DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 117: Hôn lễ2

Ngày hôm sau Hugh thiếu chút nữa là không dậy nổi, cũng may tối hôm qua Snape coi như có kiềm chế, uống mấy bình độc dược là có thể.

Bạn bè có vẻ thân mật của Hai người sẽ tới trang viên Prince hỗ trợ thật sớm, dù sao trang viên này cũng chỉ có hai người ở, năm con gia tinh, có một số việc không lo xuể.

Narcissa rất nhiệt tình với việc ăn mặc của Hugh, lễphục đã xác định, bà không có cách nào khác nhúng tay, liền có ý đồ với tóc, mặt mũi cũng trang sức của Hugh.

“Hugh, nào, thử xem cái vòng cổ này.” Narcissa chọn lựa, rốt cục lấy ra một cái có vẻ vừa lòng, kéo Hugh lại đây. Hugh không ngừng lắc đầu, cậu cũng không phải phụ nẽ, kết hôn còn phải mang trang sức.

Phu nhân Malfoy cao quý cười đến là dịu hoà, những Hugh rõ ràng nhìn ra một tia nguy hiểm trong ánh mắt: “Không cần thẹn thùng, tôi sẽ biến cậu thành một chú rể xinh đẹp nhất.”

Hugh trong lòng yên lặng rơi lệ — Sev, mau tới cứu em! Narcissa hôm nay thật đáng sợ quá!

Snape không nghe được tiếng Hugh cầu cứu, bởi vậy Hugh không thể đào thoát khỏi ma trảo của Narcissa, bị bắt đeo vòng cổ, dây xích tay, cũng may Narcissa còn nhớ rõ cậu không phải khuê mật (bạn gái thân thiết với nhau), chưa bắt cậu đeo bông tai.

Một lát sau, Draco, Harry cùng Hermione đều đến đây. Harry ôm Hugh biểu đạt sự luyến tiếc của mình, còn có sự bất mãn vì Hugh đi đăng ký kết hôn mà không thông báo cho bọn họ. Draco kéo Harry về, cười tủm tỉm chúc mừng, cũng tặng quà cưới chung của cậu ta cùng Harry. Cô nàng Hermione thì chân thành chúc Hugh hạnh phúc, sau đó gia nhập hàng ngũ chải chuốt cho Hugh.

Hugh khóc không ra nước mắt mà ngồi trước gương, Narcissa cùng cô nàng Hermione hưng trí bừng bừng đùa nghịch đầu tóc cậu. Harry cùng Draco hai người ở bên cạnh, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Sev, sao anh còn chưa tới cứu em?

Ngay khi hai sinh vật giống nữ làm xong tóc cậu, chuẩn bị duỗi ma trảo tới khuôn mặt thì Hugh rốt cục phản kháng lại, che mặt chạy đi, chạy đến cửa thì vừa vặn đụng trúng Snape đang tiến vào nhìn xem.

Hugh quả thực cảm động đến rơi lệ đầy mặt, bắt lấy quần áo Snape trốn ra đằng sau lưng hắn, “Sev mau cứu em!” Snape còn chưa rõ tình huống, nắm ở bờ vai cậu: “Làm sao vậy?”

Có Snape ở đây, Hugh có chút lo lắng, chỉ vào hai sinh vật nữ tính như hổ rình mồi trong phòng tố khổ: “Narcissa cùng Hermione nói phải giúp em trang điểm, một thằng con trai như em trang điểm cái gì chứ! Còn có, anh nhìn đi, Narcissa bắt em đeo mấy cái trang sức linh tinh này, còn đem tóc em biến thành như vậy!” oán niệm của Hugh rất lớn, hoàn toàn phủ định thành quả lao động của hai người.

Narcissa che miệng cười khẽ: “Severus, anh đừng nghe Hugh nói bậy, tôi cũng chỉ muốn mang tới cho anh một bạn lữ xinh đẹp tuyệt trần mà thôi.”

