Vệ Thư Tuân không phải một người thích học, cho dù giờ y đang cố sửa lại bản tính cũng không cách nào che dấu điều này. Tỷ như hai môn《giáo dục sức khỏe tâm lý sinh viên》, 《tu dưỡng tư tưởng phẩm đức và trụ cột pháp luật》là y trốn học ghê nhất, mấ môn còn lại như tiếng anh thì yêu cầu tối đa cũng chỉ là không tạch môn, tuyệt đối không suy xét việc lấy điểm cao gì.
Chỉ đuổi kịp chương trình học thôi y đã học bổ túc thật lâu, vất vả lắm mới được giải thoát, trừ phi đến thi mới cuống lên mà tìm chân Phật ôm, nếu không y tuyệt đối không muốn dính líu nhiều gì đến đống sách giáo khoa trong thời gian ngoại khóa đâu.
Nhưng không biết vì cái gì, sách không có trong chương trình học y lại xem mê mẩn, nhất là có liên quan đến điện tử.《 Mạch điện tử tần số cao 》, 《 điện tử học micro- nano 》trước đó y mua rõ ràng cũng là sách giáo trình giáo khoa, nhưng y cũng rất thích, không chỉ đọc mà còn làm sổ ghi nhớ nữa —— cái này đối với y mà nói, quả thực là chuyện quá khó tin.
Vệ Thư Tuân là một người sống bình thản, phát hiện mình thích điện tử thì cứ đi học, sẽ không rối rắm quá nhiều. Hiện tại phát hiện pin dự phòng bằng năng lượng mặt trời rất thú vị, hơn nữa vừa vặn bọn Lưu Vĩnh Đông không có chuyện gì bận, y tự nhiên muốn tìm cơ hội học chế tạo rồi.
Pin dự phòng tên tuổi nghe thì lợi hại lắm, nhưng đối với người hiểu điện tử mà nói, kỳ thật là sản phẩm rất dễ làm. Chính là trên thị trường có đủ các loại pin dự trữ như vậy rồi, không ai muốn mất công tự chế mà thôi.
Lưu Vĩnh Đông cũng không giấu diếm, trực tiếp đưa bản vẽ thiết kế cho Vệ Thư Tuân, bảo “Cái này tặng em, không hiểu hỏi lại anh. Mà không cần gọi nữ sinh đâu, anh không tham gia mấy buổi làm quen.”
“Không nên không nên, tụi tớ muốn tham gia.” Phùng Vĩ phản đối: “Đây là mỹ nữ học viện ngoại ngữ đó ba, có cơ hội mà không quen tiếc lắm!”
Vệ Thư Tuân cũng đã lâu không gặp Trương Linh, hai người sau quân huấn có gọi nhau mấy cú điện thoại, rồi sau đó không liên hệ nữa. Còn có Hàn Chi Tân, cơ bản đều đóng binh trong thư viện, hai người rõ ràng một trường mà cũng thật lâu chưa gặp. Vừa lúc cũng gọi họ ra họp mặt luôn thể.
Buổi tối sau khi về phòng, Vệ Thư Tuân liền gọi cho Trương Linh, Trương Linh nghe Vệ Thư Tuân đề nghị xong liền xoay người hỏi đám bạn cùng phòng, điện thoại đầu kia truyền đến tiếng đám con gái ồn ào, Vệ Thư Tuân mơ hồ nghe được có người gọi: “Là sinh viên Đại học A hả? Đi, đương nhiên phải đi!”
Bất kể Lưu Vĩnh Đông có nguyện ý không, Vệ Thư Tuân đã hứa cầm bảng thiết kế liền hỗ trợ hẹn ra làm quen, vừa vặn Trương Linh cũng chịu, Vệ Thư Tuân liền hẹn với Trương Linh cuối tuần thì đi, lại gọi điện thoại báo cho Hàn Chi Tân.
Hàn Chi Tân vẫn là bộ dáng mọt sách ngốc kia, nghe Vệ Thư Tuân thông báo xong, ừ một tiếng, sau đó chất vấn: “Gần đây cậu có lên lớp đều đặn không, trốn mấy tiết rồi? Nhàn rỗi không có việc gì thì đến thư viện đi, tớ dạy kèm cho…”
Vệ Thư Tuân yên lặng cúp máy, lấy bảng thiết kế pin dự phòng ra, ghi nhớ linh kiện yêu cầu lên bút kí, tính ngày mai sẽ đi mua hết. Chỉ nói phí tổn linh kiện, tính ra đắt hơn pin dự phòng bán trên thị trường nhiều, nhưng Vệ Thư Tuân vẫn muốn tự chế hơn.
