Cái tên Dư Mạt này giống như một quyển sách bị đóng bụi nhiều năm, đột nhiên rơi khỏi giá sách, mở ra trước mặt Thôi Lâm.
Bất ngờ không kịp đề phòng, không có chuẩn bị chút nào.
Những trí nhớ kia là cấm kỵ, là nỗi sỉ nhục, không chỉ là sỉ nhục của hắn, mà còn là sỉ nhục của cả Thôi gia.
Đó là sai lầm năm tháng thiêu niên vô cùng lông bông phạm phải, là bóng mờ mà cả đời hắn không bao giờ muốn nhớ lại.
Đỉnh đầu ầm ầm vang lớn!
Cả người hắn chấn động một cái, không khỏi ngẩng đầu lên.
Bầu trời bên ngoài mái hiên bỗng nhiên sáng như ban ngày, lại vội vàng u ám hẳn đi.
Bầu trời chạng vạng đang quang đãng, chẳng biết từ lúc nào mây đen đã bay đến, hoàn toàn che lấp đi ánh trăng vừa ló ra.
Trời đất u ám, mưa gió sắp tới.
Trong đầu Thôi Lâm loạn tùng phèo, lúc thì là khuôn mặt mơ hồ của Dư Mạt, lúc lại là gương mặt kia của Thôi Bất Khứ, có cũng tựa như nhau, lẫn lộn không rõ.
“Tam Lang, Tam Lang!” Tỳ nữ ở bên cạnh không biết kêu bao nhiêu tiếng, cuối cùng mới nhìn thấy Thôi Lâm mở một đôi mắt hoang mang nhìn về phía mình.
Bạch Ngọc bị dọa sợ, nàng không biết mình vì sao chỉ là đổi một cái tên, lại rước lấy phản ứng lớn như thế của Thôi Lâm.
Gió thổi tới còn lạnh hơn so với thường ngày, đẩy Thôi Lâm lùi về phía sau hai bước.
“Sắc mặt ngài thật khó nhìn, có phải mời đại phu không, hay là nô tỳ đi mời chủ mẫu tới nhé?”
Bạch Ngọc làm Thôi Lâm chợt giật mình tỉnh lại.
“Đúng, phải nói cho phụ thân, phải lập tức nói cho ông ấy!” Thôi Lâm đẩy tỳ nữ ra, lảo đảo chạy đi.
Tí tách tí tách, gió đêm mang đến một trận mưa phùn.
Nhưng Thôi Lâm hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Bước chân càng lúc càng nhanh, hắn chạy như điên trong đêm tối, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi.
…
Thôi Bất Khứ cũng không cảm thấy lạnh.
Dưới chân hắn là một sườn núi nhỏ bên ngoài thành của huyện An Bình.
Trước mặt hắn, chính là một mộ phần lẻ loi.
Cách ngôi mộ này không xa là một nghĩa trang, nơi đó mới là đất dành cho Thôi thị yê n nghỉ.
Phượng Tiêu nhìn tấm bia trước mộ phần.
Dư thị mộ.
Không có tiền tố, không có ký tên.
Người bên ngoài đi qua nhìn thấy chữ khắc trên cái bia này đều có thể đoán được đây là ngôi mộ của một nữ nhân, còn chẳng ai biết được việc ngày trước nàng đã lập gia đình chưa, có chuyện gì xảy ra, người lập bia là ai, càng không thể đoán ra nàng có liên quan gì với Thôi thị.
“Đây nhất định là một câu chuyện rất dài.” Phượng Tiêu nói.
Y đã từng nghe không biết bao nhiêu câu chuyện.
Mỗi một người có danh tiếng trên giang hồ nhất định sẽ có một câu chuyện cũ tang thương, quá khứ huy hoàng hoặc phức tạp của mình, nhưng Phượng Tiêu là ngoại lệ, đến bây giờ y vẫn luôn thuận buồn xuôi gió, là con cưng của trời, y không thích nghe chuyện của người khác, bởi vì có nghe nhiều chuyện của người khác đi nữa thì đó vẫn là chuyện của người khác, đồng tình cũng được mà tức giận cũng thế, đều là thứ dư thừa vô dụng.
Mà bây giờ, y lại rất muốn nghe câu chuyện về Dư thị một chút.
Bởi vì câu chuyện này có liên quan đến Thôi Bất Khứ.
“Có lẽ là ba mươi năm trước, hoặc có thể là sớm hơn, ở huyện này có một hộ gia đình làm canh độc(*), dưới gối không có con, chỉ có một nữ, người ta gọi là Mạt nương. Lúc ta nhớ được chuyện thì nàng đã mất rồi, dựa vào bức họa người khác vẽ nàng, chắc hẳn là một mỹ nhân.”
