mắt xinh đẹp như thạch lựu đỏ của Kỳ, đẹp hơn mấy đôi mắt ở nơi này rất nhiều. Thực tế thì Phạm Âm cũng không nhìn rõ sinh vật ở nơi này lắm, bởi vì xung quanh Tinh Linh Vương sẽ không có đồ vật không sạch sẽ. Rừng rậm vốn cất giấu đầy nguy hiểm chỉ thoáng cái đã trở nên ôn hòa.
“Ừm, đã rất lâu ta không đến nơi này.” Tinh Linh Vương chậm rãi tiến lên, “Hình như giống loài ở nơi này tiến hóa ra thói quen ăn uống mới, có lẽ lần sau có thể nghiên cứu.”
Từ sau khi kết thúc chiến tranh với Thần Hắc Ám lần trước, Tinh Linh Vương chia lực lượng của mình cho tộc Rồng ở bốn phương, cho nên y cũng không rời khỏi Thụ Hải Wabenella. Nghĩ tới đây Phạm Âm không khỏi trở nên lo lắng, bây giờ y vẫn chưa thu hồi lại lực lượng ở phía Bắc và phía Nam, không biết lần này trực tiếp chống lại Thần Hắc Ám sẽ có vấn đề gì hay không…
“Phụ quân…”
“Chuyện gì?”
“Tình huống ngươi giao thủ với Thần Hắc Ám thế nào?”
Người kia nhấc cằm: “Đều là ta thắng”
“Ồ… Vậy lần này thì sao?”
“Tất nhiên cũng là ta.” Tinh Linh Vương nheo lại đôi mắt mặc lục, “Điều này có gì cần phải hoài nghi chứ.”
Vẻ mặt như vậy Phạm Âm cũng không thường gặp, hắn quen vừa ngẩng đầu sẽ nhìn thấy dáng vẻ Tinh Linh Vương ưu nhã đến độ cướp đoạt hô hấp của người khác, không kiêu ngạo cũng không tự ti, nhưng chỉ mới đây, hắn nhìn thấy được sự hưng phấn của y, đôi mắt mặc lục bởi vì hưng phấn không thèm che giấu chút nào như vậy, lộ ra có hơi lóa mắt.
“Biểu cảm không tệ.” Phạm Âm nhón chân, hôn lên cổ y một cái, Tinh Linh Vương vươn tay ôm hắn.
“Nơi này thật đúng là một nơi tốt để hẹn hò.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền tới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Linh Kiểu Bây Giờ
Quyển 4 - Chương 110
Quyển 4 - Chương 110