DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiệm Quan Tài Trường Sinh
Chương 36: Kết thúc (Hoàn)

Edit: OnlyU

Tiệm quan tài vốn không có ai, ôm ôm hôn hôn Tạ Miên không thành vấn đề, thế mà đột nhiên Bạch Thất, Mục Yêu và Minh Thu đều quay về, ngoài ra còn có thêm người bạn thiên giới là Mục Lâm.

Vừa rồi Tạ Miên bày dáng vẻ không biết phải trái mà khóc lóc om sòm, nắm cổ áo Phạm Lam ra lệnh này nọ, sau đó còn bị hắn ôm hôn… Nhất thời cậu hơi ngượng ngùng đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn không buông tay mà nắm chặt cổ tay cậu.

Tạ Miên hạ giọng: “Anh buông ra.”

“Không muốn.” Đại khái có lẽ hắn đã gỡ được gánh nặng, hiện tại lại bắt đầu đeo cái mặt nạ “thích ăn kẹo hay lạc đường” mỏng chưa đến một ly kia lên mặt.

Phạm Lam quay đầu lại, thản nhiên nói: “Mấy người nghỉ phép xong rồi, vậy bắt đầu từ ngày mai, tôi và Miên Miên sẽ đi nghỉ phép, cần mấy người trông coi cửa tiệm.”

Tạ Miên: “?”

Cậu nói muốn nghỉ phép khi nào?

Mục Yêu chẹp miệng, ném hành lý ra phía sau rồi ra lệnh cho Mục Lâm: “Xách lên đi.”

Mục Lâm đáp một tiếng rồi lập tức xách lên, tranh thủ kỳ nghỉ phép này hắn đã làm dịu mối quan hệ giữa hai người một chút.

Tuy Minh Thu còn rất nhiều lời muốn nói nhưng thấy sắc mặt Phạm Lam, dự định của hắn tan thành mây khói bèn dẫn Tiếu Sơn đi lên lầu.

Tiếu Sơn đi được vài bước bỗng “A” một tiếng rồi buông tay hắn ra, chạy đến cạnh Tạ Miên và Phạm Lam, do dự hỏi: “Anh Phạm Lam, anh thật sự trở lại sao?”

Hắn gật đầu, xoa xoa đầu cậu bé cười nói: “Ừ, đã trở lại.”

Cậu bé lại hỏi tiếp: “Không đi nữa?”

“Không đi.”

Tiếu Sơn có được đáp án khẳng định và lời cam đoan của Phạm Lam, cậu bé hoan hô một tiếng rồi chạy lại nắm tay Minh Thu, sau đó hai người cùng đi lên lầu.

Tạ Miên có chút không kịp phản ứng, nhỏ giọng hỏi: “Từ khi nào mà quan hệ của Minh Thu và Tiếu Sơn tốt như vậy?”

Mục Yêu cũng kỳ quái hỏi: “Làm sao tôi biết, cái tên mặt cương thi đó ngoài trừ không tốt với Phạm Lam thì đối xử với chúng tôi đều như nhau, nhưng hình như sau vụ Thanh Mặc, hắn đối xử với Tiếu Sơn rất tốt.”

Tạ Miên im lặng vài giây, thầm nghĩ cậu không đủ quan tâm đến nhân viên, quả thật là một ông chủ không đủ tiêu chuẩn. Sau này phải quan tâm họ hơn nữa mới được.

Mục Yêu dựa lên quầy, giơ tay chỉ chỉ xuống phía dưới: “Này này, khi nào thì hai người mới buông tay ra?”

Tạ Miên ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống theo tầm mắt của cô thì thấy Phạm Lam vẫn nắm tay cậu không buông, còn bày vẻ mặt “em cứ thử rút tay ra, dù sao cũng không có tác dụng gì”, cậu thấy thế bèn từ bỏ, tùy ý hắn nắm tay cậu.

Bàn tay Phạm Lam vẫn lạnh như vậy, vừa rồi hắn bước vào từ bên ngoài, mang theo ánh hoàng hôn dìu dịu, hơi nghiêng đầu nói cậu sẽ không làm vậy.

Thật ra Tạ Miên rất tức giận, cũng định làm khó hắn một phen, nhưng vừa nhìn thấy hắn thì những cảm xúc ưu buồn lập tức tan biến không còn gì, trông thấy hắn gầy đi và mệt mỏi rõ ràng như vậy, cậu chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.

