DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 136: Trí năng trung tâm kỹ thuật

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Bởi vì đất diễn không nhiều, thời gian cũng không dài, Vệ Thư Tuân vừa thi xong lập tức chạy đi quay, đợi cho quay xong, vậy mà còn kịp về nhà ăn Tết. Vì thế Vệ Thư Tuân liền vui vẻ về nhà mừng năm mới.

Chuyện quay phim, Vệ Thư Tuân chưa nói với người nhà, y cũng không tính thật sự vào giới giải trí, nếu nói với cha mẹ, bọn họ đại khái càng hi vọng y vào giới giải trí. Dù sao vinh quang của mình tinh là thấy được, mà khoa học gia, đừng nói nhìn không thấy, trên đời này có bao nhiêu người có thể thật sự trở thành khoa học gia chứ? Đó là sự nghiệp còn gian nan hơn làm minh tinh.

Bởi vì mùa đông rất lạnh, Vệ Thư Tuân không để cha đến nhà ga đón y, tự bắt xe về nhà. Khi xuống xe trước cổng tiểu khu, có một chiếc BMWs màu trắng đậu sau taxi, hình như ngại bị taxi cản đường, bấm còi inh ỏi.

Taxi kỳ thực là đậu ở ven đường, cũng không thật sự che cả lối vào tiểu khu, nhưng tài xế taxi không dám tranh cãi với đám nhà giàu càn quấy này, vội vàng chạy đi.

Vệ Thư Tuân kéo vali đi vào tiểu khu, chiếc BMWs kia chậm rãi đi theo bên cạnh y, sau đó cửa xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt như xa lạ lại rất quen thuộc: “Vệ Thư Tuân, đi ra rồi hả?”

Hỏi như vậy, cứ như y từ trong tù đi ra ấy.

Vệ Thư Tuân hít sâu, nhịn xúc động cãi nhau với hắn xuống, mặc kệ thế nào, tốt xấu cũng từng là bạn bè: “Đông Nam, mày về mừng năm mới?”

Trong xe Nghiêm Đông Nam mặc một bộ âu phục màu đen, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, bên cạnh còn có một mỹ nhân diễm lệ làm bạn, đủ bộ của nhân sĩ thành công hủ bại. Rõ ràng là cùng tuổi, Nghiêm Đông Nam nghiễm nhiên đã là một ông chủ lớn thành công, mà Vệ Thư Tuân, lại là dáng vẻ con ngoan trò giỏi đeo mắt kính, giữa hai người đã cách biệt một trời một đất.

“Đúng, mày về bằng cách nào vậy, không có xe à?” Nghiêm Đông Nam biết rõ còn hỏi: “Muốn tao tiễn mày một đoạn không?”

Đã đến cổng tiểu khu, còn cố ý hỏi cái này. Vệ Thư Tuân không có cảm giác chịu nhục, chỉ cảm thấy Nghiêm Đông Nam ăn no rỗi việc.”Đứng đắn một chút, Nghiêm Đông Nam, mày là nhân sĩ xã hội đó.”

Cái bộ dáng kiếm lời rồi chạy về khoe khoang với bạn cũ này, thật ngây thơ.

“Mày… Hừ, lái xe!”

Chọc Nghiêm Đông Nam tức giận bỏ đi, Vệ Thư Tuân không sao cả kéo vali về nhà. Y còn nhớ lúc trước Nghiêm Đông Nam trở về là muốn tiếp nhận việc làm ăn gì, cho nên cũng không cách nào vui vì sự nghiệp của hắn thành công nổi.

Qua một cái Tết ấm áp bình yên với cha mẹ, Vệ Thư Tuân phát một đống tin nhắn chúc mừng, y cũng thu một đống tin nhắn. Chu Tuyền mùng Ba Tết mới nhắn tin chúc mừng cho Vệ Thư Tuân, còn nói xin lỗi vì thời gian này bận quá, Vệ Thư Tuân cười khẽ đáp bằng một tấm hình ảnh.

Y thấy được Chu Tuyền trên TV, tuy chỉ một màn ảnh thoáng qua, Vệ Thư Tuân vẫn liếc một cái là nhận ra, còn đặc biệt lên mạng tra tìm, mới tải tấm hình này này về được.

Tuy không rõ lắm công việc và chức vụ bây giờ của Chu Tuyền, nhưng sự nghiệp của Chu Tuyền hiển nhiên đã ngày càng thành công, Vệ Thư Tuân thật sự vui vì hắn.

