Thẩm Thanh Huyền nhìn ngẩn ngơ.
Nhìn vào đôi mắt này ở khoảng cách gần đến vậy, như thể đang đứng dưới vạn sơn: nắng chiều mang sắc đỏ nhuộm rực chân trời, lá phong như lửa rọi sáng hồ nước, mà người ở trong đấy có thể nhìn hết mọi sự lộng lẫy tráng lệ.
Dừng lại một lúc, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn:
“Có ai từng khen đôi mắt ngươi bao giờ chưa?”
Đuôi lông mày Cố Kiến Thâm hơi nhướn, môi mỏng chợt cong lên, trêu tức hỏi lại:
“Có người có thể đối mặt với ta như thế này ư?”
Chính xác … cũng giống như khắp Thiên Đạo không ai dám nhìn thẳng Thẩm Thanh Huyền, thậm chí cả Tâm Vực lẫn Thiên Đạo cũng không có mấy ai dám liếc nhìn Cố Kiến Thâm một lần.
Tiếng xấu hắn còn vang, dẫu cho ngày thường rực rỡ xinh đẹp thì vẫn chất chồng bởi máu tươi.
Đôi mắt màu đỏ, ở Thiên Đạo không mấy ai có, cho nên hắn mới đổi màu mắt khác tới bí cảnh Nguyệt Lạc.
Thẩm Thanh Huyền vươn tay, chạm vào đuôi mắt hắn, nhẹ giọng bảo:
“Trông đẹp lắm.”
Cố Kiến Thâm sửng sốt.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng chạm vào làn da hơi lạnh của hắn, nhìn chăm chú mắt hắn rồi nói:
“Đây là đôi mắt đẹp nhất ta từng gặp.”
Y nói thật chậm, giọng nói trẻ con không mang theo lãnh đạm xa cách như mọi lần, ngược lại có thêm sự ngọt ngào mềm mại, vang vọng nơi vành tai, chấn động tận trong tim.
Màu mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên trở đậm, như ráng đỏ cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp tụ lại một chỗ, tạo nên ngọn lửa thế gian lộng lẫy xa hoa.
Thẩm Thanh Huyền cong môi, giọng nói ngày càng mềm mại:
“Thật muốn …” đôi mắt này.
Y chưa kịp nói xong, tiếng hét kinh hãi của thiếu niên phía sau chợt truyền tới:
“Sao … sao có thể như vậy?!”
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đồng thời hoàn hồn.
Cố Kiến Thâm thay đổi màu mắt, Thẩm Thanh Huyền cũng dứt khỏi quyến luyến sắc đẹp trong nháy mắt kia.
Thái độ biến đổi cực nhanh, đối lập to lớn, dù là Đế tôn Cửu Uyên cũng cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.
Chẳng qua tâm trạng hắn rất tốt, nhìn gương mặt lãnh đạm của Thẩm Thanh Huyền, đầy đầu hắn đều là dáng vẻ vừa rồi: đôi mắt lóng lánh, hai gò má ửng đỏ, đôi môi run rẩy.
Nghĩ tới người này là Liên Hoa Tôn chủ duy nhất của Thiên Đạo, là vị sư thúc thiên kiêu chỉ nghe kỳ danh mà chưa từng gặp kia …
Cố Kiến Thâm chỉ thấy một luồng hơi nóng quanh quẩn trong lồng ngực.
Hắn ngày càng hưởng thụ chuyện đang làm.
Thẩm Thanh Huyền lại gần Túc Vũ, thấy một màn nằm trong dự kiến.
Trước mắt là một sào huyệt khô ráo ấm áp, mặc dù vụng về, nhưng ngập tràn tình thương người mẹ dành cho con, tỉ mỉ tạo hình, cẩn thận bảo hộ, dưỡng dục đám con thơ gào khóc đòi ăn.
Nhưng hiện giờ sào huyệt này lại thành địa ngục tu la.
Bên trong có năm con thú nhỏ non nớt, cao chừng hai thước, lông tơ mềm mại, móng vuốt be bé, đôi mắt dường như chưa mở được. Dù mẹ chúng là mãnh thú hung hãn, nhưng đám thú nhỏ này đáng yêu cực kỳ, bộ lông thuần trắng, vừa mềm vừa vô hại.
Đáng sợ rằng, giờ phút này đám thú con ấy đều bị người ta mổ ngực phá bụng, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất hành hạ đến chết.
Sào huyệt đẫm máu, thú con chết thảm, không kể tới vị mẫu thân kia khi bắt gặp cảnh tượng này đã tức giận và đau lòng cỡ nào, dù là người hơi có lòng nhân từ tồn tại trong tâm, nhìn thấy cũng sẽ không sao đành lòng cho đặng.
