*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Việt đứng từ trong tuyết lên, chạy một đường về nhà.
Có mấy đứa trẻ đứng trong tuyết xem pháo hoa với hai túi đầy ắp kẹo, nhìn thấy một bông pháo hoa rất lớn sẽ vui vẻ nhảy nhót lên, kẹo trong túi rớt ra cũng không hay biết, bọn nó nhìn thấy Trần Việt thì sẽ mềm dẻo kêu anh ơi.
Trần Việt đi ngang qua nhặt kẹo ở trên đất đưa cho mấy đứa nhóc, xoa tóc xong thì đi.
Trong nhà có tiếng nói chuyện, mẹ Trần đang uống trà nói chuyện phiếm với hàng xóm, Trần Việt vào cửa cởi ủng cao su, tùy ý nhìn chào hỏi người phụ nữ đang nói chuyện với mẹ của hắn.
Phụ nữ nói giỡn, “ Trần Việt nhà bà trưởng thành, cũng hiểu chuyện, năm rồi cũng không chào người lớn như vậy.”
Mẹ Trần đẩy đẩy khay chứa đầy bánh trái cây cho bà ta, nói bà ta đừng khách sáo,“Mỗi năm ai cũng lớn thêm một tuổi, mấy đứa trẻ năm nay lại cao hơn năm trước, chúng ta thì mỗi năm lại càng già hơn.”
Phụ nữ lấy hai viên đậu phộng đường ăn,“Ừ, già rồi, nhất là sau khi con cái vào trung học, người làm mẹ như chúng ta sẽ càng nhanh già hơn nữa, tóc bạc trên đầu tôi bắt đầu dài ra từ hai năm nay rồi.”
Mẹ Trần cũng cảm thấy vậy, “Cũng giống nhau thôi.”
Phụ nữ uống một ngụm trà, lo lắng nói,“Con bé nhà tôi học tập căng thẳng, mỗi ngày nghỉ trở về đều làm bài tập cho đến rạng sáng một hai giờ, ngủ không đến năm giờ giờ đã dậy, chúng tôi chưa từng đọc nhiều sách, con bé cũng không hề hỏi chúng tôi, dù có hỏi chúng tôi cũng không biết.”
Mẹ Trần nghĩ lại con trai bà, mỗi ngày nghỉ trở về đều ngủ đến trưa, vở bài tập không lật một cái, ngay cả cái tên cũng không thèm viết một chữ, mặt thoáng co rút, chậm rì rì nói,“Con gái nhà chị giỏi thật, thành tích cơ bản đều có thể duy trì trước hạng hai mươi trong lớp, con tôi vẫn chỉ là hạng nhất đếm ngược lên mà thôi.”
Phụ nữ cười nói,“Con bé cũng chỉ là trước hai mươi toàn lớp, cũng không phải cả năm.”
Nói là nói như vậy, nhưng trên mặt bà ta không giấu được sự kiêu ngạo và đắc ý, con người mà, sợ bị so sánh, cũng rất thích.
Mẹ Trần nhìn vào trong mắt, cũng từng thấy vết thương trên mặt của con gái hàng xóm, từng nghe ồn ào chuyện bỏ nhà đi, bà cầm lấy một trái cam bóc ra ăn,“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi, đừng tạo áp lực quá lớn cho đứa nhỏ.”
Mặt phụ nữ không vui,“Cái này chị không biết rồi, áp lực là động lực tiến lên, không có áp lực thì sao mà được? Còn không phải đứa trẻ đó sẽ thành đứa bỏ đi hay sao!”
Mẹ Trần cười vỗ vỗ tay bà ta,“Được được, năm mới tết đến không nói chuyện này nữa.”
Có gia đình là hình thức nuôi thả, đối với thành tích học tập của con cái cũng không quá quan tâm đến, tan học trở về ném cặp sách sang một bên, là xem TV hay đi ra ngoài chơi đều được, chỉ cần người đó không làm chuyện gì khác thường là được.
Nhưng có gia đình không giống vậy, cả ngày cha mẹ đều treo trên miệng điểm số và bài tập của con cái, bản thân mình bay không được, một đời chỉ đứng một chỗ thì sinh con trai con gái, liều mạng dùng sức vùng vẫy làm cho con cái có thể bay lên, trông chờ vào một ngày có thể bay lên được đến tận trời xanh.
Nếu đứa trẻ bay chậm một chút, cha mẹ sẽ vung gậy gộc, nhìn trăng nhìn sao hy vọng đứa trẻ có thể bay lên càng cao, bay cao hơn người khác, không cần để ý trong quá trình bay đứa trẻ đó có mệt hay không, sẽ có khi nào bởi vì quá mệt mỏi, không chịu nổi ngã xuống hay không.
Trong phòng Trần Việt đang loay hoay khóa cửa, mẹ nó, lần trước nói phải đổi cái ổ khóa hỏng, kết quả đến bây giờ còn chưa đổi, đầu hắn toàn là Hoàng Đan, mau quên mấy chuyện khác.
Không có cách nào, Trần Việt đi tìm mấy quyển sách ôn tập có độ dày thích hợp để cố định ở giữa khung cửa, hắn kéo kéo cửa, làm sao cho dùng sức mới có thể kéo ra, trước tiên cứ như vậy đi.
Trần Việt lấy nhật ký từ trong ngăn kéo ra, mở khóa nhỏ lật ra viết thư tình, hắn vừa viết vừa tra từ điển, viết sai một chữ thì gạch đi, viết lại chính xác ở trên, mới viết một nửa, đã có hết mấy chỗ bị gạch ngang.
Càng muốn cẩn thận, lại càng dễ mắc sai lầm, Trần Việt viết viết, có mấy chữ xuất hiện nghi ngờ, cảm thấy không phải viết như vậy, phải tra từ điển mới biết được là không bị sai.
