Ân Tử Mạch tò mò hỏi: "Vậy ngươi không đi vào sao?"
Cố Thừa nhìn hắn một cái cười nói: "Theo vào xem bọn họ ngủ hửm?"
Ân Tử Mạch: "...."
"Manh mối này ngươi có nói cho chưởng môn Thanh Sơn phái không?" Ân Tử Mạch hỏi.
Cố Thừa lắc đầu: "Nếu nói cho bọn họ là hai người kia đi thanh lâu liền mất tích, khẳng định người chưa tìm thấy lão nhân kia đã tức chết rồi."
Ân Tử Mạch: "....."
"Chính là, ngươi tìm ta đi cùng ngươi thì có lợi ích gì?" Ân Tử Mạch khó hiểu: "Ta không có võ công, đến lúc đó sẽ kéo chân ngươi."
Cố Thừa nói: "Nhìn ngươi thuận mắt."
Ân Tử Mạch tức khắc lệ rơi đầy mặt!
Hắn còn tưởng mình nhìn qua đặc biệt thông minh nên Cố Thừa mới đem mình đi chung, kết quả lại là vì thuận mắt nên mới bị chọn!
"....Đại hiệp, không nên cho ta một cái lí do đáng tin cậy hơn sao?"
Cố Thừa cười nói: "Nhìn thuận mắt, cái lí do như vậy là đủ rồi, phải biết rằng tìm một người không thuận mắt làm cộng sự sẽ rất mệt."
Ân Tử Mạch:"...." Thân là võ lâm minh chủ cứ tùy hứng như vậy thực sự được chứ!
"Vậy ngươi vì cái sao không đi một mình? Kéo ta, một người không biết võ công sẽ không bị ngáng chân chứ?"
Cố Thừa lại cười nói: "Một người đi quá nhàm chán, nếu bị nữ tử thanh lâu mê hoặc đem đến nơi kì quái, liền ngốc ở đó không có người nói chuyện phải không."
Ân Tử Mạch: "...."
Võ lâm minh chủ ổn trọng đáng tin cậy đâu rồi?!
"Nói như vậy ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?" Cố Thừa hỏi.
Ân Tử Mạch: "...."
Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm kết hôn, cha sứ hỏi con có nguyện ý không?
Sau đó thành công bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ!
Ân Tử Mạch gật gật đầu: "Đương nhiên nguyện ý, khi nào xuất phát?"
"Buổi tối sau khi dùng cơm xong, có thể chuẩn bị đi." Cố Thừa nói : "Mấy ám vệ của ngươi nếu muốn đi theo, cũng có thể đi. "
Ân Tử Mạch đi ra khỏi phòng, Tả Yến cùng Phong Lai liền vây đến, Ân Tử Mạch bảo bọn họ về phòng trước.
Trở lại phòng của mình, Ân Tử Mạch đem đề nghị của Cố Thừa nói lại.
Bọn Tả Yến hít sâu một hơi.
"Đi thanh lâu?!"
Ân Tử Mạch gật gật đầu: "Cố Thừa hoài nghi người Thanh Di viện làm, nên chúng ta muốn giả làm khách đi xem xét một chút."
Tả Yến uyển chuyển nói: "....Giáo chủ, người nơi đó đều....Không sạch sẽ."
Trước kia Ân Tử Mạch có tính sạch sẽ, loại địa phương thanh lâu này hắn tuyệt đối không bao giờ tiến vào một bước, Tả Yến lo lắng nếu sau này giáo chủ khôi phục lại trí nhớ có thể cho mỗi người bọn họ một đao hay không.
Ân Tử Mạch: "Yến tâm, ta chỉ là cùng Cố Thừa đi tra án, lại không phải thật sự là đi làm cái đó."
Tả Yến lại đặc biệt uyển chuyển mà nói: "...Chúng ta sợ giáo chủ quá được hoan nghênh, chưa bước vào đã bị các nàng vây quanh." Rốt cuộc một khách làng chơi trắng trắng nộn nộn như vậy cũng rất hiếm thấy.
Ân Tử Mạch dở khóc dở cười: "Các ngươi lo lắng ta bị chiếm tiện nghi?"
Bọn Tả Yến dùng sức gật đầu, sau đó sôi nổi nói giáo chủ lớn lên thanh tú tuấn lãng như vậy so với các cô nương ở thanh lâu đẹp hơn nhiều, có thể bị các nàng đùa giỡn, sờ mặt sờ tay nghĩ đến liền thấy khủng bố rồi.
Ân Tử Mạch vẻ mặt đen lại, nói: ".....Cố Thừa sẽ vào vệ ta, nếu các ngươi không yên tâm có thể đi theo."
Nhóm ám vệ sôi nổi tỏ vẻ bọn họ nằm trên nóc nhà xem là được.
Tả Yến cùng Phong Lai cũng tỏ vẻ bò nóc nhà cũng tốt, lúc đó vạn nhất giáo chủ bị bắt liền đem người cứu ra.