(*) Canh độc: Vừa làm ruộng vừa dạy học.
Ngày dần tối.
Ánh sáng duy nhất chính là cái đèn lồng bị Phương Tiêu đặt xuống đất trước mộ.
Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên đường nét khuôn mặt hai người, âm u trong mưa phùn.
Như ánh sáng lúc này, từ từ nhớ lại.
Dư Mạt không chỉ là một mỹ nhân, còn có đức hạnh phù hợp với hình tượng mỹ nhân trong lòng rất nhiều người, ví dụ như huệ chất lan tâm(*), mang châu cầm ngọc.
(*)Huệ chất lan tâm: Có khí chất như hoa huệ, tấm lòng như hoa lan.
Dư phụ là danh sĩ bản xứ, dù chưa làm quan nhưng có không ít tập thơ tập văn dưới ngòi bút, rất nhiều người nghe danh tới bái làm môn hạ của ông, nhưng chỉ có một người họ Nguyên tên Tỉnh là được Dư phụ thu làm đệ tử, là sư huynh mai trúc mã của Dư Mạt.
Mắt thấy con gái duyên dáng yêu kiều, Dư phụ vốn có lòng kết hợp hôn sự của con gái và đệ tử, nhưng Nguyên Tỉnh lại muốn ra ngoài du học, chuyến đi này cũng không trở lại nữa.
Một ngày Dư Mạt về ngoại thăm người thân, trên đường về nhà chợt gặp mưa như thác đổ, nước sông chảy xiết dâng lên, Dư Mạt và tỳ nữ lạc mất người nhà, đứng ở bờ sông khóc lóc, vừa vặn gặp một người Thôi gia đi du ngoạn, đối phương thấy giai nhân không thể qua sông, liền xung phong nhận việc, qua lại hai chuyến, cõng Dư Mạt cùng tỳ nữ của nàng qua sông, Dư Mạt rất cảm kích, sau chuyện này hỏi tên họ đối phương, muốn ngày sau mời trưởng bối trong nhà ra mặt cảm ơn, đối phương tự xưng Thôi Hành, là con cháu của Bác Lăng Thôi gia, đứng hàng thứ hai.
Nghe đến đây, Phượng Tiêu hỏi: “Giả?”
Thôi Bất Khứ chậm rãi gật đầu: “Giả, đối phương là Thôi Tam, bởi vì thiếu niên bướng bỉnh, trốn học đi ra ngoài du ngoạn, sợ về nhà bị trưởng bối trách cứ, liền nói dối thành danh tiếng của Nhị ca.”
Sau đó, Dư gia phái người đến Thôi gia cám ơn, vừa vặn Thôi Nhị đến tuổi kết hôn, Thôi gia đang tìm vợ cho Thôi Nhị, trùng hợp là dung mạo Dư thị xinh đẹp, hai nhà kết hôn, thuận lý thành chương.
Không có chuyện Dư thị qua sông kia, cuộc hôn nhân này, nhiều nhất cũng chỉ là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, có chuyện kia rồi thì càng là thêm gấm thêm hoa, kim ngọc lương duyên, ông trời tác hợp.
Phượng Tiêu yên lặng chốc lát: “Cho nên, đây thật ra là một bi kịch trời xui đất khiến?”
Thôi Bất Khứ cười: “Không, tuy có hiểu lầm, nhưng không phải là bi kịch. Sau khi Dư thị vào cửa, cũng biết người ngày đó cõng nàng qua sông thật ra là Thôi Tam Lang, thế nhưng ngày đó mới có duyên gặp một lần, quả thực cũng chưa nói tới việc nhìn thấy đã mến gì cả. Dư thị và Thôi Nhị Lang rất hợp nhau, cảm tình hòa hợp, hai người ngắm tuyết ngâm thơ, xem hoa luận suối, đặt chân lên vùng ngoại ô sơn dã, rất nhanh đã trở thành một đôi vợ chồng người người khen ngợi.”
…
Trận mưa này có vẻ sẽ không thể tạnh nhanh được.
Thôi Lâm cũng chẳng thèm che ô, chạy như điên trong làn mưa.
Tia chớp vạch qua chân trời, chiếu sáng khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn cả bầu trời.
Bên trong khách sảnh của Thôi trạch đang đầy đèn đuốc sáng trưng.
Thôi Vịnh đang lộ ra vẻ mặt vui sướng khác hẳn lúc quở trách vợ chồng Thôi Lâm.
