Đối với Thẩm Thanh Huyền, Tâm Vực khá là xa lạ.
Có một thời gian rất dài, y từng cho rằng đời này mình sẽ không đặt chân đến nơi đây.
Hiện giờ nghĩ kĩ lại, có lẽ trước khi mất ký ức, y đã ám thị bản thân, vì e ngại nên bài xích.
Đương nhiên bây giờ y rất thích nơi này, lại càng thích người bên cạnh hơn.
Cố Kiến Thâm trong tâm cảnh nào biết suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền, hắn không kiềm được nhìn y, khi nhìn y, hắn có một cảm giác quen thuộc không giải thích được.
Mặc dù đã già, nhưng khí chất một người sẽ không thay đổi. Dù cho da thịt mất đi vẻ nhẵn nhụi, đôi ngươi không còn sáng ngời, nếp nhăn hằn trên khóe mắt, nhưng đường nét vẫn đẹp, tư thái tao nhã, cùng với nụ cười nhẹ bên môi, lộ rõ vẻ phong hoa tuyệt đại thời trẻ.
Huống chi ở giới tu chân, tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề.
Trở nên già nua, nhất định có nguyên nhân gì đó.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
Thẩm Thanh Huyền suy tư rồi đáp: “Tâm pháp tu hành của ta rất cổ quái, nó bắt ta không được động tình động dục.”
Cố Kiến Thâm ngẩn người, truy hỏi: “Ngươi thích ai sao?” Thật kỳ lạ, hỏi vậy nhưng miệng hắn lại thấy có chút cay đắng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, lại cúi đầu cười nói: “Đúng vậy, yêu một người, yêu cho động tình động dục, yêu cho tới tâm pháp phản phệ, trở thành cái dạng quỷ này.”
Cố Kiến Thâm nhìn y, trái tim như bị ai bóp chặt, đau đớn không thể hình dung.
Hắn nhíu mày: “Ngươi bị tâm pháp phản phệ vì hắn, vậy hắn ở đâu?”
Thẩm Thanh Huyền không trả lời.
Đau đớn trong ngực Cố Kiến Thâm rất nhanh hóa thành ngọn lửa vô danh, hắn nói: “Chẳng lẽ hắn bỏ rơi ngươi?”
Lần này Thẩm Thanh Huyền chưa kịp nói gì, Cố Kiến Thâm đã nổi giận đùng đùng: “Kẻ lang tâm cẩu phế như thế, sao đáng để ngươi đánh đổi một tấm chân tình!”
Thẩm Thanh Huyền buồn cười trong lòng … chửi mình như thế thật sự không sao chứ đồng chí Cố Đại Thâm!
Đương nhiên ngoài mặt y không cười, Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Không phải.”
Cố Kiến Thâm cũng không rõ vì sao mình nổi giận, lạ lùng là hắn cảm thấy không cam lòng.
Tại sao y lại thích một người vứt bỏ y, tại sao lại yêu một người phụ bạc y, tại sao lại vì một người không đáng trở nên thế này?
Những suy nghĩ đó cứ chiếm giữ trong đầu hắn, cũng chiếm lấy tâm hắn, nhưng nghĩ kĩ lại, Cố Kiến Thâm cảm thấy bản thân rất kỳ lạ.
Bèo nước gặp nhau, nói với nhau mấy lời, sao hắn lại có những suy nghĩ lạ lùng thế này?
Có lẽ do khó chịu nhỉ … Bất kể ai đối mặt chuyện bất công như thế đều sẽ sinh lòng khó chịu.
Thẩm Thanh Huyền ngập ngừng nói: “Là ta rời xa hắn, không thể không rời xa hắn.”
Y nói thế, Cố Kiến Thâm lập tức ngơ ngác, ngay sau đó là cảm giác đau đớn không cách nào hình dung, tựa như thật lâu trước đó đã có người gieo hạt giống kịch độc vào huyết dịch hắn, mà lúc này chúng nó bừng tỉnh, như dây leo đầy gai điên cuồng, xoắn chặt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi … không muốn để hắn thấy hình dạng này của mình sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừ, ta hy vọng sẽ lưu lại giây phút mình đẹp nhất trong lòng hắn.”
