Editor: LuciferVadden
Cao Tử Mân thấy rằng miêu tả của kịch bản đều bị loạn xì ngầu! Cái thằng Cao Tiêu Phong kia! Mạc danh kỳ diệu xuất hiện làm anh trai, vậy mà lọt vào mắt Diệp Tự Vĩnh!
Vào lúc này Cao Tử Mân xem ra, một khi tận thế vừa bắt đầu liền có người biến thành tang thi, không có giá trị gì, cho nên cô ta rất tức giận. Trong tiểu thuyết cái người Diệp Tự Vĩnh này không phải là chủ động thích cô ta sao? Còn có Tề Mộ Vân kia, không phải là rất bá đạo trước mặt mọi người nói thích cô ta hả?
Nhất định là cái thằng Cao Tiêu Phong nói với bọn họ cái gì đó, đúng! Nhất định là vậy!
Tiêu Phong không hiểu sao hắt xì một cái.
“Tiểu Phong, con bị cảm hả?” Cao lão khẩn trương hỏi. Cái đứa cháu gái kia vừa đến nói với ông ta một sự việc không thể tưởng tượng, trải qua không ít sóng gió ông ta đối với tận thế trong miệng Cao Tử Mân không thể nào tin nổi, nhưng hiện thực lại bày trước mắt.
Nếu như tận thế thật sự quay lại, như vậy trong khoảng thời gian này nhân viên của ban chỉ huy quân sự nòng cốt liền có thể giải thích những hành vi kỳ quái này. Với lại cái virus kiểu mới của Tân Huy tiểu trấn kia, sau khi lây lan thật sự rất giống tang thi…
Cao Tử Mân nói với ông ta, lây nhiễm ban đầu, là cảm mạo!
“Không có sao, chỉ là một cái hắt hơi nhỏ mà thôi.” Tiêu Phong cười cười giải thích, trong đầu nghĩ nghĩ là ai đang mắng hắn.
Cao lão thở dài một hơi, nhưng vẫn như cũ không yên lòng, nói: “Ngày mai ta kêu người, không, ngày mai ta tự mình dẫn con đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện”.
“Không cần làm lớn như vậy ạ, ông nội…” Tiêu Phong sửng sốt.
“Mấy tháng sau nếu như không có gì ngoài ý muốn, con phải đến công ty ông nội làm quen. Đúng rồi, con đừng nên đi học, ta mời người tới giúp con ôn tập.” Cao lão nói.
Tiêu Phong nghe lời Cao lão nói, trong lòng suy đoán có phải Cao Tử Mân nói với Cao lão chuyện tận thế hay không, vì vậy thăm dò hỏi: ” Ông nội, ông có biết cái người trước đó trong đại sảnh được nhân viên cứu hộ khiêng đi là bị gì không?”
“Gần đây xuất hiện một loại virus kiểu mới, tính lây nhiễm rất mạnh, người đó đoán chừng là bị lây nhiễm. Con gần đây tốt nhất đừng ra ngoài, ngoại trừ ngày mai ta dẫn con đến bệnh viện, tuyệt đối không nên ra ngoài, trong nhà chuẩn bị thêm một ít thức ăn…Qua mấy ngày chuyển đến ở cùng ông nội đi.” Cao lão nói.
Cao lão quả nhiên biết chuyện tận thế, là Cao Tử Mân nói? Tiêu Phong ngờ vực.
“Dạ, vậy hai ngày nữa con sẽ chuyển tới.” Tiêu Phong nhát gan, có người ở cùng quả thực khá an tâm.
【Mèo đen nhỏ đói bụng meo~】Hắc Miêu nói.
Tiêu Phong nghe Hắc Miêu nói thế, mới nhớ là mình hình như tối qua cho ăn một bữa sau đó đến giờ cũng chưa cho ăn, nếu như là một con mèo bình thường, đoán chừng đã đi lên cõi tiên rồi…
“Ông nội, trừ cái đó ra, còn có cái gì muốn nói nữa không ạ?” Tiêu Phong hỏi.
“Người bạn học Diệp Tự Vĩnh kia của con, thân phận của nó không nhỏ, nhớ kỹ phải cùng nó qua lại thân thiết. Còn có một đứa là Tề Mộ Vân, có thể không đắc tội tốt nhất đừng đắc tội, đứa đó không thích hợp ở chung. Nhưng nếu quả thật cùng nó mâu thuẫn mà không có khả năng xử lý tốt, ông nội thay con ra mặt.” Cao lão nói.
“Vừa nãy cô em gái kia, chủ động đi tìm hai người kia là ý của ngài ạ?” Tiêu Phong thuận tiện hỏi một câu.
Cao lão cau mày, nói: “Con chờ chút nữa đi nói với nó, lúc ở chung với hai người kia đừng nói quá nhiều, không nên muốn làm gì thì làm, nó sẽ đem phiền toái cho ta.”
Tiêu Phong cảm thấy câu cuối có hàm ý là nhảy nhót vui vẻ hay là đi tìm đường chết vậy?
Bất quá Tiêu Phong hoàn toàn không lo lắng Cao Tử Mân với hai người kia sẽ có bất hoà gì đó, trong sách hai người kia thế nhưng yêu cô ta, yêu đến tận xương. Mặc dù không biết biểu đạt yêu thương, nhưng trong sách viết nếu như có người dùng loại ánh mắt không tốt nhìn Cao Tử Mân vài lần, hoặc là trên miệng vũ nhục vài câu, thế thì người kia không chết cũng phải tàn phế.