Túc Vũ nhìn mê man, nữ nhân máu me khắp người kia lại cười lớn nhào qua, lục lọi trong thân thể thú con đã chết.
Túc Vũ bỗng nhiên hoàn hồn:
“Ngươi đang làm gì đó!”
Nữ nhân hưng phấn không thể nói trôi chảy:
“Thú đan, năm viên thú đan Ngân Tiền! Là của ta, tất cả là của ta!”
Trong mắt cô, đám thú nhỏ này không còn là máu thịt, mà là đống rác rưởi không chút giá trị, cô tìm kiếm không chút thương hại, sờ trúng một hạt châu màu xám bạc liền thất thố cất tiếng cười to.
Túc Vũ xem trọn một màn này, dần dần, chầm chậm hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì.
Năm người kia vì những viên thú đan này mà tàn nhẫn ngược sát bầy thú non đáng thương, song vào thời khắc sau cùng bị thú mẹ phát hiện. Thấy con mình chết thảm, người mẹ nào có thể chịu được, thế là mãnh thú hóa cuồng, điên cuồng đuổi giết bọn giết người hung tàn này.
Năm người này đương nhiên không phải đối thủ của hung thú cấp ba, bọn họ bị truy đuổi chạy trốn chung quanh, sau đó gặp đám người Thẩm Thanh Huyền.
Túc Vũ ra tay, vì cứu bọn hắn mà giết hung thú kia ……
Nhưng trên thực tế, nó lại đi cứu tội phạm giết người, giết nhầm một người mẹ bi thương thống khổ vì mất con thơ.
Chấn động này thực sự quá lớn với Túc Vũ, nó đứng tại chỗ, hai mắt vô thần.
Thẩm Thanh Huyền không cần làm gì, nữ nhân kia đã là nỏ mạnh hết đà, chạy được tới đây đã đốt hết ngọn lửa sinh mệnh sau cùng của mình.
Cô tham lam những viên thú đan này, nhưng thực tế lại không còn hơi sức để có được chúng nó.
Nắm chặt những viên thú đan kia rồi, thân thể cô cũng triệt để mềm oặt, sau một hồi thở dốc gian nan, cô ngửa mặt nằm xuống, ngã lên địa ngục huyết tinh do chính cô tạo ra.
Tới chết, cô vẫn nắm chặt viên thú đan kia.
Túc Vũ ngây người thật lâu mới lên tiếng:
“Cô ta chết rồi …”
Thẩm Thanh Huyền lặng thinh nhìn nó.
Tiểu hoa đào sống trên Vạn Tú Sơn, chưa rành thế sự, chuyến này vào bí cảnh Nguyệt Lạc, đủ để nó thấy được mọi góc cạnh của thế gian này.
“Lộc cộc” một tiếng, thi thể nữ nhân kia cứng ngắc, thú đan nắm chặt trong tay lăn xuống, tiến vào giữa đống thịt nát đỏ tươi, phát ra tiếng động làm da đầu người ta tê dại.
Nghe thanh âm này, thần kinh Túc Vũ triệt để căng đứt, nó che đầu, đầy mắt toàn là tuyệt vọng:
“Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta!”
Là nó xông ra không biết tốt xấu, là nó không nên cứu những kẻ tội ác tày trời kia, là nó … hại chết thú mẹ đáng thương chỉ muốn bảo vệ thú con!
Tờ giấy trắng sạch sẽ bị dính màu máu làm lòng người cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng xinh đẹp một cách dị dạng, dù sao sinh tồn không bao giờ là một màu.
Thẩm Thanh Huyền đến gần, cầm tay nó: “Nó tên là thú Ngân Tiền.” Giọng y rất nhẹ, dường như truyền đến từ chân trời xa xôi, như một cơn gió nhẹ, mềm mại nhưng không dao động cảm xúc.
“Thú Ngân Tiền là mãnh thú tam giai (cấp ba), thích ăn thịt người. Sở dĩ gọi nó tên này là vì khi ăn thịt người, chúng sẽ nuốt vào toàn bộ, ngay cả đồng tiền cắc bạc trên người cũng không bỏ qua, vì ăn nhiều kim ngân bảo bối, thú đan chúng nó được tôi hóa thành thứ cực kỳ quý báu, là trân bảo mà nhóm tu sĩ xua như xua vịt.”
“Nghe bảo giống thú Ngân Tiền này mỗi ngày ăn ít nhất một người, thời gian mang thai dài mười tháng, nó có thể sinh những hài tử này, chí ít đã ăn hơn ba trăm người.”