Đêm nay cùng Chu Tuyền huấn luyện sớm hơn 2 tiếng so với bình thường, nguyên nhân là Vệ Thư Tuân tính mời Chu Tuyền đi ăn tối để cảm ơn. Địa điểm ngay trong một quán ăn bên cạnh trường học, quán tuy không lớn, nhưng sạch sẽ, mấy món đặc sắc cũng không tệ.
Lúc Chu Tuyền vào cửa, phía sau còn theo một người. Người nọ cũng chừng 25 tuổi, xấp xỉ Chu Tuyền, trên người là một bộ quần áo lao động xanh đậm có rất nhiều túi, hơi giống của khoa điện tử. Nhưng diện mạo hắn nhã nhặn tuấn tú, còn mang một cặp kính không vành, khí chất quanh thân hoàn toàn không ăn nằm gì với bộ quần áo.
Vệ Thư Tuân cảm giác người này thực quen mắt, nhất thời lại nghĩ không ra. Ngoài mặt y không có biểu hiện, nhưng người này hình như đã nhìn ra hoang mang của y, cười nói “Không biết anh hả, anh bạn nhỏ. Anh là Hứa Nguyên Quân, tháng trước chúng ta có gặp rồi.”
Vệ Thư Tuân như bừng tỉnh, Hứa Nguyên Quân chính là đám bạn Chu Tuyền họp mặt lại mời y đi ăn cơm sau đợt quân sự. Hứa Nguyên Quân còn để lại cho y địa chỉ hộp thư, kêu y có phiền toái cứ tìm hắn, Vệ Thư Tuân tuy ghi nhớ nhưng cũng không để trong lòng.
“Đã lâu không gặp, ngài Hứa.”
“Đừng gọi ngài Hứa, anh Hứa hay anh Nguyên cũng được a.”
Vệ Thư Tuân biết nghe lời phải mà kêu một tiếng anh Hứa, ba người sau khi ngồi xuống, Vệ Thư Tuân gọi mấy món sở trưởng của quán lên. Vệ Thư Tuân không thân với Hứa Nguyên Quân, khi ăn cơm chỉ lễ phép tán gẫu vài câu để không tới mức quá tẻ nhạt. Hứa Nguyên Quân hình như cực kỳ hay nói, hơn nữa kiến thức uyên bác, bất kểVệ Thư Tuân nói cái gì hắn cũng có thể tiếp được. Chẳng sợ là《giáo dục sức khỏe tâm lý sinh viên》Vệ Thư Tuân hơi oán giận vài câu, hắn cũng có thể đọc ra được đôi dòng nữa chứ.
Vệ Thư Tuân bất tri bất giác liền tán gẫu với Hứa Nguyên Quân rất hăng say, cả cơm cũng không nỡ ăn, thậm chí có cảm giác coi như tri kỉ. Thẳng đến Chu Tuyền hừ mạnh một tiếng, Vệ Thư Tuân mới tỉnh táo lại, y hôm nay là mời Chu Tuyền ăn cơm, tại sao có thể ngó lơ chủ khách qua một bên như vậy.
“Á… Chu Tuyền, tôm sông chiên xù của quán này ngon lắm đó, anh nếm thử đi.” Gắp một đũa tôm sông vào bát Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân cười ngượng: “Anh còn thích ăn cái gì? Muốn lại thêm vài món không.”
“Không cần.” sắc mặt Chu Tuyền hơi dịu lại, gắp lại vài món cho y: “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện.” Đồng thời cảnh cáo trừng Hứa Nguyên Quân. Hứa Nguyên Quân nhún nhún vai, làm thủ thế xin lỗi.
Vệ Thư Tuân không rõ lí do nhìn trái liếc phải, gãi đầu, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm, lông mi dài rũ xuống, che giấu đi suy ngẫm trong đáy mắt.
