Khi Phù Ly tìm được chủ thầu Triệu Tam Tường, hắn đang ngồi quanh một cái bàn nhỏ, cùng mấy công nhân trên công trường xắn tay áo uống bia, trên bàn bày mấy túi bóng, bên trong có đậu phụ kho, đầu heo, lạc...
Nhìn thấy cậu đến, Triệu Tam Tường bỏ đũa xuống, lấy ra một cái ghế nhựa không mấy sạch sẽ, nhiệt tình đón tiếp Phù Ly, "Đến, đến, đến, ngồi xuống đây cùng nhau ăn."
Mấy đại hán nhìn thấy dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ của Phù Ly, chân ra chân, eo ra eo, nhịn không được giễu cợt: "Anh Triệu, đây là con cái nhà ai, nhìn trông đẹp trai thật."
"Nào." Triệu Tam Tường kéo Phù Ly ngồi xuống, nói với bọn họ: "Đây là đồng hương của tôi, tới đây cùng tôi kiếm cơm."
"Công việc của chúng ta thế này, liệu cậu ta có làm được không?" Nhóm đàn ông cười ha ha, hiển nhiên là chỉ đùa cho vui, vốn là bọn họ còn muốn nói vài câu thô tục, nhưng không biết sao khi nhìn thấy Phù Ly ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhựa, lại ngại ngùng không nói lên lời.
"Mấy người đừng nhìn bộ dáng trắng trắng sạch sạch của cậu ta, sức lực không nhỏ đâu." Triệu Tam Tường vỗ bả vai Phù Lỳ, chỉ tảng đá bên cạnh. "Nào, lại biểu diễn cho mấy chú đây xem một chút."
Phù Ly muốn nói lại thôi, nhìn nhìn Triệu Tam Tường, mấy người này còn không sống lâu bằng cậu đâu, gọi bọn họ là chú có phải là lợi cho bọn họ quá không?
"Đừng thất thần, đi, làm bọn họ mở mang kiến thức." Triệu Tam Tường cầm một cái chân vịt lên gặm, mặt mũi hớn hở.
"Ồ." Phù Ly đứng dậy đi qua, nhìn tảng đá bên trái, hình như có hơi nhỏ. Quay đầu nhìn hòn đá phía bên phải lớn gấp đôi, lại quay qua nhìn Triệu Tam Tường, thấy hắn nháy mắt cổ vũ, liền quay lưng nhấc bổng tảng đá phía bên phải lên.
Mấy đại hán sợ tới mức trợn mắt há mồm, mãi không hoàn hồn: "Anh Triệu, người đồng hương của anh nên đi thi cử tạ mang vinh quang về cho nước nhà mới đúng."
Tảng đá này cũng khoảng mấy trăm cân đó.
Triệu Tam Tường cũng bị hoảng sợ, hắn chẳng qua chỉ muốn Phù Ly ôm tảng đá nhỏ hơn đó, chứ không có ý muốn cậu phá kỷ lục thế giới. Yêu giới bọn họ có quy định, không thể tham gia các hạng mục thi đấu thể thao của nhân loại, nếu như bị ban quản lý yêu giới phát hiện, sẽ bị bắt đi tù.
"Ha ha." Triệu Tam Tường cười gượng chuyển hướng đề tài. "Đứa nhỏ này từ bé đã rất khỏe, học hành lại không được tốt, không giống đứa nhỏ nhà mấy người, mỗi lần thi cử đều top 5 của lớp."
Vừa nghe người khác khen con mình, mấy đại hán hưng phấn quá đà, dùng lời lẽ có vẻ khiêm tốn nói nhưng lại hàm chứa ý khoe khoang.
Phù Ly ném tảng đá to xuống, ngồi bên cạnh Triệu Tam Tường, Triệu Tam Tường miệng đang gặm một cái chân vịt.
Nếu như cậu không nhìn nhầm thì Triệu Tam Tường bản thể chắc chắn là một con vịt đầu xanh.
Triệu Tam Tường rất nhanh đã gặm sạch chân vịt, nhổ ra khúc xương không dính chút thịt nào. Phù Ly không nhịn được suy nghĩ, cậu quả nhiên là một con yêu quái ở nông thôn không có chút kiến thức, thì ra vịt không những có thể ăn thịt đồng loại, ngay cả heo, bò, dê, thỏ cũng không buông tha.
Chờ mọi người uống xong rượu, ăn xong thịt, Triệu Tam Tường dẫn cậu trở về phòng trọ mà hắn thuê, sau khi dặn dò vài câu, liền nằm lăn ra ngủ say như chết.
Đêm này Phù Ly ngủ không được ngon, bởi vì cả đêm, Triệu Tam Tường đi vệ sinh ít nhất năm lần.
Lúc mặt trời sắp mọc, Phù Ly đứng ở cửa sổ, vái lạy mặt trời, quay đầu lại gặp Triệu Tam Tường vẫn còn đang ngủ, lắc đầu thở dài. Thời đại phát triển, nhân loại đang từng bước đi lên, yêu loại thì càng ngày càng sa đọa. Trước kia cậu quen biết một số loại yêu tinh, vừa chịu khó lại có năng lực, trước khi ngủ vái mặt trăng, bình minh vái mặt trời, dáng vẻ không giống như hiện tại...