Hiện giờ ngươi cũng rất đẹp … Đương nhiên Cố Kiến Thâm không nói ra.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Ta muốn rời xa hắn, cũng muốn quên hắn, vì suy cho cùng bọn ta không có cách nào ở bên nhau.”
Môi Cố Kiến Thâm mấp máy, không nói thêm gì.
Thẩm Thanh Huyền cũng không nói tiếp nữa, hai người cứ ngồi lẳng lặng như thế, nhìn sóng lúa màu cam rộng lớn trước mặt.
Thẩm Thanh Huyền: “Nơi này thật đẹp.”
Cố Kiến Thâm: “Ta cũng lần đầu tiên đến đây.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta đến đây, cũng cảm ơn ngươi đã ngồi cùng ta lâu đến vậy.”
Cố Kiến Thâm biết y sắp đi, không nhịn được mà nói: “Hãy quên hắn đi, như vậy tâm pháp của ngươi sẽ thôi phản phệ, có thể tiếp tục tu hành, có thể …”
“Nhưng ta không có cách nào quên hắn, chỉ có điều …” Thẩm Thanh Huyền thấp giọng, “Sư phụ sẽ giúp ta khóa ký ức có liên quan đến hắn.”
Cố Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm thấy rõ: “Thế cũng tốt, dù sao vẫn nên nhìn về tương lai.”
Thẩm Thanh Huyền lại nhìn hắn, từ tốn nói: “Ta phải đi rồi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Sau này chúng ta vẫn có thể gặp nhau chứ?”
Thẩm Thanh Huyền cụp mắt: “Ta sẽ bế quan tu hành, nếu có cơ hội, chúng ta có thể gặp lại.”
Trước khi chia xa, Cố Kiến Thâm mở miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, đôi ngươi xám trắng như lốm đốm những vì sao, y khẽ nói: “Ta viết một tờ giấy, để dưới lá cây, chờ ta đi rồi ngươi hãy mở ra.”
Trái tim Cố Kiến Thâm thắt lại, hỏi y: “Chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “… Thay vì hỏi chuyện quá khứ, không bằng nhìn về tương lai.”
Nói xong câu đó, Thẩm Thanh Huyền bỏ đi.
Cố Kiến Thâm tìm được tờ giấy kia, nét chữ trên đó sạch gọn xinh đẹp, hơn nữa còn giản đơn rõ ràng.
— Hẹn gặp lại.
— Thẩm Thanh Huyền.
Chỉ năm chữ, chỉ một câu nói cùng một cái tên.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm ba chữ Thẩm Thanh Huyền, dùng sức vò nát tờ giấy.
Y là vị thiên kiêu kia của Vạn Pháp tông, Liên Hoa đạo quân của Thiên Đạo.
Đi một khoảng thật xa, Thẩm Thanh Huyền mới nói với Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh: “Đưa ta đến thời điểm đã thành thánh.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng: “Mau đi, ta muốn xem sẽ thay đổi thế nào.”
Bọn họ không thể thay đổi quá khứ, nhưng ảo cảnh có thể mô phỏng ra một khả năng khác.
Thẩm Thanh Huyền muốn xem.
Cố Kiến Thâm khẽ thở dài, nghe theo nguyện vọng của y: “Được rồi.”
Hắn đưa Thẩm Thanh Huyền đến mấy năm sau của tâm cảnh, cũng chính là lúc Thẩm Thanh Huyền thành thánh.
Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy thân thể rơi xuống, ngay sau đó vơi hết mỏi mệt, thân nhẹ như yến.
Thân thể sau khi thành thánh quả nhiên bay bổng hơn nhiều.
Y vừa xuất quan, vô số người đến chúc mừng.
Gặp lại Nghiêm Thiên Thụy và thất sư huynh, Thẩm Thanh Huyền hết lòng cảm khái, y nói với Cố Kiến Thâm: “Nhờ có ngươi.” Nếu không, các sư huynh đã uổng mạng trong trận chiến kia rồi.
