Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
…..
Vệ Thư Tuân ngay từ đầu đã không tính để lại người sống.
Y là một sinh viên bình thường, chạy đi đối phó một gã không biết là quân nhân hay sát thủ, có thể tự bảo vệ mình đã không tồi rồi, còn muốn bắt người sống? Không phải vì lần này chủ yếu là địch sáng ta tối, y tuyệt đối trực tiếp chạy trốn, không lấy chính mình ra mạo hiểm.
Tuy trên mặt biểu hiện rất bình tĩnh, kỳ thực Vệ Thư Tuân trong lòng tương đương không yên. Chu Tuyền trước kia khi huấn luyện y, nói qua mỗi quân nhân đều có phương pháp giữ mạng độc đáo của bản thân, không thể ra một đòn hiểm lấy mạng ngay lập tức, nhất định phải nhanh chóng chạy xa. Vệ Thư Tuân đánh nhau với người thường nhìn như rất lợi hại, nhưng y làm sao dám nói mình mạnh hơn quân nhân chân chính hoặc sát thủ? Lỡ đâu đối phương không muốn sống quăng trái bom làm sao bây giờ? Tốt nhất nghĩ cách có thể duy trì khoảng cách mà giết chết gã, còn phải không để lại manh mối.
Ý tưởng vòng vo trong đầu rất nhiều, kỳ thực thời gian mới qua có một lát, Vệ Thư Tuân đã tiến vào trung tâm thương mại, ở cửa nhìn nhìn cameras giấu trong góc, một kế hoạch hình thành trong đầu.
Mấy tòa nhà lớn xa hoa như trung tâm thương mại, bình thường chọn dùng hệ thống trí năng hóa cho tòa nhà, cái này trùng hợp là thứ Vệ Thư Tuân mới trước đó có học một thời gian.
Sau khi thông qua máy học tập tìm được phòng máy, chuyện thứ nhất là xóa đi đoạn hình ảnh y tiến vào trung tâm thương mại, sau đó tra tìm tay súng đang ở đâu, phát hiện gã đang chuẩn bị từ thang máy rời đi, Vệ Thư Tuân lập tức khống chế hệ thống thang máy, đóng cửa thang máy lầu 15, thẳng đến lúc tay súng đi rồi mới khôi phục lại.
Nhân thời gian gã ta tiến vào thang bộ, Vệ Thư Tuân thần tốc tra tìm tư liệu bên trong tòa cao ốc này. May mắn đây là một tòa nhà thiết bị và vật tư đều rất hoàn thiện, tất cả tư liệu bên trong đều đầy đủ hết, bao gồm công ty của mỗi tầng cùng tình huống cửa hàng đều có ghi chép tỉ mỉ.
Vệ Thư Tuân đương nhiên không có thời gian kiểm tra hết, máy học tập quét hình xong, lựa chọn văn phòng trống ở góc trong cùng của tầng 8. Đây ban đầu là một công ty chuyên bán hàng cao cấp, để an toàn tất cả hành lang đều trang bị cửa kính có cảm ứng điện từ, còn có hàng rào điện phòng trộm. Đương nhiên, chúng đều đã tắt hết, Vệ Thư Tuân do dự một hồi, gõ bàn phím khởi động lại.
Giết người không phải chuyện tốt, nhưng nếu phải phản kích, không có lý gì lại được chăng hay chớ. Làm gã ta bị thương thôi có tác dụng mẹ gì, có thể làm gã áy náy hay sợ hãi? Không làm được một đòn là chết thì lần sau người mất mạng là mình.
Kỹ thuật máy tính của Vệ Thư Tuân không cao, nếu bỏ qua yêu thích ngoài chuyên ngành, thành tựu cao nhất của y lúc học môn lập trình là tự tạo máy biên tập xổ số. Nhưng thành tích ngoài chuyên ngành lại cao hơn rất nhiều.
Lúc trước đã nói, hệ thống trí năng hóa chung cư trừ vài công năng chi tiết hơi khác ra, còn lại đều tương tự. Hệ thống trí năng chung cư tòa nhà này cũng như thế, cứ việc tường lửa an ninh của nó làm không tồi, nhưng máy học tập phá giải không chút áp lực nào. Sau khi tường lửa bị mở ra, Vệ Thư Tuân lập tức tiếp nhận quyền quản lý, mở ra hệ thống theo dõi trực tuyến.
