*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù dựa vào tâm trí hơn người để chịu đựng, nhưng dù sao Nại Hà hương vẫn gây tổn hại cho cơ thể, nhất là thân thể Thôi Bất Khứ vốn đã kém, lúc này lại liên tiếp gặp tai nạn, ngày kế lúc thức dậy hắn sờ trán mình, cũng biết mình lại sốt rồi.
Chậm rãi thở ra một hơi nóng, Thôi Bất Khứ đã sớm quen loại cảm giác này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thích hay hưởng thụ.
Không người nào muốn cơ thể vĩnh viễn bị hành hạ trong bệnh tật, nhưng nếu không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể làm quen.
Đầu giường có một bộ y phục sạch, cùng với một cái áo khoác thật dày, hẳn là Bùi Kinh Chập sai người mang tới, Phượng Tiêu sẽ không bao giờ để ý đến loại chuyện nhỏ này, Thôi Bất Khứ không khách khí chút nào thay ra, bọc chặt mình lại, dùng nước đã được chuẩn bị sẵn trong phòng để rửa mặt, sau đó mới thản nhiên đi ra khỏi phòng ngủ.
Phượng Tiêu ở bên ngoài chờ đến mức không nhịn được, bảo Bùi Kinh Chập vào giục.
Bùi Kinh Chập vốn cũng cảm thấy Thôi Bất Khứ lề mề quá, nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương còn tái nhợt hơn hôm qua, nắm quyền để lên môi ho khan một chút, ngược lại có chút ngượng ngùng, giọng nói cũng hòa hoãn hơn vài phần.
“Thôi quan chủ, y phục trên người ngươi hợp chứ?”
“Vừa vặn, đa tạ.”
Bùi Kinh Chập cười nói: “Điểm tâm hôm nay, không dùng ở trong phủ, lang quân nói, mời chúng ta ra bên ngoài ăn.”
Thôi Bất Khứ: “Thật không dễ dàng, tự mình tỉnh lại, cuối cùng cũng chờ được chút đồ ăn phong phú.”
Bùi Kinh Chập lúng túng cười một tiếng: “Hôm qua ngươi vừa mới tỉnh, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.”
Thôi Bất Khứ nhìn một cái, liền biết da mặt lòng dạ của người này, còn không bằng một nửa của Phượng Tiêu.
Hắn tỉnh bơ vuốt cằm, không làm khó đối phương nữa.
Phượng Tiêu thấy hai người đi ra, không nhịn được hừ một tiếng: “Có mặc quần áo thôi mà còn lèo nhèo như nương tử ngồi kiệu hoa.”
Người khác nếu sốt mặt sẽ đỏ lên, nhưng sắc mặt Thôi Bất Khứ lại trắng bệch, cả người được bọc trong áo khoác màu trắng, đứng trong tuyết, quả nhiên nhạt màu gần như hòa làm một.
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Chủ nhà cay nghiệt, hạ độc còn không cho cơm ăn, có có cách gì?”
Phượng Tiêu có vẻ tâm tình không tệ, cười híp mắt nói: “Vậy ngươi hôm nay có lộc ăn rồi, trong thành có một quán ăn mới mở, mời Hồng nương tử đứng bếp, ngươi ở Lục Công thành ở hai tháng, chắc đã nghe thấy danh tiếng của nàng rồi.”
Thôi Bất Khứ: “Hồng nương tử chính là Hồng thị Kháo Bính?”
Phượng Tiêu: “Chính xác.”
Hồng thị Kháo Bính này, vốn là một quán Kháo Bính rất nổi danh trong thành, do phụ tử Hồng thị kinh doanh, cái khó là cha con hai người rất giỏi nấu nướng, tuy treo bảng hiệu là Kháo Bính(*), nhưng thức ăn lại rất ngon, nổi tiếng xa gần trong thành, nghe nói ngay cả thương khách từ Thả Mạt, cũng đặc biệt nghe danh mà đến.
(*)Kháo Bính là nướng bánh.
Thôi Bất Khứ cũng từng đi ăn một lần, mùi vị quả thật không tệ, nước lèo chính là canh xương nguyên chất, sợi mì mảnh như chỉ bạc, sau khi vớt ở trong nước ra cho vào canh xương, lại rưới thêm một muôi nước thịt kho đặc chế của Hồng thị, rắc một tầng hành thái, một bát mì thịt kho vào bụng, cho dù vào đông giá rét, vẫn thấy sảng khoái cả người, không hề kém so với đầu bếp kinh thành.
