Gió bắc cuốn đất, xuân phong không độ.
Sắp đến tháng ba, biên ải vẫn thanh bần như cũ.
Sắc trời một khắc trước còn thấy màu xanh, trong chớp mắt, nói lật mặt liền lật mặt, gió lạnh quét tới, mây đen hội tụ, đỉnh đầu một mảnh âm u, tựa như hóa thành một bóng mờ, đè trong lòng mọi người.
Uất Trì Kim Ô có thể cảm giác được tốc độ của đoàn xe rõ ràng chậm lại, không khỏi vén màn vải lên, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.
Gió gào thét cuốn theo cát, ái thiếp bên cạnh kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy tay hắn.
“Lang chủ, trước khi trời tối, chúng ta vẫn còn kịp vào thành sao?”
Âm thanh kiều mị uyển chuyển thoáng hóa giải lo âu trong lòng Uất Trì Kim Ô, hắn vỗ lên đùi ái thiếp, cảm giác co giãn truyền tới từ dưới lớp y phục mỏng tang, có thể tưởng tượng được khi bỏ đi lớp y phục này sờ lên sẽ trơn nhẵn thế nào, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư tán tỉnh ái thiếp.
“Chắc có thể.” Uất Trì Kim Ô nhíu mày, không chắc lắm.
Hắn vốn là vương tộc Vu Điền quốc, lần này phụng mệnh Vu Điền Vương, đi triều cống Trung Nguyên.
Trung Nguyên lúc này, Đại Tùy vừa thay Đại Chu, trở thành vương triều mới xuất hiện ở phương Bắc.
Tùy Đế Dương Kiên hùng tâm bừng bừng, chăm lo việc nước, khiến cho sinh mệnh của vương triều mới này, giống như ánh mặt trời từ từ lên cao, tỏa hào quang vô vạn, ngay cả Trần Triều phía Nam, cũng phái người vào triều chúc mừng.
Vu Điền mặc dù là một vùng thiên cư(*) ngoài ải, lại là một bang nhỏ, nhưng thường xuyên bị Đột Quyết quấy rầy, không khỏi buồn phiền, Vu Điền Vương nghe nói năm nay Tùy Triều dời đô mới, đại xá thiên hạ, liền vội vàng mượn cơ hội này, phái Uất Trì Kim Ô cầm đầu sứ đoàn, mang theo lễ lớn đến Đại Hưng thành gặp Tùy Đế, thứ nhất để tạo quan hệ tốt, thứ hai để thỉnh cầu Tùy Triều xuất binh bảo vệ Vu Điền.
(*)Một vùng thiên cư: Ý chỉ bị tình thế ép buộc mà ở một nơi nhỏ hẹp.
Ai ngờ dọc đường lại không hề thuận lợi.
Rời khỏi Vu Điền, đoàn người đi qua Thả Mạt, ngựa kéo xe đột nhiên bị bệnh, thượng thổ hạ tả, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi mấy ngày, lên đường lần nữa, lại gặp phải loại thời tiết xấu này, Uất Trì Kim Ô trong lòng phiền não bất an, hận không thể mọc hai cánh lập tức bay đến thành Đại Hưng.
Hắn không nhịn được liếc đến góc xe ngựa.
Nơi đó chất hai cái rương, bên trong là y phục tùy thân của Uất Trì Kim Ô, bởi vì buồng xe rộng rãi, rương lại không lớn, Uất Trì Kim Ô cố ý để cho người mang lên xe ngựa của mình, không cần chuyển ra phía sau.
Hắn liên tục nhìn chăm chú cũng khiến ái thiếp phát hiện, người kia thản nhiên cười: “Lang chủ, chẳng lẽ trong rương kia còn giấu một vị đại mỹ nhân.”
Tâm tình căng thẳng của Uất Trì Kim Ô bởi vì câu nói này mà thoáng dãn mặt ra, “Nếu thật là đại mỹ nhân, nàng sẽ thế nào?”
Mỹ thiếp gắt giọng: “Vậy thiếp không thể làm gì khác hơn là chủ động làm hiền, chắp tay nhường lang chủ lại!”