Lúc này tay súng đã từ cầu thang bộ đến tới tầng 14.
Tòa trung tâm thương mại này mỗi đoạn đường mỗi tầng đều trang bị camera, Vệ Thư Tuân mở theo dõi tầng 8 ra, không ngừng phóng đại cắt nối, căn cứ độ dài của hành lang trong video theo dõi, phóng đại theo tỉ lệ thật, đo lường tính toán ra khoảng cách đại khái.
Tỷ như cameras số 1 phạm vi theo dõi từ lối vào chừng 2 thước, thời gian chạy ước tính 1. 5 giây. Khởi động chế độ ngủ lâm thời, thiết lập A1 ngủ 1.5 giây, loại suy tương tự, A2 – 3 giây, A3 – 2.5 giây.
Phóng đại phạm vi theo dõi, sửa đổi thời gian ngủ của cameras, ghi nhớ từng đoạn thời gian ngủ, Vệ Thư Tuân gõ bàn phím nhanh đến gần như xuất hiện ảnh chồng, trong đầu không có hỗn loạn gì. Với y mà nói đây là cách sắp xếp số rất đơn giản, nhớ cũng không khó gì.
Thiết lập trạng thái ngủ cho cameras xong, hủy hết dấu vết thao tác do người làm, máy học tập nhắc nhở tay súng đã tới tầng 11. Vệ Thư Tuân mở ra theo dõi lầu 1 và tất cả thang máy, tìm được thang máy số 6 chuẩn bị tới lầu 1, khởi động trạng thái ngủ từ lối thoát hiểm đi đến thang máy số 6.
Đứng lên, lau hết vân tay trên bàn phím, nhìn gã tấn công mình đang nhàn nhã xuống lầu trong video, Vệ Thư Tuân lúc cuối cùng, lạnh lùng dùng ngón tay ấn nút Enter, khởi động hệ thống vòi chữa cháy phun nước F655 – F65 số 8 đặt theo thời gian.
Thuận lợi vượt qua thang máy, đứng ở lối thoát hiểm lầu 8 không lâu, tay súng đã đi tới. Vệ Thư Tuân tùy tay cầm một cây lau nhà tựa ở góc tường, giả làm một thanh niên ngu ngốc nhiệt huyết công kích tay súng, cố ý để gã ta đuổi giết, trong lúc chạy trốn đồng thời cho máy học tập báo đếm giây, tính toán thời gian ngủ của mỗi một cameras. Có đôi khi chạy trốn quá nhanh, thời gian ngủ của cameras kế tiếp còn chưa tới, y còn phải cố ý té mấy lần đợi đến đúng lúc, có mấy lần thiếu chút nữa thật sự bị gã kia tóm được.
Đại khái y biểu hiện thật sự quá hậu đậu, tay súng hoàn toàn không cần ngôn ngữ khiêu khích gì mà vẫn đuổi theo không bỏ. Phía cuối cùng là công ty tư nhân, nơi này đã không có cameras. Vệ Thư Tuân linh hoạt vịn bệ treo mình ra ngoài cửa sổ, khi tay bắn tỉa đuổi tới, thời gian khởi động của cửa cảm ứng điện từ còn chưa tới, điều này làm Vệ Thư Tuân hơi lo lắng.
Tuy tin tưởng kỹ thuật của mình, nhưng trước giờ chỉ mô phỏng trên máy tính, thao tác thực tế vẫn là lần đầu tiên. May mà tay súng không quay đầu bước đi, ngược lại phách lối mà chạy vào văn phòng bắt người, ngay lúc gã vào phòng, cảm ứng điện từ khởi động, cửa kính công nghiệp đang rụt một nửa vào vách tường hai bên hành lang im hơi lặng tiếng mà khởi động, khóa chặt lại con đường từ văn phòng đi ra hành lang.
Rẹt!
Nghe tiếng cánh cửa điện từ đóng lại, Vệ Thư Tuân mới bò lên, lúc này tay súng cũng đã lao tới, bất hạnh đụng vào tấm kính công nghiệp.
