*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi, thân phận của anh ta đã được tổng cục chứng thực, để anh ta vào đi.” Một giọng nữ lạnh như băng vang lên. Người lính Delta bỗng hoàn hồn trở lại, trên mặt một trận đỏ một trận đen, cuối cùng phẫn nộ mà buông súng.
“Nhìn cái gì?!” Nữ nhân quét mắt nhìn sang mấy nhân viên công tác bên cạnh, bọn họ ngay lập tức liền hốt hoảng tản ra. Bộ máy tổ chức gián điệp khổng lồ và tinh vi lại đâu vào đấy mà vận hành.
Randall đứng ở bên cạnh, nhìn căn phòng làm việc rộng như vậy, thoáng mỉm cười. Gần hắn là một máy tính, trên màn hình hiển thị một trận chiến đấu kịch liệt trên đường phố, vài người đàn ông mặc thường phục đối đầu với đội du kích truy đuổi bọn họ, vô số vỏ đạn rơi trên mặt đất. Không biết là quân Iraq hay Cô-oét.
Nữ nhân bước nhanh tới, khi đứng lại vừa vặn ngăn cách tầm mắt của hắn tới màn hình kia. Randall mất hứng cười cười, lập tức nhướn mày nhìn đối phương: “Tôi có thể làm gì cho cô đây, quý cô thân mến?”
Nữ nhân mặc quân phục rằn ri, trông thập phần già giặn, thần sắc băng lãnh trên mặt khiến nàng thoạt nhìn cao quý hơn là dễ thương.
Garcia thầm rủa một tiếng. Nàng biết đã ở bên cạnh trưởng quan thì phải tiếp xúc cùng đủ kiểu đủ loại nhân vật nguy hiểm, nhưng tất nhiên, một đặc công Omega thực vượt quá sức tưởng tượng của Garcia. Từ khi nhìn thấy “Breakpoint no.3” đã một phút bốn mươi giây trôi qua, nàng biết độ nguy hiểm của người này không phải là thứ mà bản thân nàng có thể chịu được. Nàng từ trên người thanh niên chỉ được phép xưng hô bằng biệt hiệu này nhìn thấy bóng dáng loài sói, dù cho hắn có đứng trong này cười tủm tỉm nhìn những người đi ngang qua bằng ánh mắt tràn đầy mị hoặc.
Nguy hiểm, khát máu, không thể thuần phục.
Nữ nhân miết miết ngón tay, giọng lạnh xuống: “Thu hồi chất dẫn dụ của anh, đặc công, anh hẳn đã nhận ra tôi là một Beta.”
Randall giả cười một chút: “A, thảo nào.”
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Y đâu?”
Garcia nhìn biểu tình trên mặt thanh niên, trong lòng không khỏi run lên. Nàng trầm giọng nói: “Trưởng quan đang bận việc khác.”
Randall cười rộ lên: “Y có chuyện quan trọng hơn cả tôi à?”
Hắn chậm rãi ghé sát vào Garcia, rót thật chậm từng từ vào tai nàng: “Để y tới gặp tôi.”
Khí thế cường đại tạt vào mặt, Garcia bất động thanh sắc đứng thẳng thân thể.
“Phía trước hai trăm thước, quẹo phải, phòng y tế.” Thanh âm nữ quân nhân bình tĩnh: “Đi kiểm tra thân thể, đặc công.”
Ánh mắt Randall khiến Garcia cảm thấy mình như một con thỏ bị chim ưng nhìn chằm chằm, nghĩ tới sự thật đối phương là Omega cũng không an ủi nàng thêm được chút nào. Một giây sau Randall chợt lộ ra một nụ cười sáng lạn. Hắn lui lại một bước, giữ khoảng cách an toàn. Garcia thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Randall lười biếng đảo qua thiết bị thu mini màu da trong tai Garcia, tươi cười có phần hơi cổ quái: “Yes, sir.”