Tâm yêu quái luôn thay đổi.
Nếu như bề ngoài bạn đẹp, cho dù ở nơi nào đều có thể chiếm lợi thế, cho dù ở công trường cũng thế.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Phù Ly vì bộ dáng đẹp, lại chịu khó, làm việc xong còn đọc sách, chiếm được không ít cảm tình của mọi người. Ngay cả cô béo nấu cơm ở công trường, khi ăn cơm cũng gắp cho cậu nhiều hơn hai miếng thịt.
"Tiểu Hồ à, lại đang đọc sách sao?" Hỏi thăm cậu là chú Trương người Thục Đông, có đôi lúc nói chuyện không phân rõ âm h và f, là một người tốt, thấy Phù Ly tuổi còn nhỏ mà phải bỏ học đi làm công, nên đặc biệt bắt đứa con trai đã nghỉ hè của mình tìm một ít sách cũ cùng vở ghi mang đến đây.
(Hồ = 胡 = hú, Phù = 符 = fú)
"Đây là vở ghi bài của con trai chú, cháu xem xem có cần đến không." Chú Trương đem sách cũ, vở ghi để trước mặt Phù Ly.
Phù Ly nhận lấy sách vở nhìn một chút, cuốn vở tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ, chữ viết ngay ngắn, có thể nhận thấy chủ nhân của quyển sách rất yêu quý nó.
"Cảm ơn chú Trương." Phù Ly cẩn thận cất sách vở đi, "Cháu xem xong sẽ trả lại cho chú."
"Không sao, năm nay con trai chú năm nay thi đại học, sau này cũng không cần dùng đến sách vở đó." Chú Trương mặt mày vui vẻ, "Mấy ngày trước nó nhận được thông báo trúng tuyển của đại học Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh, chú cùng mẹ nó chuẩn bị hai ngày tới sẽ dẫn nó lên Bắc Kinh, để quen dần hoàn cảnh nơi ấy.
Có giấy báo trúng tuyển đại học, có thể học đại học, sau khi học xong có thể thi công chức.
Nghĩ vậy, trong mắt Phù Ly tràn đầy kính nể: "Chú Trương, con chú giỏi thật." Nhân loại là loài sinh vật rất lợi hại, chỉ mới sống mười mấy năm mà có thể ghi nhớ nhiều kiến thức để thi đỗ đại học, không giống như anh, mấy năm nay đều sống uổng phí.
"Đâu có, đâu có." Thái độ kính nể này làm chú Trương nhất định phải kéo bằng được cậu đến nhà mình ăn cơm, Phù Ly thực sự không thể từ chối, đành phải đi theo.
Vợ chú Trương họ Vương, cũng làm công tại công trường. Công việc trên công trường tuy rằng vừa mệt vừa khổ, nhưng mà chỉ cần bên nhà thầu không nợ tiền lương, hàng năm còn có thể tiết kiệm được không ít tiền. Hai vợ chồng bình thường ăn cơm rất tiết kiệm, hận không thể dùng một đồng tiền chia làm đôi để tiêu. Phù Ly vén rèm lên đi vào, phát hiện trên bàn bày tận mấy món ăn, còn có một đĩa thịt vịt nướng thật to.
Một thiếu niên đeo kính đang bày bát đũa, nhìn thấy người xa lạ Phù Ly đứng đó, cậu hơi sửng sốt, ngại ngùng cười với Phù Ly một cái, xoay người giúp thím Vương dọn dẹp.
Phòng thuê rất nhỏ, xếp hai cái giường, một cái bàn giản dị, kệ bếp được ghép bởi mấy tấm gỗ, dựng phía bên ngoài ban công, bình ga dựng trong góc tường dính đầy dầu mỡ.
"Tiểu Hồ đến rồi hả, mau vào ngồi đi cháu." Thím Vương nhìn thấy Phù Ly, cầm lấy một chiếc ghế nhựa lau lau rồi đưa cho cậu, "Còn một món nữa thôi, xong ngay bây giờ đây."
Phù Ly nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Quạt điện dưới đất kêu lạch cạch nhưng cũng không làm cho căm phòng này mát mẻ hơn, còn chưa ăn cơm, lưng chú Trương đã ướt đẫm, đầu đầy mồ hôi.
Phù Ly sạch sẽ, khô ráo trước mặt họ giống như một loài khác vậy.
Nhận thấy điểm này, Phù Ly cố gắng làm cho bản thân đỏ mặt, thuận tiện làm cho trán chảy ra một chút mồ hôi.
Nhiều người đàn ông trung niên khi uống rượu vào sẽ bắt đầu lảm nhảm, chú Trương cũng giống vậy, tuy rằng hiện tại đang ở căn phòng thuê rách nát, nhưng tim lại hướng đến lãnh thổ, lãnh hải, vùng trời quốc gia, tiếc hận không thể đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt chủ nghĩa bá quyền.
