DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 95

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuốc Đỗ Húy đưa quả nhiên hữu dụng, một đường hướng vào rừng, trên cây rất nhiều rắn độc quấn quanh, thấy bọn họ tất cả tự động rụt về. Đỗ Húy lượm một nhánh cây to bằng cánh tay, xoa thuốc lên, đốt nó rồi đưa cho Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong cầm nhánh cây đi về trước, đám rắn ào ào tránh lui ba mét.

Nhờ có thuốc đuổi rắn bọn họ đi đường thuận lợi không gặp tập kích. Rắn không đến trêu chọc bọn họ, bọn họ lại muốn trêu chọc rắn, một đoạn đường này toàn là tiếng trầm trồ của Đạo Mai ——

“Sư phụ nhìn nè! Đó là Kim Hoàn Xà!”

“Sư phụ sư phụ, Thảo Lư Xà!”

“Oa! Xích Hóa Xà!”

Vì thế Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang không thể không ngừng bước, nhìn sư đồ bắt rắn móc mật rút máu. Hai sư đồ đến Mỗ Sơn quần đảo không chỉ vì Nguyệt Kiến Thảo mà còn vì các loại động vật cùng thực vật quý hiếm trên các đảo, đối với họ những thứ này giá trị tuyệt đối không hề thua kém Nguyệt Kiến Thảo. Đây là nhóm rắn đứng đầu trong vạn độc, mật máu đều có thể dùng làm thuốc. Hai sư đồ này thân thủ tuy yếu nhưng khả năng dùng độc rất tốt, trên người họ bôi loại thuốc khiến khi họ lại gần đám rắn sẽ vô lực xụi lơ, rắn độc hơn nữa cũng sẽ ngoan ngoãn chịu trói. May mà bọn Cao Thịnh Phong không vội, bảy ngày sau mới có thể ra biển lại, trong khoảng thời gian này nhàn cũng hoàn nhàn cho nên không có gì bất mãn.

Đến chạng vạng tối, một dòng suối nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bọn họ khát nhưng không dám uống nước trong khe suối này mà lấy túi nước của bản thân ra uống. Yến Liễu hớp một ngụm, đột nhiên phun phụt ra hết, nếu không phải Cao Thịnh Phong tránh nhanh thì suýt tí nữa đã bị bắn đầy mặt. Hắn không vui nói: “Gì vậy?”

Yến Liễu hai mắt tròn xoe, chỉ khe suối: “Trời! Quái vật!”

Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trong khe suối nhỏ hình như có một con gì đang bơi bơi, nhìn kỹ, mọi người kinh hãi. Trong nước có một con cá —— hoặc nên nói là một con quái vật đang bơi. Thứ đó có đầu như cá nhưng có đến mười nhánh thân. Lúc này quái vật như cũng nhận ra có người đang chăm chú nhìn nó, mười cái đuôi cùng lúc quẩy làm bọt nước văng tung tóe, âm thanh quạt mang cá như tiếng chó sủa.

Đỗ Húy nói: “Đây là Hà La Ngư! Ta từng thấy trong [Sơn Hải Kinh] có đề cập qua, không nghĩ tới thật sự có loại cá này!” Mắt hắn tỏa sáng, “Ha ha, đến quấn đảo Mỗ Sơn này quả không sai!”

Yến Liễu tò mò: “Con cá này ăn được không?”

Cao Thịnh Phong ghét bỏ: “Ăn đi rồi mọc ra mười cánh tay!”

Yến Liễu lầm bầm: “Mười cánh tay cũng tốt thôi, ít nhất không ai đánh thắng được ta.”

Đạo Mai bật cười: “Đánh hay không thì chưa biết, chỉ cần nhìn thấy ngươi đã bị dọa ngất, ngươi không thắng mới lạ.”

Đỗ Húy cởi giày xuống nước bắt cá: “Có thể ăn! Hà La Ngư chẳng những có thể ăn còn có thể dùng làm thuốc, trị nhọt độc!”

Cao Thịnh Phong nửa ngờ nửa tin nhìn hắn.

