Hạng người giống như Đoạn Tê Hộc, mặc dù bây giờ hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng khẳng định cũng đã sớm nghĩ tới lúc mình sẽ gặp bất trắc, thỏ không có ba hang, hắn mà không có một mật đạo hoặc cơ quan phòng tối làm đường lui, để ngừa vạn nhất, đó mới là chuyện lạ.
Nhưng Thôi Bất Khứ không nghĩ tới, cửa vào mật đạo của Đoạn Tê Hộc không phải ở thư phòng hoặc giường trên đất thường gặp, cuối cùng lại phía sau hành lang chằng chịt trong viện.
Nơi đây ngày thường người đến người đi, theo lý thuyết căn bản không thể ẩn núp, nhưng trái lại bây giờ nơi này đã thành một đường sống của Đoạn Tê Hộc, lúc Thôi Bất Khứ đi xuống từ lỗ hổng do cơ quan mở ra, đang suy nghĩ Đoạn gia trừ cửa ra vào này, tất nhiên còn có cửa vào khác, nếu không hôm nay Đoạn Tê Hộc không phải gặp nạn ở trong sân, mà là ở thư phòng hoặc phòng ngủ, chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.
Cửa vào mật đạo là một hành lang đi xuống, chắc hẳn Đoạn Tê Hộc tốn không ít tâm tư lên đó, hành lang bằng phẳng, cũng không có những tảng đá to dễ làm người ta bị thương, Thôi Bất Khứ trượt một cái, chỉ cảm thấy dưới chân đạp hụt, người không tự chủ được lao xuống, lúc này có một lực đạo nhẹ nhàng nhu hòa đỡ bên hông, miễn cho việc té ngã mất luôn cái mạng.
“Đa tạ.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Thôi đạo trưởng đa lễ.” Đưa tay không thấy được năm ngón, chắc hẳn Băng Huyền cũng giống hắn vậy, cũng đang quan sát tình hình bốn phía, “Vừa rồi, Yến công tử và Đoạn Tê Hộc, cũng rơi xuống từ nơi này, theo lý thuyết, hẳn còn chưa đi xa.”
Nhưng bốn phía yên tĩnh không tiếng động, không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.
Nói cách khác, hai người họ hẳn không ở gần đây.
“Đi về trước xem một chút.” Thôi Bất Khứ nói.
Băng Huyền tự nhiên không có dị nghị nào: “Nơi này tối tăm không ánh mặt trời, ta cũng không thấy rõ, xin Thôi đạo trưởng theo sát ta, để tránh có chuyện ta không kịp cứu giúp.”
Thôi Bất Khứ nói: “Ta đi trước mặt ngươi đi.”
Nơi này lúc rộng lúc hẹp, rõ ràng không có cách nào để hai người đi sóng vai, nếu như xảy ra nguy hiểm gì, cũng không kịp ẩn núp, nếu như Thôi Bất Khứ đi ở phía sau Băng Huyền, lại dễ vì không nhìn thấy mà đụng vào Băng Huyền phía trước, sinh ra xấu hổ.
Băng Huyền cười một chút trong bóng tối.
Nàng gặp nhiều nam nhân mượn cớ chiếm tiện nghi, càng không thiếu miệng đầy giả nhân giả nghĩa, thấy sắc đẹp lại đi không nổi, càng thêm thưởng thức với người ngoài miệng không nói, hành động trên thực tế vạch rõ giới hạn như Thôi Bất Khứ.
“Không cần.” Băng Huyền nói, “Đạo trưởng cứ đi sau ta đi.”
Dứt lời nàng đi lên trước trước một bước, sờ lên trên vách tường, từ từ đi.
“Trên tường chắc có giá cắm nến, đợi ta tìm một chút… Có.”
Băng Huyền lấy mồi lửa từ trong ngực ra, một chút lửa chậm rãi hiện lên trong phạm vi tầm mắt, hai người cũng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bóng tối có nghĩa là không biết, mà con người vẫn luôn cảm thấy sợ hãi khi không biết gì, có một chút ánh sáng nhẹ, cho dù nơi này có cơ quan cạm bẫy, ít nhất cũng dễ phát hiện hơn.
Băng Huyền lấy giá cắm nến từ trên vách tường xuống, muốn thắp sáng những giá nến xung quanh, nhưng lại phát hiện những cây nến kia đều đã bị đốt sạch, ngọn đèn trong tay mình, cũng là đèn cạn dầu, nỏ mạnh hết đà.
Điều này nói rõ thường xuyên có người tới đây.
Nơi bọn họ ngã xuống, bởi vì là thạch thất do người mở ra, bốn phương bằng phẳng, nhưng trống rỗng, không có cái gì.
Không có giường tháp, không có chỗ ngồi, chớ nói chi là bàn bút mực.
Băng Huyền nhíu mày.
Nếu như thường xuyên có người tới, vậy chẳng lẽ cũng không làm cái gì, vào đây ngồi trên chiếu, hoặc là đứng nói xong liền đi sao?
Nhưng cửa vào nghiêng dốc như vậy, muốn leo lên cũng không dễ dàng.
Thôi Bất Khứ ngồi xổm xuống, đưa tay sờ một cái lên mặt đất, sau đó đưa trước mũi ngửi một chút.
“Là máu, vừa rồi bọn họ đã tới nơi này.”
Băng Huyền thầm nói xấu hổ, vừa rồi nàng cố đi xem bốn phía, lại quên mặt đất tối tăm dưới chân, lúc này cũng vội vàng ngồi xuống, men theo nơi đối phương nói, quả nhiên tìm được một vệt máu dài.
