DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 9

Trương Kha nhận ra Phù Ly chính là tiểu yêu lần trước cho cậu mượn roi đánh yêu, vui vẻ tiến về trước, bị Trang Khanh đưa tay kéo lại.

“Lão đại?” Trương Kha không hiểu gì nhìn Trang Khanh, không hiểu vì sao anh lại ngăn cậu lại. Trang Khanh không để ý đến cậu, ánh mắt đảo qua con rắn đen dài nằm trên đất, nói với Phù Ly, “Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Bành Hàng không rõ lai lịch của hai nam một nữ này, nhưng trong tiềm thức lo lắng người thanh niên lần trước dùng thuốc giả cứu người chịu thiệt, anh liền rút thẻ cảnh sát ra, “Cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chú cảnh sát, là chú đấy à.” Phù Ly chỉ con rắn đen từ đầu tới cuối chưa từng nhúc nhích, “Tôi đi làm về qua đây, phát hiện trên đường có một con rắn.”

Bành Hàng: Ai là chú của cậu?

Anh đi tới đứng cạnh Phù Ly, con rắn lớn như vậy, toàn thân đen thẫm, ở đuôi, bụng đều có vết thương, có lẽ là do bị sét đánh trúng, vết thương cháy đen. Anh lập tức lấy điên thoại liên hệ với cục Lâm nghiệp, bảo bọn họ cho người qua xem.

Cúp điện thoại, Bành Hàng quay đầu nhìn ba người bọn Trang Khanh đứng đó không xa, nhíu mày nói: “Ba người là?”

Trương Kha cùng Từ Viện có chút ngây ngốc, bọn họ không ngờ rằng ác giao lại bị sét đánh thành như vậy, dường như là đã bị đánh tan tu vi, không tu luyện thêm mấy trăm năm nữa thì không thể biến thành người. Cũng không biết con giao này trước đây đã làm bao nhiêu chuyện ác mới bị sét đánh nặng như vậy?

Nhưng bọn họ muốn bắt yêu quái, nếu như bị cục Lâm nghiệp mang đi thì phải làm sao?

Phù Ly nhìn thấy Trương Kha, nghĩ đến việc đối phương đã hứa là xin thưởng cho mình, cậu nói với Bành Hàng: ”Bọn họ đều là bạn tôi, nghe thấy tôi nhìn thấy con rắn lớn, chạy qua xem náo nhiệt.”

“Mưa to như vậy, ra ngoài xem náo nhiệt cũng cần chú ý an toàn.” Bành Hàng sớm đã quen với bản tính thích xem náo nhiệt của người dân, dạy dỗ ba người Trang Khanh mấy câu, lại nói với Phù Ly, ”Cậu ở đây đợi người của cục Lâm nghiệp tới, tôi còn phải tuần tra khu vực lân cận.”

“Được.” Phù Ly ngoan ngoãn gật đầu.

Bành Hàng muốn khuyên bảo Phù Ly hai câu, muốn cậu về sau đừng tùy tiện đưa cái gọi là linh dược tổ truyền mang cho người khác uống, nhưng lại nghĩ đến ở đây có mấy người bạn của cậu nên đành nhịn xuống. Người trẻ tuổi trước mặt bạn bè luôn có chút sĩ diện, những lời này để sau hãy nói đi.

Đợi Bành Hàng đi khỏi, không khí trong ngõ nhỏ dần trở nên gượng gạo. Trương Kha lau đi giọt nước mưa trên mặt, thấy lão đại không có ý muốn mở miệng, đành cười gượng giới thiệu: ”Lão đại, đây là đạo hữu đã cho em mượn roi đánh yêu.”

Trang Khanh hoài nghi liếc nhìn Phù Ly, mở miệng cảm ơn: ”Cảm ơn đạo hữu đã ra tay giúp đỡ.”

“Không cần khách khí.” Phù Ly không quan tâm lắc đầu. ”Không biết tiền thưởng của tôi bao giờ thì có?”‘

“Hai ngày nữa.” Trang Khanh tiến lên vài bước, nước mưa rơi xuống người anh lập tức rơi xuống đất, quần áo không bị ướt chút nào. Chân anh rất dài, đi mấy bước đã tới cạnh Phù Ly, “Đợi lát nữa tôi phê chuẩn giúp cậu.”

Yêu khí trên người Phù Ly rất nhạt, gần giống như một người có duyên. Loại yêu quái này tuy tu vi thấp, nhưng do cơ duyên trời ban, trừ khi cậu ta không tự nói ra thân phận của bản thân không thì trong mắt mấy nhân sĩ giới tu chân cậu cũng chỉ là một người bình thường. Trước kia, lúc người và yêu còn đối lập, loại yêu quái này có thể tránh thoát khỏi sự truy đuổi của các tu sĩ, lẩn trốn với con người trong nhân gian, yên ổn sống cả đời.

