DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 162: Huề nhau rồi

May mà Thâm Thanh Huyền không uống trà, bằng không đã cười phụt hết cả ra!

Lão lưu manh có tà tâm nhưng không có tặc đảm này!

Có bản lĩnh thì làm coi? Rõ là đồ hèn, ngay cả chạm cũng không dám, phủ thêm áo ngoài liền hỏi trắng ra như thế.

Thẩm Thanh Huyền phục hắn luôn.

Y châm chước, rồi vờ thẹn quá thành giận: “Ngươi nói bậy gì đó!”

Hạc giấy béo cực kỳ bi phẫn: “Vậy tại sao ngươi mặc y phục của hắn?”

Thẩm Thanh Huyền “sốt ruột” giải thích: “Y phục ta bị bẩn … lại không mang đồ thay, nên đành mặc tạm của hắn.”

Hạc giấy béo còn có mặt mũi mà nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết thuật tẩy trừ à? Sao cứ nhất quyết mặc của hắn?”

Thẩm Thanh Huyền: “…” Rất muốn xách tên khốn nạn này tới đánh một trận.

Hạc giấy béo tiếp tục nói năng hùng hồn: “Ta chỉ bảo ngươi thử hắn, ngươi thử xong rồi dùng thuật tẩy trừ, không phải có thể mặc lại y phục của mình rồi à?”

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Chả liên quan tới ngươi!”

Hạc giấy béo bay vào còn lầm bầm: “Thực ra ngươi muốn mặc y phục của hắn đúng không?”

Thẩm Thanh Huyền thế mà bị lão lưu manh này hỏi cho ngượng ngùng.

Vừa nghĩ … Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi chân chính nhất định bị kịch bản của tên khốn này gài hàng, vất vả lắm mới dám thử, quay lưng lại bị truy vấn như thế, mắc cỡ biết chừng nào?

Y hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm, lại còn bị hạc giấy béo nhiễu loạn, có chậm hiểu cỡ nào cũng bị cạy cho hiểu.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền chưa tìm lại ký ức, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy.

Vừa nghĩ, trong lòng ngọt như được bôi mật, Cố Kiến Thâm thật sự quá hiểu y, không ngừng cọ vào lòng y, làm sao y chống đỡ được?

Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại năm đó mình bị hắn ăn sạch, bỗng dưng thấy không cam lòng, thế là quyết định trêu hắn.

Y đề bút: “Ngươi đừng nói hưu nói vượn, ta với hắn không có gì hết, hôm nay ta cũng thử theo lời ngươi nói, không hề xảy ra chuyện gì, hắn xem ta là bằng hữu … mà ta cũng thế.”

Gửi lời này đi, y có thể tưởng tượng được vẻ mặt đại kinh thất sắc của hạc giấy!

— Kịch bản hả, cho ngươi lật thuyền nè!

Cố Kiến Thâm đọc xong, trái tim thật sự bị đâm một phát, hắn nôn nóng, viết đi sửa lại rất nhiều lần mới gửi: “Hắn giả vờ đó.”

Thẩm Thanh Huyền viết: “Hắn thế nào trong lòng ta tự hiểu, ta với hắn chỉ là quân tử chi giao.”

Nhìn kĩ có thể thấy trong câu này mang theo ý thất vọng, Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm một lúc, vừa vui vẻ vừa đau lòng, đồng thời có chút sốt ruột cùng nghĩ lại mà kinh.

Chẳng lẽ hôm nay hắn biểu hiện quá bình tĩnh?

Thật ra hắn không nhớ nổi mình đã thể hiện như thế nào, chỉ lo nỗ lực khống chế, không hù y, không dọa y … Có phải khắc chế quá mức rồi không? Cho nên mới bình đạm như nước?

Cố Kiến Thâm hối hận xanh ruột, có cảm giác nguy cơ rất lớn, hắn vội viết: “Ta cho rằng hắn không muốn dọa ngươi, dù sao thời gian các ngươi quen nhau quá ngắn, hắn sợ bộc lộ cảm xúc sẽ làm ngươi ghét.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn những dòng hắn viết, trong lòng vừa ngọt vừa thương, song vẫn nhẫn nhịn, lại viết: “Sao ngươi nói đỡ cho hắn thế?”

