Chung Diễn còn đang nghĩ xem trong sách có cảnh này hay không thì thoáng cái chấn động trên mặt đất càng lúc càng rõ ràng hơn, thứ kia đã tới rất gần rồi. Chung Diễn cuối cùng cũng nhìn ra nó là thứ gì… một con vượn tinh cao bằng hai người gộp lại.
Toàn thân con vượn tinh kia vốn màu trắng, nhưng vì ở lâu trong núi rừng nên lông nó đã biến thành đen trắng hỗn tạp, dơ bẩn kinh khủng, toát ra một cỗ mùi thi thể thối nát. Nó thở hổn hển, mạnh mẽ đấm đá lung tung trong rừng, chớp mắt, nó đã tập kích bất ngờ tới chỗ hai người.
Biến cố đến quá nhanh, hai người tránh không kịp, Cố Huyền Nghiễn khẽ quát một tiếng, “Sư huynh, lui về phía sau!” Rồi lập tức bay vút lên, rút kiếm xông tới chỗ quái vật kia.
Nếu như hôm qua đã xem cuộc chiến của người này ở thiền viện rồi thì hôm nay nhất định sẽ phát hiện tốc độ của một kiếm đấy còn nhanh hơn nhát đâm hôm qua gấp trăm lần!
Chung Diễn cũng nhìn ra được, thế kiếm cực kì hung mãnh, Cố Huyền Nghiễn gần như rót toàn bộ linh lực vào nó, muôn phần tàn nhẫn độc ác đâm vào phần bụng của vượn tinh. Vượn tinh nhận phải một kiếm đấy bèn tru lên đầy thê lương, nó giơ cao móng vuốt, vung một chưởng về phía Cố Huyền Nghiễn.
Bị sức gió của một chưởng ấy ảnh hưởng, nhánh cây xung quanh đều bị cuốn lên, lòng Chung Diễn nóng như lửa đốt, hét to: “Cố Huyền Nghiễn, mau lùi lại đi.”
Nhưng linh lực cho phép của Cố Huyền Nghiễn đã dùng hết, mặc dù đã nhanh tay rút kiếm bước vài bước về phía sau, thì vẫn chậm mất nửa nhịp, bị một chưởng của vượn tinh quét qua bả vai. Phút chốc, máu tươi bắn ra, Cố Huyền Nghiễn bị quật bay ra xa, trượt dài trên mặt đất bảy tám mét, phun ra một ngụm máu lớn.
Chưa từng lại ở đó, vượn tinh tiếp tục vọt tới chỗ Cố Huyền Nghiễn. Mắt thấy nó sắp dẫm một cước lên người Cố Huyền Nghiễn, ngàn cây treo sợi tóc, Chung Diễn nghĩ là làm, lập tức rút kiếm bay nhanh tới chỗ Cố Huyền Nghiễn, nghiến răng bổ về phía quái vật. Tần Minh Hề tuy chỉ mới đến Ngưng Thần, nhưng một chiêu ấy Chung Diễn đã rót vào không ít linh lực, thoạt nhìn sắc bén vô cùng, thẳng tay đâm vào ngực vượn tinh!
Một kiếm này tuy không bằng Cố Huyền Nghiễn ban nãy, nhưng vẫn có thể làm đối phương đổ máu, vượn trắng rú lên một tiếng, đánh một chưởng về phía Chung Diễn!
Chung Diễn đã lùi ra rất nhanh, nhưng sức gió của chưởng ấy vẫn sóng lớn vỗ bờ như trước, đánh thẳng vào ngực Chung Diễn! Đau nhức kịch liệt khiến khóe môi Chung Diễn tràn ra tơ máu, may mà con vượn trắng kia cũng nhảy lùi lại hai bước, đứng cách hai người ba bốn mét, có vẻ tạm thời không dám tiến lên.
Nhưng hai người đều biết, súc sinh này chẳng qua còn lòng sợ hãi với đau đớn của mình mà thôi, đây chỉ là chuyện nhất thời. Vai trái Cố Huyền Nghiễn không ngừng đổ máu, giọng nói khàn đặc, “Sư huynh, mau đi đi.”
Ta cực kỳ muốn đi! Nhưng ngươi chết thì xác ta cũng nguội!
Trong lúc nguy cấp, ngực Chung Diễn đau như đao cứa, cũng chẳng thèm quản xem thiết lập tính cách của mình nữa, chỉ quay đầu mắng một tiếng, “Câm miệng!”
Sau đó không hề nhìn sắc mặt Cố Huyền Nghiễn, la hét trong lòng: “Hệ thống, làm sao bây giờ? Ta sắp chết rồi nè!”