“Tôi cố ý chọn tầng này.” Vệ Thư Tuân hai tay cắm vào túi quần, trên cao nhìn xuống gã tập kích té ngã trên đất. Dòng nước roẹt roẹt từ đỉnh đầu phun xuống, vòi báo cháy F655-F65 số 8 thuộc về khu vực gian phòng này đúng giờ khởi động.
“Tôi chưa học thẩm vấn, cũng không thích ngược đãi, cho nên thật có lỗi, ông không có cơ hội sống sót. Hi vọng thi thể của ông thành thật hơn ông, có thể để Chu Tuyền tra ra chút gì đó.”
Tiếng nước ngừng lại, hàng rào điện phòng trộm khởi động, Vệ Thư Tuân cũng đặt hai ngón tay lên trán, làm ra tư thế xin lỗi: “Mặc dù hơi phiền, để tránh phải tự tay giết người, chỉ có làm vậy.”
Kỳ thực ra tay chớp nhoáng cho đối phương một đao và cho điện giật chết gã không có gì khác biệt, đều là giết người, nhưng Vệ Thư Tuân tận lực mà tránh để tay mình dính máu. Cái này không phải già mồm cãi láo, mà là để hoàn toàn giấu hết chứng cứ.
Dùng đao giết người một là y không dám, hai là không biết nên lau sạch vết máu và dấu vết mình để lại thế nào. Hơn nữa kẻ sau màn tuyệt đối biết chuyện này có liên quan đến y, cho dù video theo dõi không quay được gì, cũng có thể dựa vào hình ảnh để thẩm vấn.
Dùng cách này tuy phiền toái, nhưng một không tự tay giết người, gánh nặng tâm lý không nặng như vậy, hai là, cho dù cảnh sát cũng không có biện pháp xác nhận y có liên quan đến hung thủ.
Đúng vậy, cùng ngày người bị hại tử vong có người có thể chứng minh Vệ Thư Tuân ở trung tâm thương mại, nhưng một người xa lạ bị hàng rào điện phòng trộm giật chết, có liên hệ trực tiếp gì đến việc y đi dạo trung tâm đó à?
Vệ Thư Tuân không dám nhìn xác của tay súng, lúc hàng rào điện hạ xuống, y đã che lỗ tai xoay người, máy học tập xác nhận đối phương tử vong rồi, Vệ Thư Tuân nặng nề thở dài —— giải quyết kẻ thù thoải mái đến bất ngờ, nhưng lại không làm y có cảm giác thành tựu gì.
Muốn rời đi nơi tồi tệ này, mới đột nhiên nhớ tới, hình như y quên cân nhắc đến lúc mình quay về, cameras hiện tại đã hoàn toàn khôi phục, chỉ cần đi ra góc này, lập tức sẽ xuất hiện trong video theo dõi. Hơn nữa tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông này rất lớn, trên hành lang đã truyền đến tiếng bước chân.
“… Mình ngu quá!”
Dù sao còn chưa thành thục, rất nhiều tình huống không cân nhắc đến, có thể thuận lợi giết chết người này thật sự thuần túy là đối phương quá tự cao. Vệ Thư Tuân trước lúc tiếng bước chân kia vào đến, đã nhảy lên ban công lầu tám, dựa vào cái giá của máy điều hòa ngoài cửa sổ mà nhanh chóng nhảy phắt xuống lầu 7. Lầu 7 đương nhiên cũng có cameras, nhưng lúc này trên lầu vừa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, rất nhiều người đều từ văn phòng chạy qua, Vệ Thư Tuân kéo vành nón bộ đồ vận động, xen lẫn vào đám người mà rời đi.
Hiện tại cuối cùng có thời gian gọi điện thoại cho Chu Tuyền, đáng tiếc gọi không được, Vệ Thư Tuân ngược lại gọi cho Chu Hạo.
“Cái gì? Cậu bị ngắm bắn?” Chu Hạo Đang uống trà trong nhà phẫn nộ hất luôn cái bàn: “Đừng sợ, giờ cậu mau ẩn vào nơi nào đông người…”
“Đã giải quyết.”
“Cái gì?”
“Tay bắn tỉa kia đã chết rồi.”
“A?” Chu Hạo không thể tin: “Chết thế nào? Cậu giết?”