Hermione có vẻ đã đem tinh thần nghiên cứu đặt lên trên vẻ ngoài của Hugh cũng lập tức tán thành: “Đúng đó! Kết hôn sao có thể không đẹp đẽ một chút chứ!”

Đáng tiếc hai người tận tình khuyên bảo nhất định vô dụng, bởi vì Snape tuyệt không thích người khác chạm vào bạn lữ nhỏ nhà hắn chỉ một chút, hơn nữa dưới con mắt của hắn, Hugh đã đủ đẹp, không cần tăng thêm cho hắn tình địch!

Snape lung tung bới bới tóc Hugh, làm cho nó nhìn có vẻ tự nhiên hơn, sau đó tự tay cởi xuống vòng cổ của Hugh. Hugh nhẹ nhàng thở ra, tự mình cởi xích tay, hoan hô một tiếng: “Vẫn là Sev tốt nhất!”

Narcissa cùng Hermione có chút tiếc nuối mà thở dài,: “Thực đáng tiếc!” Snape hờn giận mà hừ một tiếng, hai người phụ nữ này lại dám động tay động chân với Hugh, hắn còn chưa tìm hai người tính sổ đâu, còn dám bày ra loại vẻ mặt này với hắn!

Đuổi đi hai sinh vật nữ tính cùng hai con rắn nhỏ hóng náo nhiệt, Snape lại trấn an Hugh có chút khẩn trương rồi mới đi ra ngoài.

Tầm mười giờ, hầu như mọi khách mời đều đã trình diện. Hôn lễ này không có nhiều khách mời lắm, cũng chỉ có mấy chục người. Bạn bè của hai người cũng không nhiều, một nhà Malfoy, các giáo sư Hogwarts cùng một ít học trò có quan hệ tốt với Hugh, một ít thành viên trong hiệp hội độc dược có quan hệ không tồi với Snape, phu nhân Makin, còn có vài gia tộc thế giao với gia tộc Prince được các bức họa tổ tiên nhắc nhởmời tới.

Trong sân, các khách mời chuyện trò vui vẻ, mấy chục tinh linh hoa tượng trưng cho hạnh phúc quay chung quanh mọi người nhảy múa, gậy ma pháp trong tay toả ra nhiều điểm sáng lung linh.

Chủ hôn là Dumbledore.

Dumbledore vẫn là râu tóc bạc trắng, tươi cười hòa ái, ánh mắt sau cặp kính nửa vầng trăng lộ ra ánh sáng ôn hòa cơ trí. Hôm nay ông mặc một bộ trường bào màu lam nhạt, không có sao trăng, cũng không có nơ con bướm làm người ta nhìn mà nhức cả mắt, thẩm mỹ nhìn thực bình thường, xem ra tác dụng của Grindelwald trên phương diện này đã bắt đầu hiện ra.

Lão tình nhân Grindelwald của ông hôm nay cũng đến đây, ông ta không dùng áo choàng bọc mình lại nữa, khuôn mặt anh tuấn, tóc vàng óng, cử chỉ tao nhã cao quý cùng khí chất làm người ta rung động hấp dẫn rất nhiều người.

Ở đây mọi người không biết Grindelwald, dù sao cũng là một thế hệ trước, thận chí còn là chuyện sớm hơn nữa. Trong ấn tượng của mọi người, Chúa tể hắc ám đời thứ nhất đã hơn một trăm tuổi, hẳn là tóc trắng xoá, nếp nhăn đầy mặt, ai có thể nghĩ người đàn ông anh tuấn như vậy lại là Gelert Grindelwald chứ?

Cho dù như thế, vẫn có không ít người tới bắt chuyện với ông ta, bởi vì dung mạo khí chất của nam nhân này không chút nào không thể hiện thân phận cao quý của ông ta. Nhưng Grindelwald không có tâm tình ứng phó những người này, ông ta vẫn nhìn về Dumbledore sau bục, trong lòng suy nghĩ xem làm cách nào mới kéo được lão già cứng đầu này tới Đức!

Mười một giờ đúng, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Các khách mời dựa theo quan hệ thân sơ mà ngồi xuống ghế, Lucius hữu tình cung cấp dàn nhạc tấu vang ca khúc ngày cưới.