“Trên thế giới có nhiều người như vậy, tôi còn gặp được cậu, đây là bên trong bóng tối……”
Trần Việt theo bản năng viết một câu đọc một câu, hắn cảm thấy câu kia không hay, đang định gạch đi một lần nữa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, kèm theo tiếng nói của mẹ Trần,“Mẹ đi ra ngoài chúc tết chút nữa sẽ trở về, trong bếp có nồi gà hầm, con nhớ xem …… con trai?”
Đệt! Trần Việt hoang mang rối loạn đem nhét nhật ký vào trong ngăn kéo, cây viết nước màu đen ở trên bàn lăn xuống đất cũng không nhặt lên.
Bình thường mẹ Trần đi vào phòng con trai đều sẽ gõ cửa, vừa rồi cùng hàng xóm nói chuyện phiếm nên quên mất, không ngờ còn trai lại hoang mang như vậy,“Con làm chuyện gì xấu hả?”
Trần Việt cố ra vẻ bình tĩnh,“Cái gì là cái gì?”
Mẹ Trần đi tới, ánh mắt nhọn như kim châm, “Mẹ thấy con nhét đồ vào trong ngăn kéo, bây giờ con tự lấy ra, hay muốn mẹ gọi ba con trở về, một nhà ba người chúng ta nhân dịp tết đến này mở một cuộc hội nghị gia đình?”
Trần Việt mở ngăn kéo ra, nhanh chóng lấy một quyển tạp chí ném lên trên bàn,“Cho mẹ đó!”
Mẹ Trần nhìn bìa tạp chí thấy hình ảnh một cô gái trẻ mặc nội y, bực tức tích tụ nguyên cả một buổi tối, một đường vọt tới đỉnh đầu, đêm ba mươi cũng không nhịn xuống, tức giận vặn lỗ tai con trai,“Thằng nhóc thối, con mới bao nhiêu tuổi, mà lại đi xem mấy cái loại không lành mạnh này hả? Con xem hiểu được sao?”
Trần Việt a a một tiếng, mẹ hắn kéo lỗ tai hắn sang hướng nào, đầu hắn liền dựa theo về hướng đó,“Lãnh đạo, con sai rồi, đảm bảo lần tới không tái phạm đâu.”
Mẹ Trần không buông lỗ tai con trai ra, bà lấy một tay còn lại cầm tạp chí lên,“Ở đâu có?”
“Mua ở sạp báo.”
Trần Việt cợt nhả,“Mẹ à, bình tĩnh bình tĩnh chút đi, nổi giận sẽ có nếp nhăn đó, lại mau già nữa, mẹ nhìn thím ở cách vách thì biết rồi, dì ấy bằng tuổi mẹ, hai ngươi đứng chung một chỗ, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy mẹ trẻ hơn rất nhiều.”
“Con cho rằng lời nói dễ nghe, việc này sẽ được cho qua sao? Mơ đẹp nhỉ!”
Mẹ Trần không nhéo lỗ tai con trai nữa, bà cầm tạp chí đi ra bên ngoài đi,“Mẹ con bây giờ không muốn nói chuyện với con, mẹ tìm ba con đây, con biết điều ở trong phòng chờ đi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng mẹ Trần, đang nói cha nào con nấy gì đó, toàn bộ quá trình chỉ mình bà nói, một cái rắm ba Trần cũng không dám thả.
Toàn bộ phía sau lưng Trần Việt đều đã ướt, mẹ nó, vừa rồi thiếu chút nữa bị hù chết rồi, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, tim vẫn còn đập rất nhanh, ngón tay cũng đang không ngừng run rẩy, chột dạ á.
Tạp chí đó là của Lưu Phong, Trần Việt từng nhìn thấy trên bàn đối phương, cũng không biết xuất hiện ở trong cặp xách mình lúc nào, hắn sợ bị ba mẹ phát hiện mới ném vào trong ngăn kéo, vốn định lần tới đi tìm Lưu Phong sẽ mang theo.
Trần Việt nuốt một ngụm nước miếng, bây giò tạp chí đã bị mẹ hắn lấy đi, nhất định đã chết không toàn thây rồi, hắn cầm ly nước uống một hơi mấy ngụm lớn nước sôi để nguội, mặc kệ nói thế nào, Lưu Phong cũng đã cứu hắn một mạng.
Viết thư tình trong trường học không an toàn, trong nhà cũng không an toàn, vậy thì nên đến đâu viết đây?
Khuỷu tay Trần Việt chống mặt bàn, hai tay dùng sức gãi gãi tóc, quả báo, nhất định quả báo mà, bình thường người khác viết thư tình cho hắn, hắn không để tâm đến, lúc này đến phiên bản thân viết, lại là viết cho người thầm mến, bị dồn ép đến cỡ nào cơ chứ.
Âm thanh ngoài cửa biến mất, ba Trần đẩy cửa tiến vào, giữ yên lặng ngồi ở trên giường con trai, sắc mặt kia không phải khó xem bình thường, còn xen thêm chút oan ức.
Trần Việt kéo một đoạn giấy vệ sinh đưa qua,“Ba, lau mặt đi, toàn là nước miếng không à.”
Ba Trần đánh tay con trai,“Cái này không phải do mày sao? Tối giao thừa đêm ba mươi còn chọc mẹ mày nổi giận, tao không biết nói mày thế nào, xem thứ đó cũng không cẩn thận một tý, sao lại để mẹ mày bắt ngay tại trận vậy hả?!”
Trần Việt sờ sờ mũi,“Gừng càng già càng cay, con còn non nớt, không thể so sánh với ngài được, sau này còn phải học tập rất nhiều.”
Ba Trần xem xem cửa, đè giọng thấp một chút,“Tạp chí là của Lưu Phong hả?”