Chung Diễn hỏi câu đó căn bản cũng không ôm hy vọng gì cả, nhưng thế mà âm thanh của hệ thống vẫn vang lên, giọng điệu hoàn toàn không hợp gì với hoàn cảnh, vô cùng tỉnh táo.
“Huynh đệ, muốn gian lận không, mười điểm một lần, không lừa già dối trẻ.”
Chung Diễn: “..”
Bán “gian lận” quang minh chính đại như vậy, đây chắc chắn không phải cái hệ thống xuyên không đứng đắn gì!
Nhưng bây giờ Chung Diễn đã không còn quản được nhiều chuyện vậy nữa, hắn lập tức rút kiếm phóng tới chỗ vượn tinh, trong lòng hét lớn: “Bán ta một cái!”
Chớp mắt, cuồn cuộn gió mây, trời đất tối lại.
Cây cối cỏ hoa xung quanh đồng thời lay động, không phải kiểu đung đưa như khi bị chưởng phong của vượn trắng đánh tới, lần này thì cực kỳ mạnh mẽ, vô số cành cây trực tiếp gãy luôn. Có lẽ ngay lúc này, mọi thứ đã không còn thích hợp nữa, bởi những cành cây bị gãy không hề rơi xuống đất, quanh chúng được bao bọc kiếm khí màu u lam, nhanh chóng cùng nhau bay theo hướng kiếm của Chung Diễn.
Khoảnh khắc ấy, tựa như vạn kiếm rời vỏ.
Vượn tinh không thể nào tránh được, vô số cành cây hệt như danh khí sắc bén nhất thế gian, đâm xuyên qua tứ chi, bụng, ngực của nó, máu tươi thấm ướt lớp lông bẩn thỉu, nó rên lên một tiếng, ngã quỳ trên mặt đất, chấn động ầm ầm.
Cơ hội ngay lúc này!
Chung Diễn mặc cho ngực mình đang đau đớn mạnh mẽ, vận khí vào kiếm, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt vượn tinh, một kiếm đâm xuyên qua cổ họng của nó!
Thân thể như núi của vượn tinh té xuống, bụi đất bắn lên mịt mù.
Chung Diễn mệt tới lả người, quay đầu nhìn Cố Huyền Nghiễn. Đối phương nhắm chặt hai mắt, dường như đã hôn mê bất tỉnh. Trong âm điệu của hệ thống xen lẫn chút ra vẻ: “Yên tâm, một giây trước khi gian lận ta đã làm choáng y, lát nữa tỉnh liền đấy.”
… Nghe không giống hệ thống xuyên không đứng đắn chút nào.
Hệ thống lại nói, “Đúng rồi, điểm của ngươi…”
Chung Diễn phất phất tay, “Biết rồi, 10 điểm, trừ đi.”
Dứt lời, hắn té lăn trên mặt đất.
Bấy giờ hệ thống mới không nói gì thêm.
Kiếm khí vừa rồi quá mạnh, tu vi của Chung Diễn còn thấp nên không thể chịu đựng được, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, đau đớn và mất sức khiến cho cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Nhưng hắn không thể ngủ, Cố Huyền Nghiễn vẫn chưa tỉnh, nếu lát nữa xuất hiện thêm một con vượn đen vượn vàng, hắn và Cố Huyền Nghiễn có thể đi uống canh Mạnh Bà với nhau rồi.
Vì vậy hắn cố gắng đứng dậy, chuyển Cố Huyền Nghiễn lại dưới cây trước, sau đó nhìn miệng vết thương của y, thấy không chảy máu mới yên tâm dựa vào một bên. Chung Diễn thả lỏng hơi thở, không động đậy, muốn khôi phục lại thể lực. Trong chốc lát thì xung quanh chỉ có tiếng gió thổi, tiếng tán cây xào xạc, và tiếng bước chân đứt quãng.
… Tiếng bước chân?
Chung Diễn lập tức trợn tròn mắt, cầm chặt kiếm, đáy lòng kêu rên: Đừng nói ta miệng quạ đen vậy chứ!
Nhưng tiếng bước chân kia vô cùng nhẹ nhàng, một lúc sau, có một cô nương nhô đầu ra từ bụi cây, cả kinh kêu lên: “Ơ kìa! Ở đây thực sự có hai người nè!”
Chung Diễn cầm kiếm, giương mắt nhìn nữ tử trước mặt.
Người này mặc váy lụa màu xanh, tóc đen vén lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng đá ngọc lam, nổi bật trên làn da trắng nõn nà của nàng. Váy dài không đến mắt cá chân, nhìn xuống thêm nữa, nàng đi chân trần, trên mắt cá chân xăm hình con chim xanh đang giương cánh bay, như ẩn như hiện sau làn váy đung đưa, vô cùng sống động.
Ngay lập tức, Chung Diễn đứng hình, hắn đã nhớ ra người trước mặt là ai.