Nam nhân xoay người đi về phía hành lang cách đó không xa.
Garcia cứng còng tại chỗ 2 giây, một kỹ thuật viên đi ngang qua nhìn nàng một cái, cuống quýt tránh xa. Nàng biết mình hiện tại nhìn thực uy nghiêm trang trọng, đúng kiểu dưới uy thế của đặc công kia vẫn còn khả năng sống sót cùng với khả năng di chuyển.
Nữ quân nhân chậm rãi xoay người đi về phía văn phòng trên lầu, sau đó mới phát hiện lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Sir, breakpoint no.3 đã tới phòng y tế báo danh.”
Nữ nhân ấn tai nghe khẽ báo cáo.
- ----------
“Nắm tay lại, đặc công.”
Randall nhìn kim tiêm chui vào mạch máu của mình, khóe miệng hơi xụ xuống. Cách đó không xa trên bàn thí nghiệm đặt một hàng dài ống nghiệm, có thể thấy được, đều là máu đợi kiểm tra xét nghiệm.
Thanh niên tóc vàng nhìn mũi tiêm lóe sáng được rút ra từ tĩnh mạch, máu trong ống tiêm hơi rung động, màu đỏ sậm. Thoáng nở nụ cười vô cùng tự nhiên, bỗng nhiên nói: “Có gì thú vị không?”
Bác sĩ mặc áo blouse trắng mặt không đổi sắc: “Xin lỗi, đặc công?”
Ngữ khí Randall vẫn nhẹ nhàng thoải mái, hắn thả xuống tay áo đang xắn lên, che kín cơ bắp cánh tay vừa lộ ra. “Thì mẫu máu gì gì đó, các anh lấy máu và những cái khác từ trên người nhóm đặc công làm kiểm tra, đúng chứ?”. Hắn nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Các anh có kiểm tra ra cái gì từ máu của tôi không?”. Ngữ khí tò mò, hoàn toàn vô hại.
Ánh mắt vị bác sĩ kia lóe lên: “Phải.” Gã xoay người đặt ống tiêm chứa máu Randall xuống bàn, hai vai căng cứng. Dưới ánh mắt của thanh niên này, gã cảm thấy bản thân như đang trải qua một cuộc thẩm vấn, mà người thẩm vấn lại là một kẻ điên thích đùa bỡn tù binh tra tấn địch nhân, chưa kể còn vì vậy mà cảm thấy sung sướng.
Có thể làm cho bạn thả lỏng cơ thể, hoặc khiến bạn ngay cả trong bầu không khí “thả lỏng” cũng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hiển nhiên là vì vị đặc công nào đó đang bất mãn với cái xét nghiệm máu dễ như trở bàn tay này.
Randall nhún vai với vị bác sĩ trẻ tuổi đang lộ rõ khẩn trương, hắn như một đứa trẻ hiếu kỳ từ trên bàn làm việc nhảy xuống, bắt đầu đi thăm thú phòng y tế không lớn này. Bác sĩ đang ở bàn thí nghiệm bên cạnh mân mê cái gì đó, cố không chú ý tới hành động của Randall.
Thanh niên mở hé cửa tủ kính, sau đó từ trong một đống lớn chai lọ cầm ra một lọ nhựa nhỏ, tiện tay ném vào trong túi áo khoác. Hắn chớp chớp mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tủ kính, nở nụ cười tinh quái.
“Kiểm tra xong chưa, bác sĩ?”
Thanh âm thanh niên lười biếng vang lên từ phía sau, thân hình người mặc áo blouse trắng bỗng chốc cứng đờ, gã quay lại đối diện Randall nói: “Cậu có thể đi rồi.”
Randall nhe răng cười: “Cảm ơn lần nữa nhé, anh chích không có đau, so với người trước đó thì tốt hơn nhiều.” Hắn cho vị bác sĩ đáng thương này một cái biểu tình khen ngợi: “Tiền đồ vô lượng”.