Trần Việt gật đầu,“Ừm.”
Ba Trần đứng lên chắp tay sau lưng thong thả bước đi, “Trẻ con bây giờ sao lại không an phận như vậy? Mới mười mấy tuổi, nghĩ đến chuyện của hai mươi mấy tuổi, trong đầu lắp mấy thứ linh tinh, còn có thể lắp kiến thức sách giáo khoa vào được nữa hay sao?”
Trần Việt không đồng ý nói,“Ba, câu này của ba nói không đúng rồi, tò mò là từ lúc sinh ra đã có, không thể bóp chết nó ở trong nôi được, nhất là tuổi tác hiện tại của chúng con, ba cũng là người từng trải, hẳn là hiểu được, bây giờ chính là thời điểm đang cần trau dồi trí tưởng tượng cho mai sau đó.”
Ba Trần đi, ông sợ nếu bản thân không đi, có thể sẽ bị con trai chọc cho tức đến hộc máu mất.
Trần Việt nhét sách bài tập vào trong khe cửa lần nữa, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có chút giấu đầu lòi đuôi nên kéo ra, hắn len lén đến chỗ cất giấu thuốc lá, lấy một điếu bỏ lên trên miệng, không đốt, chỉ để cho qua cơn nghiện.
Mười hai giờ, một năm mới lại đến, các gia đình bùm bùm nã pháo trúc, hoàn cảnh gia đình tốt sẽ mua pháo trúc chất lượng tốt hơn rất nhiều, một chuỗi dài có thể vang rất lâu, hoàn cảnh gia đình bình thường sẽ mua chắp vá, vừa vang lên đã không còn.
Trần Việt nằm ở trên giường nghe nhạc, đèn đỉnh đầu sáng, hắn không ngủ được, trở mình mấy cái thì ngồi lên dựa lưng vào đầu giường miên man suy nghĩ, một lát nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp Hoàng Đan vào ngày thi trung học đó, một lát lại nhớ đến dáng vẻ Hoàng Đan ngồi xổm trên mặt đất khóc, khi trời sắp sáng mới ngủ được.
Tập tục mỗi nơi khác nhau, nhà Trần Việt bên này là mồng một không ra cửa, mồng hai thăm hỏi ông bà, mồng ba thăm hỏi cậu, mồng bốn thăm hỏi cha vợ.
Trần Việt ở nhà hai ngày, buổi sáng mồng ba bị mẹ Trần la to gọi dậy.
Mẹ Trần đã kiểm tra hết đồ ở trong nhà, nhất định phải có bánh, đường đỏ đường trắng hai chọn một, long nhãn cũng phải có,“Dù lớn hay nhỏ cũng phải có đức hạnh một chút chứ, gọi nửa ngày cũng không dậy, canh trong nồi cũng sắp cạn hết cả rồi.”
Trần Việt mặc áo bông đi ra,’’Cạn hay không cạn cũng chỉ có một vị thôi mà.”
Mẹ Trần khom lưng sắp xếp đồ bên trong túi lớn,“Đó là canh gà hầm đó.”
Trần Việt híp híp mũi, có chút cảm mạo,“Cũng là một vị mà, mẹ à, mẹ có tài thật á.”
Mẹ Trần để túi lớn trong tay xuống mặt đất, khuôn mặt có thể hiện ra mấy phần thanh tú mơ hồ lập tức giãn ra,“Con có đi ăn không?”
“Đi đi đi, lập tức đi ngay.”
Sau khi Trần Việt đánh răng rửa mặt thì đi đến nhà bếp, ngửi thấy mùi vị, hắn thèm ăn lên một chút, đi lấy chén đũa trong tủ, trong nồi tỏa hơi nóng, gà và trứng gà đều hầm từ đêm ba mươi, dùng lửa nhỏ hầm từ từ, sớm đã hầm nhừ, xương ra xương, thịt ra thịt, ước chừng có một nồi lớn, mồng một ăn mồng hai ăn, mồng ba vẫn còn ăn.
Bệ bếp để sáu bảy món ăn, còn có một thau đậu đỏ lớn dùng để nấu cơm, tất cả đều là cơm tất niên thừa lại, kế tiếp phải đi đến nhà họ hàng chúc tết, số lần ăn ở nhà rất ít, lại ăn đến phát ngán, cơm đồ ăn thừa vẫn để đó.
Trần Việt nhìn khay thịt heo Đông Pha là đã no rồi, hắn chậc lưỡi, lấy muôi múc mấy cái trong nồi, múc một cái trứng gà vào trong bát, lại đi gắp mấy miếng gà, cái nào cũng đều xương nhiều thịt ít.
Một cái khác trong nồi, dính thành một đoàn, Trần Việt dùng chiếc đũa gắp không được, hắn trực tiếp dùng muỗng lớn múc đầy hai muỗng.
Khi Trần Việt đi xuống, mẹ hắn đang sắp xếp đồ đưa cho cậu hắn, sau khi ăn xong, mẹ hắn vẫn còn chưa làm xong.
Năm mới thăm người thân, chính là xách một phần lễ đến nhà tôi, tôi sẽ thêm thêm một chút xách đến nhà anh.
Trần Việt hốt một nắm đậu phộng ăn, hắn một bên ăn một bên nghĩ, không biết Hoàng Đan đang làm cái gì, nhất định còn đang ngủ nướng rồi.
Lúc này, Hoàng Đan đang đứng phơi nắng trên ban công, làm này làm kia một chút, lúc trước cậu cũng không cảm thấy trong nhà chỉ có hai người cậu và Tống Mẫn, sẽ có chút cô đơn lạnh lẽo, vắng vẻ.
Hiện tại Hoàng Đan cảm nhận được, rất rõ ràng.
Trên vai trầm xuống, Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu kéo áo khoác lên một chút.
