Từ khi Ôn Ngọc Chương từ chức, y gặp bằng hữu sẽ luôn tránh né. Thế nhưng đường đời còn dài, vẫn có một vài cuộc xã giao không thể tránh khỏi.
Theo lệ nếu tiểu bối trong nhà kết hôn, gia trưởng sẽ tự mình đến gửi thiệp mời cho Ôn thừa tướng, cũng không phải mời một mình y mà còn mời cả Tịch Chi và Tiểu Thạch.
Năm đó phụ mẫu Ôn gia gả Ôn Ngọc Chương cho đại xà, làm lễ kết hôn cực kỳ sơ sài, chỉ có mấy vị gia tộc chí thân mới biết được, đối ngoại lại tuyên bố bát tự của Ôn Ngọc Chương quá nhẹ, cần lấy người giấy thế thân, đồng thời phải kết hôn với một thứ không phải người để đảm bảo tính mạng.
Đã qua lâu như vậy, ngay cả chuyện Ôn thừa tướng đã từng bị hiến tế cho yêu quái cũng không có nhiều người biết.
Việc đó khiến đến bây giờ vẫn luôn có người đến cầu hôn y, nói ra đều là những khuê nữ đã hai mươi tám. Phụ mẫu Ôn gia nào dám đáp ứng, bọn họ rất sợ Tịch Chi, run rẩy giấu diếm suốt một khoảng thời gian, thật sự là rất sợ hãi, luôn lén lút tìm cơ hội nói chuyện này với nhi tử của chính mình.
Ôn Ngọc Chương cùng Tịch Chi phụng trà hai người, cũng tận lực lưu lại mấy đêm. Tịch Chi ứng đối như thường, vẫn ân ái cùng Ôn Ngọc Chương rất nhiều, nhưng có lẽ ngày xưa hắn xuất hiện quá mức dọa người, hai vị lão nhân đến nay cũng không dám chủ động tiếp lời hắn.
Có nhiều người đến cầu hôn Ôn Ngọc Chương, cũng không thể quá đường đột mà đánh vỡ tâm ý họ.
Ôn Ngọc Chương suy nghĩ một chút, nói chuyện này cứ giao cho y.
Y đang đau đầu, tộc trưởng lại đúng lúc gửi thiệp mời, y lập tức mang theo đại xà và tiểu xà đến tiệc cưới.
Tịch Chi và Ôn Ngọc Chương nắm tay ngồi ở địa vị cao, chẳng khác nào một đôi bích nhân*. Bây giờ ở bên ngoài, Tịch Chi cũng biết cho Ôn đại nhân lưu lại chút mặt mũi, chỉ lặng lẽ sờ sờ nắm nắm tay của Ôn Ngọc Chương, không có hành vi vượt quá giới hạn, gương mặt lạnh lùng nghe Ôn Ngọc Chương đàm tiếu ứng phó.
*Khen người đẹp như ngọc bích.
Rất ít người dám tiếp lời cùng bọn họ, nhóm đại cô nương cùng tiểu tức phụ trốn ở sau tấm bình phong tìm người hỏi thăm xem nam nhân ngồi bên cạnh thừa tướng là ai. Còn chưa hỏi được, họ đã thấy Ôn Tiểu Thạch nhảy nhảy nhót nhót nhào vào lồng ngực Tịch Chi, gọi Tịch Chi là phụ thân, cũng gọi Ôn Ngọc Chương là phụ thân.
Ôn Ngọc Chương lấy khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, cười hỏi: “Chạy đi đâu chơi đó?”
Trên tay tên tiểu tử này không biết ở đâu bị dính bùn, huơ tay múa chân lại làm dính vào mặt xà phụ thân của hắn.
Tịch Chi nhe răng: “Hừ.”
“Còn nghịch thì lần sau sẽ không mang con theo.” Ôn Ngọc Chương nhịn cười, Tịch Chi đem mặt lại gần, Ôn Ngọc Chương liền dùng khăn lau bùn trên mặt hắn.
Chờ Ôn Tiểu Thạch chạy đi, Tịch Chi cúi đầu không biết nói cái gì với Ôn Ngọc Chương, biểu tình lãnh đạm đột nhiên xuất hiện ý cười.