Cố Kiến Thâm: “…”

Đại nhân một tên trúng gối tiếp tục viết: “Ta có một viết một, có gì nói nấy thôi.”

Dựa trên ý nghĩa nào đó, hắn quả thật có gì nói nấy, ngay cả điều bản thân không dám nói cũng ở trên ngòi bút hết, nhưng không phải chỉ có một nói một thôi đâu!

Thẩm Thanh Huyền làm bộ khổ sở: “Ta đây cũng dựa vào thực tế nói cho ngươi, hắn chỉ xem ta là bằng hữu.”

Cố Kiến Thâm nhịn hết nổi, lập tức hỏi y: “Chẳng lẽ ngươi hy vọng hắn không xem ngươi là bằng hữu?”

Thẩm Thanh Huyền bật cười, không trả lời hắn.

Thế là, Cố Kiến Thâm không hề có tiền đồ nghĩ vớ va vớ vẩn cả đêm …

Theo lý thì Thẩm Thanh Huyền đã ám chỉ trắng trợn cho hắn vậy rồi, tên hèn này cũng nên có gan rồi chứ? Nên chủ động làm chút gì rồi chứ?

Nhưng hắn vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ cố định mỗi ngày tới tìm y, cùng y du ngoạn không hề vượt lễ nghĩa.

Ngay cả hạc giấy béo cũng yên phận hơn nhiều, không dám nói lung tung nữa.

Thẩm Thanh Huyền không khỏi bất an: Trêu quá mức rồi hả? Ngay cả hạc giấy béo khoác vỏ ngoài cũng không dám lẳng lơ nữa?

Đến tận bảy tám ngày sau, hạc giấy béo mới ưỡn ẹo bay tới: “Một người nam nhân, liên tục nửa tháng không ngừng xum xoe với người khác, nếu là bằng hữu, vậy ta thật sự không còn biết hai chữ bằng hữu nữa rồi.”

Lấy lòng lâu thế vì tự chứng minh mình đen? Đúng là không dễ dàng nha bạn học Đại Thâm.

Thẩm Thanh Huyền trả lời hắn: “Bọn ta đều không thích nơi đông người, lại ở nơi xa lạ, làm bạn với nhau có gì mà không bình thường.”

Hạc giấy béo: “Nếu đổi thành người khác, ngươi vẫn vui vẻ ra ngoài chơi với hắn mỗi ngày sao?”

Thẩm Thanh Huyền rốt cục viết ra câu khiến hắn yên tâm: “Đương nhiên không.”

Hạc giấy béo vừa được hắt nắng liền chói chang: “Cho nên, đối với ngươi hắn rất khác biệt.”

Thẩm Thanh Huyền cố tình lộ vẻ mất mát: “Thì sao? Hắn chỉ xem ta là bằng hữu.”

Cố Kiến Thâm đọc xong câu này, trái tim bất chợt đập mạnh, đang định viết thêm thì bên ngoài truyền tiếng bước chân.

Bên chỗ Thẩm Thanh Huyền cũng có người tới, y vội vàng thu dọn phòng, cái gì nên giấu thì giấu hết, lúc này mới ra mở cửa.

Thất sư huynh nói: “Chưa ngủ hả?”

Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng hắn lại đến đưa thuốc giải độc, nhưng nhìn trang phục của sư huynh thì biết không phải, y hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Thất sư huynh: “Đi thôi, chúng ta tới chỗ bày trận xem thử.”

Khi nói chuyện, hắn đã cầm tay Thẩm Thanh Huyền, dùng phù chú truyền tống.

Thoáng chốc họ đã đến một nơi trống trải, Thẩm Thanh Huyền nhìn chung quanh, phát hiện sư huynh đệ đồng môn đều ở đây, Cố Kiến Thâm cũng ở trong đó.