Tống Mẫn bước từ phía sau lên trước, mặc áo khoác cho cậu, cúi đầu cài từng cái nút áo lại.
Hoàng Đan nhìn tay Tống Mẫn, thường xuyên làm công việc nhà, giao tiếp với củi gạo dầu muối, không thấy ông dùng mỹ phẩm bảo dưỡng nào, mỗi đốt ngón tay cũng chưa từng xuất hiện dấu vết ăn mòn trong sinh hoạt cuộc sống này.
Tống Mẫn hỏi,“Thiếu gia đang suy nghĩ cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Con đang nghĩ chú không có công việc, con còn đang đi học, chúng ta có phải nên tiết kiệm một chút không? Dù là một tòa Kim Sơn, miệng ăn cũng có một ngày núi lở.”
Tống Mẫn chỉnh lý lại nếp uốn trên áo khoác cho cậu,“Thiếu gia không cần lo lắng, khoản tiền ông bà chủ để lại có xài mấy đời cũng không hết đâu.”
Hoàng Đan từng hỏi, cậu biết tiền trong tài khoản Tống Mẫn, điều tra đi tiếp cũng sẽ không điều tra ra được thứ gì.
Mấy năm nay Tống Mẫn chăm sóc cậu từng li từng tí, chưa từng nói nặng một câu một lời nào với cậu, đối với cậu mà nói, chính là cha mẹ cậu.
Hoàng Đan nhìn nam nữ già trẻ xách túi lớn túi nhỏ đi chúc tết,“Không biết cảm giác năm mới đến thăm người thân là cảm giác như thế nào.”
Tống Mẫn nói,“Sẽ hỏi không dứt một số vấn đề, không ngừng so bì, không có gì thú vị, rất phiền phức.”
Hoàng Đan nhớ tới thế giới xuyên việt nào đó, cậu mím môi,“Như vậy không có ý nghĩa gì, vậy tại sao hằng năm phải đi thăm nhà họ hàng chứ?”
Tống Mẫn nói,“Đạo lý đối nhân xử thế mà thôi.”
Hoàng Đan hỏi người đàn ông,“Chú từng đi thăm họ hàng sao?”
Tống Mẫn lắc đầu,“Chưa từng đi, đều là dùng lỗ tai nghe, đôi mắt nhìn.”
Hoàng Đan còn muốn nói cái gì, từ ngoài cửa sổ thổi vào một trận gió quấy rầy suy nghĩ của cậu, cậu hắt xì.
Tống Mẫn đóng kín cánh cửa sổ,“Thiếu gia, đến phòng khách xem TV đi.”
Hoàng Đan trở về phòng khách.
Tống Mẫn bưng ly nước cho cậu, độ ấm luôn vừa đúng, cậu uống một ngụm, đột nhiên nảy sinh ra một ý tưởng.
Đợi khi trở lại thế giới hiện thực, tìm cho Tống Mẫn tìm một người bầu bạn mới được.
Một người không tìm ra khuyết điểm như thế này, không nên cô đơn một đời.
Thăm người thân đối với người lớn mà nói, chính là chơi mạt chược tán gẫu, đối với con nít mà nói, có ăn ngon thì ăn, còn có thể nhận được tiền mừng tuổi, khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Trần Việt ở vào cái tuổi gượng gạo, hắn đã không phải con nít, không nhận tiền mừng tuổi, cũng còn chưa là người lớn trưởng thành, đối với mấy chuyện nhà cửa không hề có hứng thú.
Ăn xong cơm trưa, Trần Việt liền chào hỏi đi về hướng nhà ga, hắn mặc không nhiều quần áo, gió chui vào trong cổ, tâm tình lại tốt đến muốn bay lên.
Vài ngày không gặp Hoàng Đan, cảm giác như đã qua mấy năm.
Nửa đường Trần Việt thấy một chiếc đến thành phố, tài xế quen biết hắn, thường ngồi xe đối phương xe từ trường học về nhà, cái này làm cho hắn tiết kiệm không ít thời gian.
Xe của tài xế được người khác bao, hiện tại ông chú đang đi vào thành phố rước một đại gia đình,“Bạn học, cậu đến thành phố làm gì?”
Trần Việt nói là đi chơi,“Kẹt xe sao?”
Tài xế nói có mấy đoạn đường bị chận,“Hiện tại vừa mới qua được một chút, cậu vẫn còn thời gian chơi, đừng sốt ruột.”
Tâm Trần Việt nói, sao mà không sốt ruột được, tôi gấp đến muốn chết đây này.
Đến nơi, Trần Việt đến tiệm nhỏ gần đó gọi điện thoại,“Alo?”
Đầu bên kia truyền đến tiếng đáp lại,“Alo.”
Trần Việt đề cao âm lượng,“Alo!”
Đầu bên kia vẫn đáp lại y như vậy,“Alo”
Trần Việt khó chịu mắng chửi,“ Điện thoại bị hư rồi, chỉ nghe thấy có tiếng alo!”
Ông chủ cảm thấy bản thân rất cần phải nói một câu,“Có phải bạn cậu chỉ alo không? Hay là cậu thử nói thêm một hai câu đi? Điện thoại này của tôi không có vấn đề gì đâu.”
Trần Việt,“……”
Hắn xoay người, một hơi nói,“Tôi là Trần Việt, cậu ra đi, mang theo vở bài tập.”
Hoàng Đan hỏi,“Chỗ nào?”
Trần Việt báo địa điểm,“Nhanh một chút!” Mẹ nó, nhớ cậu đến sắp điên luôn rồi.
Chừng mười phút sau, Hoàng Đan xuất hiện ở trước mặt Trần Việt.
Trần Việt nhanh chóng nhìn một lần từ đầu đến chân cậu, không ốm,“Không chúc tết tôi sao?”
Hoàng Đan nói,“Năm mới vui vẻ.”