Thanh niên đi về phía cửa phòng y tế. Động tác hắn nhàn nhã, tốc độ lại rất nhanh, toát lên tác phong của một đặc công. Sau đó dừng ở cửa ra vào quay đầu nhìn lại, mỉm cười: “Còn có, bác sĩ à, súng gây tê bọn họ phát cho anh, đối với những người như chúng tôi thì không có tác dụng gì đâu.” Hắn hướng túi áo bác sĩ bĩu môi, “Lần sau anh có thể thử dùng súng điện, biết đâu có hiệu quá đó, tôi đoán vậy.”
Bác sĩ trợn to mắt nhìn thanh niên tóc vàng thỏa mãn rời đi. Gã đem súng gây tê trong túi quần ném vào ngăn tủ vừa mở ra, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi.
Garcia chờ sẵn ở bên ngoài phòng y tế. Nàng nhìn vị đặc công trên mặt trưng một nụ cười tươi rói sáng lạn đang đi về phía mình, mặt không đổi sắc.
“Sir muốn gặp anh.”
Nữ nhân nói xong những lời này liền bước phía trước, Randall theo ở phía sau.
Khối kiến trúc khổng lồ khó có thể hình dung, Randall dọc đường vừa đi vừa nhìn xung quanh, trong hành lang không có người nào khác, chỉ nghe tiếng giày của Garcia giẫm trên gạch men. Randall cảm thấy rất hứng thú với những căn phòng và hành lang nhìn qua giống nhau như đúc này, mặc dù trông chúng giống như những cơn ác mộng không bao giờ kết thúc trong một bộ phim khoa học viễn tưởng tẻ nhạt.
Garcia rốt cục dừng bước.
“Sir, người đã tới.”
Mà đặc công không đợi nàng nói xong lời liền đẩy cửa bước vào.
“Tôi còn cho rằng ngài không muốn gặp tôi, Sir.”
“Thật ra thì...đúng vậy.” Thanh âm nam nhân bình thản.
Randall thấp giọng cười rộ lên. Hắn nhìn trưởng quan của hắn đang ngồi phía sau bàn làm việc. Đối phương là một nam nhân đã có vài phần già dặn, mái tóc màu đen, tóc mai ngay ngắn chỉnh tề, đôi mắt màu trà lạnh băng không cảm xúc. Sống mũi cao thẳng, hơi hơi cong vào như mũi diều hâu, lại thêm đôi môi mỏng thẳng tắp, tạo cảm giác rất nghiêm nghị. Sắc mặt quá mức nhợt nhạt khiến màu mắt cùng màu tóc người nọ càng thêm nổi bật.
Randall chớp đôi mắt xanh của mình, “Sir, ngài hẳn là nên ra bên ngoài tắm nắng.”
Nam nhân được xưng là “trưởng quan” không chút để ý tới trêu đùa càn rỡ của đặc công, y chỉ giương mắt nhìn Randall.
Ánh mắt nam nhân không có bất luận cảm xúc gì lại mang theo cường đại uy áp rốt cuộc cũng khiến đặc công tóc vàng cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn sờ sờ cái mũi của mình, nói: “Có lẽ tôi nên gõ cửa trước sau đó mới tiến vào?”
Trưởng quan của hắn nhàn nhạt nói: “Lần sau cậu nên nhớ kỹ điều này.” Nam nhân buông bút máy trong tay xuống, đầu ngón tay gõ gõ. “Tôi nghĩ rằng một Commandos’ breakpoint hẳn phải biết tiếp nhận nhiệm vụ của mình ở đâu chứ nhỉ?”