Hai người họ vừa đối diện, Thẩm Thanh Huyền lập tức dời mắt thật nhanh.

Cố Kiến Thâm rung động không thôi, hầu như không nghe được ai khác nói gì.

Nghiêm Thiên Thụy tiếp đón họ: “Mặc dù không biết Lan Phất vương nghĩ gì, nhưng cứ tiếp tục thế này không phải kế sách lâu dài, chúng ta vẫn nên gạt hắn nghiên cứu địa hình, đợi thời cơ thích hợp thì trực tiếp bày trận.”

Lan Phất vương rõ ràng đang kéo dài thời gian, chẳng qua họ không tiện trở mặt với gã.

Nếu Lan Phất quốc không ủng hộ việc bày trận, bọn họ muốn hành sự thì sẽ rất phiền toái.          

Vốn dĩ bày trận đã yêu cầu người tham gia phải làm hết sức, nếu có người quấy phá thì rất nguy hiểm, cho nên họ muốn được Lan Phất vương phối hợp, vậy thì sẽ bớt được rất nhiều việc.

Đương nhiên nếu bọn hắn khăng khăng không phối hợp, vậy họ vẫn còn kế sách khác: Hoặc là trấn áp, hoặc rút nhân thủ tới trông chừng, cưỡng ép bày trận.

Chỉ có điều làm vậy sẽ chịu tổn thất rất lớn, chưa kể cũng tốn rất nhiều thời gian.

Nửa tháng qua, Lan Phất vương luôn tiếp đãi họ chu toàn, không có nửa ý phản đối. Chẳng qua thời gian này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, đã đến lúc phải hành động.

Nghiêm Thiên Thụy đắn đo, cuối cùng quyết định tạm thời gạt Lan Phất vương, sắp xếp những công việc trước khi chính thức bày trận, nếu thật sự không được thì dứt khoát triển khai, nói chung không thể kéo dài thêm nữa.

Thẩm Thanh Huyền hai ngàn tuổi thật sự sẽ không nghĩ nhiều, các sư huynh làm gì y liền làm theo đó.

Nhưng hiện giờ y rất rõ, lần bày trận này tuyệt đối không đơn giản, Lan Phất quốc không có khả năng ủng hộ, tám phần mười sẽ gây rối gì đó.

Y không cố tình thay đổi điều gì, thứ nhất đây là tâm cảnh, thay đổi cũng không ảnh hưởng tương lai; thứ hai, nếu nhất quyết thay đổi, có khả năng sẽ bỏ lỡ ký ức thực sự, cho nên y giữ nguyên hiện trạng, thuận theo sự phát triển của sự việc.

Nghiêm Thiên Thụy sắp xếp, mọi người lần lượt chuẩn bị.

Trước khi bày trận thì phải đo lường và vẽ trận.

Đây không phải việc nhẹ nhàng, nhất là việc đo lường vô cùng phức tạp, yêu cầu phân tích phán đoán rất nhiều thứ, sai một ly đi nghìn dặm, tuyệt đối không thể lơ là.

Đặc biệt còn là trận thế khổng lồ, yêu cầu tất cả tinh anh đương thời dốc hết sức mới bày được, càng phức tạp càng khó thể mà tưởng tượng.

Trùng hợp là Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm được phân cùng một nhóm, hai người đo lường chung với nhau.

Thật ra không phải trùng hợp, Nghiêm Thiên Thụy đã trải qua cân nhắc kĩ càng, hắn không rõ tiêu chuẩn đo lường của Cố Kiến Thâm, nhưng rất tin tưởng Thẩm Thanh Huyền.

Một khi đã kết nhóm hành sự, để cho vẹn toàn, tốt nhất phân người kém nhất và giỏi nhất cùng một nhóm, coi như bù trừ cho nhau.

Nghiêm Thiên Thụy thật sự đoán không sai, Cố Kiến Thâm không am hiểu nhiều về đo lường và vẽ trận …

Hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền làm việc dễ như trở bàn tay, không khỏi tán thưởng: “Thật lợi hại.”

Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Kém xa huyễn thuật của ngươi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Không giống nhau, huyễn thuật là việc làm tùy tâm, còn đo lường này …” Hắn khựng lại, không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền biết hắn lỡ miệng.

Thật vậy, huyễn thuật là pháp thuật không hề theo quy củ, cho nên phần lớn tu sĩ Tâm Vực am hiểu hơn Thiên Đạo; mà bày trận lại cực kỳ tuân theo quy củ, cho nên Thiên Đạo hơn hẳn một bậc.

Sở dĩ trước đó Cố Kiến Thâm không dám dạy Thẩm Thanh Huyền huyễn thuật cũng vì nguyên nhân này, hắn sợ bại lộ thân phận Tâm Vực của mình.

Thẩm Thanh Huyền biết rõ trong lòng, lại giả vờ hồ đồ, y nói: “Ai cũng có sở trường riêng, ngươi không biết thì để ta dạy ngươi nhé?”

Cố Kiến Thâm kích động, vội đáp: “Được!”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, cười tít mắt: “Vậy chúng ta huề nhau rồi?”

Lại huề nhau … lần trước huề nhau vì hắn hôn y: Y nói đó là lần đầu của y, hắn bảo hắn cũng thế, cho nên huề nhau.

Lần này …

Trước giờ Cố Kiến Thâm chưa bao giờ biết, huề nhau là một từ tốt đẹp đến thế.

Thật ra không công bằng lắm, hôn môi hắn được lời, lần này hắn cũng lời.

Hắn dạy y huyễn thuật, y dạy hắn vẽ trận, bọn họ càng có nhiều lý do ở bên nhau!

Thẩm Thanh Huyền cũng dở khóc dở cười, chút việc cỏn con ấy mà tên này đã thấy ngọt như vậy rồi, có bản lãnh chút đi!

Các sư huynh đều nghiêm túc, đơn điệu mà đo lường.

Hai người họ thì hay rồi, cứ như đang đi chơi xuân …

Càng đáng hờn là hiệu suất hai người rất cao, sắp sửa hoàn thành đầu tiên.

“Cầu xin các ngươi … cầu xin các ngươi … đừng đuổi chúng ta đi …”

Đột nhiên, hàng loạt tiếng cầu xin kéo tới từ xa.

Tất cả mọi người đều ngừng hành động, nâng mắt nhìn, ngay sau đó đều bị chấn động.

Bọn họ tập trung đo đạc, chỉ chừa lại chút thần thức bắt giữ linh tức của tu sĩ, nhưng những người kéo tới đây đều là phàm nhân không hề có tu vi.

Bọn họ giơ đuốc, khóc lóc cầu xin, bi thống lặp lại từng lời giống nhau.

“Cầu xin các ngươi … đừng đuổi chúng ta đi … cầu xin các ngươi … đừng vứt bỏ chúng ta …”

Hệt như biển lửa di động, bọn họ nhấc lên sóng nhiệt tuyệt vọng trong đêm đen.

Đám người Nghiêm Thiên Thụy hoàn toàn sửng sốt, không biết nên làm gì cho phải.

Thất sư huynh phản ứng nhanh nhất, hắn tiến về trước, dùng thần thức, truyền giọng mình vào lòng từng người: “Mọi người hãy bình tĩnh, bày kết giới vì tốt cho các ngươi, không phải đuổi các ngươi, cũng sẽ không vứt bỏ các ngươi, chúng ta sẽ đưa các ngươi về nhà an toàn, các ngươi có thể gặp phụ mẫu thân nhân của mình, không cần tiếp tục ở đây phí hoài sinh mệnh!”

Rõ ràng mọi người đều nghe thấy, nhưng lại như không nghe được gì, bọn họ vẫn lặp lại câu ấy, cùng nhau bước tới, gương mặt khô vàng cùng cánh tay gầy trơ giơ đuốc, tựa như cái xác không hồn tới gần bọn họ.

Hình ảnh này thật sự khiến người phát lạnh cả lưng.

Đọc truyện chữ Full