Ôn Ngọc Chương quét mắt một vòng, thấy không ai chú ý bọn họ liền mở ra quạt xếp che khuất nửa khuôn mặt, nghiêng đầu hôn một cái lên môi Tịch Chi.
Cảnh tượng này bị các tiểu cô nương ở sau tấm bình phong xem rất rõ ràng.
Ôn Ngọc Chương bị thỉnh đi chứng hôn, Tịch Chi ngại phiền, một mình dựa vào lan can xem vũ cơ nhảy múa trong sân.
“Vũ cơ này hình như không phải là một cô nương.”
Tịch Chi kinh ngạc nghiêng đầu, hóa ra cũng là muốn trốn đến nơi thanh tịnh, buồn chán ngán ngẩm mà đứng ở bên cạnh hắn tiếp lời.
Quan hệ giữa hắn và Ôn Ngọc Chương đã bị ít nhiều người để vào trong mắt, trong lòng mọi người suy đoán linh tinh, nhưng không ai dám làm phiền hắn. Mà người này hình như đến muộn, cũng không cần Tịch Chi trả lời, tiếp tục nói: “Là nam nhân.”
Đúng là nam nhân, hơn nữa không phải là người. Vũ cơ này là đồng loại của Tịch Chi, là xà yêu.
Ánh mắt người này quả không sai.
“Kỹ thuật nhảy quyến rũ, tư thái lại xinh đẹp, ta nghĩ vũ cơ này nhất định là đứng đầu bảng, không biết huynh đài có cảm nhận giống như ta không?”
Tịch Chi gật đầu: “Không sai.”
“Cái gì không sai?”
Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên từ hành lang phía sau Tịch Chi quẹo qua, bộ dạng như đã bị chuốc mấy chén rượu, thân hình hơi lắc lư, Tịch Chi liền nâng tay ôm y vào trong ngực.
“Uống bao nhiêu rồi?”
“A, chắc là ba, năm chén.” Hơi thở Ôn Ngọc Chương thơm mùi hoa lan, y ngã vào trong lồng ngực Tịch Chi xem vũ cơ mặc hồng y nhảy múa trên sân khấu, cười nói: “Thật không sai.”
Tịch Chi chờ y tỉnh táo một chút, hai người liền đưa Ôn Tiểu Thạch trở về nhà.
Dỗ tiểu xà ngủ, Tịch Chi ôm Ôn Ngọc Chương tắm rửa, nhưng Ôn công tử tắm xong lại nhất quyết không chịu mặc quần áo.
Y mở rương đồ tìm hồng y, nhưng ngoại trừ quan phục trước đây thì cũng không có bộ nào, vì vậy Ôn đại nhân khoác quan phục đỏ bên ngoài, không ngần ngại khiêu vũ cho đại xà xem.
Tịch Chi: “…”
Cái bình giấm chua này ngày mai Ôn đại nhân tỉnh rồi nhất định sẽ không chịu nhận.
Tịch Chi rót một chén trà nóng đặt trong tay y rồi xoay người đi trải giường chiếu. Ôn công tửe từ nhỏ ăn cơm ngon mặc áo đẹp mà lớn lên, gần như giống một công tử bột, trước đây những chuyện nhỏ nhặt này tự nhiên sẽ có tỳ nữ tới làm. Ngược lại Tịch Chi vẫn luôn ở trong thâm sơn, muốn gì cũng phải tự thân vận động. Bây giờ làm tiểu nương tử của đại xà, Ôn Ngọc Chương cũng bắt đầu học trải giường chiếu, y mặc áo lót mỏng, loạng choà loạng choạng mà đi theo Tịch Chi cùng nhau trải giường.
“Ngoan ngoãn đừng nghịch.” Tịch Chi ôm Ôn Ngọc Chương, bế y đặt lên bàn.
Ôn Ngọc Chương thấy Tịch Chi không để ý tới y, một mình vô vị mà ngồi ở trên bàn. Nhưng mà uống rượu vào, thân thể cũng có chút phát tình, bên trong non huyệt bị lửa nóng thiêu hừng hực. Y như con vịt khóa ngồi, đem hai mép thịt nóng bỏng dán sát trên mặt bàn mà cọ cọ. Mặt bàn rất nhanh đã đọng một bãi nước, nhưng y càng mài càng khát khao, vì vậy nằm nhoài ở mép bàn, dùng cạnh bàn cạ vào miệng huyệt.