Đứa con trai chú Trương dường như không thích nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm, Phù Ly lén nhìn, phát hiện cậu ta đã bắt đầu ăn đến bát thứ ba.
Cơm nước xong, chú Trương cùng thím Vương đi ra ngoài mua dưa hấu, để cho hai đứa nhỏ giao lưu cùng nhau.
Trương Bằng trộm nhìn Phù Ly vài cái, thấy đối phương tủm tỉm nhìn mình cười, nhất thời đỏ mặt, ngại ngùng thật lâu mới mở miệng: "Bố em nói, anh đang tự học để chuẩn bị thi đại học?"
Phù Ly gật đầu: "Cũng không phải, con người như các cậu... Sách vở tri thức hiện tại quá khó, tôi hầu như đọc không hiểu."
"Nền tảng lúc nhỏ không ổn, học tập kiến thức cao trung sẽ có chút khó khăn." Nói về phương diện học tập, Trương Bằng bắt đầu nói nhiều hơn, "Hay là trước tiên anh học một chút kiến thức sơ trung, sau đó mới học kiến thức cao trung, như vậy sẽ dễ dàng hơn."
"Vậy ý cậu nói là, kiến thức sơ trung của tôi quá kém?" Phù Ly mở to mắt, nhìn chằm chằm Trương Bằng.
Trương Bằng lo lắng lời này của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Phù Ly, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vừa to vừa sáng, Trương Bằng càng thêm hối hận: "Cũng, cũng không phải thế, nhưng mà...có thể...những kiến thức mà anh đã học, thời gian lâu rồi liền quên mất, không phải nói anh học không tốt."
Từ bé đến lớn, người ít nói dối như Trương Bằng, trong vài giây ngắn ngủi đã nghĩ ra một lời nói dối hoàn mỹ, việc này đối với cậu mà nói quả thật là đột phá.
"Không, tôi cảm thấy lời cậu nói rất đúng." Phù Ly bừng tỉnh gật đầu, "Tôi sẽ đi hiệu sách mua một bộ sách sơ trung."
"Từ từ đã." Trương Bằng gọi cậu lại, "Trời nóng như vậy, hiệu sách cũng chưa chắc có sách giáo khoa, hay là anh lên mạng mua đi."
"Trên mạng?" Phù Ly sửng sốt, "Cậu bảo là trên mạng có bán những thứ đó?"
Trương Bằng tuy cảm thấy mình hiểu biết đã ít, không nghĩ rằng có người còn quê mùa hơn, ngay cả mua bán trên mạng mà cũng không biết. Nghe bố nói, Phù Ly không cha không mẹ, vẫn luôn sinh hoạt tại nông thôn hẻo lánh, muốn học bài chỉ có thể đến đến công trường, những ngày ấy nhất định là trôi qua rất khổ cực.
"Anh đừng mua nữa, để em gọi điện thoại cho bạn học, bảo nó mang sách cũ qua đây." Trương Bằng nội tâm tràn ngập đồng tình với Phù Ly, "Dù sao sách cũ để lại cũng không dùng làm gì."
"Như vậy thật ngại quá." Phù Ly ngoài miệng tuy nói ngại ngùng, tuy nhiên lại không từ chối ý tốt của Trương Bằng."
Bởi vì, cậu, không, có, tiền.
Đang nói chuyện, Phù Ly nghe được âm thanh xèo xèo của khí thoát ra từ bình gas bên ngoài ban công, cậu tò mò hỏi Trương Bằng: "Cái bình kia bên trong đựng gì thế, sao nó lại kêu?"
Sắc mặt Trường Bằng đại biến, đứng dậy bắt lấy cánh tay Phù Ly kéo ra ngoài: "Chạy mau!"
Chú Trương, thím Vương đi mua dưa hấu trở về, nhìn thấy trước cửa phòng thuê chật ních người, sợ đến mức mặt đổi sắc, hai người chen qua đống người, "Xảy ra chuyện gì thế?"
Những người thuê nhà xung quanh đều là công nhân trên công trường, nhìn thấy hai người trở về, nhao nhao kể lại chuyện.
Nào là thời tiết nóng bức, bình gas phát nổ,... thím Vương sợ tới mức khóc lên.
"Mẹ!" Trương Bằng ngã rơi mắt kính, từ trong đám người đi tới, đôi mắt thoạt nhìn có chút thất thần, "Con không sao."
Vừa rồi ngay tại lúc bình gas phát nổ, Phù Ly đã che chắn cho cậu, cho nên ngoài những vết xước bên ngoài, cậu không bị sao cả. Nghĩ đến con người trẻ tuổi yêu thích học tập, không cha không mẹ, cả người toàn là máu được xe cứu thương mang đi, mắt Trương Bằng đỏ lên.
Cậu nợ người ta một mạng.
Tại ban quản lý yêu giới, một vị cán bộ nhận được báo cáo của một con yêu quái nhiệt tình.
"Có yêu quái điện tới, nói rằng một công trường xây dựng ở thành Tây xảy ra vụ nổ, hơn nữa còn có yêu khí tràn ra, hắn nghi ngờ là có yêu quái làm loạn."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 2
Chương 2