Vì áy náy nên thức ăn nhóm Tiêu Thiên gọi rất nhanh đã được dọn lên.
Tống Triết đấu pháp một trận, sớm đã đói meo, nhìn món ngon đủ sắc hương vị ở trước mặt, cậu cầm đũa híp mắt cười nói: "Vậy tôi ăn a!"
Tiêu Thiên mỉm cười: "Ăn đi, không đủ thì gọi thêm!"
Tống Triết gắp một con tôm rim tỏi, thịt tôm non mềm thơm ngọt, cắn vào miệng có chút dai dai, cộng thêm mùi thơm của tỏi, ăn ngon đến mức Tống Triết muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình, cậu vừa ăn vừa thỏa mãn giơ ngón tay cái: "Cái này ăn ngon, siêu cấp thơm luôn a!"
Tiêu Thiên nói: "Món ăn ở đây không tệ, em nếm thử cái này đi." Anh dùng đũa gắp một miếng thịt cá, thịt cá được thái mỏng gần như trong suốt, thịt cá ửng ửng hồng, phía trên còn rắc chút tiêu, mùi thơm xộc vào mũi.
Tống Triết dùng lực cắn một cái, lát cá mềm nhũn bị cắn đứt, mùi vị cực kỳ tươi mới.
Không ngừng nếm thử món ăn, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần tan biến, qua qua lại lại bắt đầu đề cử những món mà mình cảm thấy ngon. Khó trách người Hoa quốc thích nói chuyện làm ăn trên bàn cơm, thức ăn ngon vào miệng, nào còn thời gian nghĩ tới người lạ người quen, chỉ còn cái này ăn ngon, cái đó ăn ngon, ăn hết là tốt nhất.
Sau khi ăn một bữa no nê, Tống Triết bưng ly trà xanh uống một ngụm, hòa tan đi mùi vị trong miệng, thỏa mãn híp mắt: "Được ăn ngon thực hạnh phúc a!"
Tiêu Thiên đặt đũa xuống, nhìn dáng vẻ hưởng thụ hệt như một con mèo con của thanh niên trước mặt, anh nhịn không được nhếch môi: "Em thích là tốt rồi. Sau này tới đây ăm cơm, em cứ báo tên của tôi."
Tống Triết cười híp mắt: "Vậy cám ơn." Nơi này khá cao cấp, nếu không báo tên Tiêu Thiên có lẽ sẽ không vào được.
Sau khi cơm nước xong, Tiêu Thiên đưa Tống Triết về nhà, một lần nữa trịnh trọng cám ơn, Tống Triết khoát tay, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng: "Đừng khách khí như vậy, là bạn cả mà." Hơn nữa, giúp người là một phần, phần khác là vì bản thân. Vì thế dáng vẻ trịnh trọng cảm tạ của Tiêu Thiên thật sự làm Tống Triết chột dạ, dù sao thì cậu cũng giấu chút tâm tư.
Tiêu Thiên cười nhạt, dáng vẻ ngượng ngùng của thanh niên làm anh cảm thấy thú vị, không quản cậu vì tiền hay vì nguyên nhân nào khác cũng không quan trọng, quan trọng là cậu thật sự đã giúp anh. Vì thế căn bản không cần cảm thấy anh cám ơn là thái quá.
Sau khi về tới nhà, Tiêu lão đang ở trong phòng sách chờ anh, Tiêu Thiên đã gọi điện báo cho người phụ trách dự án công trường, Tiêu lão hiển nhiên sẽ biết.
"Ông nội!" Tiêu Thiên kể lại chuyện chiều nay cho Tiêu lão, nhớ tới cậu thanh niên chỉ cần mỉm cười là làm người khác cảm thấy vui vẻ kia, anh nói: "Tống Triết có vẻ rất lợi hại, em ấy biết mệnh cách của con, nói giống như Hoàng đại sư vậy."
Con ngươi Tiêu lão co rút, chống trượng kích động bật dậy: "Vậy cậu ấy nói có cách nào giúp con không?"
Tiêu Thiên mím môi lắc đầu: "Cũng giống như Hoàng đại sư, em ấy nói trừ phi tìm được thiên ất quý nhân, bằng không con chỉ có thể dựa vào hành thiện tích đức để áp chế sát khí."
Tiêu lão thất vọng ngồi xuống, ông không biết đời trước mình đã tạo nghiệt gì để khổ nạn phải giáng lên đầu cháu yêu như vậy, yên lặng một hồi, cụ nói: "Cho dù thế nào thì vị Tống đại sư này cũng đã giúp Tiêu gia chúng ta một phen, phải hảo hảo cám ơn cậu ấy."
