“Bruce, cậu biết có tình cảm với một Breakpoint Omega sẽ để lại hậu quả gì không?”
Nam nhân tóc đen vẻ mặt lãnh đạm nhìn phó cục trưởng CIA đối diện mình, Andrew Kent, vị trưởng quan CIA khổ người to lớn như vận động viên quyền anh này tuy ngữ khí vẫn còn bảo trì được bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói tuyệt đối không khách khí chút nào. “Tình cảm” cũng không phải là thứ thường xuất hiện trong khi nói chuyện với trưởng quan của Bộ chỉ huy đặc biệt.
Bruce trầm giọng đáp: “Kent, ngài có ý gì?.”
Kent cười khẽ một tiếng, ông nói: “Bruce, Bald Eagle, thời gian chúng ta hợp tác cũng không phải là ngắn, tôi thề với Chúa rằng từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy cậu để tâm tới một cấp dưới như vậy.” Ông tạm dừng một chút, lại nói:“Cậu biết rõ bản chất của Breakpoint là gì, Bruce, tôi vẫn luôn hi vọng cậu có thể dứt ra khỏi chuyện của Ruth, nhưng tuyệt đối đừng dính líu tới một đặc công Omega tóc vàng.”
Bruce khẽ nhướn đuôi mày. Y nhìn vẻ mặt thành khẩn của Kent, chợt cảm thấy có chút buồn cười: “Andrew, tôi biết ngài lo lắng cho tôi.” Ánh mắt y lơ đãng đảo qua chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út của mình, thản nhiên nói: “Tôi không biết nguyên nhân nào khiến ngài cảm thấy tôi cùng đặc công của mình có quan hệ vượt quá phạm trù công việc.” Giọng y lãnh đạm, cố ý “vô tình” bỏ qua cái tên đã thật lâu, thật lâu trước kia chưa từng nhắc tới.
Ruth. Ruth.
Kent chăm chú nhìn vào ánh mắt Bruce, thậm chí không bởi vì sự khó chịu trong giọng nói của y mà chuyển dời đề tài. —— Bruce Stewart đang sắp bước qua một ranh giới vô cùng nguy hiểm. Kent không tin chính bản thân vị truyền kỳ của CIA này lại không có chút cảnh giác nào. Ông chậm rãi nói: “Cậu có biết hiện tại trong cục giám sát rất chặt không,”Kent tạm dừng một chút, ông không ngại thông báo cho Bruce, y hiện tại không chỉ khiến Lầu Năm Góc đứng ngồi không yên, mà còn kéo thêm nghi kỵ của người một nhà. “Randall là tác phẩm tâm đắc nhất của cậu, cậu rất coi trọng hắn, Bruce, quan chức cấp cao trong cục không thích điều này, bọn họ gọi đó là ‘bè phái’.”
Bruce nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, “Cho nên bọn họ phái ngài đến điều tra tôi.”
Phó cục trưởng Andrew Kent nghe ngữ khí khẳng định bình thản của Bruce, nhíu mày: “Cậu có biết là, không có ai tình nguyện đảm nhận trách nhiệm này,” Ông lộ ra một nụ cười có chút chua sót: “Có lẽ bọn họ cảm thấy, chúng ta trước đây có chút giao tình, đem tôi đẩy ra, ngày sau cậu trả thù sẽ nhẹ một chút.”
Lời này nói cũng thật thẳng thắn, Bruce mỉm cười, “À, cái này chưa biết được, ngài cũng biết không gì có thể khẳng định điều này mà, Kent.”
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có giao tình.
Bruce thản nhiên nói: “Thế nên đây là kết quả ngài điều tra được? Tôi cùng Breakpoint no.3?”