Cho nên lời Cao lão nói một câu hắn đều bỏ ngoài tai, đương nhiên cũng không nói với Cao Tử Mân.
Trong đầu Tiêu Phong nhớ tới phải cho mèo đen nhỏ ăn, nhanh chóng xuống lầu, nhưng ở đầu cầu thang thì nhìn thấy hai cái mặt đơ, nhịp chân lập tức chậm lại. Hắn hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch hả, Tiêu Phong nghĩ.
“Anh, tụi em chờ anh rất lâu rồi, tụi em muốn đi dạo ngoài biệt thự, cùng đi đi.” Cao Tử Mân lên tiếng trước.
Tiêu Phong lập tức cảm thấy không ổn, cho dù hắn là “anh trai” Cao Tử Mân, hai cái bình dấm chua kia cũng sẽ lật đổ đó…Kỳ lạ? Tiêu Phong cẩn thật quan sát biểu tình của hai người, mặt đơ đều nhìn không ra cái gì.
“Tôi muốn trở về trước cho mèo ăn, các người đi chơi đi.” Tiêu Phong nói, dù cho hai người nam chính không có phản ứng gì, hắn cũng không nên đi làm bóng đèn chứ.
Ai biết Tề Mộ Vân lại đột nhiên đi vào.
“Cùng đi.”Tề Mộ Vân nói. Lúc trước không phát hiện đứng bên cạnh Tiêu Phong, cảm giác quái dị đối với thiếu nữ kia liền ít đi rất nhiều, hắn cảm thấy mình trở lại bình thường.
Đây chính là nguyên nhân Diệp Tự Vĩnh muốn để cậu ta đi theo?
QAQ! Bộ dạng này, mình áp lực quá đi…
Lúc trước không có đứng kế Tề Mộ Vân, bây giờ Tề Mộ Vân đứng kế bên hắn, hắn cảm thấy trên người Tề Mộ Vân đem đến cảm giác chèn ép, đây là khí thế? Nhìn vào mắt Tề Mộ Vân trong khoảng cách gần, luôn cảm thấy giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Tóm lại Tiêu Phong thấy là đứng cạnh người anh ta, không tự chủ được mà đề phòng.
“Được.” Lúc đầu muốn cự tuyệt, nhưng mà hai cái mặt đơ chung một chỗ nhìn nhìn hắn, lực uy hiếp mười phần. Tiêu Phong nhìn Cao Tử Mân, phát hiện bên trong ánh mắt cô ta lóe lên cái gì, chắc hắn nhìn lầm ấy mà.
Tại sao! Cao Tử Mân trong lòng tiểu nhân cắn khăn tay…
“Vậy chúng ta lên đường đi.” Cao Tử Mân trong lòng trăm điều không nguyện ý Tiêu Phong đi theo, nhưng cô ta không có lý do không cho hắn theo!
Không biết vì cái gì, Tiêu Phong thấy tươi cười trên mặt Cao Tử Mân có chút vặn vẹo, chẳng lẽ hắn cận thị rồi?
Bốn người rời biệt thự, Diệp Tự Vĩnh và Tề Mộ Vân song song đi, Cao Tử Mân đi đầu, Tiêu Phong hiển nhiên là đi sau cùng. Ý cười trên mặt Cao Tử Mân thật sự sắp không duy trì nổi, cô ta thế nhưng cảm thấy hai người kia cố tình không đi song song với cô ta! Cô ta lui ra sau hai người liền lui về sau, cô ta bước lên trước hai người cũng bước lên trước.
Thật sự đủ rồi!
Tiêu Phong cũng nghĩ thật sự đủ rồi!
Hắn luôn cảm thấy hai người trước mặt sít sít lại hắn bên này, rõ ràng Cao Tử Mân mới là nữ chính!
Diệp Tự Vĩnh và Tề Mộ Vân là hai người trong cuộc nhưng lại lúc gần lúc xa Cao Tử Mân, cảm giác thật quái dị, cùng cảm giác Tiêu Phong đối với Cao Tử Mân như nhau mà thôi…
【Kí chủ, ta thấy được có một năng lượng ngọc thạch rất lớn, cái sạp hàng thứ hai trước mặt ngươi. Tại hàng thứ hai cái thứ ba, màu xanh lá, màu sẫm.】Hắc Miêu đột nhiên rất hưng phấn lên tiếng nói với Tiêu Phong.
Tiêu Phong nghe được năng lượng rất lớn, hàng vỉa hè, vui hết sức, tiết kiệm tiền lại có năng lượng, vội vàng so sánh cái Hắc Miêu nói tìm tìm. Thấy được ngọc thạch Hắc Miêu nói, Tiêu Phong vui mừng hớn hở đến hỏi giá tiền ông chủ.
Diệp Tự Vĩnh phát hiện cái bóng sau người đột nhiên chạy đến một sạp hàng phía trước, hưng phấn chỉ vào ngọc thạch chất lượng kém hỏi giá tiền, cảm thấy thật nghi hoặc, ra hiệu Tề Mộ Vân nhìn bên cạnh.
Cao Tử Mân đi một hồi thì phát hiện ba người sau lưng, mất tiêu hết trơn!
LV: tôi năng suất thật =)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 8: Áp lực như núi
Chương 8: Áp lực như núi