Mặc dù bốn năm nghìn năm sau, các sư huynh cũng sẽ lần lượt ngã xuống, nhưng thân làm tu sĩ, kết thúc đại đạo tu chân coi như đã là cuộc đời viên mãn.
Chưa kể Cố Kiến Thâm còn cứu cả Vạn Pháp tông.
Nếu Cố Kiến Thâm không cứu họ, không bảo vệ cả Vạn Pháp tông, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Có lẽ sư phụ Thẩm Thanh Huyền sẽ vì thế tạo thành khúc mắc, không thể phi thăng; có lẽ Thiên Đạo sẽ xuống dốc, không thể phục hưng; có lẽ ngay cả sáu phái Thiên Đạo của tương lai cũng không thể nào tồn tại.
Quan trọng hơn, Cố Kiến Thâm đã để lại cho Thẩm Thanh Huyền mấy ngàn năm ấm áp.
Mặc dù khi đó Thẩm Thanh Huyền không muốn lại tiếp nhận thêm một ai, nhưng bên cạnh vẫn đọng lại sự ấm áp như ánh mặt trời.
Tựa như một người bị đông lạnh, bị vứt vào băng giá vạn năm cùng ngọn lửa ấm áp bao quanh là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ thế, Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy trong lòng đong đầy hồi ức, y nói: “Ta muốn đi tìm ngươi.”
Y tin Cố Kiến Thâm đang đợi y.
Dù cho không còn nhớ được gì, ngay cả khi không tìm được ký ức đã mất, mặc cho bọn họ bất đắc dĩ phải chia ly.
Nhưng chỉ cần gặp lại —
“Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa.”
Thẩm Thanh Huyền nghe được câu nói mình muốn nghe nhất, y cười tít mắt, đang định đi về phía hắn.
Một lực hút mạnh mẽ kéo Thẩm Thanh Huyền thoát khỏi tâm cảnh.
Đột nhiên quay về hiện thực, Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
Ngay sau đó, một nụ hôn cháy bỏng ập tới, mặc dù Thẩm Thanh Huyền giận hắn đã kéo y ra, nhưng thân thể không từ chối được.
Cố Kiến Thâm dùng sức ghìm chặt gáy y, hôn cho y thở hổn hển.
Đợi đến khi có thể hít thở bình thường, Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Ta còn chưa muốn ra đâu.”
Cố Kiến Thâm túm người tới, hôn lên cần cổ trắng nõn của y: “Sao nào, chẳng lẽ em còn muốn làm gì đó với hắn?”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, sau đó mới vỡ lẽ, y nói: “Ngươi coi vậy mà được hả! Đó không phải là ngươi sao?”
Thân làm thần giấm, Cố lão giấm chua vô cùng xứng danh: “Giấm chua của mình cũng ăn.”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cho cười thành tiếng: “Ngươi biết mất mặt không!”
Cố Kiến Thâm đã bắt đầu lột y phục của người ta: “Mất mặt không hề gì, mất em mới có chuyện.”
Thẩm Thanh Huyền nghe mà trong lòng nhũn ra, y vốn không định kháng cự, nên đón ý nói hùa luôn.
Cố Kiến Thâm không kịp làm tiền diễn, hắn rất muốn y, muốn ôm chầm lấy y, muốn thương y thật nhiều.
Hai người ngọt ngào có thể nói vui sướng đầm đìa.
Sau khi kết thúc, Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta còn chưa nói đủ với ngươi đâu.” Y chỉ mới nghe được lời muốn nghe nhất, còn chưa kịp nói với Cố Kiến Thâm gì nữa.
Cố Kiến Thâm: “Em muốn nghe gì, ta nói cho em nghe.”
Thẩm Thanh Huyền tin hắn mới lạ! Y đập cái tay làm càn của hắn: “Ai muốn nói chuyện với lão lưu manh!”
Bạn học lão Cố đã hoàn toàn vứt vẻ ngoài “đạo mạo”, hắn đè y rồi bảo: “Vậy không nói, chúng ta làm tiếp nào.”
“Ê này …” Thẩm Thanh Huyền muốn đẩy hắn, nhưng người này cứ vồ tới liên tục, y đẩy hoài mà không được.
