Nói là đi dạo phố, thật không bằng thì nên nói mục đích chính là tăng thời gian ở chung của hai người, xúc tiến tình cảm, tục xưng là hẹn hò.
Hai người đến trạm đầu tiên, là nhà hàng. Cố Thần chưa ăn cơm trưa, mà Trang Thiển thì chỉ mới ăn một chén cháo hải sản bé tý cũng đã tiêu hóa sạch sẽ.
Nhà hàng là Trang Thiển chọn, cậu cùng Trang Triệt thường đến đây ăn. Đi vào nhà hàng, thiết kế chung đều là theo phong cách cổ, thang lầu từ gỗ lim, trên tường và bàn ghế đều chạm trổ hoa văn, đèn treo thủy tinh được trang bị đem đại sảnh chiếu đến sáng choang, tuy khác thường nhưng cũng khá hài hòa.
Hai người vào gian phòng, bài trí trong phòng càng thêm tinh tế, trên tường treo tranh thủy mặc, tranh vẽ cảnh sông nước Giang Nam mưa bụi lất phất, những ngọn núi xa xa mờ mờ ảo ảo, phong cảnh hữu tình đầy ẩn ý.
Đây là một nhà hành tư nhân, món ăn đều là theo phong cách Trung Quốc truyền thống, tinh tế mà mỹ vị, quan trọng là hoàn cảnh khi dùng cơm rất tốt, yên lặng mà thanh nhã. Đồ ăn được đem lên rất nhanh, Trang Thiển cùng Cố Thần chậm rãi ăn, ngẫu nhiên Trang Thiển sẽ giới thiệu Cố Thần một vài món mới ăn ngon, mà Cố Thần thì ôn hòa tươi cười gấp những món ăn Trang Thiển thích, sau đó Trang Thiển từ tốn ăn, lại tiếp tục không được tự nhiên gấp lại.
Một bữa ăn cơm thật yên ắng, thực thư thái, hai người tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn, kêu thêm một bình hồng trà, từ từ nhấm nháp.
Trang Thiển uống một ngụm trà, xuyên qua làn sương khói trắng tỏa lên nhìn Cố Thần: “Anh kế tiếp muốn đi đâu?”
“Chúng ta đi dạo phố đi.” Cố Thần nhìn Trang Thiển hỏi.
Trang Thiển buông chén trà trong tay: “Đi dạo phố? Anh xác định thứ anh nói chính là đi trung tâm thương mại, mỗi tầng thì vào mỗi một gian hàng không ngừng thử quần áo lãng phí thời gian sinh mệnh là đi dạo phố?” (cách nói rất giống giáo sư Snape trong mấy bộ HP đồng nhân)
Cố Thần bật người tiếp nhận chén trà của Trang Thiển, cầm lấy bình trà thêm vào chén, chất lỏng màu đỏ thuần khiết chậm rãi chảy ra, rất nhanh đã đầy miệng chén sứ thanh hoa. Hắn đem chén trà đưa trở lại trước mặt Trang Thiển, vẫn cười ôn nhu như trước: “Đúng rồi, cứ theo giúp anh đi dạo phố đi.”
Trang Thiển nâng chung trà lên uống, khói trắng lượn lờ ngăn trở biểu tình của cậu, Cố Thần nghe được giọng rất nhỏ của cậu: “Ừ.”
Buổi chiều, quán cà phê.
Trang Thiển đem hai cái túi lớn trong tay để ở trên ghế rồi mới ngồi xuống, cậu thở dài một hơi, cảm giác mình đã sống lại.
Ngồi đối diện với Cố Thần đang gọi đồ uống, Trang Thiển yên lặng vận chuyển công pháp, ý đồ cứu vớt chân của chính mình.
Cậu thật sự cùng Cố Thần đi dạo, ở trung tâm lớn đi qua mỗi tầng thì mỗi gian hàng đều vào không ngừng thử quần áo lãng phí sinh mệnh chỉ để đi dạo phố! Ban đầu chỉ là chậm rãi nhìn nhìn, sau đó Cố Thần lại chọn quần áo cho cậu, cậu mặc vào thì liền bị Cố Thần mua luôn, cậu cũng nhất thời xúc động chọn một bộ cho Cố Thần, kết quả Cố Thần cảm động cười đến có chút ái muội, cậu rối loạn lại chọn thêm vài bộ cho Cố Thần…..