Chu Tuyền hừ lạnh làm y tỉnh táo lại, mới phát hiện bất tri bất giác đã kể cho Hứa Nguyên Quân quá nhiều, rõ ràng chỉ là người xa lạ lần thứ hai gặp mặt, cá tính y cũng không phải với ai cũng hợp ý, vậy mà lại sinh ra cảm giác tri kỷ với Hứa Nguyên Quân. Hơn nữa hồi tưởng nội dung nói chuyện phiếm vừa rồi, phát hiện dưới sự dụ dỗ của Hứa Nguyên Quân, y cư nhiên kể rất nhiều chuyện trong đại học, mà đối với Hứa Nguyên Quân, y trừ tên ra cái gì cũng không biết.
May mắn Hứa Nguyên Quân không có hứng thú với anh bạn nhỏ là y, chỉ hỏi chút sinh hoạt trong Đại học A, nếu không Vệ Thư Tuân cũng hoài nghi mình sẽ nói ra cái gì không biết chừng? Việc trước kia có làm lưu manh thì nói ra cũng không sao, nhưng máy học tập, chuyện về Vệ Thừa, là tuyệt đối không thể lộ ra nửa câu. Hứa Nguyên Quân này, phỏng chừng là chuyên môn làm tình báo đi, về sau vẫn là cách hắn xa chút tốt hơn.
Sau khi ăn cơm xong, ba người lái xe về chung cư của Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân chú ý tới chỗ ngồi phía sau có đặt một túi vải lớn. Hứa Nguyên Quân thấy y tò mò liền vỗ vỗ túi, lại vỗ vỗ quần áo lao động trên người mình, cười nói “Công việc.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu, không hỏi nhiều. Trở lại phòng huấn luyện trong nhà, Hứa Nguyên Quân từ túi vải lấy ra vài món đồ điện tử kỳ quái, vừa lấy vừa nói “Tôi thấy anh bạn nhỏ Thư Tuân hoàn toàn không cần học những thứ này, cậu ta không có khả năng đụng tới độ nguy hiểm này.”
“Đúng.” Chu Tuyền gật đầu: “Chỉ tiện thể.”
“Thôi nào, chỉ là con nít đánh nhau vài trận thôi, cậu dạy cậu ta chút kỹ thuật vật lộn là được rồi, không tất yếu kêu cậu ấy học nhiều như vậy đúng không?”
Hứa Nguyên Quân tuy oán giận, nhưng vẫn lôi từng cái từng cái sản phẩm điện tử ra. Vệ Thư Tuân ngồi xổm bên cạnh tò mò lấy ra một cái hộp nhỏ dạng lập phương: “Anh Hứa, đây là cái gì?”
“Khóa Voiceprint.” Hứa Nguyên Quân tùy tay chỉ vào vài sản phẩm điện tử bên cạnh: “Đó là khóa vân tay, cái lớn là khóa quét mắt, mấy cái kia là khóa cơ khí, khóa mật mã.”
“…” Vệ Thư Tuân nhìn về phía Chu Tuyền: “Chương trình học hôm nay, là mấy cái này?”
Chu Tuyền gật đầu: “Tiện thể.”
Ban đầu chương trình Chu Tuyền an bài cũng chỉ là mở khóa bình thường, nhưng vừa vặn biết Hứa Nguyên Quân cầm đến một đống khóa mật mã đặc biệt, liền thuận tiện kêu Hứa Nguyên Quân đến dạy luôn.
Hứa Nguyên Quân am hiểu các loại khóa mật mã, thấy Vệ Thư Tuân cầm khóa Voiceprint lên liền cười nói “Em đã thích cái này, vậy trước hết bắt đầu từ khóa Voiceprint đi, em có hiểu biết gì với khóa Voiceprint ?”
Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, đáp: “Một loại khóa điện tử thông qua giọng nói để mở.”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyên Quân gật đầu: “Thông qua con chip chuyển đổi Analog-kỹ thuật số, chuyển hoán giọng nói thành tín hiệu digital, rồi lại từ tín hiệu digital phản hồi đến máy khuếch đại cơ điện…” Thấy mặt Vệ Thư Tuân lộ vẻ mê mang, giải thích: “Chính là máy phân tích tín hiệu cơ điện, có thể nhận ra được đặc thù nhân thể mới mở khóa. Nếu không chẳng lẽ cứ lén ghi âm lại là mở được rồi à.”
Vệ Thư Tuân ngạc nhiên nhìn khóa Voiceprint trong tay, chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, thậm chí có nhiều trình tự hoạt động đến thế? Y còn tưởng chỉ tiếp nhận âm thanh, mở khóa, đúng một bước chức năng thôi chứ.