Nhưng một thời gian trước Hồng phụ qua đời, chỉ còn lại một mình Hồng tiểu nương tử, người ngoài bàn luận sôi nổi, đều nói nữ tử mảnh mai một cây chẳng chống vững nhà, Hồng thị Kháo Bính này chỉ sợ không duy trì được nữa, tám phần Hồng tiểu nương tử sẽ trở thành tiểu thiếp của một vị phú hộ, từ đây nhà cao cửa rộng, khó có thể nếm được vị ngon thao thiết(*) này nữa.
(*)Thao thiết vốn là một con thần thú của TQ cổ đại, trong QT còn nói có nghĩa là kẻ tham ăn, ở đây để chỉ vị ngon khiến ai cũng thèm.
Nhưng ngược lại với dự đoán của mọi người, Hồng tiểu nương tử lắc mình một cái, không có đi tới cuộc sống há miệng chờ cơm kia, ngược lại được mời làm đầu bếp.
Bởi vì hội đấu giá của Lâm Lang các, trên đường đầy ắp những nhân sĩ giang hồ mang theo đao kiếm, dân chúng bình thường tránh còn không kịp, Phượng Tiêu lại coi như không thấy, đem theo hai người Thôi Bất Khứ và Bùi Kinh Chập, xuyên qua đường phố đến quán ăn.
Hiệp dĩ vũ phạm cấm(*), phàm là người có bản lĩnh, thường thường đều có chút kiêu ngạo, những người giang hồ này cũng không ngoại lệ, dẫu sao cao nhân rất mực khiêm tốn ít lại càng ít, đi qua đi lại, có rất nhiều người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo.
(*)Trích từ câu “Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ vũ phạm cấm” trong “Hàn Phi Tử – ngũ đố”. Nghĩa là nho sĩ dùng văn làm loạn pháp luật, hiệp sĩ dùng võ phạm điều cấm.
Những người này túm năm tụ ba, tuy không thống nhất quần áo trang sức, nhưng ngọc bội bên hông cùng vỏ kiếm trên lưng giống nhau, vậy chính là một danh môn đại phái đi ra ngoài; có người thì độc lai độc vãng, thần sắc lạnh lùng, hoặc mặt mũi lộ vẻ hung ác, loại này tính khí sẽ không quá tốt; còn có nam nữ đồng hành, vừa nói vừa cười, mặt mũi nữ tử sáng sủa tự tin, bước chân nhanh nhẹn, loại này chính là hậu sinh vãn bối của một thế gia giang hồ đi ra ngoài luyện tập.
Ánh mắt Thôi Bất Khứ lặng lẽ lướt qua người bọn họ, chỉ cần nhìn một cái, cơ bản có thể đoán được lai lịch và tính tình của đối phương.
“Đừng quên ta đưa ngươi ra ngoài để làm gì, Thôi quan chủ, tốt nhất nên để cho ta nhìn thấy khả năng của ngươi một chút.”
Nghe những lời này của Phượng Tiêu, Thôi Bất Khứ không nhịn được lại muốn liếc một cái. “Bần đạo còn chưa ăn điểm tâm, không có sức nói chuyện.”
Phượng Tiêu cười khẽ: “Ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sớm phá án một chút, ngươi cũng có thể giải thoát sớm một ngày, bây giờ còn đánh võ mồm với ta, có ý nghĩa sao?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hôm qua ngươi nói, nếu như ta chịu hợp tác, sẽ cân nhắc giúp ta giải độc, mà không phải là nhất định sẽ giúp ta giải độc, ta hôm qua khổ sở vì hương độc, không có sức phản bác, lời nói mập mờ kiểu gì cũng được này, còn muốn bảo ta toàn lực phối hợp sao?”
Phượng Tiêu lấy hai bình sứ to bằng hai ngón tay từ ống tay áo ra, đưa đến trước mặt hắn.
“Cho ngươi một cơ hội, trong hai cái bình này, một cái rỗng, một cái có giải dược, có thể khiến cho ngươi trong ba ngày không bị Nại Hà hương vây khốn, đúng sai đều do ngươi chọn, không lại bảo ta không đối xử tốt với ngươi.”
Bây giờ Thôi Bất Khứ cảm thấy một trận nóng cháy trong ngực, giống như có người đốt đuốc, đau đớn khó nhịn, ngay cả xương tủy cũng bị liên lụy, như có vạn bàn tay đang gãi, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, trong lòng hắn biết đây là do dư độc hành hạ, mặc dù không khó chịu như lúc độc phát, nhưng cũng khiến người ta đứng ngồi không yên.
