Dịch: Phong Bụi
“Thôi Yên lên ngôi làm đế, tái tạo thái bình thịnh thế!”
Mái tóc dài bù xù của Trần Trí tựa như chứng minh lời hai người nói không phải là giả.
Thân tín của Thôi Yên ánh mắt nhìn y tràn đầy khinh miệt và coi thường, mà đám cựu thần của triều Trần không cúi đầu không nói thì chính là giả cười nịnh nọt hùa theo. Duy chỉ có người trong cuộc khí định thần nhàn, lặng lẽ nhích đôi đũa trước mặt Thôi Yên qua, bắt đầu gắp đậu phộng ăn.
Tiếng “Crộp crộp ” thoải mái đến mức hàm răng Thôi Yên lại ngứa ngáy. Hắn ôm lấy eo Trần Trí, ôn nhu hỏi: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Trần Trí gắp một hạt đậu phộng, nhét vào trong miệng hắn.
Thôi Yên không ngờ y lại phối hợp như vậy, ngẩn người, đột nhiên ghé lại gần nói: “Bệ hạ hôn ta cái.”
Trần Trí nghiêng đầu liền dùng cái miệng dính muối viên, lại còn nhơm nhớp chụt một cái trên gương mặt trắng nõn sáng bóng hắn. Hôn động tĩnh có hơi lớn, ngồi ở phía bên ngoài cùng đại sảnh đều nghe thấy “chụt” một tiếng. Hôn xong, y còn có vẻ chưa đã nhìn nhìn nửa bên kia mặt của Thôi Yên: “Có cần cân đối một chút hay không?”
Thôi Yên mặt không đổi sắc xoa xoa gò má “bị ô nhiễm”: “Không cần.”
Trần Trí tiếc nuối thở dài. Với kiểu mỹ nhân yêu cầu được khinh bạc thế này, y không tiện cự tuyệt nhất.
Trương Quyền bị hành động qua lại giữa hai người chọc cho lòng ngứa ngáy, nhất là lúc Thôi Yên “tràn đầy thâm tình” nhìn Trần Trí, hận không thể đẩy Trần Trí ra, thế chỗ. Nhưng những ngày qua, trước sự giáo huấn khẩn thiết của Cao Đức Lai, gã đã thấy rõ được bộ mặt thực của mỹ nhân bò cạp Thôi Yên, không dám lỗ mãng như ngày xưa, cộng thêm bên cạnh còn có một Thôi Giảo thay thế, tuy trong lòng không khỏi ghen tỵ, nhưng bề ngoài cười tủm tỉm hỏi: “Không biết Thôi tiểu thư lúc nào ra? Còn không ra, ta có khi phải vào trong khuê phòng mời nàng rồi!”
Biết Thôi gia huynh muội bất hòa chỉ có Khương Di, Trần Trí cùng vài cận vệ binh sĩ giáp đen, những người khác đều cho là huynh muội bọn họ tình thâm, thấy Trương Quyền ngôn ngữ khinh bạc, tự cảm thấy căm phẫn thay.
Thôi Yên lại không so đo, chỉ sai người đi thúc giục.
Không lâu sau, Thôi Giảo liền ngồi xe lăn tới. Mặc váy trên màu hồng dưới màu hạnh, lộ ra vẻ non nớt và trẻ trung chỉ thiếu nữ mới có, ánh mắt mất đi thần thái, chỉ thấy mờ mịt mây khói sương mù, ngược lại như mật cảnh, dụ cho người ta muốn tìm tòi nghiên cứu.
Trương Quyền ngồi không yên, tiến lên đẩy người hầu đang đẩy xe ra, tự mình đặt nàng vào ghế chủ tọa, lại dời chỗ ngồi của mình đi lên một chút, góc bàn sát cạnh góc bàn, thân mật không khoảng cách.
Những người khác lại một phen thể hiện đủ loại biểu cảm.
Trương Quyền nói: “Ờ thì… Oanh thiên nhân lý, yến hạ đức lân! Trương mỗ chúc mừng Thôi tiểu thư khai phủ chi hỷ!” (Bụi: Oanh thiên nhân lý, yến hạ đức lân: oanh, yến chỉ các loài chim, ý chỉ đất lành chim đậu, câu chúc mừng khi về nhà mới)
Mấy văn thần lộ mặt khinh thường, thầm nói: Quân phản loạn quả nhiên thô tục không chịu nổi, chúc một tiểu cô nương cũng lôi thôi lếch thếch.