Hugh khoác tay Snape mặc lễ phục màu đen đi từ cuối tấm thảm màu đỏ tới bục sân khấu, khách khứa hai bên thảm đỏ mỉm cười chúc phúc với bọn họ.

Hai người dừng trước bậc thang bước lên bục, Dumbledore cười tủm tỉm nhìn bọn họ, trong lòng cảm khái, không khỏi liếc mắt nhìn một cái tới người nào đó dưới đài, đối phương vẫn luôn là ánh mắt dịu dàng, nét mặt già nua đỏ lên, vội vàng thu hồi tầm mắt, chuyên chú cho công tác trước mắt.

“Severus, Hugh, chúc mừng hai người.” Dumbledore cười nói, rất là vui mừng Severus có thể đạt được hạnh phúc.

Tiếp theo Dumbledore hắng giọng, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. ông nhìn tấm da dê trong tay, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi tân nhân (chỉ cô dâu chú rể trong ngày cưới, ở đây dùng tân nhân sẽ không phân giới tính) trước mặt.

“Severus Snape,” lời thề trang nghiêm vang vọng trong tai mỗi người, “Cậu có nguyện ý dưới sự chứng kiến của Merlin, cùng cậu Hugh White kết làm bạn lữ, bất luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó giàu có, thề không rời không bỏ?”

“Tôi nguyện ý.” Không có chút do dự, Snape dùng thanh âm trầm thấp trả lời, ánh mắt kiên định lại dịu dàng.

Dumbledore mỉm cười, nhìn về Hugh phía bên trái ông đang có chút khẩn trương, “Như vậy, Hugh White, cậu có nguyện ý dưới sự chứng kiến của Merlin, cùng cậu Severus Snape kết làm bạn lữ, bất luận sinh lão bệnh tử, nghèo khó giàu có, thề không rời không bỏ?”

“Tôi nguyện ý.” Hugh tuy rằng khẩn trương, nhưng những lời này đáp lại rất nhanh, nói năng rõ ràng mạnh mẽ.

Snape quay đầu nhìn cậu một cái, cái nhìn này bao hàm nhiều cảm xúc, Hugh không nhận hết được, nhưng thâm tình cùng dịu dàng trong đó, đã đủ khiến Hugh trầm luân.

“Xin trao đổi nhẫn.” Dumbledoree tuyên bố trình tự kế tiếp.

Snape trước lấy ra chiếc nhẫn mà tối hôm qua tạm tháo xuống khỏi tay Hugh, nhớ tới lúc tháo nó ra Hugh rất không nỡ, trong mắt mang theo ý cười dầy chiều chuộng. Hugh như biết hắn nghĩ gì, oán trách mà trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút đỏ mặt.

Nắm lấy tay Hugh, trịnh trọng đeo nhẫn cho cậu. Hugh hấp hé miệng, trái tim đập bang bang, kích động đến khó hiểu.

Tiếp theo Hugh cũng lấy ra một cái nhẫn khác đeo lên cho Snape. Cậu hơi run, thiếu chút nữa đã đeo nhầm ngón, rước lấy một tràng cười vang đầy thiện ý của khách khứa bên dưới. Hugh quẫn bách không thôi, dưới ánh mắt dịu dàng của Snape mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, đeo nhẫn cho hắn.

Dumbledore từ ái nhìn bọn họ, mỉm cười tuyên bố: “Hiện tại, hai người có thể hôn môi đối phương.”

Hai người quay mặt lại đứng đối diện nhau.

Snape ôm lấy thắt lưng Hugh, chậm rãi cúi đầu. Hugh có chút thẹn thùng, ở trước mắt bao người hôn môi vẫn là lần đầu tiên, nhưng cậu vẫn hơi ngẩng đầu, mềm mại mà nhận nụ hôn từ bạn lữ.