Nhưng hắn không chọn hai cái bình kia, thậm chí ngay cả liếc nhìn cũng không thèm, chỉ mím chặt môi, tiếp tục đi về phía trước.
Phượng Tiêu ai nha một tiếng: “Người này sao lại cứng đầu như vậy chứ, tốt bụng cũng bị coi thành lòng lang dạ thú.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt không nói.
Nếu như không hoàn toàn giải độc, tạm thời hóa giải cũng chỉ là uống rượu độc giải khát, Phượng Tiêu nào có tốt bụng như vậy, rõ ràng là muốn thấy hắn độc phát khó chịu lại nói lời khách sáo.
Phượng Tiêu thấy đối phương không chịu mắc lừa, nhún nhún vai, cất bình đi.
Cách đó không xa quả nhiên có một quán ăn mới, bảng hiệu đề hai chữ “Ngũ Vị”, người trước cửa rất đông, nhìn qua khá náo nhiệt.
Bùi Kinh Chập đã sớm đặt chỗ, lúc đến chỉ cần nói tên, sẽ không phải xếp hàng như những người khác, lập tức có tiểu nhị dẫn bọn họ vào một sương phòng trang nhã.
Chỗ này bề ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong lại chẳng khác gì động tiên, bọn Bùi Kinh Chập đi theo tiểu nhị xuyên qua hành lang, mới phát hiện quán ăn này thông mấy gian phòng với nhau, chia đại sảnh và nhã gian thành hai phần, vừa vào nhã gian, nhất thời thanh tĩnh hơn rất nhiều, hoa cỏ cây cối xung quanh tươi tốt, có sự thú vị rất khác.
“Chủ nhân quán ăn này đúng là lai lịch không nhỏ nha, lại vung tiền như rác ở chỗ này, không biết sau lưng là Thôi thị Bác Lăng hay Lý thị Lũng Tây đây?” Bùi Kinh Chập chậc chậc thán phục.
Lục Công thành vốn là thành nhỏ ở biên thùy, có sầm uất đi nữa cũng không bằng kinh thành, thương khách lui tới phần lớn đều ở lại mấy ngày, trao đổi hàng hóa, quay đầu sẽ là đường ai người nấy đi, nếu không phải năm nay Lâm Lang các đấu giá, khẳng định sẽ không náo nhiệt như thế, mở quán ăn lớn thế này ở đây, Bùi Kinh Chập thấy, tám phần là lỗ vốn rồi.
Tiểu nhị nghe tiếng quay đầu cười nói: “Vậy ngài đoán sai rồi, không phải Lý thị, cũng không phải Thôi thị gì cả, chủ nhân của chúng ta là người bản xứ, bận rộn hơn nửa đời người, bình sinh có khẩu vị tốt, đặc biệt mời Hồng tiểu nương tử đến làm đầu bếp, chư vị lang quân hôm nay có thể coi là có lộc ăn, nghe nói Hồng tiểu nương tử thử nghiệm không ít đồ ăn mới đâu!”
Hắn dẫn ba người vào nhã gian, phòng này có bốn bàn, một bàn trong đó đã có một đôi nam nữ trẻ tuổi y phục chỉnh tề ngồi, sau lưng là thị nữ hạ nhân.
Tuy nói không thể độc chiếm một phòng, nhưng bốn cái bàn lại không sát nhau, giữa các bàn đều giữ khoảng cách rộng rãi, ngược lại cũng không có vẻ chật hẹp.
Phượng Tiêu gọi thức ăn, chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được mang lên liên tiếp, tuy nói phòng bếp không chỉ có mình Hồng tiểu nương tử, nhưng vẫn có thể thấy được phong cách nhanh nhẹn của nàng.
“Ngân ti lỗ trấp diện(1), Đề hoa thang(2), sốt phù dung tiên(3), bánh nướng Hồng thị, ngươi chọn món mình ăn được đi, đừng nói ta hà khắc với ngươi nữa, bây giờ ta đối xử với ngươi đủ tốt chứ?” Y dùng đũa chỉ vào từng món ăn, sau đó lại có thêm ba chén canh hạt sen được mang đến.
Bây giờ vốn không phải mùa hạt sen, Lục Công thành càng không phải nơi sản xuất nhiều hạt sen, những hạt sen này đều được vận chuyển ngàn dặm từ phương Nam đến, lại hong gió bảo tồn qua mùa đông, giá trị của ba chén canh hạt sen này, sợ rằng còn đắt hơn toàn bộ thức ăn trong bữa cơm này cộng lại.