Tựa như mở ra một cái tuần hoàn ác tính, hai người thật sự liền mỗi một gian đều đi vào, nhìn đến quần áo nào thích hợp với đối phương đều kêu thử, khen ngợi một phen rồi mua tới bến. Thực giống hai đứa trẻ ranh, Trang Thiển cảm thấy nếu không phải đang ngồi trong tiệm cà phê cậu nghĩ muốn che mặt lại, lúc bước vào quán cà phê, ánh mắt mấy nữ sinh còn nhỏ lia đến mấy cái túi to trong tay của bọn cậu, cậu tới chết cũng không quên được.
Cố Thần gọi một ly cà phê và một ly trà sữa, Trang Thiển không thích cà phê, sau đó hắn cười tủm tỉm nhìn Trang Thiển: “Mộc Mộc, cảm giác thế nào?”
Trang Thiển ghét bỏ liếc xéo hắn một cái, đè nén khóe miệng đang muốn nhếch lên: “Cố Thần, anh càng ngày càng ngây thơ.”
Kỳ thật trừ việc cuối cùng phải đi một đoạn cùng mấy cái túi to đùng rêu rao khắp nơi, Trang Thiển vẫn cảm thấy rất vui vẻ, cho dù như vậy thập phần ngây thơ, nhưng không thể không phủ nhận một khắc đó cậu đã vô cùng phóng túng. Hơn nữa, Cố Thần quả thật là một cái móc treo đồ, mặc phong cách gì vào đều đẹp cả, coi như được xem no mắt……
Cố Thần mới vừa chuẩn bị nói tiếp, chợt nghe bên cạnh có tiếng gọi: “Thần~~~”
Thanh âm này nên nói thế nào nhỉ, ôn nhu uyển chuyển, thanh lệ động lòng người, âm cuối hơi cao, giống như dây leo mềm mại, nhè nhẹ quấn quanh. Trang Thiển cùng Cố Thần đồng thời quay đầu lại, liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh tươi mặc váy dài đứng một bên, váy dài màu lam nhạt tôn lên vòng eo mảnh mai của cô, ưỡn ngực cao ngạo, trước ngực có điểm xuyến một sợi dây chuyền kim cương đơn giản, càng thêm xinh đẹp diễm lệ.
Trang Thiển nhìn Cố Thần nhíu mày, Cố Thần cũng đầu mày nhíu nhíu.
Cô gái này kêu Trương Nhã Tiệp, con gái độc nhất của Trương gia, Trang Thiển cùng Cố Thần đều nhận biết. Cố Thần khi ở Anh quốc du học thì lúc đó cô ta cũng ở Anh, từ đó về sau cứ bám riết Cố Thần theo đuổi không tha, nhưng may mà cô ta về nước sớm hơn Cố Thần một năm. Trang Thiển nhớ rõ đời trước Cố Thần về nước thì Trương Nhã Tiệp liền lon ton chạy tới bày tỏ tình yêu, chuyện này cũng là một phần nguyên nhân mình cùng Cố Thần giận dỗi. Tuy biết hai người họ trong sạch, nhưng trong lòng luôn có chút bất mãn, nghĩ rằng nên trừng phạt Cố Thần một đoạn thời gian, nào ngờ…….
Trang Thiển ngồi một bên hoài niệm quá khứ, Trương Nhã Tiệp lại hoàn toàn không chút lãng phí thời gian, cô đứng trước bàn, tươi cười thập phần hoàn mỹ: “Thần, không để ý nếu em ngồi chung chứ?”
Trang Thiển bị tiếng nói của cô gọi về thần trí, giọng nói của Trương Nhã Tiệp thật không tồi, uyển chuyển êm tai, nhưng cô cố tình điều chỉnh để ra vẻ tao nhã quyến rũ, một số người khi nghe sẽ toàn thân mềm nhũn, nhưng mặt khác có một số người khi nghe, sẽ biết đó là một thói quen. Trang Thiển hiển nhiên là loại người sau, cậu cảm thấy cái giọng này vô cùng chói tay, cậu ngẩng đầu phát hiện Cố Thần nhíu mi càng lúc càng hăng, trong lòng mới thoải mái được một chút.
“Chào cô.” Cố Thần không dấu vết ngía ngía Trang Thiển, phát hiện mặt cậu không có gì thay đổi, trong lòng âm thầm kêu to hỏng bét. Hắn lễ độ gật đầu với Trương Nhã Tiệp, xách túi lớn rồi đứng lên, “Mời cô ngồi.”