Trần Việt đi đến sạp báo mua một cây bút,“Đưa tay ra đi.”
Hoàng Đan làm theo.
Trần Việt lấy bút vẽ trên cổ tay cậu một cái đồng hồ đeo tay,“Quà năm mới, không được rửa trước tết nguyên tiêu.”
Hoàng Đan,“……”
Hoàn cảnh hai bên đường rất ồn ào, rất nhiều sạp bán đồ chơi, có trang sức cầm tinh mười hai con giáp, dây hồ lô, còn có con thỏ nhỏ.
Thức ăn cũng không ít, đậu hủ thiết bản, bánh mật nướng, xúc xích nướng, tào phớ….
Hoàng Đan và Trần Việt mỗi người một miếng đậu hủ thiết bản, cứ như vậy đứng ăn ở trong đám người.
Trần Việt vậy mà ăn ra được vị ngọt của miếng đậu hủ, ngọt đến hắn đau cả răng.
Ai ở cùng một chỗ với người mình thích, đều tám lạng nửa cân, không phải ngu ngốc, thì chính là đần độn.
Trần Việt ăn xong một miếng đậu hủ cuối cùng,“Đi chơi bida không?”
Hoàng Đan nói,“Được.”
Bọn họ đến khu giải trí lần trước, người cũng không phải là nhiều hơn trước kia một cách bình thường, gần như đều là cả nhà xuất động.
Năm đó không ra đây, khi Hoàng Đan đối mặt Trần Việt lại làm thay đổi, cậu không tập trung, thua mất rồi.
Trần Việt cho rằng Hoàng Đan nhường mình, mặt thối không khác gì đá trong hầm cầu, hắn ném cây cơ lên trên bàn,“Móa, cậu coi thường bố à?”
Hoàng Đan nói,“Không có.”
Trần Việt cười lạnh,“Không có mà cậu lại nhường bố?”
Hoàng Đan nói,“Do tôi mở số nhỏ hơn thôi.”
Trần Việt sửng sốt, hắn cười ha ha,“Cậu còn không tập trung là sao?”
Hoàng Đan không nói gì.
Trần Việt khoát cánh tay lên đầu vai cậu như những người anh em,“Để tôi nghĩ xem, cậu không tập trung là do năm nay không nhận được tiền mừng tuổi à?”
Hoàng Đan nói,“Chưa từng có.”
Trần Việt kinh ngạc, hắn đau lòng cho thiếu niên, người đã lớn như thế này, vậy mà chưa từng nhận tiền mừng tuổi, rất đáng thương.
Hoàng Đan không giải thích, cậu không lo ăn không lo mặc, cái gì Tống Mẫn cũng sắp xếp ổn thỏa cho cậu nên cũng không cần tiền tiêu vặt.
Trần Việt móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy mới tinh, linh hoạt gấp thành ngôi sao năm cánh rồi ném cho thiếu niên,“Cầm đi.”
Hoàng Đan đưa tay tiếp được, cậu cầm lấy ngôi sao năm cánh, ánh mắt hơi hơi híp một chút, chậm chạp không lên tiếng.
Trong lòng Trần Việt đang đánh trống, không vui sao?“Cậu không thể e a một tiếng à.”
Hoàng Đan nói,“Cám ơn.”
Trần Việt kéo khóe miệng lên, từ năm nay bắt đầu, hàng năm tôi sẽ cho cậu tiền mừng tuổi.
Hai thiếu niên đi lên lầu hai tìm chỗ trống, một người giả vờ lật xem vở bài tập, một người ăn bánh ngọt, không khí rất hài hòa.
Trần Việt không tâm tư làm việc ở trên bàn, cái này xem như bọn họ cuộc hẹn hò lần đầu tiên của họ, nhất định là vậy rồi, làm thế nào cũng phải lưu lại cái gì đó đáng giá làm kỷ niệm mới được.
Hắn đưa vở bài tập qua, lấy bút chỉ một chỗ, đang tìm đề tài,“Chỗ này viết cái gì?”
Hoàng Đan xem xem, chăm chú giảng cho Trần Việt nghe.
Trần Việt nhịn không được nhìn môi thiếu niên, nhìn lông mi dài đang chớp của cậu, cũng nhìn cái tay đang đưa ra, thon dài trắng nõn, vô cùng sạch sẽ.
Thiếu niên thật tốt, nếu có thể là của hắn thì tốt biết mấy.
Trần Việt không nhìn vở bài tập, hắn bỏ vào bên trong túi xách,“Này, đi chơi trò chơi không?”
Hoàng Đan nuốt bánh ngọt trong miệng xuống,“Tôi không đi được.”
Trần Việt nhìn chằm chằm khóe miệng Hoàng Đan, đôi mắt vừa đen vừa sáng, hắn nuốt nước miếng ừng ực, bất giác phát hiện mình sắp hiện nguyên hình thì nói một tiếng khinh bỉ, “Cậu là con nít sao? Ăn bánh ngọt cũng để dính tùm lum ngoài miệng.”
Hoàng Đan lấy khăn giấy lau đi.
Trần Việt đứng lên đi đến hướng cầu thang, cà lơ phất phơ nói,“Đi với tôi, không đi thì muốn làm gì thì làm.”
Hoàng Đan không nhúc nhích, cậu đang do dự có nên làm thay đổi không.
Trần Việt thông minh, hắn cố ý để túi đựng vở bài tập ở trên bàn, nếu Hoàng Đan không đi cùng, lấy cớ này cũng có thể có chỗ dùng.
Phía sau vang lên tiếng nói,“Cậu quên lấy vở bài tập này.”
Trần Việt nhếch miệng cười, khi hắn xoay lại, đã đổi thành dáng vẻ đẹp trai kiêu căng.
Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ có thể chơi một giờ thôi.”