Bởi vì đứa con hăng hái nhất Thôi gia, Thôi Bội đã trở lại.
“Ngươi còn chịu về nhà à, còn nhớ đến một nhà này sao?!” Tuy hạ giọng trách mắng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trên mặt Thôi Vịnh chẳng có chút không vui nào cả.
Thôi Bội cũng cười ha hả đáp lại: “Con vốn định xuôi nam thăm bạn cũ, đi ngang qua gần Bác Lăng, nghe nói Thôi gia muốn mở hội văn về hoa lựu, không phải đã về rồi sao?”
Thôi Vịnh trợn mắt: “Nếu không có hội văn thì ngươi không về thật đấy à?”
“Sao có thể chứ!” Thôi Bội cười ha ha một tiếng, “Cha mẹ vẫn còn, con cái đầy đủ, sao con có thể không về?”
Đối mặt với đứa con yêu quý, Thôi Vịnh vui vẻ một lúc, nụ cười lại dần nhạt đi: “Sau khi Viên thị bị bệnh qua đời, ngươi không muốn tái giá nữa, nói muốn du ngoạn tam xuyên ngũ nhạc(*), nhưng ta biết, thật ra ngươi không muốn trở về cái nhà này.”
(*) Tam xuyên ngũ nhạc: Ba con sông và năm ngọn núi lớn của TQ.
Thôi Bội: “A cha…”
Thôi Vịnh khoát khoát tay: “Không cần nhiều lời, trở lại là chuyện tốt, ngươi ở hơn ba tháng rồi hẵng đi nhé?”
Thôi Tứ nhìn phụ thân râu tóc bạc phơ mặt mũi già nua, nhất thời không từ chối.
Tiếng bước châ ngoài cửa bỗng nhiên tới.
Bóng người hấp tấp của Thôi Lâm đập vào mắt hai người.
Hắn cả người ướt nhẹp thở hổn hển, tóc dính trên mặt, chật vật không thể tả nổi.
Không đợi Thôi Vịnh trầm mặt xuống, Thôi Lâm đã hoang mang nói: “Hắn không chết! Hắn đã trở lại rồi!”
“Tam Lang!” Thôi Vịnh quát lên, “Ngươi lại nổi điên cái gì! Không thấy Tứ đệ ngươi trở về sao?!”
Thôi Lâm giống như không nghe thấy, vẫn nói: “Hắn, tên Phượng Tiêu kia! Ngài có biết hắn vừa sửa tên lại cho Bạch Ngọc là gì không? Là Dư Mạt! Dư thị! Ngài còn nhớ nàng không!”
Hai người đang ngồi đột nhiên biến sắc.
Thôi Vịnh thậm chí còn thất thố hiếm thấy, vịn bàn muốn đứng lên, chân bỗng mềm nhũn, ngồi phịch xuống.
“Có phải ngươi nghe nhầm không!” Ông ta nghiêm nghị chất vấn Thôi Lâm.
Thôi Lâm liều mạng lắc đầu: “Không có, ta hỏi Bạch Ngọc nhiều lần, nàng nói tên họ Phượng kia, còn đặc biệt dạy nàng hai chữ kia là Dư trong dư thừa, Mạt trong hoa mạt!”
Thôi Vịnh yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên nhìn về Thôi Bội: “Năm đó là ngươi trở lại nói hắn chết rồi.”
Thôi Bội cười khổ: “Ngày đó ta đi đến chỗ Tôn đại phu, là muốn Tôn đại phu gắng sức cứu hắn, nhưng lúc ta đi qua, Tôn đại phu nói, đứa bé kia đã không cứu được nữa, đã tắt thở, trước khi chết nó cầu xin ông ấy, nói mình vốn không được Thôi gia thừa nhận, chết cũng là tùy ý hạ táng, không thể nào vào mộ tổ tiên, đừng để nó bị chôn tùy tiện ở bên ngoài, không có vướng bận gì, Tôn đại phu mềm lòng đáp ứng, chính mắt ta còn thấy mộ của đứa bé kia, ngay cả bia mộ cũng là chính tay ta khắc.”
Thôi Lâm gấp đến độ cắt đứt lời: “Nhưng ngoại trừ hắn thì còn ai biết đến Dư Mạt nữa! Dư gia ba đời đơn truyền, đến thời của Dư thị cũng chỉ có một nữ, Phượng Tiêu nhất định là tên giả!”
“Ngươi hoảng cái gì!” Thôi Vịnh giận dữ, “Cho dù hắn còn sống, đó cũng là con trai ruột của ngươi, ngươi sợ hắn trở lại tìm ngươi trả thù sao!”