Kent giật giật khóe miệng, “Cậu bình thường không gọi hắn như vậy, ‘Mr.James’, đúng không?” Ông khựng lại, quan sát phản ứng của Bruce: “Hắn là người duy nhất trong Breakpoint cậu tự mình chiêu mộ, bảy năm trước, cậu đem người về khi quay lại từ phân bộ tình báo New York, sau đó lại trở thành át chủ bài trong Breakpoint.”
Trong phòng thực an tĩnh, chỉ có giọng nói không chút cảm xúc của Kent tiếp tục tự thuật.
“Cậu là người huấn luyện hắn, làm một trưởng quan cao cấp không cần phụ trách người mới, nhưng cậu lại tự mình huấn luyện một Omega ba năm.”
“Cậu coi hắn như trách nhiệm của mình, bởi vì chính cậu mang hắn về, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, cậu đã hứa hẹn thứ gì với hắn đúng không Bruce, đừng phản bác tôi, Bruce, tôi đã nhìn thấy đặc công kia, hắn không phải loại người có thể khống chế, nhưng từ góc độ nào đó, hắn nguyện trung thành với cậu. Chỉ trung thành với cậu, không phải CIA.”
“Hắn không chỉ là đặc công của cậu, Bruce, hắn theo cậu bảy năm, còn người nào khác có thể ở bên cậu lâu hơn hắn sao?”
“Những người khác làm mẫu thí nghiệm, cậu quan sát bọn họ động dục, nhưng cậu từ trước tới giờ chưa từng nhìn hắn, bởi vì sao? Breakpoint no.3 có vấn đề với thuốc, hắn vô dụng, Bruce, nếu hắn đối với cậu là một mẫu thí nghiệm có giá trị, vậy sáng nay cậu vì sao lại có mặt trong buồng giam của hắn?”
Kent một câu lại tiếp một câu, sắc mặt Bruce lạnh như băng.
“Đủ rồi, Kent, này nghe như ngài đang liệt kê tội trạng vậy.” Y lạnh lùng nói: “Hắn chẳng qua cũng chỉ là một mẫu thí nghiệm.” Bruce nói như vậy, mới vài giờ trước, đặc công của y vì mấy viên kẹo đường cười rộ lên, đôi mắt xanh rực rỡ bừng sáng. Y mang đặc công của mình về từ thành phố bị băng tuyết bao trùm kia, y nhìn Omega tóc vàng gầy yếu ngày đấy biến thành bộ dáng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi bây giờ; hắn là vũ khí cũng như tác phẩm tuyệt vời nhất của y, là tâm huyết của y, và quan trọng nhất, hắn là hắn.
Máu trong huyết mạch ầm ầm sôi sục, Bruce dường như nghe được thanh âm đại não của mình vận hành. Y đang áp chế chính mình, không để bản thân phóng xuất pheromone trước mặt Kent. Đối phương cũng là một Alpha, đối với khí tức như vậy chỉ sợ đã quá quen thuộc. —— Y còn chưa kịp sử dụng thuốc ức chế cho bản thân sau khi gặp Randall.
Kent khẽ cười một tiếng: “Bruce, toàn bộ CIA có lẽ không có ai hiểu rõ cậu hơn tôi. Trong lòng cậu cũng biết.” Ông dừng lại một chút, nói: “Trong cục không chấp nhận việc kết bè phái, càng không thể cho phép trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt cùng đặc công của mình có quan hệ tình cảm riêng tư. Hắn là vũ khí, nếu như không sử dụng, thì ngay cả ý nghĩa tồn tại cũng không có.” Ông nhìn thấu sự bực dọc của Bruce, vì vậy quyết định mạo hiểm đem cuộc nói chuyện này đẩy vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn.
—— Ông phải ép Bruce đưa ra quyết định.
Bruce trầm mặc một lúc. Y bỗng cười nói: “Cho nên, tôi nói rồi, hắn chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi, Kent.” Giọng nói của y mang theo một loại trống rỗng lạnh như băng: “Nếu như phải vứt bỏ, tổn thất cũng không quá đáng kể.”