Thôi Giảo mỉm cười nói: “Đa tạ Trương tướng quân.”
Trương Quyền thấy giai nhân tươi cười, bắt đầu không ngừng ba hoa không suy nghĩ.
Ngón tay Thôi Yên để trên bàn gõ nhẹ một chút.
Thôi Giảo ngồi bên cạnh vốn có chút sốt ruột, nghe tiếng lập tức phát ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, làm nũng với Trương Quyền nói: “Trương tướng quân, mắt ta không tiện, không thấy được phủ đệ ca ca tặng cho ta đẹp như thế nào. Ngài giúp ta xem một chút có được hay không?”
Trương Quyền nói: “Chỗ này vốn là chỗ ở của Âm Sơn công, nghe nói vơ vét không ít xương máu nhân dân, tất nhiên xa hoa vô cùng. Thí dụ như phòng khách này, điêu hoa trên đỉnh cột là…”
Nói y như thật, thiếu chút nữa tin lời gã! Tòa biệt phủ này vốn do khai quốc hoàng đế triều Trần ban thưởng, nguyên là chỗ ở của đại tham quan tiền triều. Cho dù là vơ vét xương máu nhân dân cũng là do đại tham quan tiền triều làm, Âm Sơn công một tước vị trống rỗng, ngồi ăn sản nghiệp tổ tiên, còn là tán quan bị Dương Trọng Cử kiêng kỵ, cửa đâu mà vơ vét? Mở y quán người gầy vét mỡ cho bách tính sao?
Trần Trí nhìn Âm Sơn công tức giận mặt càng to càng tròn, lặng lẽ bĩu môi.
Nghe hai người càng nói càng không ra sao, Thôi Yên lạnh lùng ngắt lời: “Xá muội ngày trước cảm nhiễm phong hàn, uống mấy ngày thuốc, cứ nghĩ là khỏe rồi, ai ngờ mới ngừng một ngày, nhìn đã có chút tinh thần không tốt. Cũng may đang ngồi đều là đồng liêu của ta, ngươi nếu không chịu được, thì đi về hậu viện nghỉ ngơi đi.”
Thôi Giảo thân thể run lên, biết chọc giận hắn thì mình cũng không có kết quả tốt, vội cười xòa nói: “Ngày tốt vậy, muội muội há có thể làm mất hứng? Muội trước khi tới đã ngủ một giấc, rất tỉnh táo, không thể lại để ca ca lo lắng được.” Dừng một chút, lại nói, “Ta hôm nay thiết yến, đặc biệt chuẩn bị mấy món đồ chơi hiếm lạ, mời chư vị thưởng giám.”
Thôi Yên cười mà như không nhìn Trần Trí một cái: “Bệ hạ phải mở to hai mắt, thưởng giám tỉ mỉ.”
Đến rồi.
Trần Trí âm thầm cảnh giác.
Sau một lát, liền nghe thấy một trận gầm gừ ở cửa, mấy binh sĩ giáp đen đẩy một cái lồng sắt đến trước sảnh. Một con mãnh hổ khóa ở trong lồng, mắt hổ dữ tợn, gầm thét vào mọi người trong sảnh.
Mọi người da thịt căng thẳng, trừ Thôi gia huynh muội ra, chỉ có Trương Quyền sắc mặt như thường, còn cười lớn: “Con hổ này gầy ốm, sợ là đã mấy ngày chưa được ăn uống.”
Thôi Yên nói: “Thủ hạ nhát gan, không ai cho hổ ăn, khổ cho con súc sinh này!”
Trần Trí: “…” Không dám cho hổ ăn, nhưng dám đẩy xe. Những thủ hạ này nhát gan một cách rất độc đáo.
Trương Quyền ha ha cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì? Đứng ở bên ngoài lồng, ném thịt vào trong là được, lại nhìn ta cho ăn đây.”
Thôi Yên lười nhác nói: “Nhị ca có điều không biết. Con hổ này có một tật xấu, người cho ăn nhất định phải vào trong lồng, phải mặt đối mặt cùng nó cho ăn. Ban đầu có một người, hai ngày trước con hổ ăn quá mau, ngay cả người nuôi hổ cũng bị ăn luôn.”
