DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 5 - Chương 112

Nguyên Tam Tư từ từ đi tới.

“Bất ngờ sao?”

Thôi Bất Khứ nói thật: “Lúc mới nhìn thấy ngươi thì đúng là rất bất ngờ, bây giờ thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng cũng hợp tình hợp lý.”

Nguyên Tam Tư như có chút kinh ngạc: “Nói thế nào?”

Thôi Bất Khứ: “Bởi vì thời điểm ngươi xuất hiện quá mức trùng hợp. Gần như lúc ta trở lại Bác Lăng, ngươi vừa vặn cũng bị điều đến đảm nhiệm chức quận trưởng Bác Lăng, ta trở lại Thôi gia, tất nhiên phải xử lý án cũ năm xưa của Thôi thị, ngươi mới đảm nhiệm chức quận trưởng, lại còn dùng thân phận sư huynh của Dư thị, tất nhiên có thể làm ta buông lỏng phòng bị, tin tưởng kết quả điều tra của mình lúc trước. Thân thế của ngươi cũng không khó tra, ngươi cũng biết Tả Nguyệt cục nhất định có thể tra được, từ đó hỏi ngươi địa điểm bí tàng, nhưng nếu ngươi chủ động đưa tới cửa, tất cả những điều này chẳng phải quá đột ngột rồi sao, ta cũng sẽ không dễ dàng sinh nghi.”

Nguyên Tam Tư: “Ta nghe nói Thôi tôn sứ xưa nay lòng cứng như sắt, nhưng lúc ngươi đối mặt với bạn cũ của thân mẫu đã qua đời, cuối cùng vẫn là mềm lòng.”

Thôi Bất Khứ lãnh đạm nói: “Không cần khiêm tốn, không phải là ta mềm lòng, là ngươi cao minh.”

Nguyên Tam Tư thấy hắn còn chắp tay đáp lễ, không khỏi cười ha ha một tiếng: “Thôi tôn sứ quả nhiên là một diệu nhân!”

Người là dao thớt, ta là thịt cá, Thôi Bất Khứ không có võ công, lại đang trên địa bàn của người khác, không có chút lực phản kháng nào, dường như Nguyên Tam Tư còn giữ mấy tình nghĩa với hắn, chưa từng động thủ, giọng nói cũng cũng không tệ lắm.

Chẳng qua bên trong trận pháp sau lưng Thôi Bất Khứ vẫn âm u, Phượng Tiêu và hai tên Tả Nguyệt Vệ vẫn không thấy bóng dáng.

Thôi Bất Khứ hỏi: “Như vậy, thân thế của ngươi cũng là giả?”

Nguyên Tam Tư lắc đầu: “Thật. Ta đúng là sư huynh của mẹ ngươi, cũng chịu ơn Dư gia, được ông ngoại ngươi giữ lại nuôi ở Dư gia mấy năm, hết lòng dạy dỗ, năm đó ta rời khỏi Dư gia, nguyên nhân chính là thân thế khó khăn, trăm cảm xúc lẫn lộn đồng thời xuất hiện nên muốn tìm đường ra, không muốn đi theo con đường mà ông ngoại ngươi quyết định, làm ruộng lấy vợ, cứ như vậy qua một đời, mặc dù có thẹn với Dư thị nhưng ta vẫn phải đi.”

Nhớ lại chuyện cũ, hắn có chút than thở: “Ta chu du tứ hải, lại có chút kỳ ngộ, từ đây liền đi sang một con đường hoàn toàn khác, nếu còn ở lại Dư gia, chỉ sợ cuộc đời này tầm thường không có tiến thủ, vĩnh viễn không có ngày nổi danh.”

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Vân Hải Thập Tam Lâu cho ngươi rất nhiều đất dụng võ sao?”

Nguyên Tam Tư cười nói: “Hiền chất, ngươi sai rồi, năm đó còn không có Vân Hải Thập Tam Lâu, hơn nữa Thập Tam Lâu cũng không có gì không tốt, y có thể cho ngươi tất cả thứ ngươi muốn.”

Thôi Bất Khứ: “Ta muốn ngươi chết, ngươi có thể chết sao?”