“Không phải.” Vệ Thư Tuân phủ nhận, y không muốn dính dáng gì với từ tội phạm giết người này hết: “Chuyện ngoài ý muốn, số tôi còn may. Nhưng giờ tôi ở lầu 7 trung tâm thương mại Thịnh Dụ, có thể bị cameras quay được hình ảnh.”
“Hiểu.” Chu Hạo gật đầu: “Tôi sẽ phái người đi dọn xác, đồng thời xóa hết hình ảnh của cậu.”
Cắt điện thoại, Chu Hạo nhìn về phía cụ già ngồi ở sô pha đối diện: “Ông nội, Lâm gia thật không biết xấu hổ mà!” Không dám trực diện khiêu chiến Chu gia, liền chuyển qua đối phó người quen của bọn họ, còn chỉ dám đối phó một sinh viên không có bối cảnh gì nữa chứ.
“Ai, ông cũng không ngờ chúng vô liêm sĩ đến vậy, thế hệ sau không bằng thế hệ trước a!” Chu lão lắc lắc đầu, đứng lên: “Ông đi tìm lão Lâm nói chuyện, chuyện còn lại, mấy con đi xử lý đi! Thuận tiện phái người bảo vệ anh bạn nhỏ kia, lần này là chúng ta liên lụy cậu bé, con an bài bồi thường thế nào đi!”
“Dạ!”
Vệ Thư Tuân giống như không có việc gì đi tìm Hàn Chi Tân, Hàn Chi Tân nhìn thấy y liền nhíu nhíu mày: “Cậu làm sao vậy, mặt trắng bệch thế?”
Bên tai còn lượn lờ tiếng gào rú thảm thiết của người nọ trước khi chết, Vệ Thư Tuân cười gượng: “Không có gì, chắc hơi bị cảm nắng quá!”
“Ờ!” Hàn Chi Tân không hỏi nhiều, đi qua bên cạnh mua cho y chai nước.
“Cảm ơn.” Vệ Thư Tuân tiếp nhận, đột nhiên nghe được xa xa truyền đến tiếng còi cảnh báo, Hàn Chi Tân đi ra ngoài bậc thang nhìn xung quanh, Vệ Thư Tuân buông mi xuống: “Không biết tới trước là bên nào.”
Hai người cũng không phải loại nhiều chuyện, Hàn Chi Tân nhìn thoáng qua liền quay lại tiếp tục làm việc. Nhưng hôm nay làm ăn ế ẩm, nghe nói khu Thịnh Dụ bên kia phát hiện người chết, đại đa số khách hàng đi dạo phố đều chạy tới xem náo nhiệt, khu bên này nháy mắt trở nên quạnh quẽ.
Chạng vạng thay ca, Hàn Chi Tân theo thường lệ sau khi kết thúc quảng cáo mời Vệ Thư Tuân ăn cơm, hôm nay khó được hào phóng mời ăn ở quầy mỹ thực trên lầu.
“Luôn là thức ăn nhanh, hôm nay liền mời cậu ăn một bữa ngon.”
“Tùy.” Vệ Thư Tuân ấn ngực, đè lại cảm giác buồn nôn. Lúc ấy vừa phẫn nộ lại sợ hãi, hiện tại tỉnh táo lại, mới giật mình y cư nhiên thật sự giết người. Hối hận thì không có, lại cho y một cơ hội y cũng chọn như vậy, chỉ là ngực luôn có cảm giác trào ngược muốn ói, không cách nào khống chế.
“Gà quay mật ong thế nào?” Hàn Chi Tân hỏi: “Món ăn chiêu bài của chủ quán đó.”
“Sao cũng được.” Vệ Thư Tuân không có hứng thú nằm sấp lên bàn.
“Cậu ít nhất cũng chọn một món đi, là con gà quay trong lò kìa, cảm thấy thế nào!”
Vệ Thư Tuân nhìn theo tay Hàn Chi Tân, thấy được một dãy lò nướng bên tường. Trong lò nướng trong suốt, một con gà quay màu vàng cháy khét chậm rãi xoay tròn.
“Ụa… Ọe …!” Vệ Thư Tuân cuối cùng khống chế không được nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 90: Ứng dụng tri thức
Chương 90: Ứng dụng tri thức