Lư Nhã Giang bước tới trước. Đoạn đường này y và Cao Thịnh Phong một đầu một đuôi, không có cơ hội trao đổi, lúc này dừng lại nghỉ chân, y rốt cuộc có thể đến gần Cao Thịnh Phong. Y lặng lẽ cầm tay Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong quay đầu, bắt gặp ánh mắt trong suốt đang nhìn mình, miệng cười ngu, tựa như một đứa bé. Cao Thịnh Phong chưa từng thấy qua bộ dáng ngu ngốc thế này của y, tim đập loạn xạ, nơi nào đó trong tim bỗng nhũn ra, đưa tay ôm eo y.

Yến Liễu lướt qua chỗ bọn họ, thấy Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang thân mật, sửng sốt một lúc, vẻ mặt mất mác.

Đỗ Húy cùng Đạo Mai bắt Hà La Ngư lên, con cá này có mười nhánh thân, đầu cũng to hơn cá bình thường mười lần, bọn họ cắt rời chín nhánh thân, xuyên qua nhánh cây rồi nhặt củi tới nhóm lửa nướng cá. Còn thừa lại một thân cá, tẩm dược liệu hong khô, để sau này dùng.

Hà La Ngư nướng xong, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang tự nhiên sẽ không nếm trước, ngồi một bên nói chuyện phiếm. Đỗ Húy Đạo Mai cũng không ăn mà chia cho Yến Liễu một phần. Yến Liễu không có nhiều tâm tư như vậy, nhận liền cắn một miếng, nóng đến gào hét: “Ngon, ngon quá!”

Đợi Yến Liễu ăn xong, Đỗ Húy Đạo Mai cũng bắt đầu ăn. Một lúc sau, Cao Thịnh Phong mới tới cầm hai xâu, trở về chia Lư Nhã Giang một xâu, cũng cấp tốc ngấu nghiến. Hà La Ngư này hình dáng mặc dù cực kỳ cổ quái song hương vị không khác thịt cá bình thường. Ăn xong, Cao Thịnh Phong lén vén áo kiểm tra thân thể, thấy trên người không mọc ra thêm thứ gì kỳ quái mới thở phào nhẹ nhõm.

Ăn uống no dủ, bọn họ thong thả đi thêm một đoạn, đến khi sắc trời tối đen không thấy rõ phía trước mới dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi.

Buổi tối phân công gác đêm, mỗi ngày hai người gác, một gác đến nửa đêm, một gác từ nửa đêm đến sáng, mỗi ngày luân phiên đổi người. Còn về thứ tự, quyết định bằng cách rút thăm, đêm đầu Đạo Mai gác trước, Lư Nhã Giang gác sau.

Buổi tối Đạo Mai không dám gác một mình, Đỗ Húy đành dậy ngồi cùng y. Ước chừng đến giờ Hợi (tầm 10-11g đêm), cạnh đống lửa đột nhiên truyền đến tiếng thở dốc mập mờ, Cao Thịnh Phong nhấc mí mắt nhìn, Đạo Mai đang ngồi trên đùi Đỗ Húy, mặt đỏ bừng, thân thể giãy dụa nhưng không dám làm ra động tác quá lớn. Đỗ Húy thì mỉm cười, hôn vành tai y, hôn cổ y. Cao Thịnh Phong không kiên nhẫn bĩu môi, xoay người, ôm sát Lư Nhã Giang vào lồng ngực. Lư Nhã Giang nhu thuận dựa vào, hai tay quấn hông hắn. Cao Thịnh Phong hôn trán y, tiếp tục ngủ.

Giờ Tý qua (12-01 giờ) Lư Nhã Giang thay Đạo Mai.

Y dậy, Cao Thịnh Phong cũng không ngủ, cùng y gác đêm. Ngồi ngồi một hồi, Lư Nhã Giang ngồi tới trên đùi Cao Thịnh Phong; tiếp tục ngồi ngồi, tay chân hai người quấn lấy nhau, tiếng hôn chụt chụt vang lên. Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Cao Thịnh Phong không định làm tới cùng mà ép vật kia của hai người lại tuốt lên xuống. Lư Nhã Giang khó nhịn ngửa cổ, kiềm nén thầm thì: “Thịnh Phong, Thịnh Phong.”

Cao Thịnh Phong như chó con liếm cổ y, khàn giọng nói: “Nhã Giang, ta thật không biết nên làm thế nào với ngươi đây.”

Lư Nhã Giang uất ức nói: “Ta khiến ngươi phiền vậy sao?”