“Máy học tập, có thể giúp tao quét hình bên trong nó không?”
“Được.”
Trong quá trình Hứa Nguyên Quân giảng giải, Vệ Thư Tuân cũng đồng thời thông qua hình máy học tập quét được và hình ảnh hư không hiện ra, thấy rõ ràng phương thức vận chuyển trong khóa Voiceprint , bởi vậy tốc độ mở khóa cực nhanh, khiến Hứa Nguyên Quân và Chu Tuyền đều rất kinh ngạc.
“Trước kia em có học mở khóa rồi hả?”
“Không có.” Vệ Thư Tuân lắc đầu.
“… Nếu em nằm trong ban kỹ thuật tụi anh, ít nhất có thể lấy top 10 đó.” Hứa Nguyên Quân vỗ vỗ vai Vệ Thư Tuân: “Anh bạn nhỏ, em muốn thi lại vô trường quân đội không? Anh với Chu Tuyền có thể đề cử cho em, đúng không Chu Tuyền?”
Chu Tuyền lắc đầu: “Tôi hy vọng cậu ấy được an toàn.”
Lúc vừa dạy cho Vệ Thư Tuân hắn đã phát hiện, phương thức công kích của y hoàn toàn thuộc về quân thức, lưu loát tàn nhẫn. Nếu không phải y hoàn toàn không hiểu thuật ngữ chiến đấu, ra tay toàn dựa vào bản năng, Chu Tuyền cũng hoài nghi y là xuất thân quân đội. Một quân nhân trời sinh như vậy, nếu là người khác, Chu Tuyền nhất định sẽ nghĩ mọi cách lôi y vào quân giáo. Nhưng Vệ Thư Tuân thì không được, Chu Tuyền càng hy vọng Vệ Thư Tuân có thể vui vẻ cười đùa, bình an sinh hoạt như một thanh niên bình thường.
“Cám ơn, em không có hứng thú.” Vệ Thư Tuân cũng cự tuyệt, cá nhân y rất thích cuộc sống đơn giản trong quân đội, thường xuyên huấn luyện, chiến đấu, đối với thể chất tốt như y thì hoàn toàn không tính cái gì. Nhưng mục tiêu của máy học tập là “Người vĩ đại”, y cảm thấy mình mà tham gia quân ngũ, muốn hoàn thành mục tiêu này tám chín phần trăm chỉ có nước hy sinh mà thôi.
Vẫn là suy xét sau khi tốt nghiệp làm một nhân viên công chức, sau đó lại xem có thể trước khi chết già bò lên vị trí chủ tịch nước hay không!
Sau Vệ Thư Tuân lại học khóa điện tử và khóa cơ khí, bất ngờ là khóa điện tử cư nhiên rất dễ mở, liên thông máy tính xong, trải qua chỉ đạo của Hứa Nguyên Quân, lý giải phương thức giải toán và trình tự tương quan, rất đơn giản liền mở được. Ngược lại là khóa cơ khí càng phức tạp, tốn càng nhiều thời gian.
“Khóa liên tục được sử dụng hơn hai trăm năm, tự nhiên có giá trị rồi.” Hứa Nguyên Quân cười: “Không thấy tủ sắt và kho bạc phần lớn là khóa cơ khí sao? Lịch sử nghiệm chứng tính ổn định của nó.”
“Vậy khóa mắt thì sao, làm sao mà mở a?”
Các loại khóa ở hiện trường đều đã học xong, chỉ còn một khóa mắt cuối cùng, Vệ Thư Tuân nóng lòng muốn thử. Khóa mắt chưa thấy qua ngoài hiện thực, ngược lại lại thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim khoa học kỹ thuật, Vệ Thư Tuân đương nhiên muốn thử xem sao.
“Có công cụ mở khóa võng mạc chuyên nghiệp, nhưng không có ở đây, cái này không có cách dạy cho em.” Hứa Nguyên Quân mỉm cười: “Nhưng có một cách mở đơn giản nhất, là móc mắt…”
“Hứa Nguyên Quân!” Chu Tuyền giận tái mặt.
“À quên, em chỉ là sinh viên bình thường.” Hứa Nguyên Quân xin lỗi buông tay: “Bởi vì biểu hiện của em giỏi quá mức, làm anh ảo giác như mình đang lên lớp.”