"Đương nhiên rồi ạ." Trừ bỏ mời cơm, Tiêu Thiên còn bảo người chuyển một số tiền lớn cho Tống Triết. Lúc đấu pháp với bốn con ác quỷ kia, Tống Triết vất vả thế nào, anh đều nhìn thấy.
Sau khi về đến nhà, Tống Triết nằm trên sô pha vọc di động, đột nhiên nhớ ra mình đã quên nói chuyện cho Tiêu Thiên, may mà trước đó bọn họ có trao đổi phương thức liên lạc, cậu vội vàng gọi cho anh, sau vài tiếng đô đô, đường dây được kết nối: "A lô, Tiêu Thiên? Tôi là Tống Triết! Vừa nãy ăn ngon quá nên quên mất một chuyện. Chuyện bên công trường là có người cố ý đứng sau làm pháp, tôi nghi ngờ là cùng nhóm người đã hại chị anh, anh nhớ phải cẩn thận."
Ánh mắt Tiêu Thiên lóe lên: "Ừm, tôi biết rồi, cám ơn em."
"Đừng khách khí, có vấn đề gì cứ tìm tôi, nếu tôi có thể giải quyết thì nhất định sẽ giúp anh."
Tiêu Thiên cười khẽ, lại nói vài câu mới cúp máy.
Tiêu lão hiếm lạ nhìn Tiêu Thiên: "Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Phải biết bởi vì chuyện mạng cách, bình thường Tiêu Thiên vẫn luôn lộ ra biểu tình lạnh băng, chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Tiêu Thiên lắc đầu, giải thích: "Tống Triết mới gọi tới, nói chuyện công trường có người cố ý nhắm vào Tiêu gia chúng ta, nói không chừng cũng là nhóm người đã hại chị con."
Tiêu lão hừ lạnh: "Đám người này cảm thấy Tiêu gia chúng ta ăn chay niệm Phật suốt mấy năm nay nên tâm mềm rồi à? Dám động tới người Tiêu gia, lá gan không nhỏ a!"
Tiêu Văn Đình suýt chút nữa đã bị thương, công trình xảy ra chuyện, Tiêu gia thực sự tức giận, bắt đầu dùng thủ đoạn sấm sét nhanh chóng tìm ra kẻ giật dây.
Nói tới kẻ giật dây Trịnh Truyền Anh kia cũng khá xúi quẩy, ghen tỵ nhìn Tiêu gia sáng chói như mặt trời ban trưa, đè ép gã đến không có không gian sinh tồn, căm giận Tiêu Văn Đình giả vờ như không thấy mảnh chân tình của gã mà gả cho người khác, lần nọ vô tình quen biết một thuật sĩ chuyên ngành bàng môn tà đạo, gã liền mời vị thuật sĩ này giết chết từng người từng người Tiêu gia.
Nào ngờ vị thuật sĩ kia vừa mới ra tay đã bị người phá trận, Tiêu Văn Đình không bị gì, bản thân thuật sĩ thì bị thương. Thật vất vả dưỡng khỏe, kết quả trận pháp ở công trường suýt chút nữa đã thành công lại bị phá, thuật sĩ kia phun ra một ngụm máu ở ngay trước mặt Trịnh Truyền Anh, thấy sắc mặt người nọ trắng bệch như người chết, gã hoảng sợ bỏ chạy.
Thuật sĩ kia không có người chăm sóc, vốn đã bị trọng thương, hiện giờ liên tiếp gặp nạn liền trực tiếp toi mạng. Thi thể vào mùa hè nắng nóng nhanh chóng bốc ra mùi hôi thối, hàng xóm phát hiện liền báo cảnh sát.
Cảnh sát tiến vào thấy tình cảnh trong nhà thì có chút sửng sốt, người này đang làm gì trong nhà mình vậy? Thời đại này rồi mà vẫn còn làm mấy chuyện tuyên truyền mê tín? Xem đi xem đi, không thành công hộc máu chết rồi kìa!
Chuyện này nhanh chóng giật tít trên các trang báo, người Tiêu gia cảm thấy không đúng, tìm hiểu rõ mọi chuyện thì moi ra được Trịnh Truyền Anh, lập tức nhanh lẹ tống gã ta vào tù.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tiêu Thiên cố ý mời Tống Triết tới nhà ăn cơm, sau khi giới thiệu với người nhà, người nhà liền rối rít cám ơn, cám ơn đến mức Tống Triết xấu hổ, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì cậu chột dạ chết mất.
Tống Triết càng như vậy, Tiêu Thiên lại càng cảm thấy cậu thú vị, sao lại có người đáng yêu đến vậy cơ chứ!
***
Mặc dù nhờ chuyện công trường mà thu được một số tiền lớn nhưng Tống Triết vẫn chăm chỉ tới phố xem bói bày sạp.
Hôm nay có một người nam trung niên tới trước sạp cậu, mặt mũi hốc hác, lưng còng, quầng mắt xanh đen, thoạt nhìn cứ như đã rất lâu rồi không ngủ.