Cao Thịnh Phong cắn nhẹ hầu kết y, “Đúng.”

Lư Nhã Giang ôm cổ hắn, mất hứng bĩu môi, “Thịnh Phong muốn ta làm gì, ta sẽ làm đó. Rõ ràng chính ngươi hiểu lầm tâm ý của ta lại đi trách ta.”

Tim Cao Thịnh Phong như bị dao cắt nhưng vẫn cười nói: “Tả hộ pháp, gan ngươi lớn ra rồi đấy, dám oán giận ta nữa. Ta có phiền cũng là vì nghĩ phải đối xử tốt với ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn?”

Lư Nhã Giang cọ má lên mặt Cao Thịnh Phong, như một con mèo nhỏ làm nũng, “Ta không cần ngươi hao tâm tổn trí, cả đời này ngươi đều là giáo chủ của ta, chỉ cần ngươi không vứt bỏ ta, ta đã thỏa mãn.”

Cao Thịnh Phong thầm thở dài, xoa ót y, nhẹ giọng: “Ngoan.”

Chớp mắt trời đã sáng, hai chủ tử Xuất Tụ Sơn cùng hai sư đồ Vạn Ngải Cốc tinh thần sảng khoái, Yến Liễu một đêm ngủ thẳng từ đầu đến đuôi thì lại tiều tụy, dán hai vành mắt đen to đùng, uể oải thức giấc.

Bọn họ bình yên đi hết một ngày, bọc hành lý của Đạo Mai đã sắp đầy, tối đó Đỗ Húy chẻ trúc đan cho y một cái giỏ, có thể bỏ thêm thật nhiều đồ.

Tối nay đến phiên Cao Thịnh Phong và Đỗ Húy gác đêm, Yến Liễu lại có thể tiếp tục “ngủ ngon” mặt xù nụ đầy ai oán, Đỗ Húy cười cho hắn một viên thuốc ngủ, sắc mặt hắn lúc này mới đỡ hơn chút.

Để hai sư đồ độc sư gia nhập quả nhiên giảm đi không ít phiền phức, nếu không đoạn đường này toàn là hang rắn, tuy nói có thể giữ được tính mạng song chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, có thuốc của họ, mỗi ngày hầu như không cần động tay. Bởi thế, thái độ của Lư Nhã Giang với hai sư đồ độc sư cũng dịu hơn.

Nhưng chính vì thế, bọn họ dần bớt cảnh giác, suýt thì gây họa.

Ngày thứ năm, bọn họ đã sắp đi hết Xà Đảo này, mọi người thả chậm tốc độ, vì thời gian chưa tới, xuyên hết con đường đến bờ biển cũng chỉ ngồi không.

Lúc đang ở trong rừng, phía trước đột nhiên xuất hiện một bầy rắn đen nghịt. Đầy khắp một vùng toàn là rắn, những ngày qua bọn họ gặp được không ít lần rắn tụ thành bầy nên lần này không thấy lạ nữa, bầy rắn tới trước mặt bọn họ sẽ tự động tránh đi nhờ thuốc của Đỗ Húy. Nhưng khi bầy rắn ngày càng tới gần, bọn họ dần phát hiện chuyện có vẻ không đơn giản —— Đích thật có một hai con rắn trong bầy tránh đi, nhưng bọn chúng vừa dừng lại thì bị đám rắn phía sau nghiến lên, bầy rắn không hề có ý định tránh né mà trực tiếp xông tới chỗ bọn họ!

Mọi người kinh hoàng, Đạo Mai lập tức rúc ra sau lưng Đỗ Húy, hai đùi run run, “Sư sư sư sư phụ…”

Đỗ Húy sắc mặt trầm trọng, từ lồng ngực móc một nắm thuốc vung về phía bầy rắn đang tới gần. Mấy con đi đầu đau đớn cuộn tròn thân mình, nhưng đám phía sau vẫn tiếp tục xông lên.

Lư Nhã Giang lập tức nhào tới bên người Cao Thịnh Phong, căng thẳng nói: “Giáo chủ!”

Cao Thịnh Phong nghiêm mặt, rút đao, “Các ngươi mau lui lại, ta cản thử, để xem chúng nó liệu có phải xông về phía chúng ta không.”

Yến Liễu cũng rút kiếm xông lên, “Ta giúp ngươi!”