Đảo mắt đã hết Tết, Vệ Thư Tuân lại về trường. Hiện tại học kỳ hai của năm ba, các môn của ngành khoa học và kỹ thuật điện tử lại giảm bớt. Chỉ có ba môn《Ứng dụng máy nén thủy lực》, 《Nguyên lý và ứng dụng chip DSP》, 《Ứng dụng kỹ thuật kết nối nhúng ARM》. Dựa theo cách nói của chủ nhiệm, người có tự tin về chương trình học này, hiện tại có thể cân nhắc về luận văn tốt nghiệp trước đi.

Nhưng Vệ Thư Tuân lại thoải mái không nổi, DSP là một loại vi xử lý tín hiệu số kiểu mới, nó có nguyên lý khác với máy nén thủy lực, nhưng càng trí năng hơn, mỗi giây có thể vận hành hơn 10.000 câu lệnh phức tạp, mà ARM là bộ vi xử lý 32 đơn vị của máy nén thủy lực, dưới điều kiện tiên quyết là đảm bảo tính năng cao thì tác dụng lớn nhất của nó là có thể tận lực thu nhỏ lại diện tích chip, cũng giảm tiêu tốn năng lượng lại.

Đây là câu giải thích đến từ chính máy học tập, hai môn này là một trong các kỹ thuật khoa học đứng đầu thế giới hiện giờ ở lĩnh vực điện tử, đồng thời kỹ thuật đời sau, cơ bản là mấy kỹ thuật này làm trụ cột để cải tiến lên. Máy học tập rất coi trọng hai môn kỹ thuật này, lúc mà Vệ Thư Tuân lấy được sách giáo khoa, màn hình của nó cứ liên túc lóe sáng: “Nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Nhiệm vụ! Học tập các kỹ thuật về 《DSP》《ARM》《SOC》《CPLD》《FPGA》. ”

“Mấy cái này là gì?” Trừ hai cái đầu, còn lại cha Vệ Thư Tuân căn bản không biết.

Vi xử lý, hệ thống, chip, logical, chúng là trung tâm tạo thành hệ thống trí năng.” Máy học tập vẫn dùng giọng điện tử cứng nhắc trả lời, nhưng Vệ Thư Tuân hình như có thể cảm nhận ra tia kích động: “Theo phân tích của tôi, mấy kỹ thuật này là trung tâm của trí năng tương lai.”

Vệ Thư Tuân giật mình: “Cũng bao gồm… trung tâm trí năng của mày?”

“Đúng vậy.” Máy học tập khẳng định trả lời: “Nếu cậu có thể học được chúng, cộng thêm kỹ thuật trong database của tôi, có lẽ có thể tiến hành một lần nâng cấp cho tôi.”

Tuy không có tình cảm, nhưng làm một trí năng, máy học tập tự nhiên hi vọng mình có nhiều công năng hơn. Nó trước đây chưa đề cập đến, là vì nó cũng không biết nên nâng cấp mình thế nào. Khi nhìn thấy 《DSP》 và 《ARM》, nó theo thói quen mà tiến hành tìm tòi hai kỹ thuật này, lại so sánh với khoa học kỹ thuật tương lai, đột nhiên phát hiện tác dụng của chúng hình như rất giống với công năng có sẵn của mình. Hai kỹ thuật này, hẳn là tiền thân của hệ thống vi xử lý tương lai. Coi đây là cơ hội, máy học tập tiến hành so sánh và sàng lọc các kỹ thuật khác, so sánh với hơn mười vạn điểm giao khoa học kỹ thuật, chọn ra ba kỹ thuật khác mà thời đại có.

Tuy rằng nó nâng cấp chỉ dựa vào mấy kỹ thuật này còn chưa đủ, nhưng lấy thiên phú của Vệ Thư Tuân, chỉ cần học được mấy loại căn bản này, có thể hiểu được rất nhiều kỹ thuật tương lai trong database của nó, cộng thêm độ thông minh nhạy bén của Vệ Thư Tuân, ba năm, năm năm sau nâng cấp cho nó tuyệt đối không thành vấn đề.