Trương Nhã Tiệp cười quyến rũ, mang theo một chút đắc ý mà bản thân tự cho là ché giấu rất tốt, mềm nhẹ nhìn Cố Thần, trừng đôi mắt xinh đẹp như được vẽ của mình: “Thần, còn y thì sao?”
Cố Thần thuận tiện cầm luôn túi lớn của Trang Thiển, biểu tình vẫn lễ độ xa cách: “Chúng tôi phải đi rồi, chúc Trương tiểu thư có buổi trà chiều vui vẻ.”
Dứt lời, Cố Thần ra hiệu Trang Thiển đứng dậy rời đi, hai người rất nhanh đi khỏi quán cà phê, chỉ để lại Trương Nhã Tiệp tại chỗ tươi cười cứng ngắc.
Trang Thiển dù rất phối hợp cùng nhau rời đi, nhưng cậu một đường đều im lặng không mở miệng, ánh mắt thỉnh thoảng quét từ đầu tới chân Cố Thần một phen, thập phần hàm xúc.
Cố Thần dẫn Trang Thiển đến bãi đỗ xe, đem một đống túi xách mua sắm bỏ vào buồng sau xe, rồi nhìn Trang Thiển, cười tươi lấy lòng: “Mộc Mộc.”
Trang Thiển nâng cằm, nhíu mày, lại nhìn Cố Thần một lần nữa từ trên xuống dưới, thẳng đến khi Cố Thần theo bản năng đứng thẳng tắp, mới hài hước mở miệng: “Thể hiện, hử?”
Cố Thần cứng ngắc, muốn giải thích, nhưng vẫn đang tổ chức ngôn ngữ, lại nhìn đến ánh mắt mang ý cười của Trang Thiển, bỗng dưng hồi thần. Nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn khẳng định Mộc Mộc sẽ không hiểu lầm, nhưng lại chẳng dám khẳng định cậu sẽ không giận dỗi mất tự nhiên với mình, hiện tại tình huống như này thì đã quá tốt rồi.
Cố Thần ho nhẹ một tiếng, một bàn tay đặt ở sau lưng, tay còn lại làm thành tư thế mời, giống như một thân sĩ truyền thống hơi khom lưng, trong mắt đong đầy ý cười: “Không biết Trang Thiển tiên sinh ngài có thể cho ta thêm một cơ hội bồi thường.”
Trang Thiển cười nhẹ giống như một quý tộc kiêu ngạo lại thận trọng, cậu hơi nâng cằm lên, tốc độ nói chuyện so với bình thường chậm hơn một chút: “Bồi thường? Trước đó tôi muốn một giải thích hợp lý hơn,Thần?”
Cố Thần lập tức thẳng lưng, xấu hổ sờ sờ cái mũi, cười lại gần: “Người đó là khi anh ra nước ngoài thì nhận biết, một mực theo đuổi, yên tâm đi Mộc Mộc, anh thề là anh cùng bất cứ người nào khi ở đó đều vô cùng trong sạch. Hơn nữa, loại này là dạng đại tiểu thư luôn tự cho mình đúng, người bình thường không chịu đựng nổi đâu.” Nói xong, Cố Thần tới gần sát bên tai Trang Thiển cam đoan, âm thanh ép tới mức thấp nhất, phảng phức như một khúc của tiếng đàn vi-ô- lông chậm rãi, “Hơn nữa, anh có em là đủ rồi.” (hai tên này rảnh cmn, tán tỉnh nhau mãi)
Trang Thiển đẩy hắn ra, trốn tránh hô hấp phun vào bên tai, vẫn như trước hơi hơi nâng cằm, ý cười trong con ngươi màu hổ phách càng thêm sâu hơn: “Thật vậy chăng, Thần?” (em nó ghen, nên bắc chước nhại theo con bánh bèo lúc nãy, thông cảm tý)
Một tiếng “Thần” bắt chước theo Trương Nhã Tiệp, thanh âm cố ý trong cổ họng vòng vo quanh co, chỉ thấy mặt Cố Thần đau khổ: “Được rồi, Mộc Mộc, chỉ có đám con gái tư tưởng đang đắm chìm trong tình yêu mới gọi người ta như vậy, anh thích nghe em gọi tên anh hơn đó.”
