Edit: Siu Nhơn Mèo
Ái chi tắc trọng chi, trọng chi tắc hộ chi
Mười sáu, xót Người.
“Không buồn ngủ?”
Lục Uyên mở mắt trong bóng tối, nương theo ánh trăng nhìn về phía Thẩm Ngôn đang tựa vào mép giường nhìn mình.
“Lên đây.” Lục Uyên vẫy tay với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn vội vàng lắc đầu.
“Không nghe lời?” Giọng Lục Uyên vì buồn ngủ mà có hơi khàn, “Gia nói ngươi không nghe lời?”
“Gia.” Thẩm Ngôn bất đắc dĩ bò lên giường, quy củ mà quỳ gối bên mép giường, chân vẫn còn để ở ngoài.
Lục Uyên nhất thời bị chọc cho tức giận: “Ngươi ngại gia bẩn?”
Lời nói càng ngày càng không có giới hạn, Thẩm Ngôn vội vàng nhích từng tí vào trong, tém góc chăn lại cho Lục Uyên: “Gia ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi sớm.”
“Có thể sớm hơn thượng triều được sao?” Lục Uyên lắc đầu, “Ra ngoài là để chơi, ngươi còn quy củ hơn cả ở trong cung.”
“Gia, không được.” Thẩm Ngôn biết Lục Uyên không thích mình lễ nghi rườm rà với y, thực ra hắn cảm thấy mình đã rất không phép tắc rồi. Nhưng do ở bên cạnh Hoàng đế, Lục Uyên dung túng hắn, nếu thật sự chuyển đến các cung khác, rất có thể đã mất mạng từ lâu lắm rồi.
“Không được?” Lục Uyên hừ cười, “Ngươi vượt quá phép tắc đâu ít, vừa nãy có phải là đang lén nhìn chằm chằm gia không ấy nhỉ? Cần ta phạt ngươi không?”
Phóng mắt nhìn toàn bộ hoàng cung, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám nhìn thẳng long nhan, nếu quả thật muốn tính, Thẩm Ngôn phá vỡ phép tắc cũng không chỉ là một hai lần này thôi đâu.
Thẩm Ngôn chân tay luống cuống mà đỏ rần hết cả mặt, hắn làm sao biết được Lục Uyên còn chưa ngủ cơ chứ?
“Được rồi, lại đây, gia lạnh.”
Lạnh? Thẩm Ngôn sốt ruột, chắc không phải bị gió thổi sinh bệnh đấy chứ?
Hắn mà cuống cuồng lên là sẽ không còn đúng mực, thò tay mò lên trán Lục Uyên. Còn chưa chạm vào, cổ tay hắn đã bị kéo lại. Lục Uyên thuận thế kéo hắn xuống, Thẩm Ngôn quỳ không vững mà lảo đảo một cái, tức khắc va vào lồng ngực Lục Uyên.
“Như vầy không phải là rất tốt đó sao?”
Thẩm Ngôn mím môi, hắn cảm giác mình sắp biến thành con tôm hấp luôn rồi. Mỗi một lần hô hấp, trong mũi đều tràn ngập mùi hương của Lục Uyên.
Lục Uyên không buông tay, Thẩm Ngôn cũng dần dần buồn ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thì trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một câu hỏi: “Vừa nãy ngươi nhìn gia, suy nghĩ gì thế?”
“Nô tài… Nô tài xót Người…”
“Xót ta cái gì?”
Thẩm Ngôn trầm mặc không nói.
Lục Uyên suy nghĩ một chút, nhanh chóng tìm ra được nguyên do, cười vỗ vỗ lưng hắn: “Thiên gia vô phụ tử, quan hệ giữa ta và phụ hoàng ngươi cũng biết rồi.”
“Hơn nữa hôm nay ngươi trả lời rất tốt.”
“Người nghe thấy được ạ?”
“Không chỉ có nghe được mà còn thấy ngươi nói rất đúng,” Lục Uyên cười cười: “Mong đợi của ta đối với Thái tử là tương lai nó sẽ là một minh quân, về phần hiếu thuận… Trong Hoàng gia, có hơi xa xỉ.”
“Thái tử còn nhỏ.” Thẩm Ngôn lẩm bẩm nói, mặc dù hôm nay tiểu Thái tử hỏi ra vấn đề của nó, khiến lòng hắn phát run. Thế nhưng dù sao hắn vẫn luôn mong sau này Thái tử có thể hiếu thuận với Lục Uyên.