“Mày còn có thể nâng cấp?” Vệ Thư Tuân mừng húm, máy học tập hiện tại có tác dụng rất nhỏ ở việc học của y, chỉ có thể cung cấp một ít tư liệu kỹ thuật trợ giúp, quả thực chức năng như tra từ điển. Làm một cái trí năng cao hiếm hoi, đây là rất lãng phí, nếu nâng cấp có thể làm máy học tập có tác dụng nhiều hơn tự nhiên là chuyện tốt. Đương nhiên, nếu có thể rời khỏi thân thể y thì càng tốt. Tuy rằng không ghét máy học tập, nhưng có một tên biết nói nằm trong cơ thể mình, vẫn cảm thấy rất quái lạ.

Cho nên tuy ngành khoa học và kỹ thuật điện tử học kỳ này chỉ có ba môn, việc học của Vệ Thư Tuân vẫn rất vất vả. Nhưng lại phải thêm mấy môn của Công trình cơ họcCông trình cơ học học kỳ này chỉ có ba môn 《Động học chất lưu 》《C++》《Matlab》,  《 C++》《Matlab》 đều thuộc về Biên trình hệ thống, tuy quan trọng, cũng không phải môn không thể không học. Giống như Giáo sư Triệu, giáo sư Quan khi làm nghiên cứu, công việc biên trình hao phí tinh lực này, bình thường đều tìm một trợ lý biết biên trình là OK, Vệ Thư Tuân cũng tính bắt chước làm theo. Nhưng còn《Động học chất lưu》, trước tiên không nói tác dụng của nó trong du hành vũ trụ, giảng viên dạy môn này, chính là Giáo sư Lý phụ trách đội tham quan Trung tâm Hàng không Tây Lâm lúc trước.

Giáo sư Lý cũng không biết chuyện Vệ Thư Tuân trở thành nhân tài dự bị của Hàng không Tây Lâm, nhưng thầy có ấn tượng khắc sâu với Vệ Thư Tuân, lần đầu tiên nhìn thấy có sinh viên năm hai tham gia thực nghiệm của Hàng không Tân Lâm, mà còn sau khi tất cả người tham quan đã về, bị giữ lại tiếp tục tham dự thực nghiệm.

Thầy ấn tượng tốt với Vệ Thư Tuân, cũng tràn ngập chờ mong, vì thế khi lên lớp, chuyện thích làm nhất chính là điểm danh Vệ Thư Tuân, kêu y trả lời câu hỏi.

“…!!” Vệ Thư Tuân quả thực cũng bị ánh mắt yêu thương của Giáo sư Lý làm bật khóc, chưa từng có giáo sư nào lên lớp còn nhìn chằm chằm y như vậy, bây giờ y lên lớp học, thật sự cả nghỉ mắt chút cũng không dám.

Sau khai giảng không lâu, bộ phim thần tượng Vệ Thư Tuân tham dự kia đã phát sóng trên đài truyền hình Đông Phương. bộ phim kia có một cái tên rật vãi đạn, 《Thiếu gia bá đạo yêu phải tôi 》. Nếu là tên tiểu thuyết, chắc cũng kiểu motip cũ mèn không ai thèm coi, nhưng phim truyền hình lại đặt cái tên này, ngược lại làm người ta một loại cảm giác cố ý làm quái, hấp dẫn không ít người trẻ tuổi muốn coi thử coi phim thần tượng có cái tên này thì vãi đạn theo cách nào.

Motip thiếu gia nhà giàu và cô gái bình dân cũng không đặc sắc bao nhiêu, đáng coi duy nhất chính là nhóm diễn viên chính thanh xuân xinh đẹp, giá trị nhan sắc đều rất không tồi. Cả bộ phim có chỗ để khán giả khích lệ, chính là mấy cảnh đánh nhau giữa nam chủ và Lý Bình.

Lý Bình do Vệ Thư Tuân thủ vai vốn được đặt ra là một tên đểu, ngay từ đầu y muốn lừa gạt trấn lột tài sản của nam chủ, bị nữ chủ ngăn cản, tiếp đó làm rất nhiều chuyện xấu, đến cuối cùng thậm chí vì tiền bắt cóc nam nữ chủ, thúc đẩy hai người cùng chung hoạn nạn, cảm tình tăng lên, sau đó thì làm vật hi sinh luôn.

