Khi thấy câu này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Huyền là: Ngọc giản này quả nhiên phế.
Gì mà bảo khiến Cố Kiến Thâm tin y? Cố Kiến Thâm không tin y ư? Y một tay nuôi hắn khôn lớn, tốn công nhọc lòng dạy dỗ, hắn còn không tin y?
Đùa à?
Vả lại, nếu Cố Kiến Thâm không tin y, vậy sao chỉ khi ở bên cạnh y hắn mới ngủ được? Không tin y vậy mà đối xử như thế với y, không tin y lại hận mỗi ngày không thể ở cùng y?
Thẩm Thanh Huyền kết luận: Ngọc giản hỏng, vứt được rồi!
Ngọc giản bị suy nghĩ này của y dọa cho khóc hức hức, vội vàng lấy lòng mà lấp lóe, nỗ lực chứng minh mình tốt lắm, cực tốt, chất lượng cao lắm kèm theo n loại tốt!
Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu nó thật lâu.
…
Lẽ nào Cố Kiến Thâm thật sự không tin y?
Không thích thì thôi, chẳng lẽ ngay cả tin cũng không?
Ở chung mười năm, y một lòng vì hắn, thế mà hắn không tin y?
Trong chớp mắt, lửa giận công tâm, Thẩm Thanh Huyền dùng sức ho khan, nát tan cõi lòng.
Đúng lúc Cố Kiến Thâm về, nghe y ho khan nhất thời bước nhanh hơn, rất mau đã tới trước mặt y: “Sao thế? Cảm lạnh? Sao ho mạnh như vậy?”
Trong giọng nói hắn đầy vẻ lo lắng, bàn tay giúp y thuận hơi không giấu được hoảng hốt sốt sắng.
Cứ nghĩ đã thế này rồi, tên khốn này vậy mà không tin mình, Thẩm Thanh Huyền lại tiếp tục ho kịch liệt.
Y vốn dĩ thể hư, tức giận cỡ này nên bệnh ngay.
Thực ra y muốn trực tiếp nhắm mắt rồi quay về Vạn Tú sơn luôn kìa, nhưng rốt cục chẳng cam lòng, quyết định ở lại xem thử.
Lỡ như … được rồi, không chừng có hàng tỉ khả năng ngọc giản hỏng.
Thế thì chẳng phải Cố Tiểu Thâm bị oan sao? Dù sao cũng là đứa trẻ mình thương lâu như vậy, Thẩm Thanh Huyền vẫn mềm lòng lắm.
Đáng tiếc thân thể này của y nát cực kỳ, bị hành một trận như vậy thực sự vứt hết nửa cái mạng.
Cố Kiến Thâm vội vã truyền thái y, sau khi bắt mạch, thái y bảo: “Bệ hạ, thần mời người ra thảo luận.”
Cố Kiến Thâm thả tay Thẩm Thanh Huyền xuống, ra ngoài hỏi: “Sao lại thế này?” Giọng hắn lạnh cùng cực, nhưng trong lòng hoảng hốt hết sức, hắn thích hai gò má ửng đỏ của y, nhưng không phải đỏ vì ho khan do bệnh mà thành.
Thái y châm chước nói: “Đại nhân thể hư, không được động khí, mong Bệ hạ xem trọng.”
“Động khí?” Cố Kiến Thâm nhíu mày nói, “Y đây là …”
Thái y tiếp tục nói: “Khí huyết công tâm, ngực phổi tích tụ.”
Là kẻ nào dám chọc y giận!
Sắc mặt Cố Kiến Thâm lập tức trầm xuống, khí sát phạt đột nhiên tràn ra khiến trán thái y túa mồ hôi lạnh.
Thái y vội vàng nói: “Thần … thần kê vài phương thuốc khơi bệnh hay cáu, thông khí huyết, sáng tối đều dùng, vô cùng hữu ích.” Lão tạm ngừng, nhỏ giọng nói, “Dược trị thân chứ không trị tâm, mong Bệ hạ có thể khuyên đại nhân, bảo y chú trọng thân mình.”
Cố Kiến Thâm phất tay áo nói: “Xuống điều chế thuốc đi!”