Qua thời gian đó không trở về, Tống Mẫn sẽ ra tìm cậu.
Trong lòng Trần Việt đang có hình người nhỏ quơ tay múa chân, ngoài miệng hắn xuy một tiếng,“Cậu thật đúng là đứa trẻ ngoan.”
Không bao lâu, Hoàng Đan và Trần Việt ngồi ở trong quán net, cậu xem xem tin tức, quay đầu hỏi,“Cậu chơi game gì?”
Trần Việt nói là Truyền Kỳ,“Hàng đầu tiên icon thứ ba đó, mở trò chơi lên trước, sau đó đăng kí một tài khoản, cái này không cần tôi dạy chứ?”
Hoàng Đan làm như vậy, cậu đặt tên cho mình là 123.
Mặt Trần Việt run rẩy, thật mẹ nó tùy ý mà, lực chú ý của hắn đều trên người thiếu niên,“Chỉ số thông minh hai trăm năm mươi của cậu đâu?”
Hoàng Đan nói,“Cậu không cần nói, tôi tự nghiên cứu được.”
Trần Việt,“……”
Đây là ngại phiền sao? Hắn buồn bực đốt điếu thuốc hút.
Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn qua.
Trần Việt bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, hắn hút là thuốc lá, chứ không phải thuốc phiện,“Cậu nhìn cái gì đó?”
Hoàng Đan không nói cái gì.
Một giờ kết thúc, Hoàng Đan trở về, Trần Việt đứng ở góc tường dưới nhà cậu đến hơn nửa ngày mới đi.
Một chuyến này đến thật có giá trị.
Chiều mồng bảy hơn ba giờ, Hoàng Đan nghe được điện thoại trong phòng khách vang, cậu đặt sách đi qua cầm lấy ống nghe, bên kia là giọng nói vui vẻ của người chủ trì tiết mục,“Xin hỏi cậu là Hoàng Đan đúng không?”
Cậu nói phải, đã biết sẽ nghe được cái gì.
Người chủ trì tiếp tục nói,“Có một người nghe đã gửi một ca khúc cho cậu, tên là [ Tình yêu đơn giản ], tiếp theo sẽ là thời gian phát bài hát này.”
Khi đó Hoàng Đan vừa nghe mở đầu đã gác máy, lần này cậu không cúp, chăm chú nghe xong cả một bài hát.
Trần Việt dùng cách thức ngây ngô non nớt thích cậu, chỉ cần cậu hơi chút lưu ý một tý, thì sẽ phát hiện rất nhiều chi tiết, năm đó hoàn toàn không nhìn ra được.
Nghỉ đông kết thúc, mọi người gặp mặt ở trong trường học, cảm thấy có thể yêu thương nhau nhiều hơn.
Khương Long có nữ sinh thích, cậu ta thầm mến không duy trì liên tục được bao lâu thì đã đổi sang thích một nữ sinh khác.
Lớp học không thể truyền giấy, chỉ có thể sửa truyền trong vở ghi chép, sổ nhật ký, cậu viết một đoạn, tôi trả lời một đoạn phía dưới, truyền qua lại sẽ không bị người ta nhìn lén.
Mùa xuân là mùa hoa nở, trong không khí đều là mùi hoa, ngửi nhiều, tâm tình sẽ thay đổi tốt hơn, ngay cả nam sinh nữ sinh mà bản thân không thích cũng không cảm thấy đáng ghét như vậy nữa.
Khương Long ngâm mình trong quá trình thầm mến của mình, Lưu Phong cũng có người thích, y nặn viết ra được hai đoạn thư tình trong tiết hai, không may bị thầy chủ nhiệm bắt gặp được.
Thầy Ngụy cầm tờ giấy viết thư đó hỏi Lưu Phong,“Nói tôi nghe xem, cái này là viết cho ai?”
Người chung quanh đều đổi góc độ xem xét, tò mò mặt trên viết cái gì.
Mặt Lưu Phong đen nên sẽ không biến thành mông khỉ, nhưng mặt y đã rất nóng rồi,“Em viết cho bản thân mình, vì lễ truy điệu cho thanh xuân đã chết đi.”
Nữ sinh che miệng cười, nam sinh cũng phụt, thầy Ngụy à một tiếng,“Phải không? Thanh xuân của trò đã mất rồi à?”
Lưu Phong làm ra một bộ dạng phiền muộn, “Đúng rồi ạ.”
Thầy Ngụy nói,“Vậy thì thật sự là đáng tiếc.”
Khóe miệng Lưu Phong giật giật, nếu thầy chủ nhiệm đọc ra trước mặt toàn thể bạn học trong lớp, y sẽ kiên quyết nhào tới giật lại nhét vào trong miệng.
Thầy Ngụy không làm như vậy, cho y một chút mặt mũi, không làm y khó chịu trước mặt mọi người,“Tan học đến phòng làm việc của tôi.”
Lưu Phong trừng bóng lưng thầy chủ nhiệm, đệt, thầy trả thư của em lại cho em đi mà.!
Sẽ không cho mấy thầy cô khác xem chứ? Lưu Phong đứng ngồi không yên, nghĩ đến cảnh tượng đó liền khiến trước mắt y tối sầm, giống như đã nhìn thấy được hình ảnh ba mẹ y đi vào trường học vậy.
Trần Việt sung sướng khi người gặp họa,“Thông cảm cho cậu thật.”
Mắt Lưu Phong trợn trắng, y có tham khảo thư tình người khác viết cho Trần Việt, nhìn thấy câu hay thì chép lại, chắp vá lung tung, thật sự rất không dễ dàng.
Hiện tại tốt rồi, không chơi được nữa.
Trần Việt chống đầu hỏi,“Cậu có viết tên không?”