Vì mấy chén canh hạt sen này, cuối cùng Thôi Bất Khứ mới mở miệng nói: “Nữ tử kia họ Lư, xuất thân phú hộ bản xứ, nghe nói tổ tiên có chút quan hệ thân thích với Lư thị Phạm Dương(*), nhưng đã sớm không còn qua lại. Phụ thân Lư thị tên là Lư Đề, lấy cửa hàng đồ cổ làm nghề nghiệp chính, nghe nói chi nhánh đến tận Giang Nam, là nhà giàu nhất Lục Công thành, rất giỏi buôn đồ cổ.”
(*)Lư thị Phạm Dương là một trong những dòng họ danh giá của TQ, từng có hôn nhân với ba vị công chúa Bắc Ngụy, đến thời Đường có tám tể tướng (theo baidu).
Giọng của hắn không cao không thấp, vừa vặn để cho Phượng Tiêu và Bùi Kinh Chập có thể nghe được, nhưng không truyền tới bên kia.
Phượng Tiêu rất hài lòng với sự thức thời của hắn, hai người hiếm khi không giương cung bạt kiếm tranh cãi, mà bình tĩnh hoà nhã nói chuyện với nhau.
“Còn nam tử kia thì sao, cũng là người Lư gia?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu: “Nam họ Tô, tên một chữ Tỉnh, có thể xem như biểu huynh của Lư thị, mấy năm trước phụ mẫu đều mất, cảnh nhà sa sút, tới nhờ cậy nhà của biểu muội, Lư Đề giúp hắn đi học, nghe nói cũng có ý nhận hắn làm con rể, nếu không ngoài suy đoán, gần hai năm sau hai người kia sẽ thành thân, dưới gối Lư Đề không con, kế thừa sản nghiệp tương lai, hẳn là Tô Tỉnh.”
Phượng Tiêu: “Như vậy quán Ngũ Vị này cũng là do Lư Đề mở?”
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Cái này thì không rõ lắm, dẫu sao ta bị nhốt mấy ngày, trong thời gian này có lẽ bỏ qua rất nhiều tin tức.”
Hắn chớp thời cơ muốn đâm đối phương một cái, người kia lại làm như không nghe thấy, cầm một miếng bánh nướng lên, lấy tay bẻ một miếng nhỏ đưa vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Mùi vị bánh nướng này không tệ, người răng lợi đầy đủ, bệnh nặng mới khỏi, trúng độc gì đó, muốn ăn cũng không ăn được. Không bằng, nếm thử một chút?”
Thôi Bất Khứ: …
Bùi Kinh Chập thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng nghiêng đầu qua một bên.
Sau đó hắn liền nhìn thấy thanh niên bàn bên, gắp một miếng Tố Nga(4) bỏ vào bát thiếu nữ bên cạnh, ôn nhu nói: “Mạc Mạc, không phải muội thích ăn món này sao, nào, ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn biểu huynh.” Giọng nói của thiếu nữ không nén nổi vui vẻ.
Dân phong đương thời khá cởi mở, nhất là ở phương Bắc, nam nữ chưa lập gia đình nếu có gia nhân đi cùng, lại ở trước mặt mọi người, có thân mật một tí cũng không bị lên án, Bùi Kinh Chập đang thu mắt về, liền nghe thấy Phượng Tiêu cao giọng nói với Thôi Bất Khứ.
“Khứ Khứ, không phải ngươi thích ăn món này sao, nào, ăn nhiều một chút!”
Một miếng bánh nướng của Bùi Kinh Chập còn chưa kịp nuốt xuống, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
Nhưng Thôi Bất Khứ còn khó chịu hơn hắn, cánh tay đang định giơ lên gắp thức ăn của người kia đột nhiên cứng lại, khóe miệng vặn vẹo co quắp, khiến khuôn mặt tuấn tú tái nhợt càng thêm dữ tợn.
Thanh niên bàn bên cạnh tất nhiên nghe ra được Phượng Tiêu đang cố ý bắt chước mình, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ giận dữ.
“Ngươi và ta không quen biết, vì sao các hạ lại cố ý khiêu khích?”
—
(1,2,3,4) Các mòn ăn theo thứ tự, gg cho ra kết quả là:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 1 - Chương 10
Quyển 1 - Chương 10