Hai mép thịt béo mập kẹp cạnh bàn mút vào, so với cọ mặt bàn còn thoải mái hơn. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Ôn Ngọc Chương lại cảm thấy không thỏa mãn, cẩn thận chuyển động dùng cạnh bàn đâm đâm tao huyệt chính mình, cạnh bàn nhọn đâm vào hạt đậu, khiến Ôn Ngọc Chương sảng khoái hét ầm lên.
Tịch Chi liếc y một cái, thấy y không có gây ra chuyện gì lớn cũng quay đầu lại tiếp tục công việc không quản y.
Ôn Ngọc Chương đâm miệng huyệt đến sưng tấy đau đớn, lại không thích cạnh bàn quá cứng, đôi mắt liền nhìn xuống hai đống lớn dưới khố Tịch Chi.
Xưa nay thời điểm biến thành hình người đại xà luôn thu hồi một cái dương v*t, mấy ngày nay bởi vì đang vào thời kỳ phát tình lại để nguyên hai cái. Ôn Ngọc Chương nhìn nơi kia, cổ họng khô khan nuốt ngụm nước. Loài thú trước giờ không có thói quen dùng hai cái dương v*t thao một cái huyệt, xà có hai cái cũng là vì số lượng xà cái quá nhiều, một lần sẽ có thể thao nhiều con.
Trước đây Ôn Ngọc Chương muốn hai cái dương v*t đồng thời thao huyệt y, đại xà luôn sẵn sàng chơi cùng y. Chỉ là bây giờ sợ y không chịu nổi, hắn cũng chưa từng đồng ý.
Cho dù là say rồi, Ôn đại nhân cũng còn nhớ nhung vài chuyện, y lấy vải ở mâm đựng trái cây bên cạnh, lung tung lột vỏ nhét vào bên trong non huyệt của chính mình, mút mấy ngón tay rồi từ trên bàn leo xuống. Hai chân bủn rủn vô lực không đứng lên nổi, đơn giản ngồi yên dưới đất vươn tay muốn tướng công ôm.
Tịch Chi bận bịu xoay người lại ôm y đến trên giường, đang định đi tắt đèn, Ôn Ngọc Chương lại kéo hắn sau đó tách hai chân dài của chính mình, mở ra miệng huyệt. Mép thịt sưng tấy bị y câu ra hai bên, lộ ra mị thịt đỏ au bên trong, “Tướng công… Vải ở bên trong, Chương Nhi ép nước vải cho tướng công uống…”
“Đều nhét bên trong sao?” Tịch Chi dở khóc dở cười. Hắn cực kỳ không thích mùi rượu, Ôn Ngọc Chương cũng không thường uống rượu ở trước mặt hắn, thế nên đây là lần đầu tiên đại xà biết tiểu nương tử của mình uống say lại mê người như vậy.
Ôn Ngọc Chương nằm lì ở trên giường, nhổng lên cái mông cong cong để đại xà có thể nhìn thấy tường tận khe thịt khép mở. Sau đó bàn tay dùng sức xoa bóp hai mép thịt, cũng không quản ngọc hành đã ngạnh đến đau đớn, bộ dạng giống như tiểu thương bên đường rao bán trái cây, “Tướng công… Đem hai cái dương v*t nhét vào, vải bị thao mềm nhũn, sẽ chảy ra thật nhiều nước cho tướng công uống…”
Nói rồi, Ôn Ngọc Chương vói hai ngón tay vào quấy làm, sau đó rút ra, để cho hắn nhìn ngón tay chính mình dính đầy nước.
d*m thủy hinh ngọt cùng nước vải trộn lẫn nhau, hơn nữa nồng nặc hương rượu, không ngờ lại rất dễ ngửi, giống như quả dại chín mọng trên cây rơi xuống, thời gian lâu liền biến thành hương thuần rượu trái cây.
Tối nay đại xà vốn không dự định giao phối cùng Ôn Ngọc Chương, sợ y ngày mai sẽ bị đau đầu. Nhưng Ôn Ngọc Chương lại nằm nhoài ở chỗ này ôm lấy hắn, Tịch Chi liếm liếm môi, tâm lý đã có chút dao động.