Hắn nhanh chân về phòng, khi tới cạnh Thẩm Thanh Huyền đã khôi phục lại thái độ ôn hòa hết lòng, hắn nhẹ giọng hỏi y: “Là ai chọc ngươi? Trẫm nhất định sẽ nghiêm trị hắn, ngươi đừng giận, tổn thương thân thể chẳng phải dằn vặt mình.”
Hắn nói năng chân thành, ngữ điệu tràn đầy quan tâm cùng nghĩ lại mà sợ, quả nhiên thương y, xem y như bảo bối đặt trên đầu quả tim.
Nhưng vừa nghĩ tới hai chữ cuối cùng trên ngọc giản, Thẩm Thanh Huyền bỗng thấy trái tim sao mà lạnh quá, nhịn không nổi lại ho khan.
Cố Kiến Thâm vội vàng vuốt lưng cho y.
Sau khi ho xong, không chỉ sắc mặt Thẩm Thanh Huyền tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng hiện ra màu tím nhạt do bệnh.
Cố Kiến Thâm càng thêm lo lắng, hận không thể băm kẻ chọc giận y thành tám mảnh lớn!
Lòng Thẩm Thanh Huyền mệt chết đi, chỉ lo nhìn Cố Kiến Thâm hoài thân thể nát này sẽ đuổi y về Vạn Tú sơn, vì vậy suy yếu nói: “Bệ hạ, thần muốn yên tĩnh một mình.”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền đã nhắm nghiền hai mắt.
Thật lâu sau Cố Kiến Thâm mới mở miệng: “Thân thể ngươi không thoải mái, trẫm ở đây chăm sóc ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền nhắm hai mắt nói: “Thần muốn ở một mình.”
Cố Kiến Thâm hơi bất an, nhưng không muốn chọc y giận, đành thấp giọng: “Ngươi muốn gì thì nói với trẫm, đừng tự mình phiền lòng.”
Thẩm Thanh Huyền rất muốn kéo cổ áo hỏi hắn cho ra lẽ …
Con sói mắt trắng này, y moi tim móc phổi đối đãi với hắn, sao hắn lại không tin y!
Nếu đã không tin y không thích y, vậy giả mù sa mưa như thế để làm gì?
Quả nhiên, y vẫn nên dùng một hơi khiến mình tức chết luôn cho rồi!
Càng nghĩ càng chạnh lòng!!
Thẩm Thanh Huyền không trả lời hắn, muốn xoay người nhưng không còn sức, nom cực kỳ đáng thương.
Cố Kiến Thâm thấy y thực sự không muốn nhìn hắn, đành đứng dậy bảo: “Trẫm ở ngay bên ngoài.”
Thẩm Thanh Huyền chẳng ừ hử gì.
Cố Kiến Thâm chầm chậm ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Hắn gọi cung nhân hầu hạ tới đây, hỏi từ đầu tới đuôi, vặn hỏi mọi chuyện lớn nhỏ.
Đám cung nhân đều mang nét mặt mờ mịt, chỉ nói: “Vẫn luôn ổn ạ, sau khi đại nhân thức dậy liền xem thoại bản, xem một hồi thì viết chữ, rồi hình như mệt nên lên giường nghỉ ngơi, sau đó … bắt đầu ho khan.”
Đều là việc mọi ngày Thẩm Thanh Huyền thích làm, nghe có vẻ như không có chuyện gì chọc y giận.
Cố Kiến Thâm tìm thoại bản mà y xem, lại xem chữ mà y viết.
Thoại bản vẫn là kiểu hồ ngôn loạn ngữ, chẳng qua hắn biết Thẩm Thanh Huyền buồn chán nên thích xem những thứ này.
Nhưng thứ này nào đáng khiến y nổi giận như thế? Lại xem chữ y viết, trên đó viết nửa câu thơ: Xuân qua hạ đến rồi sẽ trở lại, dưới Phượng Hoàng mộc trọn tình ái ân.
Dường như … cũng chẳng có gì bất thường.
Đã không ai chọc Thẩm Thanh Huyền, vậy chỉ do y nghĩ tới gì đó nên tức giận.
Nhưng đến cùng là chuyện gì khiến y nổi giận nhường ấy?
Là chuyện liên quan tới ai? Bất an trong lòng Cố Kiến Thâm chưa bao giờ ngừng, luôn cảm thấy có gì đó mà hắn không biết sinh trưởng trong u ám.