Trương Quyền vẫn là lần đầu nghe nói có một con hổ cổ quái như vậy, nụ cười khoa trương gượng trên mặt, đặt mông ngồi xuống.
Thôi Yên hỏi: “Trong sảnh người nào dám cho hổ ăn?”
Trong sảnh yên tĩnh không tiếng động, kim rơi có thể nghe tiếng.
Thôi Yên còn nói: “Người cho hổ ăn, ta có thể đáp ứng một nguyện vọng của người đó.”
Như cũ không người trả lời.
Thôi Yên ung dung thong thả rót một ly rượu, chậm rãi nói: “Bảo ta rút khỏi kinh thành, cũng có thể.”
Đây thật sự là một miếng mồi ngon.
Niên Vô Hà con ngươi giật giật, nhìn về phía Trần Trí, ánh mắt hết sức phức tạp, muốn vì nước bỏ thân, lại sợ hy sinh thân mình vô ích, vô duyên vô cớ hao tổn nguyên khí phe ta.
Trần Trí cảm khái năng lực “đọc” của mình, có thể từ chân mày hơi run nhìn thấu nhiều tin tức như vậy.
“Ta nguyện thử một lần!”
Âm Sơn công đứng ra.
Thôi Yên nhìn Trần Trí một cái nói: “Âm Sơn công thật là hảo khí phách! Nghe nói phu nhân mấy ngày trước ở trong thành bị kinh sợ, xem ra dưới chân thiên tử, không thái bình lắm. Âm Sơn công vẫn nên cẩn thận là hơn.”
Âm Sơn công ha ha ha cười to ba tiếng: “Trong chư vị đang ngồi đây, duy ta là người mập mạp, da thịt nhiều nhất. Nếu con súc sinh kia nổi cơn điên ăn thịt ta, một chốc một lát cũng không ăn hết. Nhưng có nửa cái mạng, ta cũng nhất định bò ra ngoài mời Thôi công tử thực hiện lời hứa!”
Giữa lời cười nói, đã bỏ mặc sinh tử của bản thân.
Đem ra so sánh, cử chỉ lật lọng của Trương Quyền tỏ ra hèn yếu không chịu nổi.
Quả nhiên, Trương Quyền sắc mặt không tốt.
Trần Trí nhìn đủ sắc mặt mọi người, thản nhiên mở miệng nói: “Âm Sơn công lời ấy sai rồi! Từ xưa tới nay, long tranh hổ đấu. Mọi người đang ngồi đây, trừ Thôi Thiên sư, duy ta có tư cách cho hổ ăn.”
Những người khác mặt biến sắc.
Cựu thần biến sắc, là vì Trần Trí đẩy Thôi Yên lên hàng ngũ “Long”.
Thủ hạ Thôi Yên biến sắc, là bởi vì y đặt Thôi Yên vào khu vực nguy hiểm.
Thôi Yên cười lạnh nói: “Bệ hạ cần phải biết. Súc sinh dốt nát, có thể không nhận ra Bệ hạ.”
Trần Trí đứng lên, cúi đầu nhìn hắn: “Có đao không?”
Thôi Yên ánh mắt như đao, nhìn y một cái thật sâu, thấy y không có chút ý lùi bước nào, mới gỡ chủy thủ khảm ngọc thạch trên hông, đưa cho y.
Trần Trí nhận lấy đao,dưới ánh mắt đưa tiễn bi tráng của mọi người, đi tới trước lồng sắt.
Mãnh hổ thấy người đến gần, nhất thời phát ra tiếng cảnh cáo.
“Thịt đâu?”
Có binh sĩ giáp đen lập tức đưa thịt tới, có điều chỉ là một khối lớn chừng bàn tay, sợ là cho mãnh hổ nhét kẽ răng cũng không đủ.
Trần Trí ném thịt vào trong lồng, mãnh hổ kia quả nhiên không để ý, điên cuồng gầm lên như cũ.
Trần Trí ngồi xếp bằng xuống, rút chủy thủ ra, cắt quần, sau đó vẻ mặt thản định mà chân thành cắt lấy một khối thịt bắp đùi của mình.
Trong sảnh tiếng hít khí liên tiếp vang lên.
Mọi người có một nửa, cũng đã trải qua những ngày tháng trên đao liếm máu, giết người, bị giết, đều coi đã quen, nhưng chưa từng thấy có người bình tĩnh cắt thịt trên người mình như vậy, giống như… Đang làm một bữa tiệc tinh mỹ.
