Hàn Sính mang theo Lư Nhã Giang chạy thẳng một đường về hướng tây, rất nhanh đã bỏ lại đám người truy kích. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thả chậm tốc độ ngựa một chút, người ngồi trước hắn đột nhiên gây sự, thúc mạnh cùi chỏ lên bụng hắn. Hàn Sính bất ngờ không kịp phòng bị ăn nguyên cùi chỏ, thân thể bật ngửa ra sau. Lư Nhã Giang xoay người lại tung một chưởng, đánh hắn rớt ngựa.
Hàn Sính lăn hai vòng dưới đất mới dừng lại, giận run người: “Sao, sao ngươi lại đánh ta!”
Lư Nhã Giang lạnh mặt nói: “Ai cho ngươi ôm eo ta?”
“Ngươi… ta…” Hàn Sính vừa bực mình vừa buồn cười: “Tình thế nhất thời cấp bách, vậy ngươi muốn ta làm thế nào đây, chẳng lẽ dùng chân kẹp ngươi?”
Lư Nhã Giang giơ roi muốn quất, Hàn Sính vội vàng nhảy tránh, hét lớn: “Đừng, đừng! Ngươi đừng cử động, nếu không độc tố sẽ xâm nhập nhanh hơn, mau vận công bức độc mới là chuyện cần làm!”
Tính Lư Nhã Giang bướng bỉnh, Hàn Sính nói gì y chắc chắn sẽ không làm cái đó, xoay cổ tay, đầu roi đuổi theo Hàn Sính. Hàn Sính tránh mấy lần, phát hiện y không đánh được mình sẽ không dừng tay, đành cắn răng để y đánh hai roi, Lư Nhã Giang quả nhiên thu tay, ngồi dưới tàng cây vận công bức độc.
Nửa nén nhang sau, Lư Nhã Giang đột nhiên phun một búng máu, thân thể mềm yếu ngã xuống, sắc mặt trắng bệch. Hàn Sính vội vàng xông tới thăm dò mạch y, không biết không gấp, lần thăm mạch này, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
“Mau! Mau dừng lại! Đừng vận công nữa, thả lỏng!” Hàn Sính cuống quít nâng Lư Nhã Giang dậy, ngồi xếp bằng sau y, hít thở đều đặn điều chỉnh nội tức, bảo vệ tâm mạch y, rồi phong bế ba huyệt Khúc Viên, Bỉnh Phong, Thiên Tông của y, xuất chưởng đánh lên huyệt Thần Đường, đem nội lực của mình từ từ chuyển vào người Lư Nhã Giang.
Hóa ra Vô Song Môn biết nội công Lư Nhã Giang luyện thuộc dòng âm hàn, cố ý tẩm độc hàn minh lên ám khí. Một khi Lư Nhã Giang vận công bức độc, ngược lại sẽ khiến độc tố trong người khuyếch tán nhanh hơn. Mà Hàn Sính tu luyện nội công thiên về dương nhiệt, vừa lúc có thể hộ thể cho Lư Nhã Giang. Nếu hắn không ở nơi đây, chỉ sợ Lư Nhã Giang sống không qua hôm nay.
Hồi lâu sau, Hàn Sính thu chưởng, sắc mặt cũng tái nhợt không chút máu. Lư Nhã Giang vừa hồi thần lập tức xoay người hất Hàn Sính ngã xuống đất, rút Mai Văn Nữu Ti Kiếm, giềm lên cổ Hàn Sính, mắt tràn ngập hoài nghi. Hàn Sính cười khổ: “Ta vừa cứu ngươi một mạng, sao ngươi lại lấy oán báo ơn, người ma giáo các ngươi lương tâm hỏng hết rồi.”
Lư Nhã Giang nói: “Vừa rồi khi ta đánh nhau với đám phế vật kia, ngươi nhìn qua như chật vật, nhưng thật ra rất điêu luyện! Từng chiêu thức một của bọn ta đều bị ngươi khống chế, mỗi lần ngươi ra tay, nếu không phải thu binh khí chúng thì là đánh lệch vũ khí của ta, nhưng cố ý bị một tiểu cô nương mới vào đời trói chân, để ta giết những tên kia. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
Hàn Sính nghiêng đầu, ánh mắt dao động, trên mặt rốt cuộc có chút huyết sắc: “A à, huynh đài, ngươi đừng dựa gần như vậy được không, ta sẽ xấu hổ…”
Sắc mặt Lư Nhã Giang lạnh đi, tay dùng sức: “Nói! Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì! Đừng giở trò với ta!” Cổ Hàn Sính bị y cứa, máu rướm ra.