Uất Trì Kim Ô cười to, ôm nàng vào lòng, da thịt hai người thân cận, tình chàng ý thiếp, ầm ĩ một hồi, ngược lại cũng đã xua đi hơn nửa mây đen trong lòng Uất Trì.
“Nếu ta nói cho nàng, nàng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, ít nhất là trước khi chúng ta đến thành Đại Hưng, không được nói cho bất kì ai.”
Hắn càng lạnh lùng sắc bén, mỹ thiếp càng tò mò, kéo ống tay áo Uất Trì Kim Ô dùng sức nũng nịu, lại ngừng một lát quấn quít nhau.
Uất Trì Kim Ô lúc này mới chậm rãi nói: “Bên trong cái rương kia, cũng là cống phẩm.”
Mỹ thiếp nghi ngờ: “Cống phẩm không phải đều đặt trong xe ngựa phía sau sao?”
Uất Trì Kim Ô: “Những thứ kia chẳng qua là vật bình thường, cho dù là vàng bạc châu báu, Tùy Đế là hoàng đế đại quốc, sao có thể để vào mắt?”
Mỹ thiếp càng kinh ngạc: “Vu Điền chúng ta là nước nhỏ, còn có thứ gì tốt, có thể khiến Tùy Đế thấy hiếm lạ? Không phải là mỹ ngọc hiếm thấy chứ?”
Uất Trì Kim Ô nắn khuôn mặt đẹp của đối phương, “Thông minh, đúng là có liên quan đến ngọc, nhưng mà không phải ngọc bình thường, mà là Thiên Trì Ngọc Đảm.”
Mỹ thiếp kêu lên thất thanh: “Chính là Ngọc Đảm trong truyền thuyết, có thể khiến người ta trường sinh bất lão?”
Lời vừa dứt, miệng đã bị Uất Trì che, mỹ thiếp kịp phản ứng dưới ánh mắt nghiêm nghị của hắn, vội vàng thấp giọng nói: “Thiếp thất thố, bảo bối này chính là pháp bảo trấn quốc của Vu Điền, vương thượng lại chịu đưa ra bên ngoài?”
Uất Trì Kim Ô không biết làm sao: “Không bỏ được thì sao chứ? Lần này vương thượng muốn kết minh với Tùy Triều, tất nhiên phải đưa ra thứ tốt, mới thể hiện mười phần thành ý.”
Thiên Trì Ngọc Đảm tuy có hai chữ thiên trì(*), nhưng lại không liên quan đến thiên trì, nó chính là được một tên tiều phu Vu Điền quốc phát hiện trong lúc đốn củi sau núi, tiều phu lạc vào sơn động, phát hiện ngọc thạch giống tim núi sâu trong sơn động. Truyền thuyết nói rằng quanh thân nó sáng như nước thần, ở giữa tâm thạch lại có một cục băng lam, giống như thiên trì được núi tuyết bao quanh, mới có tên đó.
(*)Thiên trì: Hồ trời.
Tiều phu hiến tặng cho Vu Điền Vương đời trước, đồn rằng mẫu thân Vu Điền Vương lúc đó mắc phải quái bệnh, đã lâu không chữa khỏi, lấy một mảnh Ngọc Đảm mài vào thuốc, không chỉ có hoàn toàn bình phục, thậm chí da thịt như mới, dung nhan sáng sủa. Nghe nói vị vương thái hậu này sống đến hơn chín mươi tuổi, đến tận mấy năm trước mới qua đời.
Kể từ đó, danh tiếng của Thiên Trì Ngọc Đảm lan truyền nhanh chóng, ở trong mắt rất nhiều người, nó không chỉ có thể làm người ta khôi phục tuổi thanh xuân, lại còn có thể chữa trị nghi nan tạp chứng, phạt gân tẩy tủy cho người tập võ. Một bảo bối như vậy, tất nhiên ai nấy đều mơ ước, chỉ tiếc Vu Điền coi là quốc bảo, cũng không ai biết Vu Điền vương giấu nó ở đâu, người Đột Quyết thèm muốn nước nhỏ như Vu Điền quốc, trong đó chắc hẳn cũng có nguyên nhân vì Ngọc Đảm.