Buổi tối, gió đêm hơi lạnh.
Cố Thừa tới tìm Ân Tử Mạch.
Ân Tử Mạch mở cửa, nhìn thấy Cố Thừa ngoài cửa, hơi hơi sửng sốt.
Cố Thừa đêm nay thay một kiện áo gấm màu xanh đen, ngọc bội xanh biếc bên hông cũng đổi thành một miếng ngọc bội lưu ly màu vàng nhạt. Tay cầm quạt xếp, một thân như ngọc, khóe miệng khẽ nhếch mang theo một nụ cười nhạt không đứng đắn, làm cho người ta cảm thấy hắn có một loại cảm giác ăn chơi trác táng.
"Giống không, giống một tên ăn chơi trác táng không?" Cố Thừa cười nói.
Ân Tử Mạch dùng sức gật đầu, quả nhiên là giống a! Đặc biệt là cặp mắt đen kia mang nét cười như có như không, nói cách khác thì chính là một phong lưu công tử.
Có Thừa đi vào phòng cười nói: "Nếu muốn vào thanh lâu, cũng không thể đem bản mặt sát khí mà vào."
Ân Tử Mạch có điểm khổ sở: "Chính là ta không giả được bộ dạng phong lưu này của ngươi a!" Kĩ thuật này là kĩ thuật cao, nắm giữ sẽ có chút khó khăn!
Cố Thừa đánh giá hắn một phen, cười nói: "Ngươi như vậy cũng tốt, đến lúc đó ta nói ngươi là biểu đệ của bà con xa, ta mang ra ngoài để nhìn việc đời."
Ân Tử Mạch: "...."
"Mặt cũng cần phải sửa." Cố Thừa lôi từ trong ngực ra thứ gì đó quẹt lên mặt, sau đó dùng quạt phe phẩy mấy cái, nói: "Cái dạng này thì cũng sẽ không có ai nhận ra."
Ân Tử Mạch đối với thuật dịch dung vạn phần bội phục! Lúc trước xem Phong Lai tùy tiện bôi lên mặt một chút, sau đó liền đổi thành một người khác, giờ Cố Thừa cũng như vậy, đảo mắt liền không nhận ra!
Hắn tò mò sáp lại gần nhìn mặt Cố Thừa, hỏi: "Đây là làm như thế nào?"
"Mặt nạ da người, dán lên mặt là được."
Ân Tử Mạch chớp chớp mắt: "Ngươi còn không?"
Cố Thừa cười nói: "Ngươi không cần dịch dung, để nguyên bộ dáng là được."
Ân Tử Mạch khó hiểu: "Vì cái gì?"
Cố Thừa sờ sờ cằm, nói: "Mang gương mặt của võ lâm minh chủ đi thanh lâu, áp lực thật sự lớn."
Ân Tử Mạch nháy mắt đã hiểu.
Ngụ ý của Cố Thừa chính là, hắn là Ân Tử Mạch chính là một tiểu bối vô danh, không cần thay đổi hình dạng cũng không ai nhận ra, có thể dùng mặt thật hiên ngang đi dạo thanh lâu. Nhưng võ lâm minh chủ đi dạo thanh lâu, tin tức này mà truyền ra chắc chắn là một tin tức tuyệt vời.
Ân Tử Mạch yên lặng chửi thầm, kỳ thật hắn cũng rất nổi danh a, không cần lộ mặt mà vẫn kéo được toàn bộ kẻ thù của Ma giáo giáo chủ, về điểm này thực sự có thể cùng võ lâm minh chủ pk một phen.
"Ta có thể nghịch không?" Ân Tử Mạch vẫn rất hiếu kì, mặt nạ da người này không phải là da người thật chứ?!
Nghĩ vậy, hắn nháy mắt không muốn nghịch, thật ghê, liền nổi một thân da gà.
Cố Thừa từ trong ngực móc ra một cái mặt nạ khác đưa cho hắn, Ân Tử Mạch do dự không biết nên nhận hay không, nếu thật sự là da người, hắn không dám dùng tay lấy.
Cố Thừa thấy bộ dáng rối rắm của hắn, nghĩ nghĩ, nói: "Không phải là da người thật, mà là dùng nguyên liệu đặc biệt chế thành."
Gương mặt Ân Tử Mạch đỏ lên, có loại cảm giác bị hắn nhìn thấu, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta cũng không có sợ."
Cố Thừa gật gật đầu: "Ân."
Ân Tử Mạch méo miệng nói: "Được rồi, nếu là da người ta vẫn hơi sợ."
Cố Thừa cười một tiếng, Ân Tử Mạch trừng hắn, vươn tay lấy đi mặt nạ xem xét, thật sự là mặt nạ này dán lên mặt nhìn không ra dấu vết, kĩ thuật này cũng thật nghịch thiên.
Ban đêm, Tần Hoài Hà phi thường náo nhiệt, bờ sông có người đàn, trên mặt sông có thuyền hoa, trên thuyền lung linh ánh nến, chiếu vào mặt nước tràn ngập màu sắc lung linh.