Và rồi Cố Kiến Thâm đã nói thật nhiều …
Dưới tình huống thắt lưng không ngừng đong đưa, dán vào lỗ tai Thẩm Thanh Huyền mà nói thật nhiều.
Thẩm Thanh Huyền nào còn tâm trí để nghe? Có điều không cần nghe y cũng hiểu … y biết Cố Kiến Thâm sẽ nói với y những gì, Cố Kiến Thâm cũng biết y muốn nghe điều gì.
Những lời này họ đã nói với nhau rất nhiều lần, mà mỗi lần đều là từng câu từng chữ, từng từ từng tiếng va vào đáy lòng.
Y thích nghe, bởi vì y yêu hắn.
Hắn bày tỏ, bởi vì hắn càng yêu y.
Bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, thì hiện giờ, họ thật may mắn vì có thể ôm chặt lấy nhau.
Thật ra Thẩm Thanh Huyền rất rõ, đoạn cuối trong tâm cảnh không có khả năng xảy ra, đó là ảo cảnh chân chính.
Dù cho năm đó y có đi tìm Cố Kiến Thâm, cùng hắn trò chuyện, bọn họ cũng không gặp lại sau khi thành thánh.
Bởi vì y không có khả năng thành thánh.
Chỉ quên Cố Kiến Thâm thôi vẫn không được, chỉ khi tình yêu trở nên tuyệt vọng mới có thể thúc đẩy Phong Tâm quyết.
Thẩm Thanh Huyền khi đó thật sự thất vọng triệt để đối với mối tình này, cảm thấy mình trao tim nhầm người, sợ hãi “tình yêu” rực rỡ có thể hủy diệt con người ấy.
Đây mới là nguyên nhân y thành thánh, mà không phải chỉ đơn thuần quên Cố Kiến Thâm.
Nếu quên là được, bọn họ cần gì phải bỏ lỡ nhau lâu đến thế?
Khi hai người thân mật ôm nhau, Cố Kiến Thâm nói: “Xin lỗi vì đã khiến em đau lòng.”
Chuyện xảy ra trong tâm cảnh, hắn đều chứng kiến toàn bộ, Thẩm Thanh Huyền tuyệt vọng sau khi nghe câu nói kia, tuyệt vọng đến mức tự tay hủy kim ngân ổ, và cả dáng vẻ mất hết hy vọng khi được Thượng Tín chân nhân tìm thấy.
Hắn tận mắt trông thấy, chỉ cần nghĩ lại đã thấy trái tim đau đớn như bị ai đó đào khoét.
Người mà hắn nâng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng, đặt lên đầu quả tim, lại chịu đựng thống khổ ngần ấy, Cố Kiến Thâm chỉ hận không thể để bản thân gánh thay trăm ngàn lần nỗi đớn đau ấy, để Thẩm Thanh Huyền đau lòng ít đi mấy phần.
Thẩm Thanh Huyền ảo não nói: “Kim ngân ổ của ta!”
Năm đó, sau khi khóa ký ức, sư phụ nói với y thế này: “Suốt ngày trầm mê tục vật, không chuyên tâm tu luyện, ta đã hỏa thiêu động phủ kia của ngươi rồi, sau này cứ ở lại Vạn Tú sơn, chưa thành thánh thì đừng hòng xuống núi!”
Cho nên Thẩm Thanh Huyền nhận định kim ngân ổ của y đã bị sư phụ hủy, một khi nhận định thì kéo dài mấy ngàn năm!
Cố Kiến Thâm hôn y: “Ta sẽ trang trí Duy Tâm cung thành …”
Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền bất thình lình quay đầu nhìn hắn: “Nói mới nhớ, Bululu màu vàng ngươi đồng ý làm cho ta đâu!”
Cố Kiến Thâm: “!”
_____
Tiểu kịch trường:
Tiểu Kim Long: Ta dắt lừa thuê, ta muốn vùng lên hát bài ca long nô. ~(≧▽≦)/~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 172: Em thích nghe gì, ta nói cho em nghe
Chương 172: Em thích nghe gì, ta nói cho em nghe