Vu Điền vương cũng không phải là kẻ ngu, đạo lý mang ngọc mắc tội(*) hắn vẫn hiểu, so với việc nước mất người vong, tan cửa nát nhà, một khối Ngọc Đảm tất nhiên không nặng như vậy, hiến tặng nó cho Tùy Đế thỉnh cầu che chở, còn hơn bị người Đột Quyết cướp đi.
(*) Mang ngọc mắc tội: ý nói người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Mỹ thiếp sau khi nghe xong ngọn nguồn, không khỏi tặc lưỡi hít hà: “Nhưng mà lang chủ, một món bảo bối trân quý như vậy, cả đường chỉ có mấy người hộ tống, thật sự không sao chứ?”
Uất Trì Kim Ô cười nói: “Nàng chớ xem thường mấy người bên ngoài, đó đều là cao thủ tuyệt đỉnh bên cạnh vương thượng, lần này gần như được phái toàn bộ đi, bọn họ nhìn qua càng không thấy được mới càng tốt.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại dặn dò: “Chuyện này nàng biết ta biết, tuyệt đối không được để cho người thứ ba nghe thấy.”
Mỹ thiếp gật đầu liên tục: “Thiếp biết lợi hại mà, nếu tiết lộ ra ngoài, chuyến này không tránh được có nguy hiểm đến tính mạng, dĩ nhiên là càng ít người biết càng tốt.”
Uất Trì Kim Ô nghịch một lọn tóc đen của nàng, hài lòng nói: “Nàng đi theo ta bốn năm năm, từ trước đến nay ta biết nàng là người hiểu chuyện nhất. Nhưng mà nàng cũng không cần lo lắng, đợi chúng ta vào thành, Tùy Đế tất sẽ phái người tới hộ tống chúng ta vào kinh, đến lúc đó liền an ổn không lo.”
Lúc hai người rỉ tai, gió càng lúc càng lớn, mang cát thổi tuyết, xe ngựa vững vàng cũng hơi rung lắc, phát ra tiếng vang không chịu nổi.
Uất Trì Kim Ô không có hứng nói chuyện nữa, mím chặc môi không nói thêm gì.
Ái thiếp níu chặt xiêm y của hắn, cả người gần như rúc lại trong ngực hắn không dám nhúc nhích.
Trong tiếng gió gào thét không ngừng, Uất Trì Kim Ô tựa hồ nghe thấy một ba tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Trong thời tiết này còn có đội ngũ đi nhanh, khả năng thương đội tiếc mạng yêu tiền là không lớn, nói không chừng là sứ giả Tùy Đế phái tới hộ tống họ.
Tinh thần Uất Trì Kim Ô chấn động, nói với ái thiếp: “Ta ra bên ngoài nhìn một chút…”
Màn xe bị vén lên, thị vệ tự bên ngoài thò vào nửa cái đầu, vội vàng nói: “Lang quân, gió cát này quá lớn, chúng ta đến phía trước tạm lánh đã—— “
Biến cố trong nháy mắt xảy ra.
Uất Trì Kim Ô từ lúc bị thị vệ quấy rầy không vui, đến lúc ngạc nhiên mở to mắt, cũng chỉ là thời gian trong chốc lát.
Hắn trơ mắt nhìn huyết quang chợt lóe, đầu thị vệ bay lên, đập vào nóc cửa xe, nặng nề rơi xuống, lăn mấy vòng trên tấm lông dê trắng, máu tàn biến không tì vết thành đỏ tươi, cuối cùng lăn đến bên chân Uất Trì Kim Ô.
Bên tai truyền tới tiếng thét chói tai của ái thiếp, giờ khắc này lại trở nên xa xôi biết bao, hắn cảm giác lỗ tai mình giống như đắp lên lụa mỏng, mơ hồ, nghe không rõ.
Một cỗ hàn ý ập vào trước mặt, hắn giật mình, nội tâm đã sớm nóng nảy gầm thét thúc giục mình tránh né, nhưng hắn sống trong nhung lụa đã lâu, thân thể không theo kịp phản ứng, cho đến khi cảm giác đau thấu xương truyền tới từ ngực.