Cao Thịnh Phong đen mặt quát: “Cút về! Ngươi cho ngươi là ai!”

Đỗ Húy cũng mở miệng nói: “Tất cả đều là rắn kịch độc, dù võ công cao tới đâu bị cắn một cái khó mà qua khỏi!”

Yến Liễu không chịu lui, Cao Thịnh Phong nắm cổ áo hắn ném về phía Đỗ Húy, “Ngươi bảo vệ họ.”

Yến Liễu nghe vậy, không gây rối nữa, chắn kiếm che trước hai độc sư, nghiễm nhiên rất có phong phạm hiệp khách.

Lư Nhã Giang vẫn đứng cạnh Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi cũng trở về đi.”

Lư Nhã Giang không nhúc nhích.

Cao Thịnh Phong nhíu mày, “Đừng quấy nữa, ngươi về đi, mấy con rắn này không làm khó được ta, vũ khí của ngươi là nhuyễn kiếm, không tiện phát huy với bầy rắn.”

Lư Nhã Giang hạ mí mắt, hơi suy nghĩ, nghe theo nhảy về. Nhưng chỉ trong nháy mắt y đã trở lại, nhuyễn kiếm trong tay đổi thành trường đao. Y ném Mai Văn Nữu Ti Kiếm cho Đỗ Húy, giật lấy thanh đao của Đỗ Húy.

Cao Thịnh Phong vô cùng kinh ngạc: “Ngươi, đừng càn quấy.”

Lư Nhã Giang rất bình tĩnh: “Ta có thể.”

Trong lúc nói chuyện, bầy rắn đã đến trước mặt, Cao Thịnh Phong không thể không vung đao nghênh đón, một đao chém đứt năm sáu con rắn, còn phải phân tâm chú ý Lư Nhã Giang, quát: “Nhã Giang, ngươi không nghe lời sao!”

Nhưng Lư Nhã Giang dùng đao cũng rất thành thạo, tựa như đã luyện mấy chục năm, một đao chém đứt vài con rắn, “Thịnh Phong, hãy tin tưởng ta.”

Tính công kích của đám rắn độc cực mạnh, hiển nhiên đúng là xông tới bọn họ, thuốc đuổi xà đã không thể ngăn cản chúng nó. Rất may thuốc của Đỗ Húy cũng không phải hoàn toàn mất đi hiệu lực, chỉ cần quan sát thêm một chút có thể thấy trong bầy có không ít con đang cực kỳ đau đớn, chúng nó vừa muốn lùi bước lại vừa chịu thứ gì đó sai khiến buộc phải liều mạng xông tới tấn công, con nào yếu một chút chưa tới gần bọn họ đã bắt đầu co giật, nhưng dù co giật vẫn cố bò về phía bọn họ, con nào thô to hơn một chút thì sợ thuốc ít hơn, công kích vẫn rất hung mãnh.

Yến Liễu ở đằng sau quan sát, “Tại sao lại như vậy! Chúng nó như bị thứ gì điều khiển!”

Đỗ Húy kéo Đạo Mai che chở sau lưng, trong tay nắm chặt bình thuốc. Thuốc đuổi rắn của hắn đã không còn nhiều, bầy rắn nơi đây cơ hồ trông không thấy cuối, hắn không có khả năng dùng thuốc mà đuổi nhiều rắn như vậy nên phần thuốc còn lại phải tiết kiệm, chưa đến mức bất đắc dĩ lắm sẽ không lãng phí nữa.

Rắn nhỏ tấn công cực nhanh, bốn phương tám hướng xông tới, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang cũng phải luống cuống tay chân; rắn to thì công kích cực mạnh, lớp vảy cứng cáp của bọn chúng khiến Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang phải dùng hết sức lực mới có thể chặt đứt chúng. Rắn ngày càng nhiều, mùi tanh cũng ngày càng nặng, mùi tanh nồng nặc đủ khiến người ta ná thở, át hết cả mùi thuốc đuổi xà trên người bọn họ, bầy rắn tiến công ngày càng hung mãnh. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang hai người vốn đang thủ trận song dần dần cũng không thể phong kín tiền tuyến để ngày càng nhiều rắn lọt ra sau.