“Phốc” Trang Thiển cảm thấy khuôn mặt muốn khóc của Cố Thần làm cậu rất vui vẻ, vì vậy bèn chuyển thành tươi cười như bình thường: “Như vậy, Cố Thần, bồi thường của tôi đâu?”
“Đi theo anh.” Cố Thần cười hề hề một cách thần bí.
Trang Thiển nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút ngây người. Cố Thần nghiêng đầu, cùng cậu cách thật sự rất gần: “Như thế nào?”
“Miếu hội?” Trang Thiển có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Thần, chóp mũi đảo qua cơ hồ là dán vào mũi Cố Thần, cậu bỗng dưng kinh ngạc phát hiện khoảng cách của cả hai. Sát quá rồi, cậu rõ ràng có thể thấy được lông mi của Cố Thần hạ một cái bóng trên mặt, ánh mắt thâm thúy, đồng tử tối đen có chứa ảnh của những ngọn đèn cùng bóng dáng của cậu. Cũng không biết là do ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú hay do phản chiếu những ánh đèn hoa đăng màng vàng ấm áp đó, mà ánh mắt kia đầy vẻ ôn hòa, làm cho mặt Trang Thiển có chút đo đỏ.
“Chính xác thì đây là hội ngắm đèn.” Cố Thần dường như không có phát hiện Trang Thiển không được tự nhiên, cầm tay cậu, lôi kéo cậu theo dòng chảy chậm rãi qua lại của mọi người, “Cẩn thận bị lạc đó.”
Đây là một quảng trường rất lớn đang cử hành miếu với tính chất là ngắm đèn, mỗi một khoảng cách nhất định sẽ có một hoa đăng siêu bự, làm thành các loại hình dạng, động vật nè, hình ngôi nhà, hay là hoa cỏ gì đó. Ngọn đèn hắc ra đủ loại màu sắc, ánh sáng nhẹ dịu mà vui vui. Đèn được treo ven đường là đèn lồng màu đỏ, trước đèn lồng lại vắt thêm mấy bóng đèn màu nhỏ nhỏ, tô điểm thêm cho đêm hội.
Đến hưởng thụ náo nhiệt có rất nhiều người, có người già đến tản bộ, phụ huynh thì mang theo trẻ nhỏ, trung niên nam nữ sau khi tan việc thì đến đây thư giãn, trên mặt họ đều có ý cười, rộn ràng đi lại trong đám người.
Trang Thiển nắm tay Cố Thần, nhớ đến bọn cậu khi còn bé cũng lén lút chạy đến miêu hội dạo chơi.
Khi đó, miếu hội giản đơn hơn nhiều, nhưng vẫn nhiều người như vậy, bầu không khí cũng náo nhiệt như thế. Cậu cùng Cố Thần mỗi người cần theo một cái mặt nạ, tay nắm tay tò mò ở trong dòng người lách tới lách lui, thỉnh thoảng đưa tay đụng đụng vật này nọ được treo trước sạp nhỏ…….
Cậu còn nhớ rõ chính mình bị lạc, bị dòng người xô đẩy tách ra, một mình đứng trong góc sáng sủa lã chã muốn rớt nước mắt, nhưng lại bướng bỉnh không chịu khóc ra.
……
“Mộc Mộc, chúng ta đi qua quán bên kia nhìn xem?” Cố Thần nắm thật chặt tay Trang Thiển, cười tỏ ý.
Trang Thiển lấy lại tinh thần, nhìn đến cách đó không xa có một con phố dài tạm thời bị biến thành phiên chợ, hai bên ngã tư đường đầy những sạp nhỏ, không ít sạp phí trước có chống một cây trúc, phía trên treo đèn lồng, hấp dẫn khách hàng. Trang Thiển gật đầu, lôi kéo Cố Thần đi về hướng đó.
Phiên chợ người còn nhiều hơn, cũng ồn ào hơn, tiếng phổ thông cùng tiếng địa phương hỗn loạn cả lên, tạo nên cảnh tượng náo nhiệt độc đáo. Trang Thiển cùng Cố Thần đi thực chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở một vài quán nhỏ xem đồ vật bày phía trên, tượng gỗ, vòng cổ, đá khắc chữ, các đồ đan lát bằng thủ công được treo đầy…..