Tầm mắt Uất Trì Kim Ô bị bao trùm bởi máu đỏ đầy trời.
Hóa ra một người từ lúc sinh ra đến chết, là nhanh như vậy.
Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi hắn ngã xuống.
…
Tuyết rơi tán loạn, đủ để bao trùm tất cả dơ bẩn thế gian.
Nhưng mà cũng chỉ là tạm thời che giấu, một khi mây mở tuyết tan, uế vật lại sẽ lộ ra lần nữa.
Có chút đáng ghê tởm ở nhân gian, ngay cả tuyết rơi nhiều như lông ngỗng cũng không cách nào đắp lại.
Máu khô biến thành màu đen, xen lẫn trong tuyết, thoạt nhìn giống đá nhô ra trong tuyết đọng.
Ngựa chết đã lâu nằm ngã trên đất, bên cạnh xe ngựa nghiêng ngả, mấy cái đầu bị nửa chôn trong tuyết, nhìn qua đã khí tuyệt lâu ngày.
Tiếng vó ngựa từ xa tới gần.
Mười mấy kỵ(*) mênh mông cuồn cuộn, vọt nhanh đến từ trong tuyết, vó ngựa đá ra văng băng sương mù cùng bông tuyết hỗn tạp bay tán loạn, hòa thành hơi khói mông lung.
(*) Kỵ trong kỵ binh.
Người cầm đầu cả người lông chồn đen, che kín đầu, không muốn để lộ da thịt trong gió tuyết phiền não này.
Bọn họ giống như đã sớm đoàn được biến cố phát sinh trước mắt, không những không có biểu hiện kinh ngạc sợ hãi, ngược lại rối rít xuống ngựa tiến lên, khom người xem xét.
Một thi thể nằm ngã trên tuyết, sau lưng bị tuyết đọng bao trùm hơn nửa, chỉ lộ ra một đoạt cổ gần như cùng màu với băng tuyết, một vết thương từ cổ họng kéo dài đến gáy, da thịt lộ ra ngoài, sâu thấy xương, gần như cắt một nửa cái cổ, có thể thấy được người giết dùng lực.
Một bàn tay dưới lớp lông chồn đen đưa ra.
Tay này trắng nõn thon dài, khớp xương được lớp da thịt thật mỏng bao bọc cũng không lộ xương xẩu, cũng không mập mạp, vừa vặn, xòe ra như ngọc trúc cao vút, không cần làm ra động tác xinh đẹp gì đã khiến người ta không tự chủ được dừng mắt trên đó. Một đôi tay như vậy, nếu không phải xuất thân cực kì giàu sang, tuyệt đối không nuôi ra được.
Nhưng chủ nhân đôi tay cũng không tránh dơ bẩn, bốc một nắm tuyết dính máu vân vê chốc lát, chợt buông, tàn tuyết từ giữa ngón tay lã chã rơi xuống, bám trên vạt áo lông không rời.
Nam nhân cúi đầu nhìn một cái, chân mày hơi cau.
Nha sai bên cạnh đang lo không có cơ hội nịnh hót vị đại nhân vật đến từ kinh thành này, thấy vậy vội vàng lôi một cái khăn sạch ra, cười cợt tiến lên.
“Chỗ tiểu nhân có khăn, ngài—— “
Lời còn chưa dứt, liền thấy đối phương cởi phăng cái áo lông chồn, trực tiếp ném về phía sau!
Dưới sự trợn mắt há mồm của nha sai, áo khoác của nam nhân được một người trẻ tuổi phía sau lưng tiếp lấy.
Bùi Kinh Chập lộ ra vẻ cười khổ: “Lang quân…”
“Cầm.” Nam nhân lạnh nhạt nói.
Không có áo khoác, y phục của y trực tiếp lộ ra trong tuyết, ngọc quan bạch y, tay áo rộng phấp phới.
Người ngoài nhìn đều cảm thấy răng ê ẩm, nam nhân lại không đổi sắc mặt, khom người cúi đầu, tiếp tục đi xem cỗ thi thể kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 1 - Chương 1: Mưa gió biên cương
Quyển 1 - Chương 1: Mưa gió biên cương