"Đại sư, tôi nghe người ta nói cậu đoán mệnh rất lợi hại, tôi muốn hỏi xem con trai tôi rốt cuộc bị sao?" Nam trung niên thở dài than ngắn, lúc nói tới con trai mình thì lộ rõ thống khổ.
Người nam trung niên này tên là Triệu Cương Lịch, con trai là Triệu Khoa, là học sinh lớp mười một, học hành không tính là tốt, tính khí lớn, nhưng chung quy không phải người gian ác, từ nhỏ đến lớn mặc dù được ông cưng chìu thái quá nhưng chưa từng làm chuyện hại người. Thế nhưng mấy hôm nay Triệu Khoa càng lúc càng kỳ quái, đầu tiên là bắt đầu ngược đãi động vật, cắt đứt chân con mèo nhỏ mà mình nuôi.
Lúc biết chuyện Triệu Cương Lịch sợ hoảng hồn, hỏi Triệu Khoa rốt cuộc là chuyện gì?
Triệu Khoa ôm mèo, khàn khàn nói vì lần thi thử này kết quả không tốt, trong lòng không thoải mái nên lôi mèo ra trút giận. Sau này sẽ không như vậy nữa.
Học sinh cấp ba áp lực rất lớn, con trai ông mặc dù vất vả học tập nhưng thành tích vẫn luôn không được như ý, sau khi lên cấp ba tính tình nó ngày càng nóng nảy hơn. Những chuyện này Triệu Cương Lịch biết nhưng không nỡ trách cứ, chỉ bảo Triệu Khoa cẩn thận chăm sóc con mèo.
Kết quả không được mấy ngày, lúc ông về nhà thì thấy vợ hoảng sợ báo cho hay, Triệu Khoa đã đánh chết con mèo.
Triệu Cương Lịch sợ hết hồn, con mèo bị ném ở sau vườn, toàn thân đầy máu me, đuôi bị gãy một đoạn, bốn chân đầy máu, cẩn thận nhìn thì thấy móng vuốt đã bị rút ra, ông khiếp sợ tới tê rần da đầu.
Hành động này không đơn giản là trút giận, rõ ràng là tâm lý biến thái.
Con trai ông sao lại thành như vậy?
Triệu Cương Lịch tức giận, xông lên lầu muốn đập đứa con trai dạy dỗ một trận, kết quả thấy Triệu Khoa núp trong chăn khóc, nói mình sai rồi, nói mình không biết vì sao lại làm ra chuyện đáng sợ như vậy.
Trên bàn là kết quả thi thử tuần trước, quả thực là thê thảm tới không nỡ nhìn.
Triệu Cương Lịch há hốc mồm, không biết nói gì cho phải, đứa con chịu áp lực học tập lớn như vậy, ông thân làm cha lại không có cách nào giúp đỡ, trong lòng cũng khó chịu.
Ông trấn an Triệu Khoa vài câu, nói đứa con nếu thấy không thoải mái trong lòng thì tâm sự với người nhà, có chuyện gì ba ba sẽ giúp đỡ giải quyết.
Triệu Khoa ngoan ngoãn đáp ứng, thế nhưng vừa quay đầu Triệu Cương Lịch đã nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, nói con trai Triệu Khoa của ông đánh nhau ở trường, đã đánh vỡ đầu bạn học.
Triệu Cương Lịch gấp rút chạy tới trường, con trai ông lạnh mặt đứng trong phòng làm việc của giáo viên. Triệu Cương Lịch tức giận đánh đứa con vài cái, Triệu Khoa ngồi dưới đất nhìn ông cười hì hì rồi đứng dậy, dáng vẻ làm người ta kinh hãi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Triệu Cương Lịch cảm thấy có chỗ không đúng, con trai ông mặc dù hay cáu kỉnh nhưng chưa từng đánh nhau. Sau đó, Triệu Cương Lịch thường xuyên nhận được điện thoại của giáo viên, không phải đánh nhau thì quy phạm nội quy, có khi là khi dễ bạn học nữ, thậm chí có lần ở trước mặt những bạn học khác cưỡng hôn một bạn học nữ, làm nhóm bạn học hoảng sợ gọi gia trưởng.
Triệu Khoa bị Triệu Cương Lịch dẫn về nhà hung hăng đập một trận, thế nhưng Triệu Khoa không khóc cũng không sợ, chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn ông.
Triệu Cương Lịch sợ tới nổi da gà, vợ ông cũng hoảng loạn, hỏi ông có phải con trai bị vật bẩn gì dây dưa hay không.
...*...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?
Chương 18: Con trai tôi rốt cuộc bị sao vậy?
Chương 18: Con trai tôi rốt cuộc bị sao vậy?