Nhưng vì lăng xê Vệ Thư Tuân, Lý Bình bị đổi thành một thanh niên tính cách bừa bãi, đồng thời lại rất nghĩa khí. Ngay tập đầu y đã đánh một trận dữ dội với nam chủ. Cảnh đánh rất thật thêm vào hiệu ứng đặc biệt, phấn khích làm người ta đập bàn tán dương. Lúc sau cứ Lý Bình lên sân khấu, liền có liên quan đến cảnh đánh đấm, không phải với nam chủ thì với người khác. Y là đại ca của đám côn đồ, cho nên thường xuyên ra mặt cho huynh đệ mà đánh nhau, bởi vậy liên lụy nữ chủ, vì thế không thể không ảm đạm buông tay nữ chủ. Cuối cùng nhờ nữ chủ khuyên bảo, chuyển thành một người tốt, cũng trợ giúp nam nữ chủ đến được với nhau.

Lý Bình thương tích đầy người đứng giữa đám bảo an nằm đầy đất, ngửa đầu nhìn hai người ôm chặt nhau trên sân thượng, nhìn cô gái mình yêu lao vào vòng tay tình địch, ánh mắt y vừa bi thương, lại vui mừng, cuối cùng, y lộ ra nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng nói: “Vậy giao cho cô ấy cho mày đó.”

Y xoay người rời đi, nắm tay như sau mỗi lần đánh thắng mà giơ lên, vừa đắc ý lại tiêu sái.

Chỉ là, không còn một cô gái sẽ xuất hiện trước mắt y, mắng y lại lo lắng vì y nữa.

Đây là cảnh cuối cùng của Lý Bình mà Vệ Thư Tuân diễn, đất diễn của y chỉ chiếm mười tập đầu, cuối cùng nam nữ chủ dũng cảm yêu nhau, Lý Bình tiêu sái rời đi. Cuối cùng cuối còn có một cảnh là khi kết cục đại đoàn viên, trên hôn lễ của nam nữ chủ, Lý Bình ra mặt chúc mừng, cứ như vậy.

Rõ ràng chỉ là một bộ phim thần tượng máu chó không được tốt lắm, Vệ Thư Tuân lại chỉ là một nhân vật phụ, không biết làm sao lại đụng trúng điểm G của người xem, Vệ Thư Tuân nổi rồi.

Đương nhiên, so với các đại minh tinh vẫn còn kém đến xa, nhưng làm một người mới lần đầu tiên quay phim, y đã tính rất nổi. Điểm ấy từ tiến độ nhiệm vụ tăng lên  3% có thể nhìn ra được, chỉ diễn một nhân vật phụ thôi, trừng phạt bài bạc của máy học tập lại sắp kết thúc. Phải biết rằng thành tựu cả năm lúc trước của Vệ Thư Tuân cũng chưa lên được 3% á!

Vệ Thư Tuân vốn nghĩ bộ phim không ảnh hưởng gì mấy đến cuộc sống của mình, dù sao trong lý lịch y đâu có nói mình học trường nào, mà Đại học A đều là sinh viên tài cao, hẳn không ai thèm coi ba cái bộ phim máu chó đó đâu. Nhưng y sai quá rồi, sự thật là đời nó phũ bao nhiêu, thì người ta lại thích coi mấy cái ngu ngu êm đềm bấy nhiêu. Cho nên trong các sinh viên Đại học A, người coi phim máu chó cũng không ít đâu!

Chỉ là mấy tân sinh năm nhất xem, đột nhiên phát hiện: “Hả? Lý Bình Này sao nhìn quen quen vậy? Nhìn thấy ở phim nào rồi ta?”

Sau đó chờ coi giới thiệu nhân vật, Vệ Thư Tuân?!!

“Phải… Là đàn anh Vệ Thư Tuân kia không?”

“Đúng rồi đúng rồi, là đàn anh đẹp trai kia đó!”

Nhờ vào vẻ ngoài bảnh trai, Vệ Thư Tuân cũng rất nổi tiếng trong mắt các nữ sinh năm nhất, thậm chí được ngầm gọi là hotboy Đại học A. Đột nhiên phát hiện đàn anh bên người cư nhiên trở thành minh tinh, các cô nhịn không được kích động thảo luận, tiếp đó hơn nửa trường đều biết chuyện.