Thẩm Thanh Huyền giận cả ngày, ăn không ngon uống chẳng xong, nằm trên giường chỉ thấy ngực nghẹn tới mức sắp hồn lìa khỏi xác.
Thấy y như thế, Cố Kiến Thâm lo lắng chẳng biết làm sao, hắn khuyên y ăn, Thẩm Thanh Huyền không để ý tới hắn; khuyên y uống thuốc, Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn, nếu nói thêm mấy câu, y sẽ bảo: “Thần muốn nghỉ ngơi.”
Cố Kiến Thâm siết chặt tay, đành nói: “Trẫm ở bên ngoài.”
Thẩm Thanh Huyền đã nhắm mắt lại.
Hai người chung sống hơn mười năm, chưa bao giờ có ngày trở nên thế này.
Bọn họ vẫn luôn hòa thuận với nhau, qua mỗi năm lại ngọt ngào như chung lòng một thể.
Cố Kiến Thâm rất sẵn lòng chăm sóc y, rất thích y dựa vào hắn, cũng yêu cách y dính hắn.
Nhưng cả ngày hôm nay, ngay cả một ánh nhìn y cũng chẳng bằng lòng cho hắn.
Rốt cục là tại sao?
Cố Kiến Thâm mê man hết sức, hắn không biết nguyên do, trái tim đã chìm lại càng chìm hơn.
Hắn chợt phát hiện, bản thân còn cách y xa lắm.
Dù có gần cỡ nào cũng có thể bị đẩy ra, có hôn nhau mặn nồng ra sao vẫn có nguy cơ bị vứt bỏ, dù có đến gần thế nào cũng có thể bị cự tuyệt.
Sắc trời nhá nhem tối, Thẩm Thanh Huyền không tìm hắn, hắn cứ vậy đứng bên ngoài một đêm.
Đám cung nhân cũng quỳ bên ngoài một đêm, từng kẻ câm như hến, sợ bị thánh thượng giận chó đánh mèo mà mất mạng.
Thẩm Thanh Huyền giận cả ngày, tối ngủ cũng chẳng yên.
Thân thể hư nát này của y, một khi bệnh liền như cây khô bị lửa thiêu, một cơn gió đã có thể thổi tan.
Y khó chịu sẽ lại nhớ Cố Kiến Thâm, để hắn ôm y ngủ sẽ dễ chịu hơn nhiều lắm, song vừa nghĩ tới hắn Thẩm Thanh Huyền lại giận, càng nghĩ càng giận, vừa giận sẽ khó chịu, sao mà còn bằng lòng gặp hắn.
Cả đêm này y ngủ mơ mơ màng màng, Cố Kiến Thâm cũng đứng ngơ ngơ ngác ngác.
Trời sáng, Thẩm Thanh Huyền khát nước, bèn thấp giọng gọi người, Cố Kiến Thâm là người nghe được trước tiên.
Hắn vội vàng tiến vào, rót cho y chén nước ấm.
Thẩm Thanh Huyền vừa mở mắt nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Cả người Cố Kiến Thâm ướt nhẹp, tóc dài hãy còn tích nước, đáy mắt hằn nét mỏi mệt, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời.
Thẩm Thanh Huyền vốn định đuổi hắn đi, nhưng nhìn thấy thế lại mềm lòng: “Bên ngoài trời mưa ư?”
Lúc này Cố Kiến Thâm mới kịp hoàn hồn, hắn giật mình nói: “Ta đi thay quần áo.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Bệ hạ … người luôn ở bên ngoài sao?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ừ, trẫm ở ngay bên ngoài.”
Đây là lời hắn nói khi tối qua bị y đuổi ra ngoài.
Vậy mà “ở ngay bên ngoài” là đứng tròn một đêm sao.
Thẩm Thanh Huyền đau lòng không sao tả xiết, nhưng cứ nghĩ tới lại không cách nào nguôi giận được.
Hắn không tin y, không thích y, chẳng lẽ những hành động này toàn là giả vờ thôi ư?
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền lại ho khan.
Cố Kiến Thâm vội vã đi tới, vỗ lưng cho y: “Rốt cục là vì sao? Nếu trẫm làm sai chỗ nào, ngươi cứ đánh ta mắng ta, đừng dằn vặt mình như thế.”
Hắn nói câu đó chẳng khác nào lo lắng tới hèn mọn, hoàn toàn không phải tư thái mà một đế vương nên có.