Trang Thiển vừa rời khỏi sạp của một người bán bình thủy tinh, liền thấy xa xa có chỗ bán mặt nạ. Mặt nạ được treo trên một cái giá gỗ rất to, có hình vẽ phim hoạt hình, có hóa trang thành khuôn mặt điểm son phấn gắn thêm lông vũ cùng dây đeo, còn có hình nhân vật đang phổ biến vân vân…. Cố Thần theo ánh mắt Trang Thiển cũng thấy sạp mặt nạ, cười nắm tay Trang Thiển đi qua.
Trang Thiển đứng trước giá gỗ, lựa chọn một cái mặt nạ quỷ đen đúa đầy vẻ quỷ quyệt rồi đeo lên cho Cố Thần, “Cho anh đấy.”. Lại lấy cho mình một cái mặt nạ quỷ màu trắng, trả tiền, kéo Cố Thần tiếp tục xuôi theo dòng người qua lại. Cậu bây giờ hưng trí bừng bừng, cảnh tượng thế này có lẽ ở quá khứ cậu sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng lúc này, cách mạt thế còn nửa năm, tiếng người nhốn nháo náo nhiệt như vậy lại khiến cậu vô cùng hưởng thụ.
Cố Thần bất đắc dĩ vịn cái mặt nạ treo trên mặt mình, để nó cố định phần bên phải đầu, ôn nhu nhìn dáng vẻ đầy hưng phấn của Trang Thiển, ánh mắt chuyển qua tay hai người đang nắm lấy nhau, cười sủng nịch mà cam chịu.
Hai người đi thật lâu, thẳng đến khi đám người đã có chút thưa thớt, nhưng đèn lồng đo đỏ vẫn còn sáng. Cố Thần nắm tay Trang Thiển đi đến nơi khá yên tĩnh mà có tầm nhìn tốt.
“Mộc Mộc, em xem.” Cố Thần chỉa chỉa lên trời, không biết nơi nào đã bắt đầu bắn pháo hoa, quảng trường của miếu hội vừa vặn là nơi xem rõ nhất. Đóa pháo hoa lớn ở trên bầu trời như mực nổ bung ra, sau đó giống như sao băng rơi xuống, chiếu sáng một góc bầu trời.
Mà dưới trời đen, không ít người cùng bạn mình chuẩn bị rời đi dừng bước chân, đều ngẩn đầu nhìn lên không trung. Cố Thần nắm chặt tay Trang Thiển: “Mộc Mộc, anh thích em.”
Trang Thiển lại nhớ đến, khi còn bé đi chơi ở miếu hội, một mình cậu đứng trong góc sáng sủa, từng đám người nhộn nhịp kéo nhau đi xa xa để ngắm pháo hoa. Còn cậu đứng lặng nhìn dòng người dần dần thưa thớt, nước mắt rốt cuộc rơi xuống. Đợi cho đến khi tiếng pháo hoa đầy tiên “Đùng” trên bầu trời lan ra, bên cạnh vang lên giọng của Cố Thần.
“Mộc Mộc.” Cố Thần be bé với máu tóc ngắn đen kịt ướt đẫm mồ hôi, dán sát trên gương mặt, mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo vắt ở bên sườn mặt. Đứa nhỏ tựa hồ đã chạy rất gấp, miệng đều thở ra khí trắng, chống lấy hai đầu gối lấy hơi, thấy Trang Thiển quay đầu lại, Cố Thần lộ ra nụ cười ngốc nghếch……
Trang Thiển không biết vì sao, đột nhiên cứ nghĩ đến mấy chuyện đã qua lúc trước, sau đó có chút buồn cười nắm lại tay Cố Thần.
Lúc quay đầu lại, thấy người nọ đứng dưới những ngọn đèn lay lắc, cảnh tương như thế cư nhiên lại đẹp vô cùng. Nhưng mà, nếu những ngọn đèn kia tắt hết, dòng người cũng tan, anh lại nắm tay của tôi, cùng tôi sóng vai, không phải cảnh càng thêm đẹp khiến lòng người say hay sao.
Trang Thiển xoay người, đột nhiên phát hiện Cố Thần đang nhìn mình, sâu trong đôi mắt là cảm tình không ngừng biến hóa. Trang Thiển cười nhẹ, hơi hơi ngẩng đầu lên, Cố Thần giống như cảm nhận được gì đó tiến lại gần, môi hai người liền dán sát vào nhau….
(cuối cùng thì hai ẻm cũng đã moa moa chu chu rồi >.<)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 20: Trang Thiển (Hạ)
Chương 20: Trang Thiển (Hạ)