Bên này Tống Triết cùng Tiêu Thiên vui vẻ ăn cơm, bên kia Tiêu Văn Đình vì được Tống Triết chỉ điểm mà lúc ăn cơm đặc biệt chú ý quan sát Trịnh Minh Nghĩa, quả nhiên phát hiện được chút không đúng.
Mặc dù ngoài mặt không nói nhưng Trịnh Minh Nghĩa luôn ẩn ý ám chỉ buồn bực cùng thất bại của mình, lãnh đạo cấp trên vẫn luôn chèn ép, thành tích cũng bị người khác cướp công.
Gã còn nói bình thường mình không phải người ủ rũ như vậy, có thể bởi vì hôm nay uống chút rượu nên nhịn không được than thở một chút.
Con bé ngốc Liễu Nguyệt Nguyệt quả thực bị gã bạn trai lừa gạt, vừa đau lòng lại luống cuống: "Minh Nghĩa, anh đừng khổ sở, em sẽ làm..." Hai chữ chỗ dựa còn chưa nói ra đã bị Tiêu Văn Đình cười híp mắt ngắt ngang: "Đàn ông mà, phải trải nghiệm trắc trở mới được. Nguyệt Nguyệt, em lo lắng gì chứ? Không phải em vẫn luôn nói bạn trai em rất lợi hại sao? Em nghĩ lại mấy quyển tiểu thuyết mà em đọc đi, vai nam chính phải trải qua gian khổ mới đạt được đại nghiệp a. Nếu bây giờ em giúp thì nói không chừng sẽ đánh gãy đường tương lai của cậu ta, làm cậu ta từ Long Ngạo Thiên* biến thành tiểu bạch kiểm ăn bám mất." [*thiên tài cuồng suất khốc bá duệ siêu nhiên]
Liễu Nguyệt Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cảm thấy Tiêu Văn Đình nói rất có lý, cô và Tiêu Văn Đình có quan hệ rất tốt, cũng rất nghe lời đối phương, bằng không lúc gặp quỷ đã không tìm tới Tiêu Văn Đình đầu tiên. Vì thế nghe Tiêu Văn Đình nói vậy, Liễu Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất đúng.
Bạn trai cô là người có lòng ôm chí lớn, tương lai chắc chắn rất sáng lạn, không thể vì cô nhất thời xúc động mà hủy đi cơ hội phát triển của anh được.
Trịnh Minh Nghĩa nghe mà muốn hộc máu, gã chính là muốn làm tiểu bạch kiểm an bám đấy, có ai có đường đắt không đi mà lại ngu xuẩn đi đường dài như Long Ngạo Thiên để rồi bị ngược thảm một trận, tới tận sau này mới chậm rãi vùng lên đâu chứ?
Trịnh Minh Nghĩa thực hoài nghi Tiêu Văn Đình cố ý, bất quá nhìn thấy bạn gái ngu ngốc của mình gật đầu phụ họa thì nội tâm thê lương không thôi.
Nhất là khi Liễu Nguyệt Nguyệt mỉm cười dịu dàng khích lệ gã cố lên, Trịnh Minh Nghĩa cảm thấy mình thực sự sắp ói máu tới nơi rồi, gã sợ mình còn tiếp tục ngồi lại thì sẽ không kiềm chế được biểu tình, vội nói: "Anh đi vệ sinh một chút."
"Ừm!"
Liễu Nguyệt Nguyệt cười híp mắt gật đầu, cầm lấy ống hút hút một ngụm nước trái cây, biểu tình ngây thơ hồn nhiên.
Thấy Trịnh Minh Nghĩa đã đi xa, Tiêu Văn Đình nghiêm nghị dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Nguyệt Nguyệt, em phải chú ý bạn trai mình một chút đấy."
Liễu Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: "Sao ạ?"