Vì thế Vệ Thư Tuân một thời gian bị vây xem, may mà sinh viên Đại học A không cuồng thần tượng mấy, vây xem Vệ Thư Tuân cũng chỉ là đơn thuần tò mò Đại học A lại có một minh tinh. Đại học A cho ra không ít chính trị gia, khoa học gia, minh tinh thì thiệt ra chưa có, hơn nữa bản thân Vệ Thư Tuân cũng rất có tiếng ở trường, có nhiều người chỉ là đi hóng hớt, khi phát hiện Vệ Thư Tuân mỗi ngày vẫn lên lớp tan học, ngâm mình trong thư viện, dần dần mất hứng thú, cuộc sống của Vệ Thư Tuân mới bình thường trở lại.

Về phần phóng viên, papazati  thì thật sự không có tăm hơi, một người mới nhỏ xíu như Vệ Thư Tuân còn chưa khơi dậy nổi hứng thú của họ.

Chỉ là một ngày Vệ Thư Tuân trở lại ký túc xá, đột nhiên bị Ngũ Phong kéo đến trước máy tính, cho y xem một cái Weibo.

Tên Weibo là nhật ký hình ảnh của Tiểu Tuân Tuân. Chủ thớt tự xưng sinh viên Đại học A, là fan của Vệ Thư Tuân, bởi vì cùng trường, cho nên thường xuyên có thể nhìn thấy Vệ Thư Tuân, trong này đăng một ít chụp ảnh.

“Tiểu Tuân Tuân hôm nay gặp phải vấn đề khó, cả ngày tra tư liệu trong thư viện, tôi chụp lén phía sau cũng không biết (hì hì).”

Bên dưới là tấm hình Vệ Thư Tuân vùi đầu tính công thức và đống sách tư liệu dày cộm trước mặt y.

Phía dưới bình luận rất nhiều: “Oa, công thức phức tạp quá, không ngờ Vệ Thư Tuân còn là học bá đó!”

“Thật nhiều sách tham khảo, Vệ Thư Tuân quá lợi hại luôn!”

Vệ Thư Tuân xiết chặt con chuột, nếu có người đứng phía sau y chụp ảnh, y không có khả năng không biết. Có thể làm y không phát hiện được, chỉ có cái tên Hàn An kia!

Kéo xuống chút nữa, còn có một tấm hình Vệ Thư Tuân phùng má.

“Tiểu Tuân Tuân không biết vì sao không vui, má phình lên quá đáng yêu.”

Bình luận Phía dưới: “Thật đáng yêu, như con hamster.”

“Chimte quá, không nghĩ tới tên côn đồ Lý Bình kia trong hiện thực lại chimte vậy!”

Đủ rồi, thiệt là không nhìn được nữa!

Vệ Thư Tuân tức giận đóng trang web, bấm số gọi cho Hàn An: “Anh đang làm cái gì vậy?”

“Tôi đang làm việc, Chu Tuyền không nói với cậu à? Sau này tôi là trợ lý của cậu, chuyện giới giải trí anh ta đã toàn quyền giao cho tôi, về phần cậu, Chu Tuyền nói không được quấy nhiễu cuộc sống của cậu, cho nên tôi đành xài cách chụp hình, hiệu quả tốt đến bất ngờ á!”

Vệ Thư Tuân nhíu mày: “Tôi không hy vọng ảnh hưởng đến cuộc sống tôi.”

“Yên tâm đi, tôi chú ý mà, nhưng Chu Tuyền nói tên tuổi cậu phải cao đến khi thân thể khôi phục mới cho tôi thu tay lại. Thân thể khôi phục là chỉ cái gì? Cậu bị bệnh à?” Hàn An tò mò hỏi.

“…!!” Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ cắt điện thoại.

Hàn An làm rất ổn, fan trên Weibo cứ tăng lên, nhưng chưa bao giờ fan thật sự tìm đến trường học quấy rầy y, bởi vậy Vệ Thư Tuân không quan tâm. Dù sao kỹ thuật chụp ảnh của Hàn An cao siêu, Vệ Thư Tuân chưa từng phát hiện hắn chụp, muốn phòng bị cũng phòng bị không được.

Vệ Thư Tuân vẫn bình thản lên lớp tan học, ngẫu nhiên cùng đám Ngũ Phong đi chơi bóng, trừ việc nữ sinh cổ vũ nhiều thêm chút, quả thật không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của y.

Vốn tưởng là vậy, nhưng sau đó không lâu, Vệ Thư Tuân đột nhiên nhận được điện thoại của Giáo sư Triệu. Ngữ điệu của Giáo sư Triệu nghiêm khắc chưa từng có: “Vệ Thư Tuân, lập tức đến văn phòng đến thầy.”

Đọc truyện chữ Full