Sau khi Hứa Nguyên Quân dạy xong, Chu Tuyền mới bắt đầu chỉ Vệ Thư Tuân cách mở khóa bình thường. Trước khi dạy, Chu Tuyền nghiêm khắc nhấn mạnh: “Những kỹ năng này, chỉ có thể dùng khi cậu gặp tình huống nguy hiểm như bị nhốt, nếu cậu dùng làm gian phạm pháp, anh sẽ tự ra tay giải quyết cậu.”
Trước khi Hứa Nguyên Quân dạy cũng nói qua những lời tương tự. Vệ Thư Tuân trịnh trọng gật đầu, giơ tay phải lên: “Em thề, trừ phi rơi vào nguy hiểm, nếu không tuyệt đối không sử dụng những kỹ năng này.”
Vệ Thư Tuân vẫn nhớ mãi không quên khóa mắt, một bên cùng Chu Tuyền học kỹ thuật mở khóa, một bên kêu máy học tập quét hình khóa mắt lại. Sau khi về phòng, Vệ Thư Tuân lập tức lấy bút kí ra, vẽ cấu tạo bên trong khóa mắt thành sơ đồ mạch điện.
Ngày hôm sau Vệ Thư Tuân kêu ba người Lưu Vĩnh Đông ra, nhờ họ đi với mình đi mua linh kiện pin dự phòng, đồng thời còn xin bọn họ giúp phân tích linh kiện khóa mắt.
Mặc dù có đầy đủ mạch điện, nhưng máy học tập chỉ cung cấp quét hình, linh kiện bên trong thì dựa theo cách nói của máy học tập, trong tương lai rất nhiều linh kiện đã biến mất hoặc thay đổi tên rồi, bởi vậy nó cũng không biết linh kiện trong sơ đồ thời đại này tên gì, Vệ Thư Tuân đành chờ bọn Lưu Vĩnh Đông giúp “Nhìn hình đoán tên”.
“Cái này hình như là bộ lọc sóng thanh T8.” Tôn Y.
“Tớ lại thấy là bộ lọc EMI.” Phùng Vĩ.
“Ngoại hình cũng giống giống, cụ thể phải làm thực nghiệm mới xác định được.” Lưu Vĩnh Đông nhìn về phía Vệ Thư Tuân: “Mua cả hai cái đi.”
“Giờ đã là đôi thứ năm rồi.” Vệ Thư Tuân cười khổ: “Em sợ không đủ tiền.”
Y hiện tại coi như hiểu vì cái gì ba người Lưu Vĩnh Đông ngày nào cũng than không đủ tiền xài, bởi vì để xác định 1 vị trí thôi đã yêu cầu ít nhất trên ba lượt thực nghiệm, hơn mười linh kiện thay phiên, chỉ mua nhiêu đó thôi đã đủ làm người ta cháy túi rồi.
Nhưng y vẫn chưa đánh mất ý tưởng tự chế tác một cái khóa mắt. Rõ ràng khóa mắt không phải thứ cần thiết, nhưng sau khi y vẽ ra sơ đồ mạch điện, liền không cách nào khống chế muốn chế tạo nó ra. Không phải vì khoe khoang, càng không phải vì ích lợi, chỉ đơn thuần là thích. Muốn làm thứ sơ đồ mạch điện khô khan này biến thành thành phẩm nằm trong tay mình, cho dù có thể mua được trên thị trường, nhưng vẫn muốn tự tay chế tạo, đơn giản là vì cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn này.
Vệ Thư Tuân cảm thấy hình như mình có chút lý giải tâm tình của Lưu Vĩnh Đông khi tự tay chế tác pin dự phòng bằng năng lượng mặt trời.
Suy xét vấn đề kinh tế, Vệ Thư Tuân không tính hốt hết một lần, mà là mua linh kiện pin dự phòng trước, y không giống Lưu Vĩnh Đông muốn tặng người, bởi vậy chỉ chọn mấy linh kiện rẻ dạng thường. Lại mua vài linh kiện khóa mắt, tiền nào của nấy, chỉ có thể nói, công nghệ “ngốn lượng vàng” cao đến làm người ta xót ruột. Vệ Thư Tuân chỉ mua phần phụ kiện phân tích hiệu ứng nhiệt, còn lại y tính mỗi tháng mua một chút, chậm rãi hoàn thành nó, để tránh làm mình cả tiền để ăn cũng không còn.