Yến Liễu bảo vệ Đỗ Húy Đạo Mai vừa đánh vừa lui, Đỗ Húy cùng Đạo Mai cũng phải cầm lấy vũ khí chiến đấu với bầy rắn. May mắn Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang đã đối phó phần lớn, lọt lưới không bao nhiêu, họ cắn chặt răng cũng kiên trì được đôi chút.

Đỗ Húy dốc hết toàn lực xuyên kiếm vào đầu một con mãng xà to bằng cánh tay, mãng xà liều mạng giãy dụa, cái đuôi thô dài quật trúng bắp chân hắn, hắn muốn khụy chân song vẫn cắn răng cố chịu. Đạo Mai cũng nhảy lên hỗ trợ, Yến Liễu thì giúp quét sạch đám rắn nhỏ đánh lén, đợi đến lúc họ giết chết con mãng xà này cũng đã thở hồng hộc.

Đạo Mai run lẩy bẩy, “Sư phụ, chúng ta mau chạy đi.”

Đỗ Húy nói: “Chúng ta chạy không lại bầy rắn. Nơi này đâu đâu cũng là rắn độc chủ động tấn công người, một khi chúng ta rời đi sẽ bị bầy rắn bao phủ. Chỉ ở cạnh hai người này mới an toàn hơn một ít. Nhưng nếu tiếp tục thế này cũng không phải cách, bọn họ cũng sẽ kiệt sức. Phải tìm ra ngọn nguồn, mấy con rắn này tại sao mất không chế, trấn áp ngọn nguồn mới có đường sống!”

Thế nên bọn họ vừa chống cự công kích từ bầy rắn vừa chú ý bốn phía, muốn tìm ra nơi khác thường.

Không bao lâu, Yến Liễu mắt sắc chỉ nơi cách đó mấy trượng (tầm mấy chục mét) kêu lên: “Thứ màu vàng kia là gì!”

Mọi người nhìn qua hướng hắn chỉ, sâu trong rừng câu, quả thật lấp ló một góc màu vàng. Cao Thịnh Phong vốn tưởng là đồ vật gì có màu vàng kim, nhưng thứ này dường như đang chuyển động, hình như là vật còn sống.

Cao Thịnh Phong chặt bỏ vài đầu rắn, lui về sau mấy bước, dùng đao hất lên một cục đá lớn, vận khí đánh về phía vật màu vàng. Cục đá đập mạnh thẳng vào vật màu vàng rồi văng ra. Đột nhiên, mặt đất chấn động.

Đạo Mai khẩn trương bắt lấy cánh tay Đỗ Húy: “Sư phụ! Chuyện gì vậy?!”

Đỗ Húy nắm chặt tay y, nghiêm túc nhìn chòng chọc vật màu vàng kia.

Vật màu vàng bắt đầu lắc rung kịch liệt, bầy rắn xung quanh nó tản ra khắp nơi, sắc vàng lộ ra ngày càng nhiều, hình dáng của nó dần dần hiện ra.

Yến Liễu hoảng sợ: “Trời ạ!” Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang đồng thời hít sâu. Đạo Mai trợn mắt, suýt chút ngất xỉu, được Đỗ Húy đỡ dậy.

Tiếng rít khàn khàn rống giận, lá cây trong toàn khu rừng rơi rụng khắp nơi. Hình dáng vật màu vàng hiện ra hết thảy, một con rắn khủng lồ thô to hơn thắt lưng người, cao hơn mười trượng! Rắn vàng phẫn nộ dựng thẳng cơ thể đâm lên tận trời, đám rắn con trên người nó rớt xuống ào ào tựa như một điệu múa rắn. Cái đuôi nó quất nhẹ, bảy tám đại thụ to bằng cánh tay bị bạt tận gốc, ầm ầm ngã xuống đất!

Đỗ Húy rung giọng, “Xà Vương!”

Cao Thịnh Phong rùng mình, tay cầm đao siết chặt, “Nhã Giang, ngươi canh giữ ở…”

Lời chưa dứt, một bóng đỏ đã bay thẳng tới Xà Vương màu vàng!

—————

*Hà La Ngư là quái ngư có một đầu mười cơ thể, âm thanh như tiếng chó sủa. Ăn thịt Hà La Ngư có thể trị bệnh mụn nhọt. Hà La Ngư còn có thể cản lửa.

Đọc truyện chữ Full