Trước Agnès, có một phụ nữ nổi tiếng trong giới xã hội thượng lưu Paris, gái điếm cao cấp Lange Elliott. Cô qua lại với nhiều đàn ông có quyền có thế, đồng thời trở thành tình nhân của họ.
Ở thời đại này, làm tình nhân không phải là chuyện gì xấu hổ, ngược lại, vì vị trí của phụ nữ được nâng cao, triều đình Pháp tiếp nhận nhiều phụ nữ thông minh có trí thức, khiến việc làm tình nhân trở thành một nghề được người khác cực kỳ hâm mộ, kính nể và bắt chước.
Một người tình xuất sắc không chỉ cần ngoại hình tuyệt sắc mà còn phải thông minh và có học thức. Dù không cần bò lên giường công tước hay nhà vua, nàng cũng có thể thu được chút ít nhờ vào bản lĩnh của mình.
Lange Elliott chính là một tình nhân xuất sắc đủ tư cách như vậy, địa vị của cô trong xã hội thượng lưu ngầm tương đương với hoàng hậu – Nếu như chế độ quân chủ không bị bãi bỏ.
Agnès được cho là đã vượt qua Lange Elliott, mà chỉ nhờ vào dung mạo, vì nàng chỉ là một người đẹp ngu ngốc mà thôi. So sánh hai người đủ để chứng minh gương mặt Agnès đẹp đến dường nào.
Có thể gọi nàng là Helen hại nước hại dân cũng không quá đáng, hoặc là, ngay khi lấy cái tên Agnès đã nói rõ dung mạo của nàng.
* Agnès Sorel (1422?-1450) được biết đến là người tình nhân trưởng của Charles VII của Pháp.Cuộc đời của bà vẫn còn là một bí ẩn truyền thuyết cho nhân loại sau này, tuy vậy bà được công nhận và chứng minh là có thật vì bà là Tình nhân hoàng gia đầu tiên được cả thế giới biết đến. Bà sinh cho ông 4 người con gái và qua đời ngay sau khi sinh đứa con thứ 4 vì bị nghi ngờ là ngộ độc thuỷ ngân..https://vi.wikipedia.org/wiki/Agn%C3%A8s_Sorel
Có điều Lange Elliott đã già rồi, còn Agnès là nhân vật hư cấu, nhưng diễn viên đóng vai Agnès thì đúng là tồn tại. Thế nên bất cứ ai cũng có cơ hội theo đuổi người này.
Vở nhạc kịch vừa kết thúc, người bạn của André và các diễn viên khác bị vây kín trong hậu trường, mọi người yêu cầu được gặp “Agnès”. André vừa xuống sân khấu đã vội thay trang phục đàn ông, may mắn là không ai sẽ chú ý đến một người đàn ông.
André chỉ vừa mới bộc lộ tài năng trong giới văn học, cậu không nóng lòng xã giao, bởi vậy dù được coi là hoa hồng trong giới, nhưng thực tế quy mô của nhà xã giao này không lớn lắm, thế nên chỉ một bộ phận nhỏ nhận ra cậu.
Phu nhân Durand là một trong số đó, đáng tiếc, cho đến khi vở kịch kết thúc, bà vẫn không gặp lại André.
Cậu mặc áo khoác frock dài, kéo cao cổ áo che nửa gương mặt, tay kia đè chặt mũ cao, vội vã đi vào một chiếc xe ngựa thuê.
Phu xe không kịp ngăn cản, André đã tiến vào xe.
Vào được phân nửa, cậu bỗng quay đầu nói với phu xe: “Đến tả ngạn sông Seine bao nhiêu tiền?”
Phu xe nhìn về một hướng trong xe, sau đó trả lời: “Mười hai đồng franc.”
Cậu móc tiền trả cho hắn: “Không cần thối lại, đi nhanh lên.”
André đóng cửa xe, cởi áo khoác và mũ rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng cười. Giọng cười kìa rất gần, ngay bên tai cậu, hơi nóng phả vào lỗ tai nhạy cảm và trên cổ cậu, một mùi thuộc về người khác – mùi lành lạnh như tuyết tùng quanh quẩn ở mũi.
André mở to hai mắt, lập tức nhảy khỏi chỗ ngồi, suýt nữa ngã ngồi xuống. Mà hành động của cậu tựa hồ chọc cười người trong xe.
Một lát sau, đèn xe được thắp sáng, André trông thấy một người đàn ông nghiêm trang ngồi trước mặt cậu, dùng ánh mắt dò xét khi thấy điều gì đó thú vị mà nhìn cậu.
Khi nhìn rõ mặt người trước mắt, ánh mắt André lóe lên tia kinh diễm. Đối phương cực kỳ anh tuấn quyến rũ, vượt xa những người đàn ông mà cậu từng gặp, mái tóc đen như lông quạ, hai mắt màu xanh đá quý thâm thúy như một hồ nước cùng làn da tái nhợt như bị bệnh lâu ngày.