Randall nhếch môi cười: “Trưởng quan, hình ảnh 3D so với người thật, tôi vẫn thích người thật hơn.” Hắn nhún vai,“Có lẽ được nhìn thấy ngài vẫn còn sống sờ sờ mà ngồi ở đây mới có thể làm cho đặc công đáng thương của ngài cảm thấy an lòng, tuy rằng ngài trông tái nhợt như quỷ hút máu.” Ánh mắt của hắn bay tới trên bàn tay đối phương, hai tay vắt lên nhau làm ngón tay thon dài của trưởng quan nhà hắn lộ rõ, Randall đoán những đốt ngón tay đó còn xinh đẹp hơn.
Hắn nói tiếp, “Huống chi tôi rất thích mùi của trưởng quan nha~.” Đặc công tóc vàng dũng cảm không sợ chết mà quăng mị nhãn với cấp trên của mình.
Ánh mắt nam nhân dừng lại trên mặt Randall một chút, hơi hơi cảnh cáo. Sau đó y nói: “Một chuyên gia vũ khí của ta bị giết tại khu I, trên tay anh ta có một phần bản vẽ. Tổng cục yêu cầu phải đoạt lại.”
“Đã rõ.” Randall đáp. Hắn nhìn trưởng quan của mình lại cúi đầu xem báo cáo trên bàn, có chút mất hứng bĩu môi.
Nam nhân sau bàn làm việc nhận thấy đặc công không có ý rời đi, hỏi: “Cậu còn có vấn đề gì sao, cậu James?”
Randall như có tâm sự mà nghiêng đầu: “Có.”
Nam nhân lại ngẩng đầu lên, Randall nhìn cặp mắt màu trà bình thản lại bén nhọn kia quét qua người mình, giống như đang đánh giá hành động của hắn: “Mời nói.”
Một tia sáng vụt qua trong mắt Randall. “Những người như tôi, ý tôi là, Commando’s Breakpoint, còn lại bao nhiêu người?”
Trưởng quan của hắn mặt không đổi sắc: “Chuyện này vượt qua phạm vi cậu có thể biết, cậu James.”
Randall không ngoài dự kiến cười cười. “Không còn vấn đề nào khác, Sir.” Hắn lại bồi thêm một câu, “À mà, Sir, có lẽ Alaska vẫn chưa đủ lạnh.” Đặc công nói xong dứt khoát mà rời khỏi.
Trưởng quan ở phía sau hắn giật giật môi, độ cong rất nhẹ kia cũng không giống như đang cười.
Bruce Stewart nhìn Breakpoint no.3 từ phòng làm việc tạm thời của mình rời đi. Trong mắt người hiện đang giữ chức trưởng quan tham mưu cục tình báo CIA, đồng thời cũng là người lập ra kế hoạch Commandos’ Breakpoint chợt có một tia u ám mờ mịt. Y nhấc lên điện thoại nội bộ: “Đem số liệu theo dõi của Breakpoint no.3 đến chỗ tôi, ngay lập tức.”
Máy bay dân dụng trên đường tới nước I.
Thanh niên tóc vàng uống một hớp lớn nước chanh, ngậm ống hút thoải mái nheo mắt.
Tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy xe phục vụ đi tới. “Thưa ngài, ngài muốn xem phim điện ảnh không ạ? Từ giờ đến lúc hạ cánh vẫn còn ba giờ nữa.”
“Cô có đề cử gì không?”
Tiếp viên hàng không lộ ra một nụ cười chuyện nghiệp với thanh niên tóc vàng: “Tôi đề cử bộ phim này, thưa ngài.” Cô rút ra một đĩa phim trên xe đẩy, đưa cho Randall.
Randall nhìn cũng không nhìn liền nhét vào tivi mini trên tay vịn ghế, sau đó nhe răng mỉm cười với tiếp viên hàng không: “Cảm ơn.”
Thanh niên ấn nút mở màn hình.
“Đặc công Randall, sau đây là nhiệm vụ của cậu......”