Lưu Phong nói không có viết,“Da mặt tôi mỏng, lỡ như tôi viết tên, cô ấy trả lại thư tình cho tôi, hoặc là bị ngồi cùng bàn cô ấy cướp đi rồi lớn tiếng đọc lên, tôi đây chẳng phải mất mặt đến thấy bà nội luôn hay sao?”
Trần Việt nhướn mày,“Cậu không viết tên, làm sao cô ấy biết là do cậu viết?”
Lưu Phong nói không cần biết,“Tôi nói tâm ý của tôi cho cô ấy biết là được rồi.”
Y cổ quái nói,“Người anh em, cậu nhận thư tình đến có thể dùng cái bồ đựng lúa đựng đầy luôn rồi, sao còn phải hỏi tôi chứ?”
Trần Việt nhún nhún vai,“Lúc trước không ấn tượng, gần nhất đều có tên.”
Lưu Phong khó có thể tin,“ Tâm tính con gái bây giờ càng ngày càng tốt nhở, không cần biết xấu hổ gì luôn.”
Trần Việt nhắm mắt tự hỏi, rốt cuộc hắn có nên ghi lại tên mình không?
Ghi hay là không ghi, vấn đề này lớn à.
Nghĩ lại một chút, nghĩ xong rồi đưa, Trần Việt nhìn cái gáy Hoàng Đan, cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời mình gặp vấn đề nan giải, nhưng không thể không giải.
Một ngày buổi sáng, Hoàng Đan phát hiện trong sách ngữ văn trên bàn đang kẹp một bức thư tình, vừa lúc là tự học buổi sáng ngày đó cậu muốn học văn, thư tình được gấp thành hình chiếc lá*, không phải hình trái tim, cậu vì tránh xảy ra ngoài ý muốn, cũng mở ra xem.
* thư tình chiếc lá:
Chữ viết ngay ngắn ánh vào mi mắt, Hoàng Đan biết đây không phải do Trần Việt viết, nên chỉ xem sơ qua, cậu để bức thư vào bên trong hộc bàn, rồi cứ theo như bình thường tìm kẹo Thỏ Trắng ở trong góc, lại nhìn thấy hình trái tim được gấp từ giấy viết thư màu xanh da trời.
* thư tình trái tim:
Tay Hoàng Đan dừng một chút, cậu tính toán một tý, bức thư tình này vô cùng có khả năng là của Trần Việt viết.
Bởi vì qua mấy ngày nữa chính là ngày cậu trực nhật, buổi tối đó trong lúc vô tình của nghe được Trần Việt lầm bầm lầu bầu ở trong hành lang nhắc tới chuyện thư tình, lúc đó đã xong hết rồi.
Hoàng Đan xoa trán, lúc này Trần Việt nhất định đang lén lút nhìn cậu, chú ý nhất cử nhất động của cậu giờ khắc này, dựa theo phát triển ban đầu, cậu cũng không thèm nhìn tới đã ném thư tình vào bên trong thùng rác.
Nhưng là hiện tại cậu muốn xem, rất muốn xem.
Cả một buổi sáng, Hoàng Đan đều đang suy nghĩ phải làm thế nào xem thư tình mà không để Trần Việt biết, cậu thất thần rất không rõ ràng, không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện.
Trần Việt thất thần lại đặc biệt rõ ràng.
Tại sao Hoàng Đan không xem thư tình hắn viết? Khi xem có đoán được là hắn không? Nếu đoán được thì sẽ làm thế nào? Sẽ không giao cho thầy chủ nhiệm chứ?
Trên đây đều là nội dung trong đầu Trần Việt, còn lại chỉ là một phần khác.
Trần Việt cúi lưng nằm vào trên bàn học, đầu va một chút, hắn cảm thấy bản thân thế này một chút thôi cũng sẽ già đi hết mười tuổi, trong lòng bất ổn, rất sợ.
Trước khi bức thư tình đó thành hình, hắn đã viết rất nhiều bức, mỗi lần viết xong đều sẽ đọc một lần từ đầu đến cuối, cảm thấy không được sẽ gạch đi.
Cũng không biết ở đâu có nhiều kiên nhẫn và sức lực đến như vậy, thế nào cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trần Việt cầm bút xoay trong vô thức, đều viết đúng hết không nhỉ? Hắn từng kiểm tra từng chữ một rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Khi nghỉ giữa trưa, Hoàng Đan bắt được cơ hội, cậu dỡ ra bức thư tình ra, nội dung kết hợp giữa tiếng Trung và tiếng Anh, ở mỗi cuối chữ Trung đều có một nét kéo dài, quét một loạt, giống như từng nhánh cây đang được sinh trưởng vậy.
Bỏ qua lỗi sai ngữ pháp, Hoàng Đan làm bộ như đang sắp xếp hộc bàn, đầu cúi xuống nhìn hộc bàn, để bức thư đến gần một chút, xem từng hàng một.
Công chúa của tôi:
Lần đầu tiên gặp cậu là buổi chiều 1h hơn của ngày thứ hai thi trung học, lúc ấy địa điểm thi có rất nhiều người, tôi liếc nhìn đã thấy được cậu, cậu là một ngôi sao sáng nhất ở trong đó, tôi không kiềm chế được đi theo phía sau cậu, biết cậu ở chỗ nào của trường thi, cũng nghĩ cách đi thăm dò trường học của cậu, ngày đó ngồi ở trường thi, trong đầu óc tôi chỉ toàn là cậu…
Tôi đến Đại Quan cũng vì cậu, có cậu ở trong này, cho nên tôi mới đến, nếu không phải cậu, hiện tại tôi cũng không biết bản thân mình đang ở đâu, đang làm cái gì nữa.