Mua xong linh kiện về tới trường học thì đã hơn giữa trưa một chút. Quán cơm trong trường đóng cửa, bốn người trực tiếp đến nhà ăn nhỏ trên lầu hai dùng cơm. Nhà ăn trang hoàn không tồi, dùng một ít thực vật xanh làm thành tấm ngăn, bốn người vừa ngồi xuống không lâu, Lưu Vĩnh Đông đang xem menu bỗng nhiên cứng lại.
“Làm sao vậy…” Vệ Thư Tuân hỏi, đột nhiên bị Phùng Vĩ chọt chọt cánh tay, theo ngón tay Phùng Vĩ, Vệ Thư Tuân nhìn thấy từ dưới lầu đi lên hai nữ sinh.
Bộ dáng cũng không tính quá đẹp, nhưng ăn mặc thời thượng, trọng điểm là nữ sinh bên tay phải, Vệ Thư Tuân tuy không biết mặt của cô, nhưng còn nhớ mái tóc quăn nâu kia.
“Nữ thần của Lưu Vĩnh Đông?” Kỳ thật không cần hỏi, chỉ nhìn cái vẻ hai mắt đăm đăm của Lưu Vĩnh Đông là biết rồi.
Hai nữ sinh kia hoàn toàn không phát hiện bọn họ, vừa đi vừa tán gẫu, lại đúng lúc ngồi ngay gian kế bên bọn họ. Lưu Vĩnh Đông theo phương hướng các cô, thân thể từ cứng đờ đến chậm rãi nghiêng. Kỳ thật hắn không cần nghiêng người, cách gần như vậy, tiếng cười của hai cô gái truyền qua rất rõ ràng.
“… Ha ha ha, người nọ chơi vui quá.”
“Cái gì chơi vui chứ.” nữ sinh tóc nâu oán giận: “Mở quà ngay trước mặt cả phòng, lại là cái hộp xấu đau đớn thế, nói là năng lượng mặt trời gì đó, đường dẫn bên trong đều hiện ra. Từ hồi tớ vô trường tới nay chưa từng nhận được món quà rẻ tiền vậy đó, còn mở trước mặt cả phòng nữa chứ!”
“Cho nên hôm sau cậu trả lại hả?”
“Tức đến cả đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau là trả!” Nữ sinh vẫn hầm hừ: “Người kia còn hỏi tớ vì sao không thích, ít nhất thì cũng nên tặng tớ một cái pin dự phòng chân chính chứ, tự làm tính cái gì!”
“Ha ha ha!” Bạn của cô lại cười rộ lên: “Có lẽ anh ta không có tiền, cho nên tự chế đó mà.”
“Chắc vậy.” nữ sinh tóc nâu gật đầu: “Bình thường cũng không thấy tham gia hoạt động lớp, từ trước đến giờ không họp mặt bạn bè, cũng không gia nhập xã đoàn, hội học sinh, cả ngày ru rú trong cái làm việc vứt đi đó, nói là phòng thí nghiệm, không biết nghiên cứu cái gì, cũng chưa từng nghe có thành quả gì hết, dù sao cũng chỉ là một tên vô tích sự không tiền đồ.”
“Rầm!!”
Phùng Vĩ tràn đầy lửa giận, chụp bàn muốn nhào qua, Lưu Vĩnh Đông đè bờ vai hắn lại, tự mình đi qua. Nữ sinh tóc nâu có vẻ không ngờ đương sự cô cười nhạo ngồi ngay bên cạnh, lập tức biến sắc, không dám nhìn thẳng Lưu Vĩnh Đông.
Tính tình Lưu Vĩnh Đông ổn trọng, không chửi ầm lên, chỉ nhìn vào cô gái mình thích, giọng điệu bình tĩnh: “Tấm năng lượng mặt trời Wodsr, giá 450 nguyên, than Graphit 120, thiết diện dẫn nhiệt 200, điện dung Farah 150, kèn clarinet 25… Cộng thêm các thí nghiệm hao tốn, phí tổn tổng cộng 2500, đủ để mua mười cục pin trữ di động.”
Mặt nữ sinh xanh mét, lại như thấy mất hết mặt mũi trước mặt bạn, hừ lạnh quay đầu sang chỗ khác.