Kent không cười: “Đây mới là cậu.” Ông biết Bruce đã hạ quyết định. Đặc công tóc vàng kia đã không còn đủ khả năng đối với cơ quan tình báo CIA cấu thành uy hiếp. Hiện tại cái ông cần lo lắng chính là sau này Bruce sẽ dùng thủ đoạn gì để “báo đáp” sự điều tra của mình. Nam nhân tóc đen trước mắt ông giống như một con rắn lớn, trong sự an tĩnh luôn cất giấu sát khí, bị y nhắm trúng, chỉ sợ là không chết không được, —— y thậm chí không cần dùng đến nọc độc, chỉ cần chậm rãi nghiền ép, cũng đủ khiến con mồi hít thở không thông mà chết, quá trình ấy thong thả mà thống khổ đến cỡ nào.
Bruce không nói gì thêm, y nhìn Kent rời khỏi phòng làm việc của mình. Nam nhân tóc đen có chút buồn bực đóng nắp chiếc bút máy đang cầm trên tay, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một ống tiêm. Hơi cau mày đem chất lỏng trong suốt đẩy vào trong mạch máu xanh nhạt trên khuỷu tay, Bruce cảm thấy thuốc ức chế đang nhanh chóng theo máu lan tràn khắp toàn thân, dược hiệu phát huy rất nhanh, chút dục hỏa nhen nhóm trong lòng chậm rãi bị dập tắt.
Chết tiệt. Vẻ lo lắng trên mặt nam nhân tóc đen vẫn chưa tan đi, trời mới biết cùng một chỗ với một Omega vô cùng cường đại, vô cùng xinh đẹp vừa phát tình, đối với Alpha là khiêu chiến lớn cỡ nào. Trong suốt quãng thời gian nói chuyện với Kent, y không thể biểu hiện ra bất cứ điều gì bất thường, tất nhiên nếu pheromone của bản thân chỉ bởi vì quan sát ‘Mr.James’ mà không khống chế được, điều này sẽ làm danh sách “tội trạng” mà Kent vừa liệt kê có thêm một bằng chứng vô cùng xác thực.
Bruce cũng không thích thiên tính quá mức mạnh mẽ của mình, trưởng quan Bộ chỉ huy đặc biệt thở ra một hơi. Y không thích cách nói của Kent, có điều quả thực, y đối với đặc công mắt xanh để tâm quá mức, Bruce nghĩ.
Randall James, hắn là một mãnh thú không có cách nào thuần phục, cam tâm tình nguyện đeo trên cổ dây xích của Bruce, chú báo nhỏ của y sẽ đối với y lộ ra răng nanh, cũng sẽ quấn tới cầu một chút trấn an vỗ về, sủng vật của y trời sinh hung tàn thích máu, nhưng thời điểm ốm yếu liền tiếp nhận thảm lông nhỏ cùng kẹo đường. Bruce bỗng nhiên nghĩ, hình như từ trước tới giờ mình chưa từng chạm vào tóc Randall, không biết chúng có thực sự giống như lông của động vật có vú to lớn nào đó, mềm mại lại ấm áp hay không.
Y cho rằng mình đã quen độc hành trong bóng tối, lại chưa từng nghĩ đến, y vậy mà sẽ bất tri bất giác hình thành thói quen đem một người trở thành vật sở hữu của mình.
Loại cảm giác này không nên tồn tại. Cho dù tồn tại, hiện tại cũng nên kết thúc.
Y vẫn còn nắm giữ mệnh môn của mãnh thú kia, mà chú báo nhỏ của y lại luôn mẫn cảm cùng cảnh giác. Dây xích trên cổ dần dần thắt chặt, lúc này đây răng nanh cùng vuốt sắc đều trở thành mối uy hiếp thực sự. Sát khí tồn tại, rốt cục đến thời điểm thích hợp sẽ hóa thành thực thể.
