Dùng cơm xong, chị Lý ngại ngùng nhờ Tống Triết đoán mệnh giùm đứa con nhà mình. Tống Triết thấy tính tình chị Lý không tệ, lại còn làm cơm cho bọn họ, cậu liền vui vẻ đồng ý.
Đứa con trai Lý Long Dịch của chị Lý mới mười sáu tuổi, vẫn còn đang học cấp ba, dáng dấp rất cao, chính là khá trầm tính. Tống Triết tỉ mỉ quan sát tướng mạo, trung thực hàm hậu, cuộc sống sau này không gặp sóng to gió lớn, cũng không đại phú đại quý, chính là bình bình đạm đạm.
Vì thế Tống Triết tặng tám chữ cả đời bình an cơm áo không lo, chị Lý vui đến không ngậm được miệng, người nhà quê mặc dù cũng hi vọng con mình đại phú đại quý có tiền đồ, thế nhưng hi vọng nhất là nó bình an cả đời, vậy là đủ rồi.
Sau khi tạm biệt chị Lý, nhóm Tống Triết quay về nhà Lệ Vạn Tài, bởi vì cũng hay quay về nên có nhờ người thường xuyên tới quét dọn, có thể ngủ lại.
Ba người ở tạm một đêm, trời vừa hừng sáng Tống Triết đã mở mắt tỉnh lại.
Mặc dù không ngại giường lạ nhưng dù sao cũng là hoàn cảnh xa lạ, vẫn có chút không thích ứng, vì thế cậu dậy khá sớm. Sau khi Tống Triết dậy không lâu, Trần Hữu Phúc cũng mệt mỏi mở mắt, Lệ Vạn Tài lái xe cả buổi chiều, so với hai bọn họ còn mệt hơn nên ngủ khá sâu.
Chờ Tống Triết cùng Trần Hữu Phúc ăn xong bữa sáng chị Lý đưa tới Lệ Vạn Tài mới tỉnh lại, ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, vành mắt cũng đen xì xì.
Anh vội vàng rửa mặt rồi vừa dẫn đường vừa gặm bánh bao, hi vọng tiết kiệm được chút thời gian.
Mộ tổ tiên của Lệ Vạn Tài ở trên núi, vì thế ba người đi lên núi. Sáng sớm bầu không khí rất mát mẻ thoải mái, Tống Triết nhàn nhã tản bộ, còn duỗi người.
"Đại sư, tới rồi." Lệ Vạn Tài xoa mồ hôi trán, ngừng lại. Anh từng nhờ người sửa lại mộ tổ, đặc biệt làm theo phong thủy.
Tống Triết gật đầu đi một vòng xung quanh, mộ tổ Lệ Vạn Tài dựa núi gần nước, sơn chủ nhân đinh thủy chủ tài, tức là dựa núi đời sau con cháu hưng vượng, gần nước mang tới tiền tài cuồn cuộn. Đá là khung xương của núi, nước là huyết mạch của núi, núi phải có nước mới có sinh mệnh, không có nước thì núi cũng giống như không có linh hồn, vì thế người xưa mới nói, có núi không có nước nghỉ tìm đất, đến xem núi trước tiên phải xem nước. Ngoài ra, hai bên mộ có đường gấp khúc, sơn thủy quanh co khúc khuỷu, là bố cục tốt.
Theo lý thì không thể xuất hiện vấn đề, thế nhưng cố tình quanh mộ tổ lại có hắc khí lượn lờ chứng minh có người cố ý làm chuyện xấu.
Tống Triết đi tới phần phía sau ngôi mộ, gọi Lệ Vạn Tài tới đào một chỗ đất.
Lệ Vạn Tài khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý Tống Triết, cũng may mà anh có dự kiến trước nên có mang theo cuốc, bằng không phải dùng tay không cào đất rồi.
Lệ Vạn Tài cuốc vài cái, không thấy gì cả, anh xoa mồ hôi trán, nghe Tống Triết nói tiếp tục đào thì nhẫn nhục chịu khó vung cuốc đào sâu xuống.
Theo Lệ Vạn Tài đào càng sâu, Tống Triết lại càng thấy nhiều hắc khí toát ra quấn lấy người anh, Tống Triết bấm pháp quyết xua tan hắc khí trên người Lệ Vạn Tài, tiếp đó ném một tấm bùa dán dính vào người anh.
Trần Hữu Phúc đứng bên cạnh hào hứng quan sát, thấy Tống Triết tùy tiện ném lá bùa dính vào người Lệ Vạn Tài thì nhịn không được khen ngợi, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: "Đại sư, cậu cảm thấy tôi có cần dán bùa không?"
Mấy thứ linh linh dị dị này rất đáng sợ, từ lần bị nữ quỷ phụ thân, Trần Hữu Phúc bắt đầu sợ mấy thứ này.