Tiêu Văn Đình cũng không vòng vo, nói thẳng: "Khi nãy Tống Triết nói với chị là bạn trai em ở chung một chỗ với em chẳng qua chỉ muốn lợi dụng em mà thôi, chị rất lo lắng. Vừa nãy cậu ta nhiều lần than thở sự nghiệp không thuận lợi, còn không phải muốn lợi dụng em để tiến vào Liễu thị sao? Hoặc là muốn mượn cơ hội biểu thị năng lực trước mặt chị để được đặc cách vào Tiêu thị."
Liễu Nguyệt Nguyệt bị đả kích liên tiếp, bàn tay cầm ống hút khẽ run rẩy, cô không thể tin được: "Không, không, không thể nào, em với ảnh quen nhau hai năm rồi, nếu thật sự vì thân phận của em thì sao không nhờ em giúp đỡ, ngược lại lại tự mình phấn đấu như vậy?"
Tiêu Văn Đình bất đắc dĩ: "Thế mấy lời cậu ta nói khi nãy, em có hiểu không?"
"Hiểu gì ạ?" Liễu Nguyệt Nguyệt mờ mịt.
Tiêu Văn Đình thở dài: "Đấy xem đi, em quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu. Vừa nãy Trịnh Minh Nghĩa mượn men rượu than thở trước mặt chúng ta, em cho rằng cậu ta có ý gì?"
Liễu Nguyệt Nguyệt nuốt nước miếng: "Chẳng lẽ không phải trong lòng bực bội nên muốn phát tiết một chút sao?"
Tiêu Văn Đình thực hận rèn sắt không thành thép, cô chỉ trán Liễu Nguyệt Nguyệt: "Em đúng là ngu ngốc không chịu nổi mà. Cậu ta đã nói rõ ràng như vậy mà em còn không hiểu, vậy bình thường khi ở chung với nhau cậu ta nói ẩn nói ý không phải em lại càng không hiểu sao? Nghĩ kĩ lại một chút, lúc hai đứa ở chung với nhau, cậu ta có nói mấy lời tương tự như vậy không?"
Liễu Nguyệt Nguyệt hoảng loạn muốn nói Tiêu Văn Đình lừa mình, thế nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Tiêu Văn Đình, hơn nữa là do Tống Triết nói Trịnh Minh Nghĩa có vấn đề, Liễu Nguyệt Nguyệt không muốn tin cũng phải tin, bây giờ Tống Triết ở trong lòng cô giống như một vị thần vậy.
Cô liền dựa theo lời Tiêu Văn Đình, cố gắng nhớ lại, sau đó giống như bừng tỉnh nói: "Đúng rồi, hình như có một lần, là trước khi tốt nghiệp, mỗi lần gặp mặt ảnh đều tỏ ra mệt mỏi, nói tìm kiếm công việc quá khó khăn, không thì cũng nói vấn đề này vấn đề kia. Khi đó em còn an ủi ảnh, nói không có chuyện gì, ảnh giỏi như vậy nhất định sẽ thành công. Một tuần sau đó, ảnh nói đã tìm được việc, mặc dù chỉ là việc bình thường nhưng vẫn tốt hơn là không có việc. Khi ấy em còn hỏi tên công ty, em chưa từng nghe tới, quả thực chỉ là công ty nhỏ. Em nghĩ ảnh vừa mới tốt nghiệp, không thể leo quá cao nên khích lễ ảnh cứ coi công việc này như một lần rèn luyện, chờ đến khi học hỏi được nhiều kinh nghiệm, có bản lĩnh lợi hại thì có thể chuyển qua công ty lớn. Thật ra thì em định chờ ảnh đủ bản lĩnh sẽ để ảnh tới công ty ba em làm việc. Bất quá em không nói ra, định tạo kinh hỉ."
Tiêu Văn Đình giễu cợt: "Em giấu trong bụng như vậy, nói không chừng người ta còn đang căm giận vì sao em lại ngu xuẩn không hiểu chuyện như vậy."