Randall uể oải nhìn màn hình hiện lên một bông tuyết rồi xuất hiện hình ảnh. Trưởng quan của hắn, Bruce Stewart đang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ lim rộng lớn của y, trên mặt vẫn duy trì loại biểu tình đáng giận muôn thuở --- lãnh đạm, mang theo chút nghiêm nghị khiến người khác nao núng.
“Sau khi tiến vào khu I, hành động của cậu cùng đất nước không còn liên quan, cho dù có xảy ra tình huống gì đi chăng nữa, xin hãy tự mình giải quyết.”
Randall tựa như đang xem một bộ phim điện ảnh nhàm chán nhất quả đất, híp mắt mệt mỏi muốn ngủ.
Đây cũng là quy tắc của đặc công bí mật, tất cả thành viên đều tiếp nhận mệnh lệnh cụ thể trên đường thi hành nhiệm vụ. Phần lớn là băng ghi âm, “Breakpoint” thì có đãi ngộ đặc biệt hơn một chút, xét thấy nhiệm vụ bọn họ chấp hành có mức độ tuyệt mật rất cao, bình thường sẽ có tư liệu ghi hình người ra lệnh dùng để xác nhận.
“Còn một vài chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu, đặc công.” Nam nhân trong băng ghi hình ngữ khí bình thản: “Không được trêu chọc bác sĩ được phái tới nữa.”
“Hiện nay cậu là “sự vụ” quan trọng nhất của tôi, tôi hy vọng cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, không cần suy tưởng loại chuyện khác trong đầu.” Y nói: “Số liệu thân thể cậu mà tôi đang cầm hiện giờ quá mức sinh động.”
Randall hơi mỉm cười. Giọng điệu của trưởng quan làm hắn nhớ tới không khí buổi sáng sớm mùa đông, pha vào chút hương vị của gỗ sồi trong công viên, hoặc giống như tro tàn nguội lạnh của lửa trại sau khi dập tắt ở Alaska. Randall rất thích loại ảo tưởng này, điều này khiến cho nhiệm vụ nhàm chán có thêm nhiều lạc thú. Hiển nhiên, trưởng quan hẳn là không thích trở thành đối tượng ảo tưởng của hắn.
Randall liếm môi, hắn nhìn cấp trên trong băng ghi hình theo thói quen đem đầu ngón tay xáp lại một chỗ.
Thật con mẹ nó gợi cảm.
Hắn có chút hối hận nghĩ, lúc ấy khi Stewart hỏi hắn còn có vấn đề gì không, đáng ra hắn không nên hỏi cái vấn đề ‘Commandos’ Breakpoint’ ngu xuẩn chết tiệt kia, Randall vứt cho trưởng quan một câu nói như vậy lại khiến y sau khi hắn đi rồi lập tức yêu cầu bộ phận kỹ thuật tra rõ nhất cử nhất dộng mấy ngày nay của hắn.
Hắn nên trực tiếp hỏi: “Ngài muốn 419 với tôi không, trưởng quan?”
- ----------------------------------
Chú thích:
1. Cái phần động tác để tay của anh Bruce, đại khái nó là như thế lày. mà mình không tìm được từ nào diễn tả (T A T)
2. Về khu I và nước I, mình nghĩ khu I được nhắc tới ở trong chap này chắc là chỉ cả Iran và Irag, nhưng theo như chap 3, thì nước I ở đây có vẻ chỉ ám chỉ mỗi Iran mà thôi. Đó là lý do vì sao mình không sửa khu I thành nước I.
3. 419: For One Night, tình một đêm, ở đây, bạn nào đọc ABO văn sẽ biết, sau khi Omega và Alpha XXOO OOXX xong tức là hai trẻ đã bám mùi nhau, dù ít dù nhiều:)) Chứ không phải như mình 419 xong phủi đít bỏ đi coi như ko có việc gì được:))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lý Luận Nâng Cao Tố Chất Của Đặc Công Omega
Chương 2: Đối tượng ảo tưởng
Chương 2: Đối tượng ảo tưởng