Nguyên Tam Tư khoát khoát tay: “Ngươi là nhân tài khó được, sẽ không giống như những phàm phu tục tử khác, lãng phí thời gian trên việc tranh luận miệng lưỡi vô vị này, ta biết bây giờ trong lòng ngươi còn có nhiều nghi vẫn, có lẽ sau khi lấy được đáp án, nói không chừng ngươi sẽ thay đổi chủ ý.”

Thôi Bất Khứ: “Vậy ta sẽ chờ ngươi lưỡi mọc hoa sen.”

Trong giọng nói của Nguyên Tam Tư với hắn có mang theo nụ cười giễu cợt, hắn ta đứng trong ánh nến nhìn Thôi Bất Khứ trong bóng tối, giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện.

Đứa bé này tay không tấc sắt, nhưng há miệng còn sắc bén hơn kiếm nhanh nhất thiên hạ, nhưng dù sao vẫn là miệng.

So với Nguyên Tam Tư mà nói, trước mặt người tay cầm đao, Thôi Bất Khứ giống như một đứa trẻ, cho dù có muôn vàn kế sách thì cũng không có cách nào dùng được.

Huống chi, Nguyên Tam Tư cũng không phải là kẻ chỉ biết nói mồm.

Nếu hắn chỉ là bên ngoài vàng ngọc, năm đó cũng sẽ không lấy được sự coi trọng của Dư gia, lấy được một nữ tử băng tuyết thông minh như Dư thị, cũng sẽ không ngầm cho phép hôn sự thanh mai trúc mã này.

Chỉ tiếc, Dư thị không thể ngờ được dã tâm của Nguyên Tam Tư.

Ánh mắt của Nguyên Tam Tư, từ đầu đến cuối không chỉ ở trên một mẫu ba phân đất Bác Lăng.

“Thật ra thì,” Nguyên Tam Tư nói, “Bản lĩnh của Vân Hải Thập Tam Lâu vượt xa hơn ngươi tưởng tượng, không nói đến việc khác, ngươi có ngờ được lúc chúng ta ở Kinh thành đã gặp mặt một lần không?”

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ động một cái, hắn nhìn Nguyên Tam Tư đứng ngược sáng.

Đối phương nâng cổ tay lên, làm một động tác kiếm.

Lấy trí nhớ của Thôi Bất Khứ, cho dù vừa rồi không nhận ra, nhưng trước mắt thấy động tác này, cũng đều nhớ ra rồi.

“Tiệc ngàn đèn đêm Đoan ngọ, ở Thanh Lệ Viên của Lạc Bình công chúa, vụ ám sát mưu nghịch chôn thuốc nổ kia không thành.” Hắn gằn từng chữ một.

Nguyên Tam Tư cười một tiếng: “Không sai, bạch y nhân ngay đêm đó ẩn núp dưới xe ngựa, giao thủ cùng Phượng Tiêu, chính là ta. Ngươi không phát hiện lúc ấy ta cố ý hạ thủ lưu tình với ngươi sao? Nếu không lấy võ công của ta, sao có thể thất thủ?”

Nói như vậy, sau khi Nguyên Tam Tư rời khỏi Dư gia, quả nhiên có kỳ ngộ mà người thường khó đạt được.

Bởi vì trận giao thủ đêm đó cho thấy người này có võ công cao, không ở dưới Phượng Tiêu mà còn hơn Phật Nhĩ một nước.

Như vậy rất nhiều chuyện cũng đã nói xuôi được rồi.

Nguyên Tam Tư tuy có võ công trong người, nhưng trên mặt vẫn theo quy củ như cũ, từng bước một đi lên làm quan viên triều đình, Nguyên thị là họ lớn phương bắc, sau khi tiền Ngụy bị diệt, những người này ở tân triều làm quan vốn không ít, Nguyên Tam Tư chỉ là một trong số đó — trong mấy năm này vương triều thay đổi thường xuyên, Hoàng đế cũng sẽ không bởi vì tổ tiên một gia tộc từng làm Hoàng đế mà không chịu bổ nhiệm.

Dựa theo quy củ, lúc bị điều đi nhận chức, Thiên tử có thể gọi về kinh báo cáo công việc, hắn ta ở Bác Lăng làm quận trưởng, vừa vặn có một cơ hội như vậy, ngoài sáng vì công việc mà vào kinh thành, trên thực tế thì liên lạc với nghịch đảng, lấy thân phận của hắn, lấy được một tấm thiệp mời đi Thanh Lệ Viên không phải việc khó, cho nên cũng không có ai chú ý tới trong yến hội có vị khách nhân vô cớ rời chỗ, lại mai phục ở dưới xe ngựa.