Tống Triết nói: "Cậu có mang bùa bình an tôi đưa không?"
"Có có có, ban ngày ban đêm gì tôi cũng mang theo hết, còn mua một cái túi thơm bỏ nó vào, sợ làm rách." Dù sao thì giấy vàng rất mỏng manh a!
"Vậy thì được rồi, chốc nữa cậu đứng xa một chút là được."
"Vâng vâng vâng!" Trần Hữu Phúc móc túi thơm trong túi ra nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Đại sư, có phải cái này không?"
Lệ Vạn Tài cuốc trúng một cái hũ, phía trên hũ tràn đầy hắc khí giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Lệ Vạn Tài, chẳng qua trên người Lệ Vạn Tài có bùa của Tống Triết, hắc khí chỉ có thể quanh quẩn xung quanh.
"Không sai, chính là cái này!"
Trần Hữu Phúc kéo Lệ Vạn Tài lên, tránh xa cái hũ kia.
"Đại sư, đó là thứ gì vậy?" Lệ Vạn Tài nhíu chặt mày, cảm thấy cái hũ kia mang tới cảm giác rất xấu, rất áp bức.
Tống Triết cầm cuốc đập nát cái hũ kia, cười lạnh: "Thứ đồ chơi hại người."
Hũ vừa vỡ, hắc khí chen chen chúc gầm thét trào ra, Tống Triết híp mắt vung bùa, thu phát linh khí vây số hắc khí kia vào một chỗ, không cho phép nó chạy trốn, chỉ có thể không ngừng đụng chạm vào lá bùa xung quanh hệt như con thú bị vây nhốt.
Trần Hữu Phúc cùng Lệ Vạn Tài mặc dù không thấy được hắc khí nhưng vẫn cảm nhận được không khí thay đổi, tựa như âm phong từng trận làm bọn họ dựng tóc gáy.
Sau khi hắc khí bị vây lại, Tống Triết nhìn thứ đồ chơi được gói trong giấy dầu, từ trong ba lô lấy ra một cặp bao tay mang vào, sau đó mới xé giấy dầu. Quả nhiên lúc ra ngoài nên mang theo ba lô, bằng không nhiều đồ như vậy biết nhét vào đâu.
Sau khi mở giấy dầu ra Tống Triết liền thấy một thứ tà vật bị người ta làm phép, thứ này bị người cố tình bôi vật bẩn rồi ám tà thuật, có thể phá hư phong thủy ngôi mộ tổ này.
Mộ tổ bị phá hỏng, đời con cháu chắc chắn sẽ chịu nạn.
Tống Triết bảo hai người đi ra xa một chút, sau đó trầm mặc đọc chú ngữ, lấy bùa ra, đầu ngón tay xẹt ra tia lửa đốt cháy lá bùa rồi bao lấy thứ tà vật kia, xì xèo xì xèo bốc cháy.
Sau khi lửa bùng lên thì không phải màu da cam thường thấy mà là màu đen xì xì, còn có mùi thối làm người ta nôn mửa. Ngọn lửa giống như có linh hồn, không ngừng giãy dụa, ánh lửa cũng biến dạng thành nhiều hình dáng khác biệt.
Lệ Vạn Tài cùng Trần Hữu Phúc rối rít bịt miệng bịt mũi, nhìn Tống Triết chỉ dùng hơn mười lá bùa nhưng đốt gần nửa tiếng mới tiêu hủy được thứ kia.
Trần Hữu Phúc phục sát đất, đại sư quả nhiên là đại sư, mười tờ giấy đốt không tới một phút đã xong rồi, thế mà đại sư có thể đốt tới nửa tiếng, thực sự lợi hại a! Thế nhưng Trần Hữu Phúc không biết, nửa tiếng này Tống Triết vẫn luôn thu phát linh khí đánh nhau với tà vật kia, áp chế nó không cho nhúc nhích.
Sau khi tà vật bị thiêu thủy, hắc khí bị vây nhốt rối rít tiến vào thân thể Tống Triết, Tống Triết ngồi tĩnh tọa một chút, rất nhanh đã chuyển đổi số hắc khí kia thành linh khí bị tiêu hao.
Lệ Vạn Tài cùng Trần Hữu Phúc dè dặt nhìn Tống Triết, thanh niên nhắm mắt, biểu tình điềm tĩnh, gió thổi qua gương mặt tuấn tú, nghịch ngợm đùa giỡn hàng mi dài, thẹn thùng lướt qua cánh môi hồng nhạt.