Ánh mắt nam nhân tóc đen lướt qua sống mũi cao thẳng, dần dần biến lạnh.
Khi Garcia tìm được Randall, đặc công tóc vàng đang ngồi trên bệ cửa sổ bên trong phòng hồ sơ, mặt hướng ra ngoài, hai cái chân buông bên ngoài bệ cửa sổ, đung đưa một cách nguy hiểm.
Trong tay hắn cầm một bình rượu thủy tinh, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng, nhìn qua có chút thờ ơ.
“Breakpoint no.3.” Garcia hạ thấp giọng. Phòng hồ sơ thật lạnh lẽo, nhưng Garcia lại không hiểu vì sao bản thân nàng cảm thấy không nên quấy nhiễu không khí lúc này.
Nàng chậm rãi đi về phía Randall. Trên người đặc công tóc vàng quấn chút băng gạc hỗn độn, có thể lờ mờ thấy được những vết thương nhỏ vụn cùng vết máu. Garcia cũng không hỏi, lẽ dĩ nhiên Randall đã không tiếp nhận “trị liệu” của “phòng y tế”, Garcia cảm thấy mình không cần thiết phải hỏi.
Randall nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn nữ quân nhân một cái, hắn nở nụ cười: “Có chuyện gì sao, quý cô?”
Tươi cười của thanh niên tóc vàng dưới ánh trăng, nhìn qua có chút mờ ảo, điều này khiến đôi mắt xanh lam càng thêm sâu thẳm, khiến người khác như thấy ảo giác trong khoảnh khắc.
Garcia nói: “Cậu không nên ở đây.” Nói thì nói như thế, có điều nhìn thấy Randall uống đến say mèm đem hai chân đung đưa tới lui trong một gian phòng chứa toàn những tài liệu tối cơ mật cũng không phải chuyện gì xa lạ khiến người kinh ngạc. —— Ngay từ lúc bắt đầu, quy tắc đối với vị đặc công tóc vàng này mà nói cũng không phải là “hạng mục công việc” cần chú ý.
Randall nhún vai, giọng nói rõ ràng, ánh mắt sáng trong, đôi mắt Garcia đảo qua hai vỏ chai rượu ném trên mặt đất, đối với tửu lượng của đặc công có thêm một nhận thức hoàn toàn mới.
“Tìm một chỗ thanh tĩnh thật không dễ dàng, quý cô à. Yên tâm, ở đây dù tôi có ngã xuống cũng không sao cả.” Hắn nói xong liền nghiêm túc khom lưng cúi người về phía trước nhìn vài lần, Garcia nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, tiến lên trước vài bước, đặc công tóc vàng lùi người về, nụ cười trên mặt sáng chói như trước: “Độ cao thế này, không ngã chết tôi đâu.”
Garcia rốt cục không thể kìm được mà đảo mắt xem thường: “Đặc công tiên sinh, cậu không phải là mèo chín mạng, thỉnh không cần lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.” —— Nếu Breakpoint no.3 bởi vì “say rượu từ trên lầu hai của Bộ chỉ huy đặc biệt ngã xuống gãy cổ” mà chết, Garcia cảm thấy ngày mình bị đưa lên tòa án quân sự cũng cách không còn xa.
—— Nữ quân nhân đang nghiêm túc suy xét loại khả năng này, dù sao, Randall tiên sinh có thể rất đáng tin, cũng có thể vô cùng không đứng đắn, tất cả đều quyết định bởi tâm tình của hắn.
Đặc công tóc vàng nheo mắt cười: “Ồ, cảm ơn sự quan tâm của cô, Garcia.”
Giọng nói của Randall có hơi khàn khàn, bị thanh tuyến trầm thấp gọi tên, Garcia không tự chủ được mà cứng ngắc một chút, nàng quyết định tốc chiến tốc thắng: “ Breakpoint no.3, cậu có nhiệm vụ mới.”