Thẩm Thanh Huyền nghe mà lòng chua xót khôn cùng, lại nhịn không được cho rằng ngọc giản là đồ rác rưởi, đại rác rưởi!
Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ mau đi thay y phục đi.”
Cố Kiến Thâm cũng sợ khí lạnh trên người mình lây qua y, vì vậy bảo: “Trẫm sẽ về nhanh thôi.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu.
Cố Kiến Thâm quả nhiên rất nhanh, y phục đã thay, nhưng tóc tai chưa kịp lau khô.
Sau cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn mềm lòng, y thở dài bảo: “Bệ hạ đi lau khô tóc trước đi, kẻo cảm lạnh.”
Thấy y rốt cục cũng chịu nói chuyện với mình, Cố Kiến Thâm bỗng thấy vui sướng trào dâng, đừng bảo là lau tóc, kêu hắn làm gì hắn cũng bằng lòng.
“Ta không sao,” Cố Kiến Thâm hỏi y, “Ngươi cảm thấy thế nào? Đói bụng không? Ta bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn, ngươi không muốn ăn cũng phải ăn chút gì đó, nếu không thân thể chịu không nổi đâu.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu, Cố Kiến Thâm bắt đầu bận rộn.
Rõ ràng hắn không ngủ cả đêm, nhưng vì hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không còn gay gắt với mình mà phấn chấn tinh thần, đừng nói chi mệt mỏi, chỉ cần Thẩm Thanh Huyền có thể nguôi giận, có đứng ngủ mấy đêm hắn vẫn thấy không hề gì!
Thẩm Thanh Huyền được hắn dỗ cho bớt giận một xíu, y biết rõ ngọc giản nói sự thật, nhưng vẫn không tin Cố Kiến Thâm giả vờ chăm sóc y …
Vả lại, nếu làm bộ ắt phải có nguyên nhân, mà y thì có gì khiến Cố Kiến Thâm phải mưu toan?
Hiện giờ hắn đã là đương kim thánh thượng đứng trên vạn người, không ai có thể cản trở, hắn muốn gì thì làm đó, cần gì lừa gạt một phế nhân sống dở chết dở như y.
Trong này … hẳn có chút vấn đề. Y quyết định suy tính kỹ hơn rồi bàn lại.
Đợt này, bệnh của Thẩm Thanh Huyền tới cũng nhanh, mà đi thì thật chậm, thân thể vốn đã dưỡng tốt giờ lại bị tổn hại nữa rồi.
Cố Kiến Thâm sợ chọc y giận nên không dám hỏi nhiều, chỉ biết hầu hạ cẩn thận, mong y đừng giận nữa.
Thẩm Thanh Huyền đầy một bụng nghi vấn nhưng không tìm được đáp án.
Y hỏi Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ, người có thích thần không?”
Trong mắt Cố Kiến Thâm đều là bóng hình y: “Đương nhiên là trẫm thích ngươi rồi.”
Nhưng nhiệm vụ trên ngọc giản không hoàn thành.
Y lại hỏi Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ, người có tin ta không?”
Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng đáp: “Đời này trẫm chỉ tin mỗi mình ngươi.”
Nhưng “khiến Cố Kiến Thâm tin ngươi” trên ngọc giản vẫn sáng tới chói mắt.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền không khỏe, tinh thần cũng không sao tốt nổi, dần dà chẳng còn tâm tư đoái hoài việc này.
Cố Kiến Thâm cẩn thận chăm sóc y, đúng kiểu nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đặt trên đầu quả tim còn sợ y không vui …
Đã thế rồi mà vẫn không thích lẫn không tin y ư?
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ thế liền rầu phát hờn.
Tuy tinh thần y không tốt, nhưng không phế như trước kia, y thử liên hệ với bên ngoài, kết quả khiến tâm trạng y phức tạp cực kỳ.
Quả thật mấy năm nay y không màng chính sự, nhưng không ngờ tai mắt của mình đã bị nhổ bỏ triệt để như vậy.
Liên tục bị diệt trừ, thế thì y hoàn toàn nằm dưới thế lực của Cố Kiến Thâm, triệt để bị hắn khống chế.
Còn y thì vẫn có tự do đầy đủ, nhưng tự do này có hạn chế, chỉ cần không rời khỏi Cố Kiến Thâm, y muốn làm gì cũng được.