Lưu Vĩnh Đông đã rời đi, Phùng Vĩ và Tôn Y vỗ vai hắn an ủi, ba người cùng xuống lầu. Vệ Thư Tuân đứng lên cuối cùng, trên cao nhìn xuống đánh giá nữ sinh, nữ sinh kia không vui mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Tiền đồ trong mắt cô rốt cuộc là cái gì?”
Xuất phát từ đạo nghĩa bạn bè, Vệ Thư Tuân suy xét có nên mở buổi họp mặt với Trương Linh trước không, tính cách Trương Linh ôn hòa, bạn của cô hẳn sẽ không quá kém. Cũng không phải muốn Lưu Vĩnh Đông lập tức yêu thêm lần nữa, đoàn người cùng ca hát chơi đùa cũng có thể làm tâm tình sáng sủa lên. Thất tình thì thôi đi, nhưng bị đương sự cười nhạo sau lưng, mình còn chính tai nghe thấy, quả thật quá thảm.
Không chỉ Vệ Thư Tuân suy xét làm sao khiến Lưu Vĩnh Đông đi ra khỏi đả kích trầm trọng này, Tôn Y và Phùng Vĩ cũng đang nghĩ cách. Tôn Y tương đối trắng ra, sáng hôm sau lúc mọi người đến phòng thí nghiệm, trên bàn làm việc của Lưu Vĩnh Đông đã chất đầy các bản vẽ thiết kế.
“Đây là toàn bộ bản vẽ thiết kế của tớ, rất nhiều thiết tưởng đều không đầy đủ.” Tôn Y bảo Lưu Vĩnh Đông “Cậu giúp tớ cùng nghiên cứu đi.”
Lưu Vĩnh Đông: “… Cậu đang làm gì vậy?”
Tôn Y đẩy đẩy kính: “Nghe nói cách quên thất tình tốt nhất chính là không ngừng kiếm chuyện để làm.”
“…” Vệ Thư Tuân cùng Phùng Vĩ liếc nhau, thật sự bội phục tính ngốc nghếch thẳng thừng của Tôn Y. Nếu có hiệu ứng hoạt họa, nhất định có thể nhìn thấy trái tim Lưu Vĩnh Đông bị đâm mấy phát —— trên thực tế Lưu Vĩnh Đông đã khống chế không được che ngực rồi.
Tôn Y tiếp tục nghiêm túc khuyên nhủ: “Cậu thử trước coi bận rộn có thể giảm bớt thống khổ không, tớ lại lên google coi có cách nào làm cậu nhanh chóng ra khỏi bóng ma thất tình…”
“Đừng nói nữa Tôn Y.” Phùng Vĩ nhấc tay: “Tớ có phương pháp tốt nhất, vừa có thể làm chúng ta bận trộn, vừa trả thù được luôn đây nè.”
Lưu Vĩnh Đông lắc đầu: “Tớ không muốn trả thù…”
“Không phải ý đó.” Phùng Vĩ lôi ra một tờ giấy A4: “Ring ring ring, viện khoa học kỹ thuật tổ chức “Cuộc thi thiết kế của sinh viên điện tử toàn quốc “, tiền thưởng cao nhất một vạn, bộ giáo dục gánh vác, có tiền thưởng còn sẽ lên TV! Thế nào, phản bác lại lời cô ta bảo cậu không tiền đồ, lấy quán quân cho cô ta chống mắt lên mà nhìn a!”
Tiền thưởng một vạn bị ba người hoàn toàn ngó lơ, tuy miệng oán giận không có tiền, nhưng kỳ thật bán kỹ thuật kiếm được không ít, lần trước phi cơ 4d bán năm vạn, cũng chỉ là số nhỏ mà thôi. Chỉ là ba người không thích làm nổi, ngược lại bị nhìn thành không tiền đồ. Phùng Vĩ không phải người nhẫn nhục gì, đương nhiên muốn vã mặt về rồi.
Tôn Y gật đầu: “Được.”
Lưu Vĩnh Đông im lặng một hồi, cũng gật đầu: “Được.”
Phùng Vĩ hưng phấn nắm tay: “Rồi, bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định phải lấy được quán quân “Cuộc thi thiết kế của sinh viên điện tử toàn quốc” để mấy tên nói bóng gió sau lưng lọt tròng hết a!”
Vệ Thư Tuân mỉm cười: “Cố lên… hả…cái gì bốn người?!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 46: Quyết chí tự cường
Chương 46: Quyết chí tự cường