Nghe Thẩm Thanh Huyền nói, thần thái Túc Vũ vẫn chưa phục hồi, ngược lại càng thêm bối rối.
Cố Kiến Thâm bảo: “Rời khỏi đây trước đi.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ.”
Nghe được câu này, Túc Vũ hoàn hồn, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng con ngươi mất đi tiêu cự đã từ từ tụ lại.
“Chờ … chờ ta một chút.” Túc Vũ khàn khàn giọng mở miệng.
Thẩm Thanh Huyền gật đầu nói: “Được.”
Túc Vũ tìm được một cây đao dài chuôi rộng trong túi Càn Khôn, vụng về đào đất.
Nó chôn những con thú nhỏ này, sau đó gom những viên thú đan hiếm có kia chôn cùng một chỗ vào đất.
Cuối cùng, nó tiến hành mai táng nữ nhân kia cùng những tu sĩ khác.
Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Huyền:
“Không nhắc nhở nó sao?”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm bật cười.
Thẩm Thanh Huyền liếc xéo hắn:
“Tu hành ở Tâm Vực không phải tùy tâm sở dục sao?”
Túc Vũ có hành động này cũng là lựa chọn theo tim mình, dù vẫn còn tai hoạ to lớn về sau, nhưng cũng là tùy tâm, Cố Kiến Thâm vì sao phải can thiệp?
Cố Kiến Thâm không màng nói:
“Tùy tâm, theo chính là lòng ta.”
Nếu hắn muốn nhắc nhở Túc Vũ thì sẽ nhắc, cái này không liên quan tới tâm tình Túc Vũ, cái gọi là tùy tâm chính là nghe theo lòng mình, nếu nghe theo ý người khác, vậy sao còn gọi là tùy tâm nữa?
Thẩm Thanh Huyền cười khẽ:
“Đạo Tâm Vực quả nhiên rất khác biệt.”
Cách hình dung này tràn đầy mùi trào phúng, chẳng qua Cố Kiến Thâm không giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.
Dàn xếp mọi thứ xong, tuy Túc Vũ mệt chết đi được, song trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Nó nói.
Một đường không nói chuyện, đi cho tới khi trời tối đen.
Dùng bữa tối xong, ai nấy đều tự đi nghỉ ngơi, Thẩm Thanh Huyền dành thời gian kiểm tra ngọc giản, phát hiện nhiệm vụ khen ngợi đôi mắt đã hoàn thành.
Thẩm Thanh Huyền buồn bực thiệt nhiều, không phải đã nói tán thưởng ít nhất ba câu sao?
Trước đó bị Túc Vũ cắt ngang, còn tưởng nhiệm vụ này không hoàn thành được, thì ra nửa câu “Thật muốn …” kia cũng được coi là khen tặng à?
Quả nhiên là ngọc giản ngu xuẩn.
(Ngọc giản run lẩy bẩy …)
Nói mới nhớ … lúc Cố Kiến Thâm đổi màu mắt hình như có nói gì đó?
Nói câu gì ý nhờ?
Thẩm Thanh Huyền chỉ lo ngắm mắt người ta, thật sự không để ý, có điều chắc cũng chẳng phải lời đứng đắn gì, không nghe thấy thì thôi.
Hiện giờ ngọc giản là cái hàng hay sợ, vừa sáng lên đã sợ, mà sợ thì vẫn sẽ hiện chữ, mặc kệ Thẩm Thanh Huyền nghĩ gì, thấy y đang nhìn chằm chằm nó, nó liền tách tách nổi một hàng.
“Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!”
Thẩm Thanh Huyền im lặng.
Ngọc giản lưu loát đi “chết”.
Tôn chủ đại nhân nhìn thang trời, quyết định nhịn xuống, tiếp tục xây gạch.
Cùng nhau ngủ?
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm:
“Ngươi đã ngủ chưa?”
Cố Kiến Thâm tựa vào gốc cây, lúc y quay đầu đã nhìn về phía hắn.
Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe:
“Ngươi lạnh không?”
Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này.
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo:
“Ta thấy hơi lạnh.”
Cố Kiến Thâm: “……”
_____
Tác giả nói:
Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó!
Phải rồi, có em gái bảo không phân được Bệ hạ và Tôn chủ, thật ra phân biệt dễ lắm, Cố Kiến Thâm xưng đế ở Tâm Vực, nên được gọi là Bệ hạ; còn Thẩm Thanh Huyền không màng thế tục, nên tôn xưng của y là Tôn chủ.
Bệ hạ là Cố Kiến Thâm.
Tôn chủ là Thẩm Thanh Huyền.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 12: Ngươi lạnh không? Ta thấy hơi lạnh
Chương 12: Ngươi lạnh không? Ta thấy hơi lạnh