Một quần hùng kiêu ngạo đứng trên đỉnh giang hồ, vừa có thân phận cao lại là cao thủ tuyệt đỉnh, đúng là không thể để ý đến Dư gia bình thường, cũng không có khả năng trở về Dư gia.

Đêm đó lưu tình trong miệng Nguyên Tam Tư thật ra cũng là một đòn ra oai phủ đầu.

Hắn vạch trần vào lúc này, không chỉ để nói cho Thôi Bất Khứ mình hoàn toàn có năng lực giết hắn, càng đang muốn ám chỉ sức mạnh lớn của Vân Hải Thập Tam Lâu.

Vốn tưởng rằng loạn đảng bị Tả Nguyệt cục quét sạch, nếu có thể tùy ý ra vào Thanh Lệ Viên, xuống tay với cả vườn người, đương nhiên cũng có thể làm ra nhiều chuyện hơn.

Thôi Bất Khứ chậm rãi nói: “Từ lúc triều Ngụy sụp đổ hoàn toàn đã rất lâu rồi, đương kim hoàng đế cũng không phải là người năm đó diệt Ngụy, ngươi trả thù hắn thì có ích lợi gì?”

“Ta không phải vì trả thù.” Nguyên Tam Tư lắc đầu, “Hiền chất, ngươi cũng đánh giá ta quá thấp rồi, Vân Hải Thập Tam Lâu, lấy thiên hạ làm bàn cờ, chúng sinh làm con cờ, nếu ngươi gia nhập, tự nhiên có thể biết nhiều hơn.”

Thôi Bất Khứ nhếch khóe miệng: “Không phải vẫn vì mưu triều soán vị sao, cần gì phải nói cao thượng như vậy? Năng lực thuyết phục của ngươi như thế, quả thực không thể thuyết phục người ta đâu, theo ta thấy, miệng lưỡi của Lâu chủ các ngươi ít nhất phải lợi hại hơn ngươi, không bằng gọi y đi ra, có lẽ ta sẽ còn cân nhắc một hai.”

Nguyên Tam Tư cười nói: “Cần gì phải để Đại tiên sinh ra tay? Có một vị khách quý, các ngươi lâu rồi không gặp, hắn cũng rất nhớ ngươi, ta liền mời hắn đi ra, để cho các ngươi ôn chuyện một chút, mời.”

Hắn đưa tay chỉ vào hướng nội thất trong ánh nến, tỏ ý Thôi Bất Khứ đi sang.

Thôi Bất Khứ: “Ta có ba vị bằng hữu vẫn còn ở trong trận, nếu ngươi muốn lấy lợi dụ dỗ, có nên thả họ ra trước không?”

Nguyên Tam Tư lại nói: “Không cần luống cuống, bọn họ cũng bình an vô sự, ngươi đợi một lát là có thể gặp được.”

Ý ám chỉ Phượng Tiêu cũng bị khống chế.

Thôi Bất Khứ hơi cau mày.

Lần đầu tiên hắn dâng lên một cảm giác khó mà nắm bắt trong tay.

Thậm chí hắn còn có một loại dự cảm, ở trong căn phòng nhỏ trước mặt này, có lẽ hắn sẽ thấy được một thứ không muốn thấy.

Thôi Bất Khứ đứng dậy, thả cây gậy trúc trong tay ra.

Hắn đi rất ổn định.

Đã có ánh sáng nhạt, không nữa cần dựa vào gậy trúc nữa.

Một bước, một bước.

Rất nhanh hắn đã đi tới trước mặt Nguyên Tam Tư, cũng trông thấy tình hình bên trong phòng nhỏ.

Sáng ngời sạch sẽ, tường khảm dạ minh châu hơi sáng lên, cũng không phải là ánh nến như mới nghĩ.

Một người ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đưa lưng về phía hắn.

Quả nhiên bóng lưng kia vô cùng quen thuộc.

Quen thuộc đến mức Thôi Bất Khứ không duy trì được vẻ mặt lạnh nhạt nữa, ngay cả ánh mắt cũng hiện ra vẻ khiếp sợ.