Đây là một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng, không có sự kịch liệt chỉ hận không thể nuốt đối phương vào bụng, nhưng càng thêm khiến cho Hugh rung động. Cậu vô cùng rõ ràng mà nhận thức được, nam nhân đang hon cậu trở thành bạn lữ của cậu, nửa người trên dán lấy nhau, bọn họ đem cả đời cả kiếp cột lại cùng một chỗ, không có bất luận kẻ nào có thể tách bọn họ ra khỏi nhau!

Vừa chạm vào liền tách ra.

Ngay tại lúc hai người nhu tình mật ý đối diện nhau, ánh sáng chói mắt bùng lên, quay chung quanh hai người, tất cả mọi người bị chiếu quáng tới mức không nhìn được thứ gì khác.

Cùng lúc đăng ký kết hôn không giống nhau, ánh sáng này tuy được coi là màu vàng, nhưng màu đậm hơn nhiều, hơn nữa càng thêm chói mắt.

Ánh sáng giằng co thật lâu mới chậm rãi biến mất, các khách mời đều mở mắt ra, nhìn về phía đôi tân nhân trên bục.

Nam phù thuỷ cao lớn áo đen ôm bạn lữ của mình bảo hộ trong ngực, không để cho mắt cậu bị ánh sáng mạnh kích thích. Mà Hugh thì kiếng chân cố gắng che mắt cho Snape.

Hào quang biến mất, hai người mở mắt ra, đều có chút kỳ quái về loại tình huống này. Không nói đến bọn họ đã ký kết hôn khế khi đăng ký kết hôn, vừa rồi ánh sáng đại biểu khế ước thành lập cũng quá mãnh liệt đi.

Không riêng gì bọn họ, các khách mời ở dây cũng hai mặt nhìn nhau, đều nghị luận.

Một nhà Malfoy cùng Harry Hermione ngồi ngay hàng ghế đầu, đều có chút lo lắng, loại tình huống này là ngoài dự kiến. Trong thiệp cưới đã ghi chú rõ rằng hai người đã thành lập hôn khế, cho nên ai cũng nghĩ sẽ không xuất hiện ánh sáng khế ước thành lập nữa, mà hiện tại, không chỉ có xuất hiện hào quang, hào quang kia còn mãnh liệt chưa từng thấy bao giờ.

Không ai kết hôn lại thành lập hai lần hôn khế, bởi vậy bọn họ cũng không biết đây là tốt hay xấu, không khí nhất thời có chút cương cứng.

“Ha ha, không cần lo lắng.” Khi mọi người đang bất an không yên thì Dumbledore lại cười trấn an, “Đây là chuyện tốt!”

Thanh âm Snape có chút lạnh lẽo cứng rắn hỏi: “Có ý gì?” giọng điệu của hắn thật sự không tốt, trong hôn lễ với Hugh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm tình hắn hỏng bét rồi!

Dumbledore tươi cười không thay đổi, giải thích nói: “Severus, ta cũng không nói bậy. Mọi người đều biết, màu sắc của mọi hôn khế đều là màu vàng, nhưng rất ít người biết kỳ thật hôn khế cũng khác nhau.”

Ông vừa nói như vậy, mọi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ, muốn nghe xem đến tột cùng là khác nhau cái gì. Mà lúc này, quý tộc bạch kim lại hơi nheo mắt – hình như ông hơi biết lí do.

Trong nhận thức của phấn lớn phù thuỷ, hôn khế cũng không khác nhau, cho dù song phương có yêu nhau hay không thì hôn khế đều cũng sẽ liên kết cuộc sống của hai người bọn họ lại. Cho nên giới pháp thuật không có cách nói ly hôn, trừ phi một bên chết đi, nếu không vô luận ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân, cũng không có khả năng đánh bại vợ cả, giành vị trí chính thất. Cũng bởi vì thế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, ai cũng tận lực tìm một người hợp tính nhau, ít nhất cũng sẽ không có chuyện hai người ghét nhau đi kết hôn.