Hàn Sính uất ức nói: “Ta có thể làm gì, ta uống thuốc độc của ngươi, đáng lẽ lúc này trong bụng Linh Lung Tiên Tử đã có bảo bảo của ta, giờ ta lại phải ở đây ngày ngày bị ngươi đánh bị ngươi mắng, còn dùng kiếm cắt cổ. Ta có cố ý đâu, nhược điểm của ta là mỹ nhân, Tiểu Hoàng Oanh kia xinh đẹp như vậy, ta vừa nhìn thấy nàng tim lập tức đập bang bang, cầm roi còn chẳng nổi. Nếu không thấy ngươi gặp nguy hiểm, hiện tại ta đã theo nàng về Vô Song Môn khiến nàng sinh bảo bảo cho ta rồi! Ai thích ngồi đây ăn chửi của ngươi!”
Lư Nhã Giang híp mắt, buông lỏng kiếm, đưa tay thăm dò kinh mạch của Hàn Sính, kinh mạch tắc nghẽn vẫn chưa được đả thông, nói cách khác hiện tại Hàn Sính chỉ có không tới năm thành công lực. Thêm vừa rồi vận công cứu y một mạng nên mạch tượng càng suy yếu hơn.
Lư Nhã Giang chậm rãi nhấc người khỏi người hắn, phức tạp nhìn hắn. Trận giao thủ vừa rồi, Lư Nhã Giang biết rõ, Hàn Sính cho dù còn không tới năm thành công lực thì võ công vẫn trên y, nói cách khác, đoạn đường này nếu không phải Hàn Sính cố tình nhường y, căn bản không thể ăn đánh nhiều như vậy.
Lư Nhã Giang nói: “Hiện tại võ công của ngươi vẫn trên ta, tại sao mặc ta đánh chửi?”
Hàn Sính ngốc ngốc nhìn y: “Không phải ngươi đã cho ta ăn thuốc độc sao? Không lẽ… ta không để ngươi ức hiếp, ngươi vẫn sẽ sẵn lòng đưa ta thuốc giải?” Mắt Hàn Sính sáng rực.
Lư Nhã Giang trừng hắn: “Nằm mơ! Vậy vừa rồi tại sao cứu ta?”
Mặt Hàn Sính càng ngốc hơn: “Ngươi chết rồi ta đi nơi nào tìm thuốc giải?”
Lúc này Lư Nhã Giang không lên tiếng nữa. Một lát sau, y đột nhiên giậm Hàn Sính một cái, hung ác nói: “Ngươi tốt nhất thành thật một chút, ngoan ngoãn dẫn ta đi lấy Ngũ Luân Bí Tịch! Như thế có thể cho ngươi ăn ít khổ.”
Hàn Sính bị y đá trúng lưng, đau lăn lộn trên đất, rên rỉ nói: “Thật đúng là yêu nhân ma giáo… nói trở mặt liền trở mặt…” Qua một hồi, ôm lưng ngồi dậy, biểu tình nghiêm túc: “Gần nhất ngươi tốt nhất ít vận công, độc tố trong người ngươi vẫn chưa hết, vừa rồi ngươi dùng cách nghịch hành, độc tố nghịch đảo đã xâm nhập huyết mạch toàn thân, kế tiếp ít nhất nửa tháng, ta phải mỗi ngày dùng nội lực bức độc cho ngươi mới có thể bức hoàn toàn độc tố ra.”
Lư Nhã Giang giơ roi muốn quất: “Bớt nói nhảm, không tới phiên ngươi dạy ta!”
Hàn Sính rụt cổ, uất ức bĩu môi: “Ai thèm bức độc cho ngươi, cáu kỉnh gì chứ, yêu nhân ma giáo!”
Nhưng lúc sau, Hàn Sính lại bắt đầu cười tủm tỉm, chủ động tiếp cận hỏi Lư Nhã Giang: “Này, Xích Luyện Ma Sứ, nói ta biết tên ngươi là gì đi, không thể cứ để ta gọi ngươi Xích Luyện Ma Sứ Xích Luyện Ma Sứ, rất kỳ cục.”
Lư Nhã Giang trừng hắn, một cước đá vào khớp sau gối hắn, Hàn Sính thiếu chút quỳ xuống. Lư Nhã Giang hất cằm ngạo mạn nói: “Ngươi cũng xứng biết tên ta?”
“Ngươi!” Hàn Sính tức sôi máu, lại không nỡ làm gì y.
Lát sau, Lư Nhã Giang xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói: “Ta họ Cao, tên… Ma Sứ.” Dứt lời đá bụng ngựa, ngựa lập tức vụt đi.
Hàn Sính ngây ngốc lặp lại: “Ngươi họ Cao?” Một lúc lâu sau, kêu gào thảm thiết: “Cao Ma Sứ ngươi chờ ta một chút!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)
Chương 11
Chương 11