Ngay cả Thôi Yên cũng kinh hãi.
Trần Trí quá bình tĩnh, thật giống như chuyện mặt trời mọc mặt trời lặn hàng ngày, bình thường như không. Không bị lợi dụ, không bị danh hoặc, giang sơn mỹ nhân cũng thờ ơ. Hắn cấp bách muốn thấy đối phương dỡ bỏ dáng vẻ dửng dưng, kinh hoảng thất thố. Nhưng mà, tính toán bao lâu, ngưòi kinh hoảng thất thố vẫn là mình.
Nhìn Trần Trí ném thịt đùi của mình về phía mãnh hổ, Thôi Yên rốt cuộc không nhịn được đứng lên, thất thố xông tới túm lấy bàn tay dính máu kia.
“Ngươi…”
Một đoạn hội thoại không giải thích được nhanh như tia chớp lướt qua đầu lưỡi, nhưng một câu cũng không bắt được, liền biến mất. Thôi Yên cảm thấy ngoài khiếp sợ ra, còn có loại cảm giác không biết làm sao không giải thích được, tựa như sớm có tiên đoán.
Trần Trí cố gắng duy trì vết thương, rất sợ vô tình lành lại.
Thôi Yên theo ánh nhìn của y cúi đầu nhìn miệng vết thương, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ thật can đảm! Dám lấy thân cho hổ ăn!”
Trần Trí nói: “Chúng sanh bình đẳng, nào có phân chia cao thấp.”
Lời này từ một vị hoàng đế nói ra, hơi có chút dối trá, nhưng trước hành động lấy thân cho hổ ăn của Trần Trí, rốt cuộc ai cũng không dám hoài nghi.
Đối với hổ còn như vậy, huống chi bách tính?
Âm Sơn công đột nhiên nằm rạp xuống đất than vãn: “Dương tặc làm đất nước hiểu sai rồi! Dương tặc làm thiên hạ hiểu sai rồi!”
Thôi Yên ánh mắt hơi trầm xuống, ôm ngang Trần Trí định đi, Trần Trí vội nói: ” Chờ một chút!”
Thôi Yên dừng bước.
“Ngươi còn nợ ta một nguyện vọng.”
Thôi Yên sắc mặt hơi ngưng trọng: “Bệ hạ trọng thương, chuyện này sau này hãy nói.”
“Không được.” Trần Trí nói, “Hiếm có tất cả mọi người đều có mặt, có thể làm chứng.”
Thôi Giảo hai mắt mù, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, sợ nhất bọn họ nói chuyện hàm hồ không rõ, vội nói: “Bệ hạ nói đúng, ca ca sao không nghe xem y muốn nói gì?”
Trần Trí không đợi Thôi Yên phản đối, liền nói: “Nguyện vọng của ta là…”
Cánh tay Thôi Yên ôm Trần Trí hơi căng thẳng.
“Thôi Yên lên ngôi làm đế, tái tạo thái bình thịnh thế!”
Từ phòng khách đi ra, hai người đều rất trầm mặc.
Hai cánh tay Trần Trí không biết để chỗ nào, do dự một chút, mới hỏi: “Phải ôm cổ sao?”
Thôi Yên liếc hắn một cái: “Ngươi có thể thử lại lần nữa.”
Trần Trí thấy hai người ra đại sảnh, ánh đèn không chiếu tới, liền đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy cổ hắn.
Thôi Yên nhạy cảm giật giật lỗ tai.
Trần Trí nhìn hiếu kỳ: “Lỗ tai ngươi biết nhúc nhích!”
Thôi Yên nói: “Vết thương lớn như vậy, không đau sao?”
Ôi giời, vết thương cỏn con như vậy!
Trần Trí méo xệch miệng: “Đau chết được. Ngàn vạn lần chớ nhắc tới, nói chuyện khác phân tán sự chú ý!”
Thôi Yên nói: “Lúc ra tay không cân nhắc đến sao?”
Trần Trí nói: “Ta thấy ngươi quan tâm con hổ kia như vậy…”
Thôi Yên nhìn y một cái: “Ngươi thật không biết dụng ý của ta?”
Trần Trí thở dài nói: “Thiên sư phải như thế nào mới chịu tin tưởng một tấm chân thành của ta?”