Liễu Nguyệt Nguyệt cúi đầu, buồn bã không thôi, trước kia cô quả thực có chút tùy tính, chưa bao giờ cảm thấy bạn trai nói chuyện có kèm theo ẩn ý, thế nhưng bị Tiêu Văn Đình vạch trần, tỉ mỉ nghĩ lại thì quả thực trước kia Trịnh Minh Nghĩa rất thường xuyên hỏi về gia cảnh của cô, bất quá bởi vì cô không thích nói mấy chuyện này, chỉ nói sơ sơ. Sau đó Trịnh Minh Nghĩa tựa hồ phát hiện nên không hỏi chuyện này nữa, ngược lại kể lể về mấy chuyện vụn vặt phiền lòng trong công việc.
Liễu Nguyệt Nguyệt bừng tỉnh, cho nên lúc ban đầu luôn than phiền công việc không vừa ý là vì muốn cô hỗ trợ đưa vào Liễu thị? mà cô vẫn luôn xem những việc này là bài tập cọ sát Trịnh Minh Nghĩa, còn định bụng cuối năm nay nói với ba ba để anh ta vào công ty? Trịnh Minh Nghĩa không biết chuyện này nên mỗi lần được cô an ủi phỏng chừng đều tức tới hộc máu đi, còn mắng cô ngu xuẩn nữa.
Nghĩ tới những ngày tháng hai người ông nói gà bà nói vịt, Liễu Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng càng nhiều hơn là khổ sở, vì sao hết người này đến người khác đều tệ hại như vậy? Bạn trai muốn lợi dụng thân phận của cô để một bước lên mây, bạn tốt thì ghét bỏ nhà cô có tiền.
Liễu Nguyệt Nguyệt đau lòng nói: "Có phải em làm người quá thất bại không?"
Tiêu Văn Đình nắm tay Liễu Nguyệt Nguyệt, nhẹ giọng an ủi: "Không, chỉ là em quá hiền lành, gia đình đã bảo hộ em quá tốt. Hi vọng sau này em sẽ trưởng thành hơn, đừng ngây thơ như vậy nữa."
Biểu tình Liễu Nguyệt Nguyệt như đưa đám: "Đúng vậy, em quá ngu ngốc."
Lúc Trịnh Minh Nghĩa quay lại, Liễu Nguyệt Nguyệt đang đờ đẫn uống nước trái cây, biểu tình không còn lạc quan như xưa mà có chút uể oải.
"Sao vậy? Sao tự dưng lại không vui?" Trịnh Minh Nghĩa hỏi.
Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở nói: "Vừa nãy em mới nhận được điện thoại của ba ba, ba ba nói nguồn vốn trong nhà xảy ra vấn đề, muốn em liên hôn."
Tiêu Văn Đình nghe vậy suýt chút nữa đã sặc nước trái cây, Nguyệt Nguyệt định....
Cô ngẩng đầu thì thấy mắt Liễu Nguyệt Nguyệt đong đầy nước, dáng vẻ ủy khuất nắm chặt tay Trịnh Minh Nghĩa không buông, nức nở nói: "Làm sao bây giờ? Em không muốn chia tay với anh đâu, em không muốn liên hôn."
Trịnh Minh Nghĩa nhất thời cũng có chút sửng sốt: "Sao... sao đột nhiên lại như vậy? Sao nguồn vốn lại có vấn đề chứ?"
Liễu Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Em cũng không biết, trước giờ không tiếp xúc với việc kinh doanh của gia đình, chỉ biết trước đó ba ba đầu tư một hạng mục lớn, anh có biết mảnh đất bên thành Bắc không? Nhà em đã dùng một số tiền lớn có được, kết quả được thông báo là đường xe điện ngầm sắp xây dựng sẽ không đi ngang qua đó mà chuyển thành thành Nam. Ba em nói có người cố ý lặp bẫy hãm hại, giờ vốn lưu động của nhà em bị đóng băng rồi, mảnh đất kia cũng bỏ phế."