Nhất thời sắc mặt Thôi Lâm trắng bệch, đứng ngơ ngác, cũng không nói ra được một câu nào.
Thôi Vịnh ho một hơi, miễn cưỡng ổn định tinh thần.
“Hắn họ Phượng, Dư gia không có thân thích họ Phượng, Bác Lăng cũng không có họ Phượng, nhưng năm đó Dư thị có một người sư huynh, có phải là hắn ta hay không?”
Ông ta nhìn về phía Thôi Bội, tựa như muốn một câu trả lời.
Thôi Bội nhìn phụ thân ngày thường quả quyết, lần đầu tiên sinh ra cảm giác đối phương cũng già rồi, không khỏi ngầm thở dài, nói ra câu trả lời Thôi Vịnh không muốn nghe nhất.
“Ta chưa từng thấy người tuổi trẻ kia, nếu như hắn là đứa bé năm đó, tướng mạo nhất định sẽ có chút giống Tam Lang, hoặc Dư thị chứ?”
Thôi Vịnh nhếch môi, hồi lâu không lên tiếng.
Sắc mặt Thôi Lâm càng trắng hơn.
Thôi Bội sáng tỏ: “Như vậy nói, hắn đúng là…? Tên họ có làm giả, không phải thật. Mặc kệ hắn còn sống hay không, nếu biết Dư Mạt, lại cố ý tiết lộ cho Tam ca, tất nhiên cũng biết chuyện năm đó, phụ thân, mời người ta về đi.”
Hắn thở dài: “Bất kể là nói lời xin lỗi hay nhận sai, hoặc thỉnh tội, dù sao cũng phải nói cho rõ.”
“Cha…” Thôi Lâm yếu ớt nói, “Ta không muốn gặp hắn, ta thật sự không muốn gặp hắn!”
Chòm râu rung rung hồi lâu, Thôi Vịnh rốt cuộc mở miệng: “Tứ Lang, ngươi lập tức gọi anh cả ngươi qua đây, còn nữa, phái người đi ra ngoài tìm hai người kia, nhất định phải đưa bọn họ về!”
…
Mưa phùn kéo dài rơi xuống trên mộ đá, nhuộm ướt bia mộ giản dị đơn sơ, tựa như chủ cả đời không đổ lệ.
Chẳng biết lúc nào, đèn lồng đã bị nước mưa dập tắt.
Đêm không trăng không sao, tuy đã vào hạ nhưng cũng có chút rùng mình.
Lúc bọn họ đi ra không mang ô, Thôi Bất Khứ cũng không có ý định trở về, mặc kệ tóc và vai dính nước mưa.
Nếu đã mở đầu câu chuyện, dù sao cũng phải kể xong.
Một câu chuyện nửa đầu ngọt ngào, nửa đời sau thê lương.
Thôi Bất Khứ: “Ngày vui ngắn ngủi, Thôi Lang thỉnh thoảng cảm phong hàn, mắc bệnh không dậy nổi, rất nhanh đã qua đời, để lại Dư thị không con thủ tiết. Thôi gia cũng không yêu cầu nàng thủ tiết vì Thôi Lang, Dư gia cũng đau lòng con gái, muốn đón Dư thị trở về tái giá, nhưng Dư thị không muốn, nàng và Thôi lang là kiêm điệp(*) tình thâm, thà giữ cả đời vì hắn cũng không muốn gặp người tốt hơn. Nhưng ngay lúc người người đang ca ngợi hai vợ chồng họ Thôi tương hòa, lại có người dòm ngó tất cả, âm thầm ghen tị bất bình.”
(*)Kiêm điệp: một loài chim mà con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ý chỉ tình cảm vợ chồng sâu đậm.
Phượng Tiêu thông minh cỡ nào, một chút liền có thể đoán ra: “Thôi Tam Lang, Thôi Lâm.”
Thôi Bất Khứ: “Không sai.”
Thôi Lâm từ ngày đó đã bị hấp dẫn bởi vẻ xinh đẹp tài tình của Dư thị, hắn căm hận ban đầu mình nói ra tên của Nhị ca, nếu không tất cả hạnh phúc sau đó, còn có Dư thị này đều thuộc về hắn. Sau đó hắn cũng cưới thê, nhưng tính tình vợ chồng không hợp nhau, chuyện này càng khiến hắn uất ức trong lòng, nhìn thấy Nhị ca Nhị tẩu ân ái có thừa, lại vô cùng khó chịu.
Nhưng đó dù sao cũng là chuyện đã qua, coi như khó chịu hơn nữa, Dư thị cũng không thuộc về hắn.