Chờ đến khi Tống Triết mở mắt ra, Trần Hữu Phúc cùng Lệ Vạn Tài đang đứng cách đó không xa lo lắng nhìn cậu. Cậu cong môi đứng dậy, phủi phủi quần: "Tốt lắm, giải quyết rồi, thứ hại người kia đã bị tôi thu thập, không còn vấn đề gì nữa. Anh nên mừng vì kẻ hại anh chỉ chôn thứ này nên anh mới có thời gian tới tìm tôi. Nếu kẻ đó bày ra trận pháp độc ác thì đúng là phiền toái."
Lệ Vạn Tài vô cùng cảm kích, hốc mắt ửng đỏ: "Đại sư, cái khác tôi không dám nói nhưng sau này, cái mạng này của tôi chính là của cậu!"
Tống Triết vội xua tay: "Không cần, không cần, mạng anh vẫn là của anh, trở về hảo hảo bồi vợ mình đi, đứa nhỏ sẽ có thôi."
Sau khi xử lý xong vật bẩn, số mạng của Lệ Vạn Tài lại trở lại như cũ.
"Vâng!" Lệ Vạn Tài nghẹn ngào, một người đàn ông cường tráng dùng ánh mắt đong đầy nước nhìn Tống Triết... quả thực làm cậu mất tự nhiên.
Trần Hữu Phúc thực sùng bái đi tới: "Đại sư, đại sư, cậu có thu nhận học trò không?"
Tống Triết lắc đầu: "Cậu trời sinh không có tư chất này."
Trần Hữu Phúc ỉu xìu, tâm tình cũng buồn bã.
Tống Triết vỗ vỗ vai đối phương coi như an ủi, sau đó nhìn Lệ Vạn Tài nói: "Trở về suy nghĩ xem là ai có thù oán mà hại anh như vậy. Nếu không tìm được kẻ đứng sau, tôi giúp anh lần này nhưng có lẽ kẻ kia sẽ tiếp tục hại lần hai."
Lệ Vạn Tài lau nước mắt gật đầu, ánh mắt dữ tợn: "Cám ơn đại sư nhắc nhở, tôi nhất định sẽ bắt kẻ kia rồi bằm thành trăm mảnh."
Sau khi giải quyết chuyện mộ tổ xong, Lệ Vạn Tài vội vàng lái xe chở nhóm Tống Triết quay lại thủ đô. Một đường đi xe vất vả, sau khi về đến nhà, Tống Triết khéo léo từ chối lời mời cơm của Lệ Vạn Tài, quay về nhà mình leo lên giường ngủ một giấc.
Trần Hữu Phúc cũng mệt mỏi, ngáp dài vỗ vai Lệ Vạn Tài: "Trở về nghỉ ngơi đi, nhớ bồi vợ ông nhiều chút, đại sư nói hai người sẽ có đứa nhỏ thì nhất định sẽ có. Hết thảy sẽ tốt đẹp thôi."
Khóe miệng Lệ Vạn Tài giật giật, muốn nói chuyện nhưng cổ họng lại đau xót, chỉ có thể dùng lực vỗ vai Trần Hữu Phúc, anh em tốt căn bản không cần nói nhiều.
Tạm biệt Trần Hữu Phúc, Lê Vạn Tài lái xe tới bệnh viện, vợ và cha mẹ anh đều đang nằm viện, anh muốn báo tin tốt này cho bọn họ biết. Trên đường đi, y tá gọi điện báo sức khỏe cha mẹ anh đã tốt hơn, hiện giờ đã có thể xuống giường đi lại, chỉ cần không bị kích thích thì sinh hoạt hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.
Lệ Vạn Tài vì quá kích động nên nhấn chân ga lao nhanh, suýt chút nữa đã đụng trúng xe khác, anh vội vàng đạp thắng.
Sau khi xuống xe, Lệ Vạn Tài cẩn thận nhìn một chút, xe không đụng trúng, vẫn còn kém một chút xíu. Anh thở phào một hơi, ánh mắt đảo qua biển số xe đối phương, ánh mắt trở nên sắc lạnh, này không phải xe của đối thủ một mất một còn của anh sao?
Cao Hạo Nhiên mở cửa xuống xe, thấy dáng vẻ râu ria xồm xoàm của Lệ Vạn Tài thì vui sướng: "Ai u, này không phải là Lệ Vạn Tài sao? Lái xe gấp như vậy, muốn tới gặp Diêm Vương à? Mặc dù con mày chết rồi, đứa con trong bụng vợ mày cũng mất, thế nhưng dù sao còn sống mới còn hi vọng, mày không thể yếu ớt như vậy a!" Thoạt nghe giống như lời an ủi, thế nhưng nhìn dáng vẻ xem kịch vui của Cao Hạo Nhiên thì không giống lời tốt, ngược lại giống như cười trên sự đau khổ của người khác.
Lệ Vạn Tài lạnh lùng nói: "Không cần mày quan tâm."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?
Chương 49: Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 49: Oan Gia Ngõ Hẹp