Mấy năm qua y luôn ốm đau, và vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ về Cố Kiến Thâm, cho nên y không mưu tính gì cho mình, vậy mà không ngờ tình cảnh lại ra nông nỗi này …
Cố Kiến Thâm dùng dịu dàng và ngọt ngào xây lao tù tinh xảo không gì sánh bằng.
Còn y bị giam trong đó mà chẳng hề hay biết.
Nhìn từ việc này, Thẩm Thanh Huyền biết rõ ngọc giản không hề hỏng, tiến độ nó biểu hiện cực kỳ chính xác.
Cố Kiến Thâm quả thật không tin y, hàng loạt chuyện mờ ám hắn sắp xếp không phải việc nên làm đối với người mình tin tưởng.
Hắn sợ y rời đi, sợ y phản bội, hoặc có thể nói sợ y vứt bỏ hắn.
Hắn như người lữ hành lạc trong sa mạc, trên tay chỉ có mỗi nước sạch, hắn cẩn thận từng tí, trân trọng, yêu thương, nhưng luôn mãi âu lo.
Bởi vì dù có quý trọng cỡ nào thì nước hắn bưng trên tay đều không ngừng thẩm thấu qua đầu ngón tay, hắn trơ mắt nhìn, ngày càng kinh hoảng và bất an, nhưng chỉ có thể tin chắc rằng, y sớm muộn gì cũng sẽ rời xa hắn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Huyền ngược lại thấy bớt giận.
Thời thơ ấu đã tạo cho Cố Kiến Thâm tính cách như thế.
Thiếu tình thương, không có cảm giác an toàn.
Y cho hắn sự yêu thương duy nhất, nhưng thân thể quá yếu ớt, dù là ai cũng sẽ bất an khi mỗi ngày đều phải trông nom người mà lúc nào cũng có thể tắt thở.
Huống hồ Cố Kiến Thâm còn sợ mất đi hơn cả người bình thường.
Về phần thích … không tin y thì sao mà thích được?
Thẩm Thanh Huyền nghĩ vậy đó.
Cho nên nếu muốn Cố Kiến Thâm tin y, trước tiên y phải điều dưỡng thân thể thật tốt!
Cơ mà thể xác này bị chà đạp muốn nát luôn rồi, có thể giữ hơi tàn tới giờ đều nhờ linh hồn Thẩm Thanh Huyền bền bỉ, nếu đổi thành hồn phách khác, sợ rằng đã nhắm mắt xuôi tay!
Với thể chất của thân xác này … muốn dưỡng cho tốt hả? Dùng thủ đoạn của thế gian sợ là vô dụng.
Ngay khi Thẩm Thanh Huyền sứt đầu mẻ trán, không ngờ kỳ tích thay lại có cơ hội chuyển biến.
Y bệnh nửa tháng, Cố Kiến Thâm bắt đầu kêu gọi danh y, tìm hết bốn năm người, tuy không có tác dụng gì, nhưng ngươi thứ sáu lại bất ngờ cho họ hy vọng.
Thần y này có vẻ ngoài trẻ tuổi anh tuấn, thân hình thon dài mặc trường bào tuyết trắng, loáng thoáng có cảm giác tiên khí tung bay.
Ban đầu thấy hắn Cố Kiến Thâm còn nhíu mày, cho rằng hắn quá trẻ, nào giống người có thể chữa bệnh.
Chẳng qua họ Chu này có chút tiếng tăm, trên nguyên tắc cứ thử xem đã, Cố Kiến Thâm ôn hòa nói: “Chu đại phu, mời.”
Những thứ khác không bàn tới, Chu đại phu này ra dáng có thừa, sau khi hành lễ thì vào cửa.
Vừa bước vào … Chu đại phu sợ hết hồn: “… Triêu … Triêu …”
Thẩm Thanh Huyền cũng thấy hắn, y sững sờ, lập tức nheo mắt lại trừng hắn.
Chu đại phu xưa đâu bằng nay, từ lâu đã không còn là nhóc mập há mồm liền nói lời thật lòng, hắn hắng giọng bảo: “Tìm cho ta bộ châm thạch để dùng.”
Hắn miễn cưỡng vặn chữ Triêu (zhāo) Yên thành chữ tìm (zhǎo).