Ôn Ngọc Chương cho là Tịch Chi vẫn không chịu để ý đến y, tức giận bò vào bên trong giường. Tịch Chi bỗng nhiên bắt được vòng eo của y, hai cái dương v*t lành lạnh liền kề sát ở hai mép thịt.
Một cái huyệt dâm nóng bỏng gặp phải một đôi dương v*t của Tịch Chi lập tức khát khao mà quấn lấy mút vào. Nhưng mà hai cái dương v*t thật sự quá lớn, non huyệt còn chưa ăn được quy đầu đã bị nghẹn lại.
Đại xà nghĩ đến nước vải thơm ngọt liền vững vàng đè lên Ôn Ngọc Chương thao huyệt y, lại sợ Ôn Ngọc Chương bị đau, cẩn thận chậm rãi chen quy đầu vào. Ôn Ngọc Chương khóc lóc muốn hắn đâm sâu một chút, chờ hai cái dương v*t của Tịch Chi thật sự đi vào, non huyệt của y dường như đã muốn tách thành hai cánh hoa, bây giờ mới biết sợ, khóc lóc bò về phía trước.
Nhưng mà đã muộn, Tịch Chi dù có năng lực tự kiềm chế, nói cho cùng vẫn là thú, thèm nhỏ dãi Ôn Ngọc Chương đang nằm dưới thân, làm sao còn có thể buông tay.
Tịch Chi liều mạng mà đâm mạnh vào bên trong, đầu tiên rút ra cắm vào nhẹ nhàng, động tác tiếp theo càng lúc càng nhanh. Vải bên trong huyệt lăn lộn đè ép, hỗn hợp d*m thủy cùng nước vải chen chúc bên trong khe thịt, một giọt cũng chảy không ra.
Nhưng mà hắn cũng sợ sẽ thao hỏng Ôn Ngọc Chương, côn th*t đi vào hơn một nửa cũng không đâm vào bên trong nữa. Bên trong thân thể y vốn đã nhét vào rất nhiều vải, bị thao hét ầm lên, khóc lóc đến cả gương mặt đầy nước mắt.
Chờ vải bị thao nát ra nước, động thịt của Ôn Ngọc Chương cũng giống như đã bị thao hỏng, mềm nhũn mở thành một cái lỗ to, có khi bằng cả nắm tay của tiểu hài tử.
Nước tràn đầy sóng sánh bên trong động thịt, Tịch Chi nhấc chân Ôn Ngọc Chương để y nằm chổng ngược ở trên giường, vươn ngón tay quấy rối bên trong huyệt y một vòng, nghe thấy bên trong phát ra tiếng nước ùng ục mới hài lòng rút tay ra.
Ôn Ngọc Chương mơ màng tùy ý Tịch Chi thao túng, chờ đại xà ghé vào miệng huyệt y uống hết nước bên trong, một chút ý thức cũng không còn nữa.
Trận tính sự này làm Ôn Ngọc Chương nằm trên giường ba ngày, huyệt thịt vừa khôi phục, cũng không quản thân thể còn đau, lại thực tủy biết vị mà quấn lấy đại xà muốn làm một lần nữa.
Tịch Chi mặc dù tham ăn, nhưng hắn vẫn đau lòng Ôn Ngọc Chương, vốn đã hối hận rồi, làm sao có thể hồ đồ cùng y lần nữa.
Ôn Ngọc Chương vừa làm nũng vừa dỗ hắn, người mềm nhũn ôm cổ Tịch Chi nũng nịu nói chuyện, lại tranh thủ nhắm vào những ngày gian nan nhất của thời kỳ phát tình, cuốn lấy tâm đại xà đến mềm nhũn, dưới khố cũng cứng lên.
Lần này Ôn Ngọc Chương không uống rượu, chuẩn bị kĩ càng mới để cho đại xà đi vào, so với lần trước lâu hơn, khoái cảm cũng mãnh liệt hơn. Đại xà bắn xong, y vẫn còn sức nằm úp sấp ở trên người hắn cho hắn uống sữa, cũng không có bị thương gì.
Ngày hôm sau, Tịch Chi triển thuật cấm ngôn toàn thân trên dưới của Ôn Ngọc Chương, chờ thời kỳ phát tình qua mới cho giải cho y.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)
Chương 26: Phiên ngoại 1: Song long hí châu
Chương 26: Phiên ngoại 1: Song long hí châu