Phạm Lam đứng ở đó, không hiểu sao mang theo chút cô đơn, khiến Tạ Miên cảm thấy hắn thật sự mệt muốn chết, dùng hết tâm tư và sức lực sắp xếp xong hết tất cả công việc, vừa xong là lập tức chạy đến tìm cậu.

Sau này không còn Bát gia, hắn chỉ là Phạm Lam, nếu Tạ Miên không cần hắn nữa thì Phạm Lam sẽ trở thành một người cô độc.

“Còn nữa, nghỉ phép là do ông chủ cho phép, liên quan gì đến anh chứ?” Mục Yêu gõ gõ mặt bàn.

Tạ Miên: “?”

Phạm Lam ngẩng đầu, nói như một chuyện đương nhiên: “Cô có biết, một mình tôi đi nghỉ sẽ lạc đường không?”

Mục Yêu hừ lạnh một tiếng: “Trong mắt anh, ông chủ của chúng tôi là chó dẫn đường cho người mù hả?”

Phạm Lam siết chặt tay Tạ Miên, quay đầu cười nói: “Không phải, *phu xướng phụ tùy. Em ấy đi đến đâu thì tôi theo đến đó.”

*Phu xướng phụ tùy (Nghĩa đen): Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.

Tạ Miên bị lời thổ lộ bất ngờ của hắn làm khẩn trương, lại nhớ đến Mục Yêu còn ở đây, cậu không kiềm chế được mà đỏ mặt: “Tùy cái gì mà tùy, anh đừng nói bậy nói bạ.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi ho khan một tiếng, rút tay ra đi thẳng lên lầu, đi được mấy bước bỗng nói: “Mục Yêu, cô trông cửa hàng, Phạm Lam đi lên đây.”

Mục Yêu ở phía sau bổ sung: “Phạm Lam, anh giác ngộ một chút được không, làm nhân viên đừng suốt ngày muốn trèo lên giường ông chủ chứ.”

Phạm Lam đút hai tay vào trong ống tay áo, chậm rãi bước lên bậc thang. Tạ Miên đã đi vào phòng, hắn bước vào theo rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ôm lấy cậu từ phía sau, gác cằm lên hõm cổ của cậu mà hôn một cái.

Tạ Miên hơi thở dốc, tuy cậu và hắn đã hôn nhau vài lần, chỉ như chuồn chuồn lướt nước cũng có mà nóng bỏng cũng có, nhưng phần lớn đều trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong hoàn cảnh tình ý kiều diễm thế này, trái tim cậu theo bản năng đập liên hồi, đầu ngón tay siết chặt.

Giọng nói Tạ Miên hơi run rẩy: “Phạm Lam.”

“Hửm?”

“Tam giới thật sự khôi phục cân bằng rồi sao?” Tuy cậu cảm nhận được hơi thở đều đặn của hắn nhưng vẫn có chút không an tâm: “Sau này sẽ không xảy ra tình huống như thế nữa chứ?”

“Ừ.” Phạm Lam gật đầu đáp: “Quy định trước mắt tương đối chặt chẽ yên ổn, còn sau này có xảy ra chuyện như thế nữa hay không thì tôi không thể đảm bảo, nhưng ít ra tôi sẽ không để nó phát sinh lần thứ hai.”

Tạ Miên không rõ lắm cảm giác sùng bái yêu mến “siêu anh hùng” là gì, nhưng trong nội tâm cậu cảm thấy Phạm Lam thật mạnh mẽ, là kiểu mạnh mẽ lơ đãng để lộ ra ngoài, không phải cố ý nắm quyền hay ba hoa khoe khoang.

“Vậy còn tiệm quan tài của chúng ta?”

“Tiệm quan tài là một tổ chức chuyên xử lý các sự kiện linh dị, không liên quan đến địa phủ, cũng không phụ trách câu quỷ hồn.”

Lúc này Tạ Miên mới yên tâm một chút. Cậu luôn cảm thấy từ sau khi quen biết Phạm Lam, cậu bắt đầu từ một sinh viên đơn thuần trở nên thích lải nhải.

“Vậy là tốt rồi.”