Cố Kiến Thâm thấy lạ, hắn nhíu mày nhìn Chu Tử Lâm: “Chu đại phu, chưa bắt mạch mà đã muốn thực hiện châm cứu ư?”
Chu Tử Lâm làm bộ làm tịch cực kỳ ra dáng: “Bệnh nhân ứ đọng trong ngực, nếu không nhanh chóng thi châm sẽ gây họa lớn!”
Lời này khiến cảnh giác của Cố Kiến Thâm giảm xuống, xem ra đại phu này thật sự có bản lĩnh, chưa bắt mạch đã biết Thẩm Thanh Huyền tích tụ trong ngực!
Tốt xấu gì Chu Tử Lâm cũng là tu sĩ hợp chuẩn của Tử Ngọ quan, chút bệnh này còn nhìn không hiểu, e là nên bị tổ sư gia gõ một gậy cho chết luôn.
Hắn cầm châm đi tới, qua mấy lần đã giúp khí sắc Thẩm Thanh Huyền trở nên tốt hơn.
Cố Kiến Thâm thấy thế liền mừng rỡ ra mặt, hắn hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Cảm thấy thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu tâng bốc: “Ngực dễ chịu hơn nhiều, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn.”
Cố Kiến Thâm vốn xem thường Chu đại phu này, hiện giờ kính hắn như thần.
Trên lý thuyết thì không có vấn đề gì, năm đó Chu Tử Lâm là nhóc mập được phân cùng một tiểu viện với Thẩm Thanh Huyền, qua mấy chục năm, hiển nhiên hắn đã có vài thành tựu, nom có vẻ đã được trúc cơ rồi.
Chưa kể với tu vi bậc này, dù chỉ tùy tiện là đệ tử luyện khí, ở thế gian này cũng có thể xứng như “thần”. Lẽ dĩ nhiên … tu sĩ không có cơ duyên đặc biệt sẽ không thể nhập thế.
Hiện giờ Chu Tử Lâm cũng ở trong xác phàm, chắc là trước khi kết đan, phải vượt qua kiếp nạn nhập thế tu hành.
Hắn nhìn một phát liền nhận ra “Triêu Yên”, tất nhiên Thẩm Thanh Huyền cũng nhận ra hắn chỉ với một ánh mắt.
Chu Tử Lâm lại nghi hoặc nhìn sang Cố Kiến Thâm.
Vì linh hồn nên bây giờ Cố Kiến Thâm trông rất giống Thanh Thâm, nhưng Cố Kiến Thâm khóa ký ức, che giấu linh hồn, thành thử Chu Tử Lâm không nhận ra.
Chỉ với ngoại hình tương tự thì không tiện phán đoán.
Chu Tử Lâm lại nói: “Đại nhân bị khí hư thể yếu, mặc dù chứng khí huyết công tâm đã tạm hoãn, nhưng thân thể này vẫn cần điều dưỡng cẩn thận.”
Nghe hắn nói vậy, Cố Kiến Thâm hỏi: “Chu thần y có cách nào điều dưỡng không?”
Chu thần y trầm ngâm nói: “Có thì có, ngặt nỗi hơi phiền phức, cần tốn nhiều thời gian.”
Cố Kiến Thâm mừng rỡ: “Chỉ cần có cách, mặc kệ phiền phức cỡ nào, trẫm đều sẽ dốc hết sức phối hợp!”
Chu Tử Lâm sẵn tiện nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Cố Kiến Thâm không cách nào che lấp vui mừng, hắn cầm tay Thẩm Thanh Huyền nói: “Quả là trời giáng phúc duyên mà!”
Thẩm Thanh Huyền cũng vui lây, không ngờ y và nhóc mập lại có cơ duyên này, duyên phận đúng là diệu kỳ.
Có tên này ở đây, thân thể y tất nhiên không còn vấn đề. Đợi khi thân thể khỏe mạnh rồi, chắc hẳn Cố Kiến Thâm sẽ yên lòng, có thể tin tưởng y rồi thích y luôn.
Một công đôi việc như thế, Thẩm Thanh Huyền rất chi là vui vẻ.
Khi Chu Tử Lâm chữa bệnh, hắn cho người lui hết ra ngoài.
Cố Kiến Thâm vẫn không yên tâm, nhưng thính lực hắn tốt, dù ở bên ngoài vẫn có thể nghe rõ, cho nên sau khi trấn an Thẩm Thanh Huyền vài câu thì cũng đi ra ngoài.