“Cũng bởi vì nó còn nhỏ, cho nên mới dẫn nó theo học hỏi chút ít. Đợi lớn thêm chút nữa, sợ là không còn cơ hội.”
Thẩm Ngôn không nói gì, mà lặng lẽ siết chặt vạt áo Lục Uyên.
Mười bảy, tình cảm tốt.
“Cha, sao cha với quản gia phải cưỡi chung một con ngựa vậy?” Tiểu Thái tử đang cưỡi trên con ngựa cao to dùng giọng sữa để hỏi ra vấn đề này.
Lòng Thẩm Ngôn run lên, vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để trà lời câu hỏi này.
Chợt nghe thấy Lục Uyên lười biếng nói: “Bởi vì cha với quản gia có tình cảm tốt.”
Thẩm Ngôn: “…” Chẳng lẽ không phải vì hắn không biết cưỡi ngựa, nên Hoàng thượng ngại hắn đi quá chậm sao?
Tiểu Thái tử như có điều suy nghĩ mà dời ánh mắt lên người Thẩm Ngôn.
Lục Uyên tiếp tục nói: “Giống như con với tiểu tôn nữ nhà Tôn tướng quân vậy.”
Mặt tiểu Thái tử đỏ rực: “Sao mà giống nhau được, con muốn lấy nàng làm Thái thử phi.”
“Vậy nếu có vị đường ca nào của con cũng nhìn trúng nàng thì sao?”
“Ai dám?” Tiểu Thái tử tuy vẫn còn nhỏ, nhưng khuôn mặt có đến tám phần giống Lục Uyên đã không giận tự uy.
“Không tồi, là nhi tử của Lục Uyên ta.” Lục Uyên tán thưởng gật đầu, “Cho nên cha với con giống nhau, ái chi tắc trọng chi, trọng chi tắc hộ chi*. Người ngoài đừng mong mảy may động vào người ấy.”
*Ái chi tắc trọng chi, trọng chi tắc hộ chi: Yêu thì phải quý trọng, quý trọng thì phải bảo hộ.
Thẩm Ngôn đột nhiên ngân ngẩn, Hoàng thượng đến tột cùng là đang dạy Thái tử, hay là đang nói hắn đây?
Mười tám, hỏi tâm ý.
“Gia, lúc ngày Người không nên nói vậy với công tử, công tử sẽ hiểu lầm.” Chạy một ngày đường, khi màn đêm xuống, bọn họ mới dừng chân ở nhà trọ bình dân để ngủ lại.
Cũng bởi vì cách đội ngũ nam tuần ngày càng xa, cho nên Thẩm Ngôn càng thêm thận trọng trong lời nói.
Mà giờ khắc này Lục Uyên đang phê tấu chương mà ám vệ ra roi thúc ngựa đưa tới.
“Hiểu lầm việc gì?”
“Hiểu lầm…” Thẩm Ngôn cảm thấy đôi môi khô nứt, câu tiếp theo của mình cũng không khỏi quá tự đại rồi. Hoàng thượng đối với hắn… Làm sao có thể chứ? Đừng nói Hoàng thượng không thích nam sắc, mà cho dù là thích Long Dương*, cũng sẽ không coi trọng một người khiếm khuyết một nửa như hắn
*Long Dương (Long Dương chi phích): Là một điển cố xuất phát từ Cùng với cụm từ “Đoạn tụ”, “Long Dương” cũng được dùng để chỉ nhưng mối tình đồng tính.
“Hiểu lầm chúng ta?” Lục Uyên thấy hắn ấp a ấp úng, thay hắn nói cho xong câu kế tiếp, “Không phải là hiểu lầm, ta chính là ý đó.”
“Gia!” Thẩm Ngôn mở to hai mắt.
Lục Uyên đặt bút xuống, đứng lên: “Thẩm Ngôn ơi Thẩm Ngôn, ngươi rốt cuộc là thật sự không hiểu? Hay là giả vờ không hiểu? Gia nói chưa đủ rõ ràng?”
“Gia khi nào thì…” tất cả tâm tình trong lòng Thẩm Ngôn đều bị khiếp sợ bao trùm.
Hắn vui vẻ… Hắn cũng sợ hãi nữa… Nhưng những tâm tình này cũng không sánh bằng sự khiếp sợ. Hắn chẳng qua chỉ là một hoạn quan, Hoàng thượng muốn dạng quốc sắc thiên hương gì mà chẳng có? Sao lại coi trọng một hoạn quan là hắn?
“Gia hỏi ngươi, ngươi nó đời này chỉ theo một mình gia, lời đó có thật không?”