Randall chậm rãi nhướn đuôi mày: “A?” Cuối cùng hắn tựa hồ có chút mờ mịt lắc lắc đầu, nhìn về phía Garcia: “Từ lúc nào mà cô trở thành người giao nhiệm vụ cho tôi vậy, thưa quý cô?”
Garcia cắn chặt răng, trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng buổi sáng hôm nay, trưởng quan của nàng cùng thanh niên tóc vàng này, đứng chung một chỗ trong buồng giam, mắt nâu nhìn thẳng mắt xanh. Trưởng quan của nàng trầm mặc nhìn đặc công nằm trong buồng giam kính, mà Garcia cảm thấy bản thân dường như chưa từng nhìn thấy bóng dáng như vậy.
“Nhiệm vụ ám sát tại khu I, lập tức xuất phát.”
Randall chớp mắt một cái, Garcia thấy trong đôi mắt lam sắc kia lóe qua tia sáng nhạt nhòa. “A,” Thanh niên có chút mê mang mà lên tiếng, thanh âm hơi khàn khàn mang theo biếng nhác lại thờ ơ: “Đây là sir chỉ thị sao?”
Garcia chậm rãi siết chặt ngón tay, “Tôi chỉ phụ trách truyền đạt mệnh lệnh, breakpoint no.3.”
Randall tùy tiện gãi đầu, mái tóc ngắn màu vàng vốn dĩ đã rối bù, bị hắn ra sức vần vò lại càng thêm hỗn loạn, đôi chân dài của hắn từ ngoài bệ cửa sổ thu về. Garcia nheo mắt quan sát động tác của thanh niên tóc vàng.
Randall mìm cười vô vị, hắn đáp: “Tốt thôi.” rồi lưu loát từ trên cửa sổ nhảy xuống, Garcia nhìn miệng vết thương dữ tợn từ rất lâu về trước trên thân nam nhân ẩn hiện dưới lớp áo rách nát.
Nữ quân nhân khi nghe được Randall trả lời khẳng định mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại nàng vẫn không thể xác định đặc công tóc vàng rốt cuộc có còn thanh tỉnh hay không. Nàng chậm rãi buông lỏng ngón tay đã đặt sẵn trên cò súng.
Garcia nhìn Randall uống nốt những giọt rượu cuối cùng trong chai, mang theo cái chai không lảo đảo bước qua bên cạnh nàng, trên người đầy mùi rượu, che dấu bớt pheromone ngọt nị còn lưu lại sau khi động dục cùng một chút vị rỉ sắt kia.
“Phi cơ của cậu ở trên sân thượng đợi lệnh, ba phút sau sẽ cất cánh.” Nữ quân nhân cố gắng khiến cho ngữ khí của mình trở nên giống như giọng nữ máy móc lạnh băng, nàng nhìn về phía đặc công tóc vàng dường như không gì không làm được kia: “Chúc cậu may mắn, đặc công.”
Thanh âm nam nhân rất nhẹ, nghe vào thậm chí còn mang theo vẻ tùy tiện thờ ơ: “Cảm ơn.” Hắn tạm dừng một chút, lộ ra một nụ cười: “Thay tôi chào tạm biệt với trưởng quan.”
Garica đứng tại chỗ, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng hồ sơ, tiếng bước chân của đặc công ngược lại tuyệt không giống như đã uống rượu. Nữ quân nhân xoay người chuẩn bị rời đi, trong phòng hồ sơ tràn đầy mùi vị bụi bặm, trộn lẫn với một chút vị cồn, hình như là vodka. Người nọ luôn luôn thích rượu mạnh của Nga.
Trước khi rời đi nữ quân nhân bước qua nhặt lên vỏ chai rượu bị ném trong góc phòng, nàng không biết rốt cục việc làm của mình xuất phát từ tò mò hay có động cơ gì khác.
Là Bourbon.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
Chương 21: Quyết định của Bruce
Chương 21: Quyết định của Bruce