Chu tiểu béo toan mở miệng, Thẩm Thanh Huyền bỗng viết trên tay hắn rằng: Tai vách mạch rừng.
Tiểu béo móc ra một vật, sau khi khởi động thì bảo: “Yên tâm, ta ở thế gian này đã lâu, tìm được không ít bảo bối.”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới yên lòng.
Chu Tử Lâm hiếu kỳ hỏi: “Triêu Yên, ngươi cũng tới nhân gian vượt kiếp sao?”
Tất nhiên hắn không biết Thẩm Thanh Huyền, hắn chỉ coi y là tiểu đồng Triêu Yên năm đó.
Thẩm Thanh Huyền chưa kịp mở miệng thì Chu Tử Lâm lại mắc cỡ bảo: “Quả nhiên ngươi càng lớn càng đẹp … Ta nhìn mà càng thương hơn khi còn bé, không biết ngươi có người trong lòng chưa? Ngươi xem bộ dạng phong lưu phóng khoáng này của ta nè, có lọt được vào mắt ngươi không?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Cứ tưởng hắn đã lớn khôn rồi, nào ngờ giang sơn dễ đổi.
Thẩm Thanh Huyền lười nói nhảm với hắn, nói thẳng ra: “Chuyến này ta phải trải qua tình kiếp, hoàng đế ngoài kia chính là kiếp số của ta.”
Chu Tử Lâm nhất thời thất vọng tràn trề: “Ra vậy à.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng, ta yêu hắn sâu sắc.”
Chu Tử Lâm càng thêm thất vọng, thất vọng tới mức hết muốn chữa bệnh cho y.
Thẩm Thanh Huyền liếc một phát đã nhìn thấu hắn: “Ngươi với ta là chỗ quen biết, sẽ không vứt bỏ ta mặc kệ đó chứ?”
Chu Tử Lâm vội vàng nói: “Ta là loại người vậy hả? Dù sao … dù sao hoàng đế người phàm kia nhất định chết sớm, đợi hắn chết rồi ta sẽ có cơ hội.” Ầy … Cái tật xấu nói mà chưa kịp nghĩ này quả nhiên không đổi tí nào.
Thẩm Thanh Huyền cũng buồn bực lắm, với tật xấu này mà nhóc béo có thể sống tới tận giờ phải nói là kỳ tích.
Chu Tử Lâm hắng giọng: “Ta đến trị bệnh cho ngươi!”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Ngươi được không đó?”
Chu Tử Lâm nói: “Cứ đùa, ở Tử Ngọ quan, ta chuyên tu y thuật, có bản lãnh lắm nhá, chưởng môn sư tôn còn khen ta nữa kìa!”
Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại tư chất y tu tăng trưởng về phía âm vô cực của Diệp Trạm, không nhịn được hoài nghi Chu Tử Lâm.
Cơ mà cũng may nhóc béo nói chuyện không đứng đắn, nhưng vẫn có bản lĩnh.
Hắn thi châm một lượt, Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, kinh mạch bế tắc dần được khơi thông.
Chu Tử Lâm cau mày nói: “Tư chất thể xác này của ngươi không tệ, sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Đúng là không nhắc thì không nhớ, vừa nhắc thì tức chết người ta luôn, nếu không phải vì Cố Kiến Thâm, y làm gì cần chà đạp cơ thể mình như vậy?
Chu Tử Lâm lại hỏi: “Đừng nói ngươi bị ám hại nha?”
Thẩm Thanh Huyền buồn bực không muốn nói chuyện.
Chu Tử Lâm lại nói: “Yên tâm, có ta đây, bảo đảm ngươi có thể sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn tin câu nói này của hắn.
Sau khi điều trị xong, Cố Kiến Thâm tiến vào trước tiên: “Chu đại phu, sao rồi?”
Chu Tử Lâm nói: “Vẫn ổn, tình hình trước mắt chỉ cần bảo đảm lòng dạ khoan khoái, điều trị bảy tám đợt là đủ rồi.”
Cố Kiến Thâm liền thưởng cho Chu Tử Lâm cả đống thứ.