Gặp được đường sống trong cõi chết, Chung Diễn ném kiếm ra xa, tùy ý người ta đến gần, mở miệng nói: “Đồng Linh, cứu mạng.”
Đeo vòng đá, hình xăm chim bay, không nhầm thì đây chính là Thanh Điểu Đồng Linh trong sách. Nàng có dung mạo xinh đẹp, là yêu tu tâm địa thiện lương, cũng chính là người duy nhất Cố Huyền Nghiễn từng thích.
Đồng Linh lập tức dừng bước, chần chừ nhìn Chung Diễn: “Huynh biết ta?”
Chung Diễn gật gật đầu, chỉ vào Cố Huyền Nghiễn, mạnh mẽ gằn từng chữ: “Cô nhất định phải cứu y, y là…”
Y là đối tượng tương lai của cô!
Đáng tiếc, Chung Diễn còn chưa nói xong đã ngã rầm xuống đất.
Đồng Linh càng hoảng sợ hơn, vội vã quay đầu lại hét lên: “Người đâu mau tới đây!” Sau đó quay đầu lại muốn đỡ hắn dậy, ngờ đâu trông thấy người ngực đầy máu bỗng mở mắt ra.
Người nọ nhẹ liếc qua nàng, biểu cảm không hề dư thừa, cũng không ngoài ý muốn chút nào, y vừa nghe tiếng bước chân đã tỉnh rồi. Đồng Linh không hiểu sao bị ánh mắt kia dọa cho giật nảy, nhất thời chẳng dám tiến lên.
Cố Huyền Nghiễn cúi đầu xuống nhìn Chung Diễn, lông mày Chung Diễn nhíu chặt, thoạt nhìn không an lòng, trên mặt toàn bụi đất, khá là chật vật, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng.
Không biết y đang suy nghĩ điều chi mà hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng.
“Sức sống của sư huynh lại nằm ngoài dự tính của ta lần nữa.”
Nhưng lời này vô cũng khẽ, Chung Diễn đang hôn mê không thể nghe, Đồng Linh nơi xa cũng không thể thấu. Nàng chỉ thấy người kia ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nở nụ cười với nàng.
Nụ cười này xua hết đi sự lạnh lùng ban nãy, như gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, băng tuyết tan chảy, sạch sẽ ôn hòa đến kì lạ.
Sau đó, nàng nghe người nọ nói: “Phiền cô nương có thể chữa thương cho sư huynh của ta không?”
__
Lúc Chung Diễn tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc. Đau đớn trên ngực Chung Diễn đã vơi đi phân nửa, Cố Huyền Nghiễn ngồi bên cạnh hắn, vết thương trên người y đã được băng bó kỹ. Thấy hắn tỉnh, y cúi đầu nói nhỏ: “Sư huynh, trên người có chỗ nào không thoải mái không?”
Chung Diễn thẳng mình lên, thử nhúc nhích cơ thể, lắc đầu bảo: “Ổn rồi.”
Cố Huyền Nghiễn như thở hắt ra, “Lúc sư huynh chắn trước mặt ta, thật sự khiến ta sợ hết hồn.” Chợt, y lộ ra sự vui vẻ, “Có điều sư huynh có thể giết chết yêu thú kia, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.”
Chung Diễn sớm biết sẽ có câu hỏi này, giọng điệu không hề lung lay, “Sống chết trước mắt, ra sức đánh cuộc thôi.”
Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, một hồi sau, Cố Huyền Nghiễn mở miệng nói, “Sư huynh nói không sai. Liên quan đến sống chết, đương nhiên phải tàn nhẫn một chút.”
Chung Diễn: “…”
Đại ca à ta nói mớ đấy, ngươi tuyệt đối đừng có muốn giết ta nhé!
Ngay lúc ấy, có một giọng nữ thanh thúy vang lên phía sau bọn họ: “Huynh tỉnh rồi!”
Chung Diễn quay đầu, Đồng Linh xách làn váy nhanh nhẹn chạy tới, miệng líu ríu không ngừng.
“Sư đệ của huynh rất lo cho huynh đấy, trông giường cho huynh rất lâu. Đã nói với y huynh không sao mà y chả tin, giờ thì huynh tỉnh rồi nè. Cơ mà sao huynh biết tên ta?”
Chung Diễn nghe mà bật cười, giọng điệu cũng ngả ngớn hẳn, “Thanh Điểu Đồng Linh mà, là nữ tử xinh đẹp nhất trong giới yêu tu, tu giả nào chả biết chứ.”
Hai mắt Đồng Linh tròn xoe, vui cười bảo: “Thật vậy chăng?”
“Thật đấy.” Chung Diễn gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Cố Huyền Nghiễn, cố kéo cảm tình cho hai người: “Sư đệ, ngươi thấy vị cô nương này như nào?”