Đến hiện tại thì giới tu chân và yêu loại đã có thể hài hòa sống cùng nhau, nhưng loại yêu quái do cơ duyên trời ban mà có thể tu luyện thành hình người như Phù Ly vẫn là vô cùng hiếm hoi. Trang Khanh chỉ dựa vào chút yêu khí ít ói trên người đối phương mới xác định đối phương không phải là người. Mà là yêu.

Giao long không có tu vi thì không khác gì so với những con rắn bình thường khác, Trang Khanh chỉ nhìn vài lần liền chẳng còn hứng thú nữa, anh quay đầu nhìn Phù Ly, Phù Ly để ô về phía sau, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, đôi mắt đen láy làm người ta dễ dàng liên tưởng đến bầu trời đêm không trăng, không sao.

“Đây là ác giao, lúc cậu đến nó đã nằm đây rồi hả?” Trang Khanh nhìn xung quanh, xung quanh không có dấu vết của một cuộc ẩu đả.

“Lúc tôi đến, anh ta vẫn là hình người.” Phù Ly thành thật lắc đầu, “Anh ta nói muốn ăn thịt tôi sau đó liền bị sét đánh trúng.”

Nghe vậy, Trương Kha đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt khẩn trương: “Anh không sao chứ?” Đây là ân nhân cứu mạng cậu, nghĩ đến việc đối phương suýt chút nữa mất mạng trong miệng ác giao, cậu không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, “Sao hắn lại muốn ăn thịt anh?”

“Hôm qua anh ta hỏi tôi, trời mưa to như vậy, có phải là có rồng bay lên trời hay không.” Phù Ly mỉm cười, “Tôi nói xã hội khoa học, làm gì có rồng bay lên trời.”

Trương Kha nhất thời không biết nói gì mới tốt, giao long muốn hóa rồng phải gặp con người thảo phong mới được, con giao đen này mắt quả thực có vấn đề, tìm tới tìm lui cuối cùng lại hỏi một con yêu quái, cho dù Phù Ly trả lời là có rồng bay lên trời, hắn cũng không hóa rồng được.

Phù Ly cũng thực thành thật, trả lời một câu có rồng thì đã làm sao, dù sao thì cũng không thể hóa rồng được. Là một người tu đạo trẻ tuổi, hắn thật không hiểu được những con yêu quái này trong đầu nghĩ gì.

“Cậu nói rất đúng, mấy trăm năm rồi chưa có giao hóa thành rồng.” Trang Khanh nhắc đến rồng, ngữ khí rất bình thản, dường như đây là chủng tộc không liên quan gì đến anh, “Con giao đen này đã không thể làm gì nữa, đưa đến sở thú cũng rất tốt.”

Từ Viện rùng mình, yêu quái tu luyện nghìn năm, bị phế bỏ tất cả tu vi, còn phải giống như những loài động vật vô tri mua vui cho con người, đúng thật là bị đả kích mạnh mẽ cả về thể xác lẫn tâm hồn.

“Còn có thể kiếm tiền cho sở thú.” Phù Ly gật đầu, mang đến niềm vui cho con người cũng có thể chuộc lại một phần lỗi lầm trước đây hắn đã gây ra.

Giao đen dưới đất chậm chạp ngóc đầu, sinh linh tự nhiên luôn tôn kính long tộc, cho nên khi hắn nhận ra sự tồn tại của Trang Khanh, đầu chưa kịp ngóc hẳn đã gục xuống, lưỡi cũng rút lại.

“Xem ra là chưa chết thật.” Phù Ly ngồi xuống, nhặt cành cây bên cạnh chọc chọc vào đầu con giao đen, “Đi sở thú rồi nhớ cư xử thật tốt, điều kiện ăn ở có thể tốt hơn chút đó.”

Mặc cho Trang Khanh chọc tới chọc lui, hắc xà có lịch sử đen tối nằm im không phản ứng.

Nhân viên của cục Lâm nghiệp rất nhanh đã đến, xác nhận con rắn vẫn còn sống, lại còn là động vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp một, nên vô cùng khen ngợi bốn người Phù Ly, còn cùng bọn họ chụp một tấm ảnh mới sau đó mới mang con rắn đi.

Hai ngày sau, Weibo chính thức của cục Lâm nghiệp đăng một tin, trên đó có hai tấm hình, một tấm là chụp cùng với người dân nhiệt tình, một tấm là chụp con mãng xà đen trong lồng kính. Nhưng weibo chính thức của cục Lâm nghiệp không mấy người theo dõi, ngoại trừ những nhân viên của cục like bài viết, không có người qua đường nào share hay bình luận cả.

Phù Ly không biết mình đã được cục Lâm nghiệp cảm ơn, cậu ngồi ba tuyến xe bus mới tìm được văn phòng của ban quản lý giới tu chân. Chẳng qua trên nóc tòa nhà không treo biển “ban quản lý” mà treo biển “Công ty khoa học công nghệ sinh vật Trường Long”, bảng hiệu sáng lấp lánh, ngay cả cánh cửa tòa nhà cũng treo pha lê lóng lánh, dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.