Ai ngờ Nhị ca còn trẻ đã mất, bỏ lại một mình Dư thị, Dư thị tự nguyện thủ tiết, trong một năm đều ở trong biệt trang của Thôi gia mà hai vợ chồng vẫn ở, viết thơ vẽ tranh để tưởng nhớ vong phu.
Thôi Tam càng ngày càng không cam lòng, cuối cùng có một ngày thừa dịp say rượu, lặng lẽ đi đến biệt trang, mượn cỡ gọi Dư thị ra rồi vấy bẩn nàng.
Hắn nghĩ rất hay, Dư thị cũng không muốn tái giá, sắp xếp ở trong trang, sau này cũng có thể thường xuyên đến đó, lại nói ban đầu người biết Dư thị đầu tiên chính là hắn, ngược lại là Thôi Nhị đoạt mất nữ nhân vốn thuộc về hắn.
Phượng Tiêu nhíu mày: “Nếu Thôi Tam đã thích Dư thị như vậy, sao năm đó lúc hai nhà bàn việc hôn nhân hắn lại không ra mặt phản đối?”
Thôi Bất Khứ nhếch mép: “Bởi vì lúc đó Thôi gia đã tìm cho hắn một mối hôn sự tốt hơn, đối phương là trưởng nữ của Phạm Dương Lư thị, dòng dõi cao hơn Dư gia, sẽ càng khiến Thôi Tam rạng rỡ, chỉ cần sai một ý nghĩ đã khiến cho hắn hối hận cả đời.”
Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Thật ra cũng như ta đoán.”
Dư thị xưa nay ôn nhu, một đêm kia liều mạng giãy giụa, sau chuyện này cũng không chịu để Thôi Tam độc chiếm, thậm chí cương quyết đoạn tuyệt, trực tiếp nói việc này ra trước mặt Thôi Vịnh.
Thôi Vịnh kinh hãi, lúc này liền gọi Thôi Tam đối chất, đánh hắn gần chết, nếu không phải phu nhân khổ sở cầu xin, thiếu chút nữa đã đuổi Thôi Tam ra khỏi nhà.
Nhưng chuyện này, dù sao cũng là chuyện xấu, nếu như truyền rao ra ngoài, không những danh tiếng trăm năm của Thôi gia khó giữ được, ngay cả Dư thị cũng bị người đời chỉ trích, đến lúc đó cho dù Dư thị không muốn cũng phải rời khỏi Thôi gia, cứ như vậy nàng đã không còn là quả phụ của Nhị Lang nữa.
Vì trăm năm sau còn có thể làm một đôi vợ chồng dưới hoàng tuyền với Thôi Nhị, Dư thị nói với Thôi Vịnh, nàng nguyện ý nhịn chuyện này đi, coi như chưa từng xảy ra, nhưng đời này của nàng cũng không muốn gặp lại Thôi Tam nữa.
Thôi Vịnh đồng ý, ông ta đồng ý cho Dư thị từ nay về sau luôn sống ở biệt trang, lại phái người hầu canh phòng, không để người xấu có cơ hội tới gần nữa, mà Thôi Tam cũng bị giữ trong nhà Thôi gia, không cho phép bước ra ngoài nửa bước, cũng giống như giam lỏng.
Nhưng sau một đêm kia, Dư thị phát hiện mình lại châu thai ám kết, mang thai có bầu.
Đứa trẻ là của ai, không nói cũng hiểu.
Phượng Tiêu: “Đứa bé kia chính là ngươi?”
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng: “Là ta.”
Hắn bình tĩnh gần như dửng dưng, giống như đang nói đến câu chuyện của người khác.
Mưa rơi vào đỉnh đầu, bả vai hắn, lạnh như băng lạnh, ngay cả tim cũng lạnh.
Trong trời đất này, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Chỉ có tiếng than thở bên người là vô cùng rõ ràng.
Nhưng, Phượng phủ chủ từ trước đến giờ phong lưu phóng khoáng, chưa bao giờ để bất kỳ việc vớ vẩn gì ở trong lòng, sao có thể phát ra tiếng than thở như vậy?
Thôi Bất Khứ cười một tiếng, nhất định là mình nghe lầm.
“Ta còn có rất nhiều nghi vấn.” Phượng Tiêu cũng không phe phẩy cây quạt của y nữa, quạt ở trong mưa gió, không thể nghi ngờ là rất ngu.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Ta biết, bởi vì câu chuyện này vẫn còn chưa xong.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 4 - Chương 100
Quyển 4 - Chương 100