Trong thoáng chốc, André chợt nhớ đến lần đầu nhìn thấy sông Seine về đêm khi vừa đến Paris, tối đó cậu đã miêu tả sông Seine – Ánh đèn hoàng hôn ở Paris, là ánh đèn chiếu sáng thành phố không ngủ bằng ánh sáng của hàng nghìn ngọn đèn như bị sông Seine ôm trọn, dưới ánh sáng vàng rực rỡ có thể lờ mờ thấy được cảnh sắc ban ngày của dòng sông.
Phồn hoa, xa hoa lãng phí, khoan thai là những từ dùng để miêu tả sông Seine về đêm.
Người đàn ông trước mặt André hiện giờ giống như sông Seine về đềm, ngàn vạn ngọn đuốc nhảy nhót trên mặt sông, ung dung mà xa hoa lãng phí.
Không hề nghi ngờ, đối phương là một thân sĩ có xuất thân quý tộc.
Đây là một chiếc xe ngựa công cộng nên trên xe còn chở những người khác.
André có thể hiểu được, chẳng qua càng bị sợ hết hồn. Cậu nghĩ rằng tất cả đàn ông trong nhà hát đều tràn vào hậu trường, tình cảnh điên cuồng đó khiến người ta sợ hãi không thôi. Cậu lấy lại tinh thần, hơi khom người ngả mũ chào: “Xin chào ngài.”
Người đàn ông gật đầu thật khẽ, nhưng không cởi mũ đáp lễ.
“Carolingien.” Hắn tự xưng Carolingien.
“André Legris.” Cậu ngồi xuống đối diện hắn, cũng không quá nhiệt tình trò chuyện.
Hắn im lặng, ánh lửa chớp lóe. Đèn bão đặt ở vị trí rất thú vị, vừa đúng rọi sáng chỗ ngồi của André mà lại không chiếu đến vị trí của Carolingien, điều này khiến cậu sinh ra cảm giác bất an.
Cậu cố gắng tránh né tầm mắt chăm chú của người đàn ông xa lạ đối diện, nhưng chỉ có hai cách, một là ngồi bên cạnh hắn, hai là xuống xe đi bộ về.
Hai cách đều không phải là lực chọn hoàn mỹ.
André chỉ có thể ngồi tại chỗ, chịu đựng khoảng thời gian làm người ta lúng túng này.
“Mới từ nhà hát ra?” Carolingien đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: “Lagris?” (chỗ này tui chém, không biết tách hai chữ trong tên tiếng Trung thành tiếng Pháp)
André: “Legris, thưa ngài, là Legris.”
Quý ông trước mặt gật đầu một cái, nhưng không có ý xin lỗi, thái độ cao ngạo như là lẽ đương nhiên.
André cau mày, cậu thật sự không muốn nói chuyện với đối phương. Nhưng làm lơ câu hỏi của người khác là rất bất lịch sự, vì vậy cậu miễn cưỡng đáp: “Đúng vậy, vừa mới ra.”
Cậu thầm mong người này thấy cậu miễn cưỡng mà không lên tiếng nữa. Đáng tiếc, không như cậu mong đợi. Rõ ràng cậu trả lời đã khiến đối phương hứng thú, hắn nhắc đến Agnès, lại nói đến mỹ nhân cùng tên nổi tiếng trong lịch sử: “Nàng thật sự rất đẹp, nhất là mái tóc đỏ.”
Trái tim André lập tức nhảy lên, cậu lo sợ bị nhận ra – Một người đàn ông không biết xấu hổ cải trang thành phụ nữ, còn được tung hô, nhất định cậu sẽ bị chê cười trong giới văn học.
Được rồi, thật ra chuyện này cũng không có gì. Đối với giới văn chương hoang đường, chuyện này chẳng qua chỉ là giả trang thành nữ lên sân khấu mà thôi, cậu không nên quá lo lắng sợ hãi. Nhưng có lẽ vì bị cảnh tưởng điên cuồng vừa rồi làm hoảng sợ, trong lòng André có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu bí mật cậu chính là “Agnès” trên sân khấu bị vạch trần thì sẽ xảy ra chuyện gay go.
Đó gần như là một trực giác khi nguy hiểm đến gần.
Một bóng ma to lớn bao phủ trên đầu André, một khi nói ra thì cả đời sẽ không thể quay đầu.
André đáng thương giống như chú sóc nhỏ hoảng hốt, ôm lương thực dành để qua mùa đông trong lòng tìm nơi an toàn. Thậm chí cậu không ý thức được nơi cậu đến chính là một lồng giam to lớn, thế nên cậu cũng không phát hiện, lúc này cửa nhà tù còn chưa đóng, vì vậy lỡ mất cơ hội chạy trốn cực tốt.