Phạm Lam “ừ” một tiếng, nhận ra cậu vô thức xoắn lấy tóc hắn, không biết nhớ đến cái gì mà gương mặt bỗng đỏ lên. Hắn lập tức vòng tay ôm ngang eo cậu, Tạ Miên hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ hắn, mở to hai mắt nhìn hắn đi về phía giường, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Cậu mím chặt môi nhìn Phạm Lam, hắn cũng cúi đầu nhìn cậu, hai tay ôm eo cậu, mái tóc vừa đen vừa mềm rũ xuống ngực và hông cậu.

Tạ Miên bỗng cảm thấy ánh mắt này thật xa lạ, vẻ hờ hững lạnh nhạt sâu trong mắt Phạm Lam bỗng trở nên nóng rực như thiêu đốt người ta, gần như vạch trần cậu từ đầu đến chân. Cậu nằm trên giường, khẩn trương nuốt nước bọt một cái, nhìn hắn cởi áo ngoài mà thầm nghĩ không biết khi nào thì Thanh Vũ  xuất hiện phía trên.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm thắt lưng hắn, chợt nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu còn cảm thán thắt lưng người này thật tốt, ai làm vợ hắn chắc chắn rất hạnh phúc.

Một lời như tiên tri, hiện tại người sắp được hạnh phúc đang khá căng thẳng.

“Phạm Lam.”

“Hửm?” Giọng nói của hắn quá gần, ngay bên tai cậu, gãi lên từng sợi lông tơ và dây thần kinh, khiến cả người cậu mềm nhũn từ đầu ngón tay đến mũi chân.

“Em hơi, hơi khẩn trương.” Chính cậu cũng nghe ra giọng nói của mình hơi run rẩy mang theo giọng mũi, khiến giọng nói như xa xôi từ đâu vọng tới.

Phạm Lam ôm lấy Tạ Miên, đầu lưỡi liếm nhẹ lên mạch máu ở cổ cậu, hơi thở ấm áp phả vào làm cậu nổi cả da gà. Cậu hơi yếu ớt đỡ cánh tay hắn, lại cảm thấy ngay cả tay cậu cũng đang phát run.

“Khẩn trương cái gì?”  Hắn vừa nói vừa thò tay vào trong vạt áo, vuốt ve phần lưng bóng loáng hai cái, đầu ngón tay tìm được đốt xương sống rồi khẽ ấn xuống.

Tạ Miên bị hắn ấn một cái khiến cả người mềm nhũn, cậu nắm chặt cổ áo hắn, dụi dụi né tránh trong lòng hắn. Đầu ngón tay hơi lạnh trượt xuống, đến chỗ xương cụt lại ấn một cái, xương cụt nhô ra và vị trí nào đó gần trong gang tấc co rụt lại, hơi thở Tạ Miên trở nên dồn dập.

“Đừng… đừng ấn.” Cậu nằm trong lòng hắn thở dốc xin tha: “Ngứa.”

“Ngứa chỗ nào?” Phạm Lam lại hỏi, lần này giọng nói mang theo ý cười không hề che giấu, còn cố ý dùng đầu ngón tay cọ vòng quanh nơi nào đó nhưng lại không đâm vào.

Tạ Miên hơi buồn bực, hắn biết rõ cậu đang nói cái gì còn cố ý hỏi lại, cậu chuẩn bị kỹ càng nhắm ngay hàm hắn, tốt nhất là cắn một miếng thịt luôn, cho hắn biết cậu lợi hại thế nào. Nhưng đến lúc ra tay rồi lại không nỡ, cậu vùi đầu hôn nhẹ vài cái lên xương quai xanh của hắn.

Phạm Lam đè lưng cậu ôm người vào lòng, hắn giơ tay che mắt cậu, lòng bàn tay cạ vào lông mi cậu, hắn nhích lại gần hôn nhẹ một cái rồi buông ra.

“Ngủ với tôi sẽ hơi mệt nhọc.”

“Ừm.”

“Tạ Miên.”

“Hửm?”

“Cám ơn.” Phạm Lam nhắm mắt, một tay đặt trên thắt lưng Tạ Miên, bàn tay kia đặt trong chăn, mười ngón tay đan vào nhau không một kẽ hở.

“Cám ơn cái gì?”

Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu: “Cám ơn em vẫn ở đây.”

Tạ Miên khựng một chút, sau đó vùi đầu vào ngực hắn nói thật khẽ: “Phu xướng phụ tùy, anh ở chỗ nào, em ở chỗ đó.”

[ HOÀN ]

Đọc truyện chữ Full