Nguyên Tam Tư khẽ mỉm cười, tựa như đã sớm ngờ tới phản ứng của hắn.

Đối phương đúng lúc quay đầu lại.

Tóc sương tuyết, y phục cả người giặt đến mức có chút trắng bệch, mặt mũi loáng thoáng có thể nhìn ra vẻ anh tuấn ngày trước.

Hắn cười thân thiết như vậy, thậm chí còn quen thuộc đưa tay gọi Thôi Bất Khứ.

“Tại sao ngươi lại dày vò mình thành như vậy, sắc mặt kém không ít.” Đúng như trưởng bối trong nhà đối với con em rời nhà đã lâu, giọng đầy ắp vẻ quan tâm, lại hơi có vẻ trách cứ.

Nhưng Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy huyết dịch cả người đều đã đông thành băng sương ở kia trong nháy mắt kia.

Hắn đứng bất động, hồi lâu không nói.

Đối phương cũng không thúc giục, ngược lại rất có kiên nhẫn đợi hắn phản ứng.

Qua một lúc lâu, Thôi Bất Khứ ngồi xuống bồ đoàn trước mặt đối phương, đi thẳng vào vấn đề: “Ta không ngờ lại là ngươi, tiên sinh.”

Phạm Vân ôn hòa hiền hậu cười: “Nếu ngươi có thể sớm nghĩ đến, sao ta có thể chịu được ngươi gọi một tiếng tiên sinh?”

Thôi Bất Khứ: “Ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, ngươi trời sinh tính tình không câu nệ, nhàn vân dã hạc, ngay cả Lưu Ly cung mời chào, ngươi cũng chỉ chịu làm khách khanh, tới lui tự do.”

Phạm Vân: “Không sai, ta đã từng nói như vậy.”

Thôi Bất Khứ: “Ngươi còn nói, ngươi là hậu thế của danh tướng Phạm Sư, ước nguyện trọn đời là làm được tổ huấn của Phạm thị, tìm một minh quân vì thiên hạ, tìm thịnh thế thái bình.”

Phạm Vân cười nói: “Không sai, ta cũng nói như vậy, hơn nữa đúng là làm như vậy.”

Thôi Bất Khứ trực tiếp cười nhạt: “Ta không nhìn ra một kẻ ẩn núp trong chỗ tối, bè lũ xu nịnh Vân Hải Thập Tam Lâu, có gì tốt hơn Dương Kiên!”

“Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn có tính tình này, vẫn sắc bén như thế. Nhưng đao có hai lưỡi, quá sắc bén có lúc sẽ làm tổn thương người, cũng sẽ làm thương mình.” Phạm Vân lắc đầu một cái.

Thôi Bất Khứ sau khiếp sợ lúc đầu, sắc mặt rất nhanh đã quay về gợn sóng không sợ hãi, tuy là Phạm Vân, nhất thời cũng không nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì.

“Khó trách ta tiến vào chỗ bí tàng, cảm thấy khắp nơi đều rất quen thuộc, Bắc Đẩu song toàn trận kia lại là trận pháp ngươi tự mình truyền thụ cho. Ban đầu ngươi còn nói với ta, người trong thiên hạ có thể giải được trận pháp này lác đác không có mấy, mà có thể bình yên rời đi, đã ít lại càng ít. Cho nên tất cả những điều này đều là một ván cờ?”

Phạm Vân: “Không, bí tàng là thật, trong này vốn cũng là đường lui mà Ngụy đế chuẩn bị cho hậu nhân, chẳng qua đồ vật bên trong đã sớm bị chúng ta dời đi hết.”

Thôi Bất Khứ liếc Nguyên Tam Tư một cái, cười như không cười: “Quyên ra toàn bộ tài sản vì nghiệp lớn tạo phản, còn cam tâm làm chó săn ẩn núp trại địch, làm quan viên nhiều năm như vậy, Nguyên thế bá quả nhiên là người làm việc lớn.”

Da mặt Nguyên Tam Tư có độ dày tương đối, còn lịch sự nói: “Đa tạ hiền chất khen ngợi.”

Ai không biết, còn tưởng ba người ngồi đối diện nhau đang bình thơ luận văn, vui vẻ hòa thuận.

Đọc truyện chữ Full