Cố Huyền Nghiễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đồng Linh, gật gật đầu, nhưng lại đột ngột nhả ra một câu: “Sư huynh cũng trông rất đẹp.”
Chung Diễn: “…” Ngươi có bệnh phải không?
Đồng Linh không tức giận mà nở nụ cười khanh khách. Cố Huyền Nghiễn ngắm nhìn biểu cảm của Chung Diễn, sự khó chịu không biết từ đâu tới lúc Chung Diễn khen Đồng Linh đã biến mất, y ấm giọng nói, “Sư huynh, ta sai rồi. Chúng ta phải về môn phái thôi.”
Đồng Linh có chút không nỡ xa hai người, “Lúc nào rảnh nhớ tới tìm ta chơi nhé. Trên ngọn núi này chỉ có ta và tộc nhân, yêu thú thì không có chung ngôn ngữ, nên ta chán lắm.”
Chung Diễn gật gật đầu, suy nghĩ một lát, bỗng đứng cách Đồng Linh nửa bước, thấp giọng dặn dò, “Tuyệt đối không được đến khu vực của ma tu Bắc Hoang.”
Trong sách viết Đồng Linh táng thân ở Bắc Hoang, ma tu vì uy hiếp Cố Huyền Nghiễn mà bắt cóc Đồng Linh, cuối cũng dẫn đến Đồng Linh chết thảm. Còn Cố Huyền Nghiễn thì hoàn toàn hắc hóa.
Giờ phút này Chung Diễn nhắc nhở không chỉ để ngăn cản Cố Huyền Nghiễn, mà còn vì hắn không muốn một nữ tử linh động như thế phải chết. Tuy nhiên hắn vẫn biết, một loạt biến cố vừa rồi đã chứng minh cốt truyện có thay đổi, sẽ không nhất định tiến hành theo nguyên tác.
Nhưng hắn vẫn muốn mình phải nhắc nhở một câu.
Hồi Chung Diễn đọc truyện chỉ xem nó là mấy cái chuyện hư cấu, nhưng khi chính mình vào trong sách rồi mới có thể cảm nhận được sinh mệnh sống động của mỗi người.
Đồng Linh dẫu không hiểu ý hắn, nhưng thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Chung Diễn thì khó có khi im lặng, dùng sức gật đầu. Chung Diễn yên tâm rồi mới ngự kiếm với Cố Huyền Nghiễn về Thanh Nham.
Sự cố liên tiếp như vậy đã kéo dài thời gian hai người trở về những một ngày. Chung Diễn trông thấy hiên nhà ngói trúc quen thuộc của mình mà muốn bật khóc, ước mình có thể nằm trên giường ngủ ba ngày ba đêm.
Nhưng mà hai người vừa đáp xuống, chưa thở ra hơi thì sau lưng đã có người gầm lên, “Kẻ nào!”
Hai người xoay lại, người trước mặt vốn đang rút kiếm ra khỏi vỏ, chờ thấy rõ hai người là ai thì bèn nhanh chóng thu kiếm về, chạy vội lên, trong giọng nói xen chút nghẹn ngào.
“Sư huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi, bên thiền viện nói huynh đã đi rồi, kết quả lâu thế mà huynh vẫn chưa trở lại, bọn ta lo gần chết.”
Cố Huyền Nghiễn hơi chau mày, tựa như đang khó hiểu, nhưng giọng nói vẫn ấm áp, “Trên đường về gặp phải yêu thú nên bị chậm, không cần lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng chứ!” Giọng điệu người nọ dồn dập, “Sư huynh, huynh không biết đâu! Đại điển đêm hôm đó, Hành Vân Thuần Tần tiền bối chết ở thiền viện rồi!”
Một tiếng này tựa như sét đánh ngang tai Chung Diễn, hắn mạnh mẽ ngước đầu, “Ngươi nói là ai chết cơ?”
Không cần đối phương lặp lại, âm thanh máy móc đã vang lên trong đầu hắn.
“Ký chủ: Chung Diễn. Nhiệm vụ: Ngăn cản Cố Huyền Nghiễn giết Thuần Tần. Nhiệm vụ thất bại, trừ 20 điểm. Dùng đạo cụ, trừ 10 điểm. Còn thừa 70 điểm.”
Chung Diễn cảm thấy một luồng hơi lạnh luồn lách sau lưng mình, vào sâu tận trong xương tủy. Nhẹ nhõm ban nãy hoàn toàn biến mất, hắn vô thức trông sang Cố Huyền Nghiễn bên cạnh, đối phương không biết đã nhìn hắn bao lâu rồi, thấy hắn quay đầu thì bèn cong cong khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta
Chương 5
Chương 5