Gác cổng là hai người trẻ tuổi tướng mạo bình thường, thân hình cường tráng khỏe mạnh, rất có tư thái. Tuy nhiên Phù Ly vừa nhìn đã nhận ra, bọn họ một người là tôm biển một người là cua.

Ai chẳng có ước mơ là người tài giỏi, ai quy định hình người của tôm cua phải thấp bé đâu.

Đi vào cửa lớn, dọc đường gặp không ít “người”, chẳng qua trong những “người” này có yêu loại cũng có người tu đạo. Trên tay Phù Ly có đơn được ban quản lý ký tên, cho nên trên đường đi không bị cản trở, rất nhanh đã tìm thấy phòng tài vụ của công ty.

Con rồng lai mấy hôm trước cậu gặp có nói, cậu chỉ cần cầm tờ giấy có ký tên này là có thể đến lĩnh tiền thưởng.

Yêu giới từ trước tới giờ luôn coi trọng huyết thống thuần chủng, con rồng máu lai giữa người và rồng giống hôm trước cậu gặp là loại không được hoan nghênh. Nghĩ tới đây, Phù Ly có chút xúc động, con rồng lai đó chắc phải nỗ lực rất nhiều mới có thể trở thành “Ông chủ nhỏ” của giới tu chân.

Nhân viên của phòng tài vụ đều là những tu sĩ đã học qua chuyên ngành kế toán, tu vi tuy không cao nhưng tính toán sổ sách rất giỏi, rất được tôn trọng ở ban quản lý. Nhìn thấy Phù Ly tới, bọn họ lười biếng hỏi vài câu, nhưng khi nhìn thấy cái tên được kí trên tờ giấy cậu cầm, tất cả đều ngồi thẳng dậy.

“Đây là phúc lợi đặc biệt mà lão đại phê chuẩn cho cậu?” Nhân viên phòng tài vụ đứng thẳng người rót cho Phù Ly một cốc nước, ”Cậu ngồi đợi chút nhé, tôi sẽ mang tiền thưởng và quà tặng cho cậu.”

Nhìn cốc trà nóng đang bốc hơi trước mắt, Phù Ly mới hiểu ra, thì ra con rồng lai mấy hôm trước ký tên cho cậu chính là ông chủ nơi này. Cậu quay đầu nhìn phòng tài vụ được trang hoàng khí thế, có chút ngưỡng mộ.

Lúc cậu ẩn thân tới nhà con người xem thời sự, nghe con người từng nói, những người đi làm văn phòng đều là nhân tài cao cấp, rất nhiều người mong muốn thi đỗ công chức mà dốc hết tâm trí, còn nỗ lực hơn so với những tú tài đi thi khoa cử ngày xưa.

Nhân viên phụ trách đón tiếp Phù Ly thấy cậu không nói gì bèn tươi cười bắt chuyện: “Không biết cậu là do lão đại đặc biệt mời tới, lúc nãy có gì không phải, mong cậu không để trong lòng.”

Phù Ly ngây người một lúc, mới hiểu được ý tứ đối phương. Nhưng mà cậu căn bản không để tâm tới những chuyện nhỏ nhặt thế này, trước đây cậu từng gặp những chuyện còn quá đáng hơn nữa, thực sự cũng không so đo. Chỉ cần bọn họ đưa tiền thưởng cho cậu thì không có vấn đề gì cả.

Tiền thưởng rất nhanh đã được nhân viên đưa tới, ngoại trừ phần thưởng, còn có bằng khen viết sáu chữ “Yêu quái nhiệt tình suất sắc”, một chiếc hộp đàn hương, và một chiếc hộp đen có chứa roi đánh yêu của cậu.

Phù Ly mở hộp đàn hương, bên trong có chứa một viên đan dược tỏa ra linh khí.

“Đây là tu linh đan, cậu nhất định phải cầm cẩn thận.” Người nhân viên sáng mắt, đây là tu linh đan, một năm tiền lương của cậu cũng chỉ đủ đổi nửa viên.

Đem viên thuốc tỏa ra mùi thơm bỏ lại vào hộp, trong lòng Phù Ly có chút nghi hoặc, tu linh đan là cái gì vậy? Lẽ nào là tên gọi của tụ linh đan khi luyện không thành? Giới tu chân bây giờ thật tiết kiệm, đan dược luyện hỏng cũng mang ra ăn được.

Lấy roi đánh yêu và tu linh đan tùy tiện ném vào trong túi, Phù Ly mở phong bì tiền thưởng ra xem, cười vui vẻ nói cảm ơn, cất kỹ tiền thưởng và bằng khen sau đó rời khỏi phòng tài vụ.

Vừa đi tới cửa, cậu nhìn thấy Trang Khanh đang đi về phía mình.

Cậu suy nghĩ một chút, dừng bước chân.

Tác giả có lời muốn nói: Thời đại mới con lai rất được chú ý, yêu giới…cũng tiến bộ như vậy.

Đọc truyện chữ Full