Tuy bảo bối ở thế gian không là gì đối với tu sĩ, nhưng Chu Tử Lâm nhập thế vì tích lũy công đức, có thể giúp hoàng đế, đặc biệt là hoàng đế tốt liêm chính yêu dân, đây càng là việc công đức vô cùng lớn.
Sau khi Chu Tử Lâm đi, Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thấy sao rồi?”
Khi sắc Thẩm Thanh Huyền đã tốt hơn: “Rất nhẹ nhõm, có hơi đói bụng.”
Mấy ngày nay y ăn không ngon, vừa nghe y nói vậy, Cố Kiến Thâm lập tức cao giọng: “Chuẩn bị thức ăn!”
Thân thể khỏe, khẩu vị cũng tốt hơn, Thẩm Thanh Huyền ăn không ít, Cố Kiến Thâm càng nhìn càng vui mừng, tâm trạng sung sướng kia nhảy tới đuôi mày, không sao kìm nén được.
Thấy hắn mừng như vậy, Thẩm Thanh Huyền cũng thấy vui lây.
Tuy hắn không tin y không thích y, nhưng không thể nghi ngờ rằng Cố Kiến Thâm hết mực quan tâm y.
Cảm xúc này không thể làm giả, tất cả đều là thật.
Ngắn ngủi mấy ngày, được Chu Tử Lâm điều trị, sắc mặt Thẩm Thanh Huyền đã hồng hào hơn, có thể xuống giường đi lại.
Cố Kiến Thâm thưởng cho Chu Tử Lâm hết lần này tới lần khác, thái độ cực kỳ tôn kính!
Chu Tử Lâm yên lặng quan sát mấy ngày, rảnh rỗi sẽ tới trò chuyện với Thẩm Thanh Huyền: “Hoàng đế này nặng tình với ngươi ghê!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Ngây thơ.
Chu Tử Lâm nói: “Hắn đã thương ngươi vậy rồi, ngươi còn phải trải qua tình kiếp gì vậy?”
Thẩm Thanh Huyền buộc lòng nói: “Cái ngươi thấy chỉ là vẻ ngoài thôi.”
Chu Tử Lâm ngạc nhiên: “Vẻ ngoài này cũng quá thật rồi!”
Thẩm Thanh Huyền hỏi ngược lại hắn: “Ngươi có biết tình là gì không?”
Chu tiểu béo lập tức xấu hổ: “Ta … đương nhiên biết.”
Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Ngươi từng yêu rồi hả?”
Chu Tử Lâm không phục: “Ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi! Sao có thể chưa từng yêu? Bộ ta thất bại vậy hả?”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Người trăm triệu tuổi chưa từng yêu nói không nên lời.
Chu Tử Lâm bắt đầu thấm thía nói: “Mười sáu tuổi, ta từng ái mộ Túc Vũ sư huynh …”
Vừa nghe tên Túc Vũ, Thẩm Thanh Huyền suýt chút nữa bị sặc.
Chu Tử Lâm lúng túng nói: “Đương nhiên Túc Vũ sư huynh chẳng để ta vào mắt rồi.”
Thẩm Thanh Huyền chẳng muốn nghe chuyện này, ngắt lời hắn: “Nếu ngươi từng yêu, vậy nói ta biết, làm sao để đoán được đối phương có thích mình không?”
“Í …” Chu Tử Lâm hiếu kỳ, “Ngươi không chắc hoàng đế có thích mình không hả?”
Thẩm Thanh Huyền đành phải gật đầu.
Chu Tử Lâm nói: “Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn nhất định cực kỳ thích ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Ta nuôi hắn từ bé, mặc dù lòng hắn nghĩ về ta, nhưng phần thích này không nhất định là thích mà ta muốn.”
Chu Tử Lâm đã hiểu vấn đề: “Ra là vậy, thế thì ta có biện pháp này!”
Thẩm Thanh Huyền đã tới nông nỗi ‘tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng dám thử’: “Ngươi nói đi.”
Chu Tử Lâm thể hiện trọn vẹn thế nào là ‘không muốn chết sẽ không phải chết’, hắn thề son hẹn sắt rằng: “Chẳng hạn như làm mấy chuyện khiến hắn ghen!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 66: Cố Kiến Thâm khẽ khàng nói: "Đời này trẫm chỉ tin mỗi ngươi thôi.”
Chương 66: Cố Kiến Thâm khẽ khàng nói: "Đời này trẫm chỉ tin mỗi ngươi thôi.”