Thôi Yên từ nhỏ đến lớn, đã thấy muôn hình muôn vẻ người, ở đâu ra một tấm chân thành?
Hắn hỏi: “Ngươi thật lòng muốn ta lên ngôi làm vua?”
“Chân tâm chân ý, chân tâm chân ý! Ông trời ở trên cao, ta Trần… Ứng Khác lời hôm nay nói, nếu có chút gì giả tạo, ta chết không được tử tế, hài cốt không còn, hồn phi phách tán, luân lạc súc sanh đạo!”
“Hồn phi phách tán làm sao còn luân lạc súc sanh đạo?”
“Ta cũng đã thề độc, ngươi còn không tin ta?”
“Chắp hai tay lên trước ngực, thề độc thêm một lần nữa trước sau không mâu thuẫn.”
“…” Trần Trí không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đưa tay lần nữa để trước ngực, mười ngón tay xòe ra, ngón nào ngón nấy rõ ràng, “Ta Trần Ứng Khác thề với trời, là chân tâm thật ý hy vọng Thôi Yên lên ngôi làm đế, khai sáng thịnh thế, trường thọ trăm năm. Nếu như có nửa câu nói sạo, liền để ta bị chết thê thê thảm thảm, đời sau làm heo làm chó…”
“Biến thành yêu quái.” Thôi Yên đột nhiên tiếp một câu.
…
Chưa từng thấy người nào nhỏ mọn như vậy!
Oán thầm thì oán thầm, Trần Trí vẫn là tăng thêm một câu. Nhưng nói xong, lập tức nói: “Ta cho tới bây giờ không cho là yêu quái kém người một bậc.”
Thôi Yên cười nhạt: “Làm sao lại nghĩ vậy?”
Trần Trí bấm đốt ngón tay tính: “Ngươi suy nghĩ một chút, yêu quái tuổi thọ so với người phàm lâu hơn này?”
“Yêu quái đánh nhau so với người phàm có ưu thế hơn này?”
“Yêu quái có thể biến hình, có thể đẹp trai có thể dễ thương.”
“Yêu quái nói ra oai phong hơn so với người phàm.”
“Yêu quái…”
Thôi Yên không thể nhịn được nữa ngắt lời y: “Ngươi đối với yêu quái có gì hiểu lầm thì phải?”
Trần Trí kinh ngạc phát giác mình đang khuyên Thôi Yên “Làm yêu quái”, vội nói lại: “Nhưng là.. Chỉ sợ không làm được yêu quái, lại không làm được người phàm, còn ảnh hưởng thân thể, vậy thì mất nhiều hơn được.”
Nếu là lúc trước, Thôi Yên nhất định coi là châm chọc, nhưng vào giờ phút này, tâm tình lại rất bình tĩnh: “Vậy yêu quái có thể làm hoàng đế không?”
Vấn đề này chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung —— phía trước vực sâu, sau lưng địa ngục, nghĩ rõ ràng mới có thể trả lời.
Trần Trí liếm môi một cái, còn đang suy nghĩ nói thế nào, Thôi Yên đã lướt qua cái đề tài này:
“Chân ngươi không đau sao?”
“… Ai ôi ya ya! Đau quá đau quá, đau chết ta!”
Đại phu rất nhanh được mời tới, thấy vết thương của Trần Trí sợ hết hồn, nói thẳng vết thương sâu như vậy, chân sợ là phải phế, vừa băng bó vừa uống thuốc, còn nói Trần Trí sắc mặt hồng hào là hồi quang phản chiếu.
Thôi Yên sắc mặt khó coi, Trần Trí trực tiếp bị sắp xếp đến phòng khách ngủ lại.
Trước khi ngủ, Trần Trí nói: “Ta có thể phải ngủ rất lâu, không có chuyện đừng kêu ta rời giường.”
Thôi Yên suy nghĩ một chút nói; “Chỉ cần ngươi không phản bội ta, giấu chút thủ đoạn cũng không có gì.”
Trần Trí đã nhắm mắt lại lại mở một con mắt ra.
Thôi Yên nói: “Lúc nên mở một con mắt nhắm một con mắt, ta sẽ tự mở một con mắt nhắm một con mắt.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự
Chương 14: Nguyệt hạ chi mưu (4)
Chương 14: Nguyệt hạ chi mưu (4)