“… Tôi mới phát hiện, cậu có mái tóc màu đỏ.”
André càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn qua: “Không, không tính là tóc đỏ. Chẳng qua là ảo giác do ánh lửa thôi.”
Carolingien đối diện im lặng trong chốc lát, sau đó bỗng nói: “Hay là mở cửa xe ngựa?”
André hơi căng thẳng liếm liếm môi: “Xin lỗi quý ngài, tôi không thích cảm giác bị gió thổi khi ngồi trên xe ngựa.”
Carolingien cười nhẹ: “Nhìn cậu căng thẳng như vậy, cậu đang sợ cái gì? Hay là trong lòng không kiên định? Đừng hiểu lầm, tôi từng gặp rất nhiều đứa trẻ làm sai, chúng đứng ngồi không yên, lúc nào cũng sợ hãi…”
“Ý ngài tôi là ăn trộm sao?” André vô cùng tức giận: “Tôi có thể tố cáo ngài tội phỉ báng.”
Carolingien cúi đầu đáp một tiếng, dường như đang cảm thán gì đó nhưng cậu không nghe rõ, cậu vẫn tức giận nhìn chằm chằm đối phương. Tức giận khiến André càng thêm chói mắt, giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thế nhưng bản thân cậu hoàn toàn không hay biết gì cả.
“Tôi xin lỗi cậu, tôi ăn nói không thỏa đáng.” Hắn cười khẽ, sau đó nhẹ giọng nói như đang dỗ dành tình nhân cáu kỉnh – xem trẻ con thành người tình mà dỗ dành, thái độ bề trên lại có chút mập mờ.
“Cậu có thể tha thứ cho tôi không? André?”
André từ chối cách xưng hô này, tỏ ý muốn hắn gọi cậu là “Ngài Legris.”
Chuyện này biểu thị thái độ không muốn gần gũi của cậu.
“Được rồi.” Carolingien thỏa hiệp: “Nhưng so với Legris hoặc André, tôi càng muốn gọi cậu là… Agnès.”
André gần như muốn hét lên, nhưng cậu lập tức tỉnh táo, mà ngay lúc đó, xe ngựa dừng lại. Cậu trấn định nói: “Xin lỗi, ngài nhận lầm người rồi. Tôi hiểu ngài yêu thích Agnès, nhưng xin giữ vững lý trí và phong thái thân sĩ của ngài.”
Cậu liều lĩnh châm biếm hắn một phen. Thế nhưng đối phương chỉ cười cười như nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị.
André gật đầu, cực kỳ hoàn mỹ giữ phong thái thân sĩ, sau đó cậu cầm gậy chuẩn bị xuống xe. Carolingien bỗng gọi cậu lại, lấy một nhánh hồng tươi đẹp vẫn còn gai nhọn trên tóc cậu xuống. Chúng cực kỳ tươi đẹp, nhưng dù cộng hết vẻ đẹp của chúng lại cũng không sánh bằng dáng vẻ tươi cười của cậu.
Carolingien kề sát vào tai André: “Lẽ nào cậu nghĩ Agnès trên sân khấu và André dưới sân khấu rất khác nhau sao? André bé bỏng của tôi, xem ra cậu không hiểu rõ bản thân lắm.”
“Cậu là Agnès, cậu là André, Agnès chính là André, không ai sẽ phủ nhận chuyện này – khi họ tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chân thật của cậu.” Hắn dùng thái độ nhìn như thân mật kỳ thật xa cách và cao cao tại thượng nói: “Chúc ngủ ngon, André.”
André xuống xe ngựa, bước về hướng nhà cậu, vừa đi vừa kéo hoa hồng trên tóc xuống, lại không cẩn thận bị gai đâm vào tay. Máu tươi chảy ra, cậu vô thức buông tay, đóa hồng rơi xuống đất.
Lúc này André hoàn toàn không có tâm trạng thương tiếc, cậu giơ chân hung hăng nghiền nát đóa hoa dưới đất, bỗng cậu quay đầu nhìn lại, chiếc xe ngựa vẫn lẳng lặng đứng ở chỗ cũ.
André chợt nhận ra, đây là xe ngựa Calash bốn bánh, trang sức nhỏ trên xe y hệt cái cậu nhìn thấy ban ngày, duy nhất trên xe ngựa bốn bánh Calash của công tước Normandie.
André sững sờ một lúc lâu, đột nhiên cậu xoay người cắm đầu bước đi, sau đó từ đi nhanh thành bỏ chạy. Bóng lưng của cậu trông rất đáng thương, như là có quái vật hung dữ đang đuổi theo phía sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiêu Ma
Chương 6
Chương 6