Chuyện mảnh đất thành Bắc Liễu Nguyệt Nguyệt từng nói tới, Trịnh Minh Nghĩa cũng có nghe tới, bây giờ đột nhiên xuất hiện tình huống này gã cũng sửng sốt. Gã biết các công ty lớn ngấm ngầm tranh đấu rất đáng sợ, không cẩn thận sẽ ngã nhào ngay, không ngờ chuyện lại phát sinh ngay bên cạnh gã.
Gã nhìn qua Tiêu Văn Đình, Tiêu gia cùng Liễu gia là thế giao, vì sao Tiêu gia lại không phản ứng gì cả?
Thấy dáng vẻ Trịnh Minh Nghĩa có chút suy tư, Tiêu Văn Đình lập tức mở miệng: "Nguyệt Nguyệt, em đừng vội, chị sẽ thương lượng với em trai chị, hai nhà chúng ta có quan hệ tốt như vậy, chị sẽ không bỏ mặc em đâu."
"Chị Văn Đình..." Liễu Nguyệt Nguyệt cảm động muốn khóc: "Mặc dù gia đình chúng ta như vậy, liên hôn là việc khó tránh nhưng em vẫn nghĩ ba ba thương em như vậy, tuyệt đối sẽ không để em liên hôn. Thế nhưng nghĩ tới chị cũng bị bắt liên hôn thì em thực sự khó qua được cửa ải này, lần này chắc ba em quyết định thật rồi. Dù sao thì anh em mới là người quan trọng nhất trong nhà."
Tiêu Văn Đình giả bộ thở dài: "Đừng khổ sở, cha mẹ nuôi nấng chúng ta ăn ngon mặc đẹp nhiều năm như vậy, đến thời điểm nào đó sẽ cần chúng ta hồi báo mà. Chị mặc dù liên hôn nhưng cuộc sống cũng rất tốt." Mặc dù nói vậy nhưng cảm xúc gượng gạo đã lộ rõ trong đáy mắt cô.
Trịnh Minh Nghĩa theo bản năng siết chặt tay, chỉ cảm thấy hết thảy ập tới quá đột ngột làm gã không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trịnh Minh Nghĩa, Tiêu Văn Đình giơ ly nước trái cây, trao đổi ánh mắt ẩn ý với Liễu Nguyệt Nguyệt, che giấu tâm tư buồn cười vào đáy lòng.
Cô vẫn luôn nghĩ Nguyệt Nguyệt là đứa nhỏ đơn thuần ngốc nghếch, thật không ngờ cô bé ngốc này lại có thể ra chiêu như vậy.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trịnh Minh Nghĩa đưa Liễu Nguyệt Nguyệt về nhà, khoảng thời gian sau đó vẫn không ngừng truy hỏi chuyện công ty, có lần thấy Liễu Nguyệt Nguyệt nhận điện thoại rồi tranh cãi với ba mình, thậm chí còn ném điện thoại đi rồi ôm đầu khóc, Trịnh Minh Nghĩa mới giật mình, Liễu gia thật sự đã xảy ra chuyện.
Ngay lúc này con gái lão tổng công ty gã ẩn ý truyền tín hiệu, muốn gã làm bạn trai. Trước kia con gái lão tổng cũng từng ra ám hiệu, thế nhưng Trịnh Minh Nghĩa thấy gia thế Liễu Nguyệt Nguyệt lợi hại hơn con gái lão tổng không biết bao nhiêu lần, gã làm sao ngu si mà nhặt hạt mè ném hạt dưa hấu được, thế nhưng bây giờ thì không thể không suy tính tới khả năng này.
Công ty bọn họ mặc dù không lớn nhưng cũng có thể coi là có tiếng trên thị trường, làm con rể lão tổng thì công ty này chính là của một mình gã. Không như nhà Liễu Nguyệt Nguyệt, chuyện công ty đều do anh trai cùng ba ba Liễu Nguyệt Nguyệt phụ trách, huống chi bây giờ lại còn xuất hiện vấn đề tài chính.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?
Chương 45: Diễn trò
Chương 45: Diễn trò