Thanh Di viện tọa lạc bên bờ đối diện, muốn qua có thể ngồi thuyền, hoặc đi dọc bờ sông vòng qua cầu mới có thể đến.
Đương nhiên còn có thể dùng khinh công bay qua.
"Ta mang ngươi đi qua hay là bọn họ?" Cố Thừa hỏi.
Ân Tử Mạch liền nhìn về phía Tả Yến Phong Lai đằng sau, định nói vẫn là để Tả Yến mang hắn qua, nhưng Tả Yến cùng Phong Lai đã phóng người đi qua trước.
Ân Tử Mạch trừng mắt nhìn bọn họ nhẹ nhàng tới bờ bên kia, đây thật sự là tả hộ pháp trung thành, tận tâm cùng Tả đường chủ chứ?!
Cố Thừa thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của hắn, cố nhịn cười nói: "Xem ra là bọn họ cảm thấy ta cùng ngươi hành động tương đối thích hợp."
Ân Tử Mạch: "...."
Cố Thừa thu quạt giắt vào bên hông, hỏi: "Ôm ngươi qua hay là xách ngươi qua?"
Ân Tử Mạch: "..." Có thể có lựa chọn thứ ba hay không ?
Cố Thừa nhướng nhướng mi cười nói: "Xem ra ngươi vẫn muốn ta xách qua đi?"
Ân Tử Mạch nhảy dựng lên ghé vào lưng hắn, xách quần áo gì đó giống như xách gà con....
Cố gia có khinh công vô cùng tốt, chỉ một lát liền tới bờ bên kia, sau đó vững vàng được đặt trên mặt đất.
Ân Tử Mạch chân thành khen một phen: "Vị anh hùng này, ngươi thật lợi hại!"
Cố Thừa cười nói: "Thủ hạ của ngươi cũng rất mạnh, sao ngươi không khen bọn họ."
Ân Tử Mạch mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Trẻ trung không nỗ lực, sau này về già sẽ khổ.”
Cố Thừa: “Ân, nhìn Viên huynh liền không giống người có thể chịu khổ.”
Ân Tử Mạch: “……”
Cái gì gọi là nhìn qua hắn liền không giống người có thể chịu khổ! Hắn tuyệt đối oan uổng, tuy rằng hắn ngay cả một chút võ công cũng không biết, nhưng chủ thân thể về mặt võ công đã đứng thứ hai giang hồ rồi, được chứ!
Đừng tưởng rằng lớn lên trắng một chút thì không thể chịu khổ, trông mặt mà bắt hình dong là không tốt rồi vị đại hiệp này!
Hai người đi vào thanh di viện.
Không hổ là Giang Nam đệ nhất thanh lâu, cửa ra ra vào vào người nối người không dứt, các cô nương đều ăn mặc lộng lẫy, dáng người quyến rũ, sóng gió mãnh liệt đứng ở cửa ném khăn tay nhỏ tiếp đón khách nhân.
Ân Tử Mạch qua hai đời rồi chưa bao giờ thấy qua, nhìn những cô nương sóng gió mãnh liệt kia, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là "wow thật nhiều ngực" mà là đm, hỏng mắt hắn rồi!
Cố Thừa đứng ở bên cạnh hắn, khóe mắt vẫn luôn đánh giá hắn, thấy hắn vẻ mặt khổ sở, không khỏi cảm thấy buồn cười, hỏi: “Trước kia không đi thanh lâu bao giờ sao?”
Ân Tử Mạch đầu gật như trống bỏi dường, hắn thân là một thanh niên bốn tốt, không nín được thì nhiều nhất cũng chỉ dựa vào năm ngón tay huynh đệ mà tuốt một phát, kinh nghiệm thực chiến chính là bằng không.
“Ngươi muốn đi qua đấy?” Ân Tử Mạch hỏi lại.
Cố Thừa cười nói: “Đương nhiên là đã đi qua.”
Ân Tử Mạch: “……” Hắn khinh thường méo miệng: “Cái này có cái gì mà kiêu ngạo, ta đây là giữ mình trong sạch.”
Cố Thừa cười lắc đầu: “Ta đi làm chính sự, ngươi nghĩ đi đâu vậy.”
Ân Tử Mạch vẻ mặt "ngươi đừng nghĩ ta tin."
Cố Thừa thấy dáng vẻ này của hắn, nhịn không được giơ tay sờ sờ đầu hắn, cười nói: “Tỷ như hôm nay, chúng ta không phải cũng là tới làm chính sự sao?”
“Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi cũng là xử nam lớn tuổi.”
“Có ý gì? Xử nam?” Rõ ràng, cái từ này bây giờ không có ai hiểu ý nghĩa đằng sau nó.
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Chính là đang khen ngươi.” Ân, hoa cúc khuê nam.
Cố Thừa vỗ vỗ vai của hắn: “Đừng đùa nữa, chúng ta vào thôi, đừng để cho những người khác chiếm trước.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 7
Chương 7