Dumbledore thần bí cười cười, mịt mờ liếc nhìn nam nhân anh tuấn tóc vàng đứng trong góc một cái, vẻ mặt thoải mái: “Hôn khế khác biệt cũng không lớn, hơn nữa xuất hiện sự khác biệt này cũng yêu cầu rất hà khắc. Bình thường màu sắc khế ước chính là màu vàng thông thường của chúng ta, khi tình cảm của cả hai vượt qua một hạn độ, màu của khế ước sẽ đậm hơn. Loại biến hóa này có hạn cuối hay không, không ai biết.”

Ông nhìn về phía đôi tân nhân như đang ngộ ra điều gì, “Severus, hiện tại cậu đã rõ vì sao tôi lại nói đây là một chuyện tốt phải không? Màu vàng đậm lại sáng rực như vậy, chỉ có thể chứng minh khế ước ràng buộc của hai người vô cùng mạnh mẽ.” Ông vuốt râu, tiếp tục nói: “Ta sống nhiều năm thế rồi, gặp qua khế ước ràng buộc cứng cỏi nhất cũng chỉ cao hơn khế ước bình thường một bậc mà thôi, không nghĩ tới, hai người lại làm cho lão già này mở mang tầm mắt.”

Các khách mời ồ lên, không nghĩ tới là tình huống có thể coi là kỳ tích như vậy!

Snape cùng Hugh thì kinh hỉ, nhưng vẫn có nghi vấn.

“Ngài hiệu trưởng, ta cùng Sev đã ở bộ pháp thuật thành lập hôn khế, vì sao khi đó không xuất hiện tình huống như vậy?” Hugh chờ không kịp hỏi ra miệng đầu tiên.

“Bởi vì khế ước cao cấp thành lập cần nghi thức, chúc phúc, còn có người nói cần Merlin chúc phúc. Đương nhiên, cái cuối chỉ là truyền miệng, cũng không có chứng cớ chân thật.”

Nghe xong, Snape chỉ cảm thấy thật may mắn, đối với Lucius càng thêm vài phần cảm kích. Nếu không phải Lucius nhắc nhở mình nên tổ chức cho Hugh một cái hôn lễ, chỉ sợ bọn họ cũng không khả năng thành lập được hôn khế cao cấp như vậy.

Liếc mắt về phía Lucius trên ghế đang mỉm cười, Snape quyết định trong tương lai một năm miễn phí cung cấp độc dược làm đẹp gấp đôi cho ông.

Hugh không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, kích động, vui sướng, hưng phấn, hình như không đủ để biểu đạt.

Kỳ thật trong lòng cậu vẫn có một vướng mắc. Cứ việc cậu là người duy nhất khiến Snape nói ra từ ‘yêu’, nhưng Lily Evans vĩnh viễn là cây gai trong lòng câu, không thể nhổ.

Snape từng yêu cô gái kia đến mức buông tha tôn nghiêm, sinh mệnh, tín ngưỡng, linh hồn của bản thân, sao cậu có thể không để ý chứ?

Cậu thậm chí đã từng nằm mơ, với cậu mà nói kia thật sự là ác mộng đáng sợ nhất — Lily Evans sống lại, cô tiếp nhận tình yêu của Sev, sau đó cậu, mất đi Sev.

Nhưng cậu có sợ nữa thì có tác dụng gì đâu? Cậu không thể quay ngược thời gian, gặp mặt Snape trước cả Lily Evans, cho nên cậu vĩnh viễn không có cách nào xác định địa vị của mình trong lòng Snape có cao hơn cô gái tóc đỏ kia không.

Nhưng nhờ hôn khế này, làm cho cậu tin tưởng ý nghĩa của mình đối với Sev. Ngay cả Dumbledore kiến thức rộng rãi như vậy cũng chưa thấy qua hôn khế cao cấp dường này, cho dù Lily Evans sống lại, cùng Sev kết hôn, hôn khế của bọn họ cũng sẽ không bằng, cậu không có lý do gì để hoài nghi ngờ thêm ngữa.

Hugh lộ ra nụ cười sáng lạn, nhào lên ôm cổ Snape, ôm chặt lấy hắn không chịu buông.

Người này là của mình! Của mình!

Đọc truyện chữ Full