Ngay khi tôi phát hiện không có lúc nào tôi không nghĩ đến cậu thì cảm thấy bản thân mình đã xong rồi, tôi từng lên mạng tìm, cái này không phải là bệnh, thể xác và tinh thần tôi rất khỏe mạnh, thật đó, tôi không có bệnh, cậu đừng coi tôi là biến thái nha.
Tôi chưa từng thích ai, đây là lần đầu tiên tôi thích một người, lại còn là nam sinh giống như tôi vậy, tôi không biết phải làm thế nào, bình thường trêu cậu chọc cậu, đều chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu, có phải cảm thấy tôi rất giống ngu ngốc không? Không phải giống đâu, tôi chính xác là vậy rồi.
Mỗi lần nhìn thấy cậu khóc, tôi đều sẽ rất khó chịu, nghĩ đến muốn trò chuyện với cậu, muốn ôm ôm cậu, nhưng tôi không dám, sợ cậu sẽ dùng kiểu ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh mà nhìn tôi.
Tôi mua rất nhiều Tâm Tương Ấn, cậu có đau khóc thì cứ yên tâm khóc lớn, tôi sẽ cho cậu khăn giấy lau nước mắt, không cần sợ, tôi sẽ vẫn ở cùng cậu, nếu ai dám bắt nạt cậu, tôi nhất định sẽ thay cậu bắt nạt trở về.
Cậu thích ăn kẹo sữa Thỏ Trắng như vậy, sau này mỗi ngày tôi sẽ mua cho cậu một viên, có được không nào?
Ba tôi nói là đàn ông thì phải có trách nhiệm, tôi cảm thấy tôi có, cậu thấy không, tôi thích cậu, nên kiên quyết không buông tay không lùi bước, cho đến hoặc là không thích, hoặc thích thì chính là một đời…
……
Thế giới lớn như vậy, tôi lại có thể gặp được cậu, nhất định là đã được số phận định sẵn rồi, cậu nói có phải không?
Tôi thích cậu, rất rất thích, cậu không thích tôi, tôi cũng thích cậu, nếu cậu vẫn không thích tôi, tôi vẫn sẽ luôn thích cậu, Hoàng Đan, tôi thích cậu.
Dưới góc phải giấy viết thư có hai chữ cái–CY.
Hoàng Đan xem không xót một chữ, cậu chăm chú dựa theo nếp gấp ban đầu gấp trở lại, nhìn không ra đã từng bị mở ra, sau đó cậu cố ý đánh thức Khương Long, hơn nữa còn để đối phương nhìn thấy thư tình.
Khương Long mở to hai mắt, đầy mặt hâm mộ ghen tị,“Một ngày cậu nhận được mấy bức vậy hả anh hai? Còn để cho người ta sống đây?”
Hoàng Đan không nói cái gì.
Khương Long thấy cậu ném thư tình vào trong hộc bàn,“Không dỡ ra xem à?”
Hoàng Đan lắc đầu,“Không xem.”
Khương Long không phải lớn giọng, nhưng âm lượng cậu ta không cố ý đè thấp, cậu ta nói chuyện với Hoàng Đan, người phía sau và xung quanh đều nghe thấy được, rất nhanh tất cả mọi người trong lớp học đều biết chuyện.
Phía sau Trần Việt chờ một chút thì đứng lên, hắn không kiềm chế được nhìn phía trước, bị Lưu Phong túm chặt kéo lại,“Làm gì đó?”
Trần Việt bỏ tay y ra,“Cút!”
Lưu Phong cũng đứng lên, nổi giận đùng đùng mắng,“Cậu ăn trúng thuốc nổ hả?”
Mắt Trần Việt trừng qua.
Lưu Phong ngậm miệng lại, không đúng, rất không đúng, căn cứ theo sự lý giải của y, Trần Việt giống như đã đau lòng đến cực điểm, cũng tức giận đến cực điểm, bị người ta chọc tức, đôi mắt cũng đỏ luôn rồi.
Ai dám chọc hắn vậy trời, Lưu Phong nhìn về hướng Trần Việt vốn muốn đi, người đó chắc chắn ở trong mấy người phía trước rồi.
Sau khi tan học, Hoàng Đan không đi, cậu lấy vở bài tập ra làm bài tập, cho đến khi người trong lớp đi hết mới rời đi, cậu đến dưới lầu, đem mấy bức thư tình ném vào thùng rác, bao gồm bức của Trần Việt.
Sau khi Hoàng Đan đi, Trần Việt trốn ở góc đi ra nhặt thư tình từ trong thùng rác rồi nắm chặt trong tay, hắn hung hăng lau đôi mắt, bị vứt bỏ không chỉ là một bức thư tình, còn có tấm lòng của mình nữa.
“Mẹ nó, của người khác cậu đều xem, tại sao không xem của tôi chứ?”
Trần Việt chửi mát, đôi mắt càng ngày càng đỏ, hắn dùng mu bàn tay che mắt,“Tại sao không xem một chút…… Móa, không phải mỗi ngày còn có thể gặp sao? Cũng không phải sinh ly tử biệt, tại sao bố phải khóc chứ, nhất định là gió quá lớn rồi!”
Hoàng Đan không có giống năm đó rời khỏi ngay, cậu lượn quanh một vòng rồi quay trở lại, ở trong góc nhìn trên mặt ngây ngô của thiếu niên có đau khổ, phẫn nộ, uất ức, mờ mịt, cũng có bất lực, chậm rãi lại biến thành kiên định.
Cũng chính vì kiên định này, trên đời mới có một sự kiên trì thầm mến đến mười bốn năm.
Hoàng Đan nhắm chặt mắt, khóe miệng của cậu nhếch lên độ cong dịu dàng, Trần Việt, cám ơn cậu từng cố gắng thích tôi như vậy, cũng cám ơn cậu bây giờ vẫn còn thích tôi….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 133: Cám ơn cậu đã thích tôi
Chương 133: Cám ơn cậu đã thích tôi