Thôi Bất Khứ mượn Băng Huyền giá cắm nến, gần như nằm trên đất cẩn thận xem xét, qua một lúc lâu, mới chỉ góc nói: “Bọn họ biến mất ở chỗ đó.”
Vết máu ngoằn ngoèo, chảy dọc trên nền đất đá, vết tích lúc đậm lúc nhạt, cho thấy rõ vết thương của Đoạn Tê Hộc không phải giả, có thể hắn ngay cả đứng cũng không vững, bước chân lảo đảo, sau khi bị Yến Tuyết Hành đuổi theo trực tiếp lê trên đất, kết quả đột nhiên hai người lại biến mất cùng nhau.
Trong góc không có cái gì,
Cơ quan hẳn được giấu trên gạch hoặc trên vách tường, không cần nhiều lời, hai người bắt đầu chia ra tìm.
Thôi Bất Khứ bên này không thu hoạch được gì, lúc này Băng Huyền ồ lên một tiếng.
Hắn vừa quay đầu, mặt đất dưới chân liền bắt đầu chấn động, Băng Huyền cả kinh, đưa tay bám lên vách tường bên cạnh, một bên xoay người lại bắt lấy Thôi Bất Khứ, nhưng vẫn chậm nửa bước, Thôi Bất Khứ đã rơi xuống, tay hai người lướt qua, Thôi Bất Khứ trực tiếp bắt hụt.
Một khắc sau, sau lưng hắn đầu tiên là nặng nề đụng vào vách tường, truyền tới đau nhức, ngay sau đó một luồng tanh tưởi phả vào mặt, lại kèm theo một tiếng mãnh thú gầm thét.
Thôi Bất Khứ ngã trái ngã phải, ngực đau đớn khó chịu, theo bản năng mở miệng ra ho một tiếng, lại bị tiếng gầm thét rống về.
Nếu là Băng Huyền hoặc Phượng Tiêu, muốn né tránh tuyệt đối không phải việc khó, nhưng đối với Thôi Bất Khứ mà nói, đã khó lại càng khó hơn.
Không thể tránh né, hắn chỉ có thể nhắm mắt, cho dù đã tính hết, cũng không nghĩ tới mình không chết dưới độc Nại Hà hương phát tác, không bị Ngọc Tú hoặc Ngọc Hành giết chết, lại ở trong mật thất tịch tịch vô danh trong này, bị một con mãnh thú ngay cả tên cũng không biết cắn chết.
Cánh tay bỗng dưng bị bắt lấy, kéo mạnh một cái sang bên cạnh!
Thôi Bất Khứ va vào trong ngực của một người, lại bị đối phương ôm lấy lăn sang một bên.
Mãnh thú nhào hụt, nổi giận gầm lên một tiếng, lại nhào về phía bọn họ.
Thôi Bất Khứ chỉ cảm thấy đối phương thả mình ra, tiếng binh khí vang dội, chính diện nghênh đón mãnh thú.
Trong bóng tối, một người một thú triền đấu, mãnh thú rất có hứng thú với Thôi Bất Khứ, vốn đã coi hắn thành bữa ăn trong mâm, ai ngờ nửa đường lại có kẻ xông ra cản trở, nhiều lần cắt ra vết thương trên người nó, mãnh thú càng không nhịn được, gầm thét xông về phía người nọ, lại bị một đạo kiếm quang trực tiếp mổ bụng, từ không trung nặng nề ngã xuống, phát ra tiếng rên.
Mãnh thú đã sợ, chẳng qua đối với người bình thường mà nói, ở trước mặt người có võ công, con mãnh thú này giống như không phải là đối thủ.
Huống chi người này võ công không kém, thậm chí có thể gọi là cao thủ.
Không phải Đoạn Tê Hộc, cũng không phải Yến Tuyết Hành.
Vậy sẽ là ai?
Phượng Tiêu cũng không dùng kiếm.
Thôi Bất Khứ cảm thấy vừa rồi mình ngã một cái có thể có chút mơ màng, ngay cả phản ứng suy nghĩ cũng chậm hơn ngày thường.
Cho đến khi đối phương nói với hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Thôi Bất Khứ không nhịn được ho mấy tiếng, cảm thụ mùi máu tanh quen thuộc xông lên cổ họng, khàn khàn nói: “Đa tạ các hạ, dám hỏi cao tính đại danh?”
Đối phương nói: “Tiêu Lý.”
Thôi Bất Khứ nghi ngờ nói: “Cỏ đầu tiêu(1)?”
Đối phương cười nói: “Không sai, Lý trong bộ lý bàn san(bước chân loạng choạng).”
Thôi Bất Khứ chóng mặt đỡ trán cau mày, chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, chốc lát sau mới nhớ.
Quả nhiên lại là một nhân vật nổi danh.
Hơn nữa còn là nhân vật cực kì nổi danh.
Đoạn phủ biên thành này, có tài đức gì, lại trong một tối quần anh hội tụ, khách tới từ tám phương?
—
(1) Theo mình tìm hiểu thì họ Tiêu của TQ ngày xưa vốn lấy hình ảnh cây tiêu (tiêu này là 1 loại thực vật có mùi thơm, kiểu như tiêu bắc của Việt Nam mình ý) để làm biểu tượng. Bởi vì cây tiêu có công dụng trong việc cúng tế, mà cúng tế lại là việc rất long trọng của người cổ đại, cho nên khi người xưa sáng tạo hình vẽ của loại cỏ này, sẽ dùng chữ giáp cốt (chữ khắc trên mai rùa và xương thú), cộng thêm đầu cỏ tạo thành, sinh ra tên thị tộc và tộc huy. (tham khảo baidu)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 2 - Chương 60
Quyển 2 - Chương 60